Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 526: Vị hôn thê của Tổng Giám đốc (15)




Edit: Dạ Vũ

Beta: Sakura

Trong lòng Lương Tư Kỳ rối bời, một mặt lại cảm thấy nóng lòng. Cô ta lại hận mình bất lực, cho dù đã từng tự cười nhạo bản thân rằng đời này của cô ta đã hỏng bét, nhưng mà Lương Tư Kỳ cảm thấy tất cả cũng không thể so được một phần vạn sự mất mặt nhục nhã mà Bách Hợp đã quăng vào mặt cô ta.

Việc cô lăng nhăng qua lại với Cố Thiên Thịnh ấy mà, cô tưởng tôi không biết ư? Tư Kỳ, tôi sớm biết cô ngu, nhưng tôi không nghĩ là cô sẽ ngu tới mức độ này. Nếu không phải đã biết cô tằng tịu cùng Cố Thiên Thịnh, cô nghĩ xem vì sao tôi phải chơi đùa với cô như vậy? Nói thật việc giữa các người tôi chẳng thèm để ý đâu. Cố Thiên Thịnh là kẻ phong lưu qua ngàn bụi hoa, cô cũng giống như tấm áo mưa qua đường của anh ta thôi. Cô cảm thấy tôi sẽ vì loại hàng giá rẻ như cô mà đau lòng á? Nhưng mà đúng là có chút buồn nôn đấy!” – Bách Hợp nói xong đã thấy sắc mặt Lương Tư Kỳ trắng bệch không còn giọt máu, liền im lặng cười cười.

Hai tay giấu trong tay áo của Lương Tư Kỳ tức giận nắm chặt. Những lời Bách Hợp nói ra trước mặt người không khác gì những cái tát liên tiếp vào mặt cô ta. Lương Tư Kỳ cảm thấy móng tay đã bấm vào thịt mềm, nhưng cảm giác đau đớn này không thể áp chế được lòng tự trọng tổn thương cùng nhục nhã. Lúc cô ta đang định phản bác điều gì thì đã thấy nhân viên phục vụ đem điểm tâm mà Bách Hợp chọn mang vào.. Lương Tư Kỳ cũng không muốn ầm ĩ thêm trước mặt người khác. Dù sao Lương Tư Kỳ vẫn muốn đem dáng vẻ tươi cười này của Bách Hợp cào nát đi, trong lòng cô ta hiểu rõ mình đã làm gì trên giường cùng Cố Thiên Thịnh, dù không muốn thừa nhận nhưng những gì mà Cố Thiên Thịnh với Lương Tư Kỳ đã làm qua, mấy tiểu minh tinh không thể so sánh được.

Nhưng lúc này những lời nói của Bách Hợp lại đem lớp vỏ bọc xé đi mất, để cho Lương Tư Kỳ phát hiện ra, vài năm nay mình ở chung với Cố Thiên Thịnh, cuối cùng cũng giống như Bách Hợp nói, cô ta chẳng khác gì những tiểu minh tinh trước đây cô ta từng chướng mắt. Người ta bò lên giường Cố Thiên Thịnh vì danh vì lợi, cô ta vì cái gì chứ? Cái gì cô ta cũng không có, nhưng lại bị Bách Hợp làm cho mất hết tôn nghiêm. Những lời Bách Hợp nói đã đâm trúng chỗ đau nhất trong lòng Lương Tư Kỳ, cũng làm cho cô ta không thể nào thờ ơ nữa. Lương Tư Kỳ không cam tâm, Bách Hợp là người bị cướp mất vị hôn phu, dựa vào cái gì mà Bách Hợp lại tỉnh táo cười nhạo mình. Mình là người chiếm thế thượng phong, ngược lại giống như cô vợ lẽ bị khinh bỉ trước mặt Bách Hợp. Thấy Bách Hợp chậm rãi ăn bánh ngọt, trong lòng Lương Tư Kỳ như có một mồi lửa, đợi sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Lương Tư Kỳ cắn răng nói: “Buồn nôn á? Cô có tiền thì sao hả? Cố Thiên Thịnh bây giờ đang thích tôi! Dù tôi không thèm anh ta, nhưng chỉ cần tôi gọi điện một cái, anh ta sẽ đến bên tôi đấy. Vị hôn phu của cô bây giờ là của tôi kìa!”.

“Ồ! Thật à? Vậy cô thử gọi xem?” – Bách Hợp ăn miếng bánh cuối cùng, bèn liếm khóe miệng, dáng vẻ cười nhưng không phải cười nhìn chằm chặp vào Lương Tư Kỳ. Lúc này Lương Tư Kỳ đã bốc hỏa lên đầu, bị Bách Hợp khích bác đến mất tỉnh táo, lý trí đã tụt mất một nửa. Nghe Bách Hợp nói vậy, cô ta không thèm nghĩ gì mà run rẩy cầm lấy túi của mình, đem điện thoại cầm trên tay vô thức gọi điện thoại cho Cố Thiên Thịnh.

Nhìn xem?”  – Khi điện thoại vừa vang lên, Cố Thiên Thịnh rất nhanh chóng bắt máy. Khi nghe thấy giọng Cố Thiên Thịnh thân mật gọi chính tên mình “Tư Kỳ?” thì Lương Tư Kỳ có chút đắc ý mà nhìn Bách Hợp, vẻ mặt hả hê tỏ vẻ “nghe thấy không, anh ta đang gọi tôi”.

Bỏ dĩa trong tay xuống bàn, Bách Hợp vẫy vẫy tay với Lương Tư Kỳ. Lương Tư Kỳ vì muốn Bách Hợp nghe rõ giọng của Cố Thiên Thịnh, để Bách Hợp biết chính xác đó là vị hôn phu Cố Thiên Thịnh của Bách Hợp chứ không phải người mình tùy ý bịa ra nên đã mở loa ngoài để nói chuyện: “Thiên Thịnh! Anh rảnh chứ? Em muốn hẹn anh uống trà chiều”.

Hôm qua hai người điên đảo lãng mạn ở khách sạn một đêm, Cố Thiên Thịnh kể từ khi qua lại với Lương Tư Kỳ hai năm này, đây là lần đầu tiên thấy Lương Tư Kỳ chủ động. Trước đây chuyện phòng the vẫn do hắn ta chủ động cưỡng đoạt, mặc dù Lương Tư Kỳ bị động thừa nhận, còn trưng ra vẻ mặt không cam lòng không nguyện ý. Giờ đây Cố Thiên Thịnh đang vẫn còn dư âm của chuyện đêm qua, lại nghe được lời hẹn của Lương Tư Kỳ liên vô thức đáp: “Anh có….”

Gâu gâu…!” – Tại thời điểm hai người này tình tứ, Bách Hợp lại giả vờ kêu hai tiếng chó sủa, sau đó cười dài nói qua loa điện thoại: “Cố Thiên Thịnh ơi Cố Thiên Thịnh? Anh quả thật là con chó mà Lương Tư Kỳ tùy ý gọi tới là tới đuổi là đuổi à? Nghe lời ghê, quả nhiên là nghe-lời-ghê! Trở về tôi gửi qua nhà họ Cố một cái xương vàng ban thưởng haahaha!”.

“…” Đầu dây bên kia lập tức im lặng. Lương Tư Kỳ cắn môi cuống quýt tắt loa ngoài, đang muốn giải thích cho Cố Thiên Thịnh nghe mấy câu vì sao mình lại làm vậy thì đầu dây bên kia đột nhiên Cố Thiên Thịnh cúp máy.

Tính cách Cố Thiên Thịnh gần đây có chút nóng nảy, sinh ra ở nhà họ Cố, là đứa con trai độc nhất của nhà họ Cố, từ nhỏ đã được người nâng niu trong lòng bàn tay như một tiểu hoàng đế sống thư thái từ nhỏ tới giờ, nào đã ăn quả tức như vậy. Vừa mới rồi, Bách Hợp đã nói gì? Lời Bách Hợp nói ra để cho hắn ta hiểu được việc Lương Tư Kỳ gọi cho hắn ta căn bản chẳng phải hẹn uống trà chiều lãng mạn cái gì cả. Cô ta gọi cho hắn để chứng minh điều gì với Bách Hợp? Cố Thiên Thịnh mặc dù ưa thích Lương Tư Kỳ, nhưng hành động của Lương Tư Kỳ vừa rồi đã động tới vảy ngược của hắn. Bất kể là đem hắn ta thành công cụ khoe khoang cũng được, nhưng bản thân hắn ta còn chưa có giải trừ hôn ước với Bách Hợp mà Lương Tư Kỳ lại dám ngả bài cùng Bách Hợp như vậy, Cố Thiên Thịnh vô cùng không thích.

Đây có thể coi là bản chất của đàn ông rồi, những người tình bí mật có thể làm cho người đàn ông cảm thấy sung sướng, thậm chí còn dỗ dành được người đàn ông ấy quay về bỏ người vợ danh chính ngôn thuận của mình. Nhưng khi hắn ta chưa chuẩn bị tốt, mà cái người tình này lại dám công khai gọi điện cho vợ hắn ta thì cam đoan, mười người có tới chín người mất hứng. Cố Thiên Thịnh vừa ra đời đã cao cao tại thượng, sống xa hoa sung sướng, nên có một số tật xấu cũng được dưỡng tốt vô cùng. Nhất là khi Lương Tư Kỳ không chỉ tìm Bách Hợp để lật bài ngửa, khiến cho Cố Thiên Thịnh cảm thấy bị áp bức. Nhưng mà làm hắn ta bực bội hơn, chính là vì Lương Tư Kỳ gọi điện cho hắn ta để chứng minh bản thân hắn là kẻ tò tò theo đuôi, chỉ cần cô ta vung tay gọi tới là tới, đuổi đi là đi càng làm cho Cố Thiên Thịnh cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mặc dù có thích Lương Tư Kỳ tới đâu đi chăng nữa, nhưng mà việc hôm nay cô ta làm đã chạm tới giới hạn của hắn, bởi thế, lần đầu tiên trong đời Cố Thiên Thịnh chủ động cúp điện thoại của Lương Tư Kỳ. Mặc cho Lương Tư Kỳ có gọi qua mấy lần Cố Thiên Thịnh thậm chí còn trực tiếp dập máy không thèm tiếp.

Cô hài lòng chưa?”- Lương Tư Kỳ nhất thời kích động làm không ít việc mất trí, hiện tại tỉnh táo rồi trong lòng có chút hối hận. Bây giờ Lương Tư Kỳ rất rối rắm, không biết có phải hay không vì Cố Thiên Thịnh đáp ứng cho cô ta vay tiền nhưng chưa đưa hay không, hay còn vì lần đầu tiên trong hai năm qua hắn lại dám có thái độ lạnh nhạt thậm chí không tiếp điện thoại của cô ta. Lương Tư Kỳ cảm thấy lúc này mình đang rất bực bội mà không có chỗ phát tiết. Bách Hợp nghe được lời này của Lương Tư Kỳ suýt nữa thì cười rộ lên. Lúc trước ở nội dung tình tiết sự việc, hai người này được xưng tụng là tình yêu cao cả sâu đậm. Hôm nay mới bị cô châm ngòi vài câu lại làm cho mối quan hệ của hai người này xuất hiện vết rách. Cố Thiên Thịnh và Dung Bách Hợp vốn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nhau, tình cảm ngần ấy năm không thể chống lại được cái gọi là tình yêu này. Giờ đây qua hành vi của hai người Cố Thiên Thịnh cùng Lương Tư Kỳ lại càng chứng minh sự rẻ mạt của cái gọi là tình yêu gắn bó giữa bọn họ.

Thỏa mãn á? Đích xác là tôi rất hài lòng, đồ ăn uống ở đây khá được. Lấy danh thiếp quán café này cho tôi” – Bách Hợp còn tỏ vẻ không nhìn ra được nước mắt Lương Tư Kỳ đang đảo vòng quanh, tiếp tục sai sử cô ta mà không thèm để ý. Còn Lương Tư Kỳ giận muốn chết, hận không thể giang cái tát tới hỏi thăm khuôn mặt của Bách Hợp. Cô ta muốn hét lên muốn rống muốn giận dữ mắng mỏ, muốn đem ly café nóng hổi kia giội lên đầu Bách Hợp, nhưng càng nghĩ tới việc mình còn chưa trả nợ tiền cho nhà họ Dung, cơn giận của Lương Tư Kỳ hao mòn không còn một chút. Cái gì cũng không thể làm được, cuối cùng Lương Tư Kỳ cắn răng nhìn Bách Hợp một lúc, không để ý tới lời của Bách Hợp mà quay lưng xô cửa chạy ra ngoài mất dạng.

Bách Hợp thấy tình cảnh này thì cười lạnh, mới chỉ thế thôi liền khong chịu được? Cô đã làm cái gì đâu? Mới chịu chút ít nhục nhã đã không chịu được, vậy mà còn mặt dày mày dạn muốn làm cái việc xấu hổ vô sỉ kia? Có gan làm thì phải có bản lĩnh chịu hậu quả. Cô ta chạy trốn được nhất thời chứ không chạy được cả đời. Xem chuyện hôm nay Bách Hợp còn thầm đoán xem Cố Thiên Thịnh có thể chịu đựng được cô ta bao lâu nữa?

Thoáng thấy Lương Tư Kỳ chạy xa dần, Bách Hợp lấy điện thoại gọi lái xe của nhà, sau đó ngồi nhàn nhã trong quán café mà đợi lái xe tới đón. Ngày hôm sau Lương Tư Kỳ cũng không có xuất hiện. Hôm qua cô ta không chịu nổi nhục nhã, liền sợ sệt Bách Hợp sẽ tới tìm cô ta, nên cứ có điện thoại di động cô ta đều tắt máy, chỉ muốn chờ tới cái gọi là thời gian ba ngày mà Cố Thiên Thịnh nói tới để mượn tiền trả cho Bách Hợp, cách cái người này xa một chút.

Về phần Cố Thiên Thịnh vô hình chung đã nhận một phần áp lực trả nợ từ Lương Tư Kỳ, nếu lúc này có tiền hắn ta sẽ trả cho nhà họ Dung luôn, nhưng vì bản thân Cố Thiên Thịnh cũng chẳng có tiền, liền có một chút liều lĩnh, ngay trong ngày liền trở về ăn trộm một ít đồ trang sức của mẹ Cố, sau đó tìm số điện thoại của một đơn vị cầm cố tài sản. Mẹ Cố có nằm mơ cũng không ngờ con mình sẽ vì một người đàn bà mà đi ăn trộm trang sức của bà. Từ nhỏ Cố Thiên Thịnh mặc dù không phải muốn mưa có mưa muốn gió có gió, mặc dù nhà họ Cố chưa bao giờ để hắn phải thua thiệt cái gì, muốn gì cho nấy nên mẹ Cố chưa bao giờ đề phòng con trai mình. Bởi vậy Cố Thiên Thịnh hành động nhanh chóng thuận lợi vô cùng. Còn đầu bên kia Bách Hợp đã nhận được thông báo của quản lý nói là phát hiện Cố Thiên Thịnh lái xe ra ngoài trong đêm, trong lòng Bách Hợp liền đặt nghi vấn.

Trời rạng sáng, Bách Hợp chưa kịp đi làm thì điện thoại vang lên. Nhìn lên thấy tên Lương Tư Kỳlập lòe, Bách Hợp liền biết tối qua mình đã suy đoán đúng. Hẳn là Cố Thiên Thịnh trộm đồ trong nhà đi cầm cố. Lúc trước cô đã dặn hai người kia đáp ứng cho Cố Thiên Thịnh mượn tiền thì cho hắn ta vay đủ năm ngàn vạn, còn lại bốn trăm vạn để tự Cố Thiên Thịnh nghĩ cách. Hóa ra đây là cách của hắn ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.