Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 617: Nữ chính xuyên Thanh triều 9




Edit: Suly

Beta: Sakura

An Ninh còn tưởng rằng Bách Hợp vẫn muốn tranh sủng với nàng, bởi vậy mỗi lần bị kích thích xong, đều phái người đi tìm Dận Chân, lúc đầu Dận Chân còn nghe thấy An Ninh gọi hắn, liền đến ngay trong viện An Ninh, thế nhưng trong một thời gian dài, Dận Chân đã vốn bận rộn, dần dần trong lòng cũng có chút khó chịu

Lý thị sinh ra nữ nhi bây giờ đã mười bảy tuổi, cô bé là nữ nhi duy nhất của Dận Chân sống đến khi trưởng thành, Dận Chân thương tiếc cô bé, mặc dù sớm đính hôn với người ta, nhưng vẫn không cam lòng đem nữ nhi xuất giá, bây giờ kéo được lớn tuổi một chút, Hoàng thượng đã cho người tính ngày lành, hôn lễ đã định rồi xuống, bây giờ đã hạ sắc phong, đây là lúc phủ Ung Thân vương khó có được chuyện vui, An Ninh lại tìm hắn náo loạn, dần dần lúc An Ninh gọi, cơ hồ mười lần Dận Chân mới đi một lần.

Mà giữa tháng tư, thời gian Bách Hợp cấm túc cũng đã hết.

Một tháng không có tới sân Ô Lạt Na Lạp thị, vẫn náo nhiệt như thế, Bách Hợp dẫn một đám nha đầu tiến trong viện Ô Lạt Na Lạp thị, một đám nữ nhân dường như đã tới, Bách Hợp là chậm nhất. An Ninh gần đây triệu Dận Chân đến trong viện nàng ta, Dận Chân vài lần đều cự tuyệt, trong phủ đồn đại nàng thất sủng, giờ thoạt nhìn nàng ta lạnh nhạt hơn, làn da trơn bóng như ngọc hiện ra một loại hoàn mỹ làm cho người ta cảm nhận đến sởn gai ốc.

“Còn tưởng rằng nàng ta được sủng ái, bây giờ đều bị Gia lạnh nhạt ghét bỏ, còn dám trễ như thế mới tới thỉnh an Phúc tấn”.Lý thị nói thầm một câu, đôi mắt An Ninh đen kịt lộ ra vẻ oán hận, nghe nói như thế, không dấu vết thò tay nắm chặt đầu ngón tay mình, nàng vốn không thèm dựa vào nam nhân sủng ái cả đời, nàng cho rằng mình có bạc, có nhà mẹ đẻ, có nhiều kinh nghiệm sống, thậm chí nàng còn có một vũ khí bí mật, nhưng vô luận nàng có cái gì, tiến vào phủ Ung Thân vương không đến hai tháng, An Ninh mới phát hiện mấy thứ này đều là giả tạo, có nhiều hơn nữa kỳ thực nam nhân sủng ái mới quan trọng.

Nàng ta không thèm Dận Chân yêu. Thế nhưng nàng ta muốn lợi dụng Dận Chân yêu để đả đảo Bách Hợp, nàng phải đánh bại nữ nhân ác độc Niên thị này, làm cho nàng ta hối hận đi tới trên đời này!

An Ninh nghĩ đến đây thở sâu một hơi rồi mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Lần này Bách Hợp vào cửa vô luận cô kiêu ngạo thế nào, An Ninh cũng không tức giận cô, người khác xem An Ninh dường như cam chịu số phận. Nhưng Bách Hợp biết lúc này An Ninh không phải thế, nữ nhân này vô cùng ngoan cường. Chắc nàng ta đang nghĩ đến cần dùng phương pháp gì để đối phó với mình, hơn nữa Bách Hợp cũng không sợ, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Bây giờ  An Ninh cùng cô tranh đấu là vì tranh sủng, nhưng nàng ta lại không biết, mình muốn mạng của nàng!

Vốn dĩ An Ninh cũng không cần nam nhân, nhưng bây giờ đã khác nên nàng hành động làm việc cũng không giống như trước. Trước nàng ta vẫn coi phủ Ung Thân vương trở thành nơi ở tạm thời, nàng không hề quan tâm thân thể của mình còn còn hoàn bích hay không, cùng Dận Chân lăn ga giường thì thế nào, là cô gái hiện đại nên cảm thấy không sao cả, nàng chuẩn bị ở Ung Thân vương sống qua mấy năm, sau đó tìm một cơ hội rời phủ, trừ phi Dận Chân nguyện ý quăng hết những nữ nhân này đi cùng nàng ta sống cuộc sống một vợ một chồng, bằng không nàng ta không thèm Dận Chân, nàng muốn chạy trốn khỏi phủ Ung Thân vương. Nếu như Dận Chân nguyện ý chọn nàng mà không muốn giang sơn, như vậy kiếp này nàng sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp Dận Chân, nếu như không được, đến lúc đó mình chọn nam nhân ưu tú khác cùng chung chí hướng với mình ở bên nhau.

Cũng bởi vì trước đây mặc dù nàng thường xuyên ngủ cùng với Dận Chân trong mắt người khác là sủng ái nhưng đối với An Ninh mà nói chỉ là thân thể vui thích mà thôi, cũng không phải chỉ có Dận Chân mới có thể, bởi vậy Dận Chân tới hay không nàng ta không sao cả, sủng hay  thất sủng thì nàng cũng không để ý, thế nhưng bây giờ lại khác, hiện tại nàng muốn đánh bại Bách Hợp, nhất định phải cần nhờ Dận Chân, trước đây nàng hết sức lãnh đạm Dận Chân, cho tới bây giờ Dận Chân làm cái gì thì An Ninh đều cảm thấy đương nhiên, dù sao ngạn ngữ nói thật hay người yêu trước là người thua, nàng vẫn giữ chặt tim của mình, lại không có yêu Dận Chân, cho nên Dận Chân thích nàng, muốn sủng nàng giúp nàng đó là hắn lựa chọn còn nàng thờ ơ, bây giờ An Ninh thay đổi thái độ, lại gọi Dận Chân qua đây, cũng không giống như trước hết sức lãnh đạm với hắn, giường chiếu cũng thêm mềm mại đáng yêu.

Thậm chí ngay cả ở phương diện thức ăn, nàng cũng bắt đầu hạ công phu, hiện đại có rất nhiều món ngon mà thời đại này không có, hơn nữa một ít nguyên liệu nấu ăn nàng cũng động tay chân, vì phòng ngừa bị người nhìn ra, thậm chí nàng tự tay nấu cơm, An Ninh rất tự tin, cử động của mình tuyệt đối có thể cho Tứ A Ca này từ nhỏ xa cách mẫu thân, lớn lên ở cung đình, không có hưởng thụ qua cảm giác ấm áp.

Nàng bố trí sân viện ấm áp mà lại thoải mái, thậm chí cho Tứ A Ca uống nước trà cũng động một tay chân, một khoảng thời gian ngắn có lẽ nàng nấu không ngon nhưng nguyên liệu từ chỗ đặc biệt ra nên đồ vật mang theo một mùi thanh khiết tự nhiên, hơn nữa còn có linh khí, ngay cả cà chua bình thườngcũng ngon hơn bên ngoài nhiều thì càng đừng nhắc tới cá cùng gà mình chăn nuôi, không phải gà vịt thịt cá bình thường có thể so sánh được,tổng lại sẽ khiến người ta ăn nhớ mãi không quên.

An Ninh quyết định khống chế Dận Chân một ngày ba bữa, để hắn không xa cách mình, cộng thêm nàng cũng sẽ bắt đầu giúp đỡ Dận Chân bày mưu tính kế, bây giờ đã là Khang Hi năm mươi mốt năm, chính là thời điểm mấu chốt Cửu Long đoạt đích, Dận Chân đối với ngai vàng dã tâm bừng bừng, An Ninh là từ hiện đại tới từ ti vi tiểu thuyết cung sẽ nắm rõ vài mốc thời gian quan trọng, có nhiều chuyện nàng ta đã không nhớ rõ, nhưng nàng ta mơ hồ nhớ tới trong tiểu thuyết xuất hiện một tên là mưu sĩ Ô Tư Đạo hết sức lợi hại, An Ninh ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, trong lúc lơ đãng trước mặt Dận Chân nhắc tới.

Mà trừ ở thức ăn ngon cùng mưu lược tốt nghĩ kế cho Dận Chân, An Ninh biết rõ muốn lôi kéo một người nam nhân cũng không thể chỉ để hắn không xa cách thức ăn cùng trí tuệ mình mà thôi. Nàng còn muốn biểu hiện ra nàng nữ nhân một mặt. Nếu như nhìn dung mạo nàng cảm giác mình không như Bách Hợp, nhưng nếu bàn về thân thể cùng quyến rũ cùng với một ít thuật phòng the, mười Bách Hợp cũng không phải là đối thủ của nàng ta, hiện đại có nhiều phương pháp để ôm lấy một người nam nhân, nàng cỗ thân thể này từ nhỏ luyện yoga không nói, thân thể hết sức mềm mại, hơn nữa nàng lại thường xuyên uống một ít linh tuyền điều trị thân thể, cơ hồ có thể nói vóc người cùng da dẻ của nàng rất hoàn mỹ.

Hơn nữa An Ninh lại để cho người chuẩn bị một ít áo lót quần lót, cổ nhân chỗ nào nhìn thấy qua vật như vậy, nàng ta mang áo lót gợi cảm xuyên thấu mặc vào người. Hơn nữa nàng ta từ nhỏ thích dùng cánh hoa tắm. Trên người mang theo nhàn nhạt mùi thơm của cơ thể, lúc ở nàng ta trên giường lại rất mê hoặc, rất nhiều nữ tử làm không được việc, nàng cũng có thể làm. Hơn nữa quá trình uống qua linh tuyền cải tạo thân thể về sau, thân thể của nàng ta lại hết sức co dãn. Mỗi lần đều có thể khôi phục xúc cảm giống như lần đầu tiên, bởi vậy câu được Dận Chân liên tiếp chừng mười mười ngày đều nghỉ ở phòng An Ninh.

Cứ như vậy, không chỉ là Bách Hợp muốn đối phó An Ninh, trong hậu viện những người khác cũng thấy ngứa mắt. Trước kia An Ninh chưa vào trong phủ, Niên Bách Hợp coi như là được sủng ái, trừ mỗi tháng mùng một, mười lăm Dận Chân nhất định ngủ với Ô Lạt Na Lạp thị, trong hậu viện còn lại mọi người coi như mưa móc đều dính, thế nhưng sau khi An Ninh vào phủ, Dận Chân cũng không phải trọng nhan sắc, thời gian vào nội viện cũng không phải là quá nhiều, hiện tại An Ninh dường như độc chiếm, trước đây mọi người mỗi tháng đều có phần lệ, những người khác trong viện tử lúc này đều ôm khăn tay trong lòng bắt đầu chửi rủa, không ít người sau lưng hết sức sốt ruột, thậm chí vài người cũng đã ra tay, chuẩn bị đối phó An Ninh.

An Ninh được sủng ái để cho nữ nhân hậu viện phủ Ung Thân vương đều vội vàng, Bách Hợp vẫn như cũ, bộ dáng không chút hoang mang, mỗi ngày cuộc sống thoải mái, ngoại trừ hướng Ô Lạt Na Lạp thỉnh an, cũng chỉ điều trị thân thể của mình cho tốt, ở như vậy bầu không khí quỷ dị hạ xuống, thời gian nhoáng cái liền tới tháng bảy, ngày cưới nữ nhi Lý thị định tháng chín. Tháng bảy trong lúc Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong quận chúa, trong phủ khó có được chuyện vui, liên tiếp a ca, cách cách chết yểu, khó có được có một nữ nhi trưởng thành đến lúc xuất giá, trong lúc Dận Chân vui mừng thì Ô Lạt Na Lạp thị hỏi thăm ý kiến của hắn xong mời tỷ muội trong hậu viện cùng đến nội viện dùng bữa tối.

Mặc dù Ô Lạt Na Lạp thị gần đây ổn định, nhưng mấy tháng này An Ninh một mình độc sủng, cũng có chút sốt ruột, nàng ta dưới gối không có con nối dõi, bây giờ Dận Chân lớn tuổi cũng đã ít lại cùng nàng ta hành sự, kiếp này mang thai cơ hội đã ít lại càng ít, nhưng nếu như nội viện cân bằng, địa vị của nàng cũng là vững chắc, Nữu Hỗ Lộc thị  An Ninh bây giờ được sủng ái như vậy cũng không phải là cái tin tức tốt, hiện tại Dận Chân đã sủng ái nàng ta như vậy, sau này nếu như An Ninh sinh ra nhi tử thì chẳng phải trong phủ này càng lật trời?

Bởi vậy hôm nay trận tụ hội bên ngoài xem ra là vì sớm chúc mừng quận chúa tháng chín hạ gả, nhưng thật ra là Ô Lạt Na Lạp cho trong nữ nhân hậu viện một lần cơ hội. Buổi trưa nha đầu trong viện Ô Lạt Na Lạp qua đây báo cho biết chuyện lúc này Bách Hợp còn đang ngủ trưa, Tú Chi gọi nàng dậy trang điểm, nhịn không được nói: “Hôm nay bữa tối nghe nói Gia cũng tới, lần trước Phúc tấn ban một cuộn gấm hoa, cắt thành áo choàng vẫn không có cơ hội mặc, chủ tử mặc nhé?”

Mấy tháng nay Dận Chân đã không hề đặt chân đến viện Bách Hợp, ngược lại thường xuyên tới viện An Ninh, Bách Hợp không được sủng liền không có cơ hội mang thai, nếu như sau này không có con nối dõi lại thất sủng, đối với nữ nhân mà nói thật sự là một chuyện đáng sợ, hiện tại Bách Hợp nhìn đến Dận Chân cũng không nhiều, Tú Chi rất sợ nàng trẻ tuổi tướng mạo đẹp lại thất sủng, sau này già rồi rơi vào kết cục một mình trong phòng, bởi vậy hôm nay kế hoạch muốn thay Bách Hợp trang điểm chói lọi, nhất định đem trái tim Dận Chân qua đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.