Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 839: Cô nương muốn nói lời xin lỗi 8




“Đại sư huynh.” Bách Hợp cung kính hành lễ, Lạc Thần đã tiến nhập Trúc Cơ kỳ, nếu là luận tu vị sắp xếp bối phận, có lẽ cô cũng giống người trung niên kia, gọi hắn một tiếng sư thúc mới đúng, nhưng vì hai người cùng là đệ tử Tông chủ, vì vậy lúc cô gọi như thế, Lạc Thần chỉ nhìn cô một cái, nhẹ gật đầu rồi nhìn sang người trung niên kia.

Hắn không hỏi ra lời, người trung niên lại biết ý của hắn, tuy nói cùng là đồ đệ của Tông chủ, nhưng mộ một là đệ tử thân truyền cực được Tông chủ sủng hạnh, còn Bách Hợp chỉ là đệ tử ký danh của Tông chủ mà thôi. Phúc lợi nội môn đệ tử của Nhạc Bách Hợp trước kia quả thực là người trung niên này lấy, nhưng mà tài liệu theo thân phận đệ tử Tông chủ của Bách Hợp quả thực hắn không có. Lúc này Lạc Thần đến, lại như muốn hỏi hắn vừa rồi xảy ra chuyện gì, hắn cũng không dám ứng phó Lạc Thần như ứng phó Bách Hợp, thành thành thật thật nói ra chuyện đã xảy ra. Lông mày Lạc Thần bỗng chốc nhíu lại:

“Muội lấy Tích Cốc Đan làm gì?”

“Ăn a.” Lạc Thần nói cũng không nhiều, lúc này hỏi một câu, Bách Hợp đáp như vậy, lập tức khiến ánh mắt hắn lộ ra vài phần không kiên nhẫn, một lúc lâu sau vẻ băng sương trong mắt hắn càng đậm hơn một chút:

“Ăn nhiều Tích Cốc Đan hơn cũng vô dụng, nhanh chóng tăng lên tu vị đạt tới Trúc Cơ kỳ, mới là kế sách lâu dài, không cần nghĩ những công phu bàng môn tà đạo kia.” Bình thường hắn khó mà nói ra một câu dài như vậy, nếu như lúc trước Nhạc Bách Hợp nghe thấy hắn giáo huấn mình như vậy, nhất định sẽ cho rằng hắn vì tốt cho mình nên mới nghiêm khắc hơn. Trẻ con mất đi cha mẹ ở tuổi này, có khi dù người ta giáo huấn cô đôi lời, cô đều cảm thấy hạnh phúc, tự nhiên sẽ tôn sùng lời Lạc Thần như thánh chỉ, nhưng lúc Bách Hợp nghe lời Lạc Thần nói như vậy lại không nhịn được mà cười lên:

“Sư huynh dạy rất đúng.”

Lạc Thần nói thật nhẹ nhàng, nếu như cô có thể lên tới Trúc Cơ kỳ, đương nhiên cô cũng biết sau khi Trúc Cơ thân thể tích cốc thuận tiện hơn nhiều so với ăn Tích Cốc Đan, cũng là một kế sách lâu dài, nhưng vấn đề là phải thế nào cô lên được đến Trúc Cơ kỳ? Toàn bộ bằng cố gắng của một mình nguyên chủ, không có dược liệu không có sư phụ chỉ đạo, hơn nữa thiên tư nguyên chủ vốn không cao, khó tránh sau cùng nguyên chủ cuối cùng dốc sức liều mạng cố gắng, cũng phải sau khi hơn mấy chục tuổi mới tiến nhập Trúc Cơ kỳ, đã trở thành một trò cười trong Tông.

“Thế nhưng mà sư huynh, những thứ này vốn chính là của ta, ta chủ muốn thu về mà thôi.” Bách Hợp thốt ra lời này, khóe miệng Lạc Thần thoáng cái đã mím chặt. Bình thường tính tình hắn lãnh đạm, hiến khi nói nhiều một câu, lúc này vốn vì cô nói câu kia, cô lại không cảm kích. Trong lòng Lạc Thần không thích, cũng không muốn nói nhảm nhiều với Bách Hợp, vốn nể tình cô không cha không mẹ muốn nhắc nhở cô vài câu, nhưng gỗ mục không thể khắc. Hắn nhìn về phía người trung niên kia, người trung niên kia cắn răng, trong lòng phiền muộn cực độ, nhưng đang ở trước mặt Lạc Thần, nên vẫn phải nộp đồ hai năm nay mình giấu diếm ra.

Cuối cùng Bách Hợp xuất ra một khối linh thạch hạ phẩm, tìm người trung niên này đổi lấy mấy hạt Tích Cốc Đan. Đã đạt được mục đích của mình, lúc cô đang muốn nói cám ơn với Lạc Thần, thuận tiện thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện nói lời cảm ơn với sư huynh, nhưng Lạc Thần đã tốn một thời gian lâu vì cô, đã sớm không kiên nhẫn, đợi chuyện của cô xong xuôi liền lắc mình một cái không còn thấy bóng dáng.

Lần này không nói cám ơn với hắn được rồi. Bách Hợp đón lấy ánh mắt như muốn ăn thịt của người trung niên kia, ôm đồ về động phủ của mình.

Nuốt một hạt Tích Cốc Đan, Bách Hợp trước tiên khai lò luyện đan dược, trong quá trình luyện đan cô đồng thời luyện Thuật Luyện Thể. Lúc linh lực bị cô dẫn vào thạch thất, lần này thậm chí cô còn có ý thức dẫn chút linh lực vào trong lò đan. Mùi thuốc phát ra từ trong lò đan còn nồng đậm hơn xa so với trước kia, hơn nữa thời gian thành đan còn muốn sớm hơn trước một chút, một lò đan trước kia dùng thời gian năm ngày, một lò đan dược này chỉ bốn ngày là thành hình. Trên Ngưng Thần Đan luyện ra lúc này không chỉ có đường vân, hơn nữa những vân sáng kia mơ hồ ánh lên màu vàng. Suy đoán trước kia của Bách Hợp là chính xác, linh khí Thuật Luyện Thể đưa đến quả thực hữu dụng với việc luyện đan. Hiệu dụng của một lò Ngưng Thần Đan này đã hơn rất xa Ngưng Thần Đan bình thường, Bách Hợp dùng một hạt, bên trong chứa đại lượng linh khí, ăn một hạt đan dược như vậy, linh khí khắp người không ngớt, mà lại có thể hiệu quả bằng linh khí đưa tới của nửa bộ Thuật Luyện Thể cô luyện bình thường.

Sau khi chỉ huy những linh lực này chạy trong thân thể, vận hành Đạo Đức Kinh hoàn toàn hấp thu dược tính của hạt Ngưng Thần Đan này, cô đã đạt tới tình trạng Luyện Khí trung kỳ Đại viên mãn. Thời gian năm ngày ước hẹn cùng tiểu thiếu niên ngày đó cũng đến rồi.

Tiểu thiếu niên kia tính ra đã từng giúp Bách Hợp, hắn hẹn năm ngày sau gặp mặt, Bách Hợp cũng chuẩn bị phải đi gặp hắn, hơn nữa trên người hắn có một loại cảm giác khiến Bách Hợp cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng Bách Hợp cũng không phải người thực trong nhiệm vụ, theo lý mà nói có lẽ hoàn toàn chưa từng gặp tiểu thiếu niên kia mới đúng, cũng không biết cảm giác quen thuộc kia ở đâu ra. Nhớ tới tình cảnh ngày ấy đụng phải tay hắn, Bách Hợp lại hồi tưởng lại tình tiết câu chuyện trong đầu lần nữa, nhưng vẫn không nghĩ ra được manh mối hữu dụng gì.

Ở nơi ước định, lúc Bách Hợp đi vào, tiểu thiếu niên kia đã sớm ngồi xếp bằng trong bụi cỏ, thân ảnh màu xám nhỏ của hắn bị cỏ chắn hết lớp này đến lớp khác, hắn chắp tay trước ngực, thần sắc yên tĩnh lộ ra chút quạnh quẽ. Khi Bách Hợp tới hắn cũng không đứng lên, vẫn nhắm mắt ngồi như trước, mãi đến khi Bách Hợp ngồi xổm xuống cạnh hắn một lúc lâu, hắn mới mở mắt ra, móc ra một cái túi màu xám trong ngực, đưa tới cho Bách Hợp:

“Sư muội tiến bộ rất nhanh.” Cái túi kia cũng thật bất ngờ, lúc Bách Hợp đụng phải cái túi kia, trên túi lại tảm ra linh lực.

“Túi càn khôn?” Bách Hợp có chút giật mình, túi càn khôn là đồ thường dùng trong giới Tu tiên, tu sĩ bình thường có thể để một ít các loại dược phẩm tài liệu vào trong rồi mang theo bên người, vô cùng thuận tiện, chỉ cần dùng máu huyết nhỏ vào nhận chủ, sẽ không bao giờ sợ rơi mất, trừ khi chủ nhân chết mới thôi. Bách Hợp không ngờ tiểu thiếu niên sẽ tặng đồ cho mình, với tu sĩ bình thường, túi càn khôn cũng không quá đắt, nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn là một vật phẩm vô cùng xa xỉ..

Mình và tiểu thiếu niên này gặp bất quá chỉ hai lần, còn được hắn giúp một lần, lần trước đưa hai hạt đan dược tưởng rằng báo ân rồi, không ngờ lần này tiểu thiếu niên vừa đến liền trực tiếp đưa đồ cho mình, Bách Hợp đang do dự nên chưa nhận lấy.

“Nhỏ máu nhận chủ, nó là của muội.” Lúc tiểu thiếu niên nói lời này, đưa tay nắm lấy tay Bách Hợp, lúc Bách Hợp bị hắn nắm được, căn bản không nổi tâm phòng bị với hắn, đầu ngón tay tiểu thiếu niên nhẹ nhàng vẽ chữ thập trên ngón giữa của Bách Hợp, ngón tay hắn như tùy ý vẽ nhưng linh lực kia lại đâm rách da tay Bách Hợp, một vết thương hình chữ thập xuất hiện, theo đó máu tuôn ra nhỏ lên túi càn khôn, rất nhanh bị hấp thu vào.

“…” Bách Hợp còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị đồ vật trong túi càn khôn hấp dẫn.

Hiện tại túi càn khôn đã nhận cô làm chủ, xuyên qua tinh thần lực, cô có thể thấy đồ vật bên trong, bên trong bày rất nhiều dược liệu cùng với nhiều bình ngọc nhỏ, mặt khác còn có vafimosn quần áo đồ trang sức, cùng với hơn mười khôi linh thạch hạ phẩm. Cô không ngờ thiếu niên sẽ tặng cô những thứ này, ngày đó mặc dù Bách Hợp tặng đan dược tuy tốt hơn nhiều so với Ngưng Thần Đan bình thường, nhưng một cái túi càn khôn cũng đã đủ trừ hai hạt đan dược, càng đừng nhắc đến tài liệu bên trong.

Một khi có người bỗng nhiên tốt quá mức với mình, Bách Hợp cứ cảm giác người ta xem mình như dê béo, đánh chủ ý nuôi cho béo trước sau đó lại ăn tươi. Tuy nói cô đột nhiên có chút cảm giác thân cận với tiểu thiếu niên này, nhưng mà lúc này Bách Hợp thu một cái lễ lớn như vậy, hơn nữa còn bị bắt buộc, thì cô cũng bắt đầu có chút cảnh giác.

“Sư huynh tặng cho ta? Vì cái gì?” Cô hỏi một câu, tiểu thiếu niên lên tiếng, không có ngẩng đầu, mí mắt buông xuống, biểu tình lộ ra chút bình tĩnh: “Sau này muội sẽ rõ.” Lúc hắn nói chuyện, dùng linh lực phong bế miệng vết thương trên ngón giữa của Bách Hợp vừa bị hắn cắt, miệng vết thương kia cầm máu rất nhanh. Tiểu thiếu niên kia nắm tay cô vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới nói một câu:

“Sư muội tên gọi là gì?”

Ngay cả tên cũng không biết, lại tặng cho mình một đống đồ giá trị xa xỉ trong mắt tu sĩ Luyện Khí kỳ. Mi tâm Bách Hợp nhảy lên, báo tên nguyên chủ ra, cuối cùng hỏi:

“Sư huynh đã cứu ta một mạng, còn không biết sư huynh như xưng hô thế nào.” Lần trước lúc tặng đan dược cô đã hỏi qua tên tiểu thiếu niên, lúc ấy hắn cũng không nói, lần này lúc Bách Hợp hỏi lại, tiểu thiếu niên cũng không né tránh vấn đề này nữa: “Ta tên Tông Diễn.”

Lúc nghe được tên này, môi Bách Hợp bỗng chốc mím chặt lại.

Nguyên chủ biết người tên Tông Diễn này. Tông Diễn là đệ tử thân truyền duy nhất của vị Hóa Thần kỳ thứ hai – Thái thượng trưởng lão Lôi Ẩn Tự – Nặc Nhân đại sư danh chấn Hải vực Tinh Lan. Ban đầu tên hắn không hiển hách, nhưng mấy chục năm sau, hắn chưa được trăm tuổi, đã là người đầu tiên đạp chân vào Nguyên Anh, là người có hy vọng tiếp nhận chức chủ trì Lôi Ẩn Tự nhất trong Lôi Ẩn Tự, cũng là nhân vật lãnh tụ chính phái trẻ tuổi nhất trong đại chiến chính tà trăm năm sau.

Lúc ấy Tông Diễn là thiên chi kiêu tử chân chính, Kiếm Tông vốn chỉ là một trong tông phái phụ thuộc Lôi Ẩn Tự, ngay cả Tông chủ Kiếm Tông cũng không nhất định có thể gặp được Tông Diễn, một nhân vật trong truyền thuyết như vậy với nguyên chủ, không ngờ liên quan đến việc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, âm kém dương sai mà quen biết hắn.

Có thể xuất hiện trong phạm vi núi Linh Vụ, khó trách tuổi hắn không lớn lắm, thoạt nhìn khí độ khác biệt, hơn nữa tuổi nhỏ tu vi đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, nếu như hắn là Tông Diễn, là đệ tử của vị Hóa Thần kỳ kia, vậy tất cả đều có thể nói thông rồi.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không dễ tu luyện, chỉ nhìn Lạc Thần chưa hai mươi tuổi bước vào Trúc Cơ kỳ đã được gọi là thiên tài là biết.

Lúc này thanh danh Tông Diễn cũng không hiển hách, hắn còn còn trẻ, cũng không phải bộ dáng phong quang tiến tiến vào Nguyên Anh thời kì sau này. Tiểu thiếu niên không cần giả mạo tên người khác, hơn nữa hắn hẳn không nói dối, Bách Hợp trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, ít nhiều cũng có vài phần bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện, cô nhìn ra được tiểu thiếu niên này cũng không phải thuận miệng nói ra cái tên đến gạt mình, thần sắc hắn lạnh nhạt, có phần thờ ơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.