Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1125: Hoàng quý phi bị phế (15)




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Đều nói tâm nữ nhân như kim dưới đáy biển, nhưng so với Vĩnh Minh đế, tiểu tâm tư của những nữ nhân trong hậu cung này lại tính là gì?

Bách Hợp nghĩ tới đây, nụ cười bên môi đều phát lạnh, Hoàng đế chính là một kẻ quen đùa giỡn mưu kế. Cô không nói hết lời, liền chỉ nói một câu ‘Sợ rằng Cao lão tướng quân đã chết’, nhưng Hiền phi cũng không phải người ngu, tự suy nghĩ tỉ mỉ, cũng hiểu hàm ý trong lời nói của Bách Hợp, sau khi hiểu ra, nàng ta lập tức trầm mặc xuống, trong lòng phát lạnh.

Gần vua như gần cọp, năm đó Đức phi cũng coi như là người trên đầu quả tim của Vĩnh Minh đế, ai lại nghĩ đến hai ba năm sau cũng đã trở thành cũ như vậy? Trong lòng Hiền phi càng sợ hãi, trên mặt liền cười càng ngọt, thức thời không nói vấn đề này nữa, ngược lại đôi mắt chuyển chuyển: “Theo tỷ tỷ thấy, sao Vân quý nhân lại biết được chuyện Liễu uyển nghi mang thai?”

Liễu uyển nghi ngược lại che giấu một thai này của nàng ta kín kẽ, không chỉ lừa gạt được thám tử của mình, mà bây giờ nhìn lại sợ rằng Cao thị cũng bị lừa, nếu không lần này cũng không thể nào sẽ ăn một cái thiệt thòi buồn bực như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác kỳ quái chính là, một An Tuyết căn cơ không sâu, sao lại biết điều này? Không chỉ biết, nàng ta còn thuận tiện làm sảy đứa con trong bụng Liểu uyển nghi, giờ nghĩ đến, toàn bộ hậu cung, liền chỉ còn mỗi cục thịt trong bụng Vân quý nhân kia thôi, cũng thật sự là quá gây chú ý đi.

Nghĩ đến trước khi Cao thị rời đi có nói hôm nay Vân quý nhân có thể tính kế nàng ta, ngày sau có thể tính kế mình, lúc trước Hiền phi cho rằng là Cao thị tức giận mới không lựa lời, bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, ngược lại cảm thấy không lạnh mà run.

Trong cung từ trước đến giờ không thiếu mỹ nhân, nô tỳ muốn leo lên giường cũng nhiều, An Tuyết có thể trổ hết tài năng từ trong đó, cũng làm cho Hoàng thượng sủng ái nàng ta suốt một tháng, đúng là có bản lĩnh.

“Vân quý nhân nào có bản lĩnh lớn như vậy?” Sau lưng nhất định là có kỳ chủ khác. Nghĩ đến lúc mọi người rời khỏi điện Phượng Minh, Vân quý nhân cố ý chậm lại hai bước, nói tới chuyện thêu thùa với Lục thái hậu, lúc đi ra vẻ mặt cũng hơi là lạ; lại nghĩ tới cái chết của con trai Lương Mộ Bắc của nguyên chủ không tránh khỏi liên quan tới Lục thái hậu; ánh mắt, giọng nói như tán tỉnh giữa Hoàng đế và Lục thái hậu trong điện Phượng Minh ngày đó…

Thái hậu trẻ tuổi và kế tử đang lúc còn trẻ anh tuấn lại còn lớn hơn nàng ta hai tuổi. Nếu thật sự có chút gì, nàng ta không cho phép trong cung có con, muốn quấy hậu cung này đến gà chó không yên, chỉ sợ cũng có nguyên do.

Bách Hợp mỉm cười cúi đầu, vươn tay ra khỏi ống tay áo, phủi đi bông tuyết rơi xuống trên người, thở dài. Hơi thở ấm áp kia vừa ra khỏi miệng liền hóa thành từng đợt khói trắng, ở trong tuyết lâu, dù trên người mặc nhiều đi nữa, chính là ôm lò sưởi tay, cũng thấy lạnh.

“Nói như vậy nói nhiều, sợ là Hiền phi muội muội cũng không muốn học tỳ bà gì, Bản cung liền đi trước một bước.” Hiền phi chỉ muốn thăm dò chút tin tức từ nàng, Bách Hợp muốn hợp tác với Hiền phi, hơn nữa muốn Hiền phi có thể đưa ta vốn liếng hợp tác với cô, nếu Hiều phi vẫn như bây giờ, cô muốn giết chết Lục thái hậu, cũng không nhất định phải cần Hiền phi. Bách Hợp vươn tay vỗ tay vịn kiệu nhỏ, thân thể dựa ra sau, lười biếng ra lệnh một tiếng: “Đi.”

Hiền phi vươn tay gõ kiệu nhỏ một cái, thái giám nâng kiệu vô cùng hiểu tâm ý của nàng ta, liền ngừng lại. Nàng ta nhìn kiệu của Bách Hợp càng đi càng xa, một lúc sau, nghi thức Quý phi đã ra khỏi Mai uyển không thấy bóng dáng nữa, An Như mới tăng lên lá gan, thận trọng hỏi: “Nương nương, ngài…”

“Về thôi.” Trong lòng Hiền phi thầm mắng một câu lão hồ ly. Hôm nay nàng ta và Bách Hợp giống như nói rất nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại, Bách Hợp lại như không nói gì, hết thảy đều là cô cho một nhắc nhở, tự nàng ta suy nghĩ. Không để lại chút dấu vết, thật đúng là đủ giảo hoạt.

Trong Mai uyển lại khôi phục yên tĩnh. Về đến cung Hàm Phúc, Thi Tình sờ tay Bách Hợp, đã hơi lạnh, trong cung Hàm Phúc đốt than, ngược lại cũng không lạnh. Trên  áo khoác dính đầy bông tuyết, lúc này bị hơi ấm trong phòng hòa tan, hóa thành nước chảy xuống, ngược lại càng lạnh hơn trước đó. Họa Ý giúp Bách Hợp cởi áo khoác, cung nhân hầu hạ Bách Hợp thay thường phục, cầm khăn ấm lau tay, lại dâng trà nóng, cả người mới ấm áp lên.

Nghĩ đến chuyện hôm nay, trong lòng Họa Ý vẫn còn sợ hãi, lại có chút dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Không nghĩ tới đứa con trong bụng Uyển nghi giấu lâu như vậy, vẫn bị mất.” Nàng ấy nói xong, dừng một chút: “Chỉ là đáng tiếc đứa con trong bụng Vân quý nhân không mất luôn.”

Chân tướng cái chết của Lương Mộ Bắc, Bách Hợp cũng không gạt hai cung nhân này, Họa Ý cũng biết Lương Mộ Bắc chết, chỉ sợ Vân quý nhân không thoát khỏi liên quan, Vân quý nhân hại con trai duy nhất của Chu Bách Hợp, bản thân lại mang thai, chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Họa Ý liền tức giận không thôi, chỉ là nàng ấy cũng biết chừng mực, ở bên ngoài giả ngốc thôi.

Bách Hợp nhướng mày nhìn nàng ấy một cái, đầu tiên là nhấp ngụm trà nóng nhuận họng, mới đặt tách trà xuống. Thi Tình thấy nàng không nói lời nào, liền tiếp lời: “Có liền có, trong cung có thai không phải bản lĩnh, đã có lại sinh ra mới được.” Huống chi liền tính sinh được, cũng chưa chắc sống được, như Lương Mộ Bắc đó, lời còn thừa lại, Thi Tình chưa nói, phỏng chừng là sợ nhắc tới chuyện thương tâm của Bách Hợp.

“Cũng đúng.” Họa Ý hiển nhiên cũng hiểu ý Thi Tình, gật đầu một cái.

“Được rồi, không nói cái này, gần đây thời tiết khô ráo lại lạnh, Bản cung cảm thấy da mặt cũng hơi khô.” Bách Hợp cắt đứt buổi nói chuyện của hai người, Thi Tình và Họa Ý cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ nghe Bách Hợp nói trên mặt khô, Họa Ý liền lui xuống lấy cao trân châu đắp mặt cho Bách Hợp.

Vĩnh Minh đế đã cấm túc Bách Hợp, mấy ngày nay đúng lúc không cần ra cửa, hai ngày sau, Hoàng đế lấy lý do thời tiết giá rét, chuẩn bị đi cung Trường An nghỉ dưỡng ít ngày.

Cung Trường An vốn tên là cung Vĩnh An, sau khi Vĩnh Minh đế đăng vị, vì tránh tên húy của Hoàng đế, mà đổi ‘Vĩnh’ thành ‘Trường’. Tuy nói cung Trường An vẫn xem như nằm trong hoàng cung, nhưng kỳ thật lại nằm về phía Bắc, cách xa điện Thái Cực mà các triều đại Hoàng đế cư ngụ, sau khi ra khỏi điện Thái Cực, đi của Lăng Tiêu Môn còn phải đi hơn nửa ngày. Ban đầu trước Tề triều, cung Trường An vốn là nơi bắt nguồn của ôn tuyền, Hoàng đế Tiền triều xây cung điện ở đây, đến khi Tề triều thành lập, liền chọn cung Trường An là nơi nghỉ dưỡng vào mùa đông hàng năm.

Chỉ là từ sau khi Bắc Tề thành lập, Thái tổ bởi vì trải qua đoạt đích, không thích hưởng thụ, Tiên đế Lương Chí lại bởi vì hồi nhỏ gặp phải, nên đặt tâm tư vào chuyện dạy dỗ Thái tử, cung Trường An cũng đã có hai đời Hoàng đế không đến đó.

Ngược lại là một vị Hoàng đế đương nhiệm cuối cùng của Nam Tề, cùng Trịnh quý phi lúc đó thường xuyên đi tắm hưởng lạc, sau khi Hoàng đế Nam Tề bị vòng cấm, cung Trường An liền vẫn luôn bị bỏ trống đến nay, đến lần này Vĩnh Minh đế mới cho phép đến đó nghỉ dưỡng.

Nói tới chuyện Vĩnh Minh đế muốn đi nghỉ dưỡng, trong cung rất nhanh liền truyền khắp, trong lòng Hiền phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì vậy nàng ta lại tới cung Hàm Phúc.

“Lần này Hoàng thượng xuất hành, không biết lại tiện nghi cho tiểu yêu tinh nào đây!” Lần này Vĩnh Minh đế đi cung Trường An ngâm ôn tuyền, theo lý mà nói, có thể có tư cách bị hoàng đế khép lại cũng không nhiều, nhưng là có phần vị nhân trung, Liễu uyển nghi cần ở trong cung tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, không thể cùng hoàng đế ra cửa, mà Vân quý nhân động thai cũng không nghi xuất hành, phải ở trong cung nuôi thai.

Cao thị bởi vì mưu hại hoàng tự, lúc này bị đoạt phi vị đang ở trong cung yên tĩnh tư quá, bị cấm túc mấy tháng, còn thừa lại Bách Hợp và Hiền phi, dù không liên quan, nhưng cũng bị Vĩnh Minh đế giận cá chém thớt, hôm nay vẫn còn đang cấm túc, tất nhiên không thể nào đi theo Hoàng đế.

Mà bên người Hoàng đế thì không thể nào không có ai hầu hạ, vì vậy nói không chừng lại sẽ lâm hạnh thêm mấy nữ nhân, đến mấy ngày sau khi Hoàng đế hồi cung, không chừng lại sẽ có thêm mấy mỹ nhân như Vân quý nhân nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hiền phi liền giận không có chỗ phát tiết.

Nàng ta cũng không biết vì sao mình lại muốn tới nói chuyện này với Bách Hợp, nhưng Hiền phi luôn cảm thấy trong lòng tức giận không nuốt trôi, nàng ta vừa nói xong, liền nhìn Bách Hợp một cái: “Sao tỷ tỷ không tức giận chút nào vậy?” Nàng ta đã sốt ruột đến bộ dáng như vậy, Bách Hợp vẫn không vội không hoảng, mắt thấy hôm nay đã là cuối năm, đầu xuân sau trong cung sẽ tuyển tú, đến lúc đó mỹ nhân mới lại tiến vào, thật đúng là trước có sói sau có hổ, người trong cung đều còn chưa tới hai mươi, cũng đã là lão nhân mơ hồ có nguy cơ thất sủng.

“Không có Vân quý nhân, cũng sẽ có những Mỹ nhân, Tài nhân khác, sốt ruột có ích gì? Nhìn chút tiền đồ của ngươi này!” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, sắc mặt Hiền phi liền hơi khó coi.

Vĩnh Minh đế muốn lâm hạnh nữ nhân nào, sẽ không bởi vì các phi tử của hắn ta ghen tuông mà không nạp nữ nhân, huống chi Bách Hợp chỉ là thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, Vĩnh Minh đế thích ai, muốn lâm hạnh ai, không liên quan tới cô. Hiền phi không có được an ủi từ chỗ cô, ngồi một lát, ngay cả trà cũng không uống, liền tức anh ác đi về.

Đến khi Vĩnh Minh đế đi cung Trường An về, đã là nửa tháng sau, Bách Hợp và Hiền phi đã giải cấm túc, liền đi nghênh đón thánh giá.

Lục thái hậu năm nay vừa mới mười bảy đi một chuyến cung Trường An về, càng trở nên diễm quang kinh người, giữa lông mày cũng như lộ ra xuân sắc, dù là mặc váy áo vừa dày vừa nặng tối màu già dặn, cũng không che lấp được khí chất quyến rũ thanh xuân thản mát từ trong ra ngoài của nàng ta, đẹp đến kinh người. Lúc nàng ta được cung nhân đỡ ra khỏi kiệu, còn mang một bộ dáng yêu kiều vô lực, gò má đỏ ửng, không thua kém Nhị phi tới nghênh giá chút nào.

Lúc Bách Hợp thỉnh an xong ngẩng đầu lên liền thấy Lục thái hậu mặc cung trang thật dày, trong đôi mắt nàng ta sóng mắt lưu chuyển, tựa như một đóa hoa tươi nở rộ sau khi được tưới. Nghĩ đến tình cảm không bình thường giữa Hoàng đế và Lục thái hậu, nghĩ tới Thái hậu trẻ tuổi mà thủ tiết cùng với Hoàng đế anh tuấn tráng niên, lại nghĩ tới chuyến này Hoàng đế ra ngoài chỉ mang theo một mình Lục thái hậu, thậm chí trước đó còn cấm túc cô và Hiền phi, Bách Hợp trong lòng liền nở nụ cười lạnh.

Lục thái hậu đang nói chuyện với Hoàng đế, hai cô cô đứng sau lưng nàng ta, Bách Hợp chú ý tới, Tô Hà mà lúc trước bị cô tìm lý do đánh cũng ở đây, chỉ là Tô Hà trước đây thâm thụ Lục Thái hậu tín nhiệm và coi trọng, là nữ quan chưởng lệnh duy nhất bên người Lục thái hậu, nhưng bởi vì lúc trước Bách Hợp đánh nàng ta một trận, bên người Lục thái hậu lại không thể thiếu người, vì vậy lại đề bạt một cô cô lạ mặt tới hầu hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.