Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 524: Vị hôn thê của Tổng Giám đốc (13)




Edit: Dạ Vũ

Beta: Sakura

Bạn đã nói vậy, sau khi Cố Thiên Thịnh mượn được món tiền năm ngàn vạn, lại nghĩ tới chỉ còn có bốn trăm vạn thôi thì tảng đá trong lòng cũng nhẹ vơi bớt. Lúc này hắn ta mới đi tới chỗ hẹn cùng Lương Tư Kỳ. Chỉ vì lấy lòng một người phụ nữ, trên đường đi Cố Thiên Thịnh nghĩ lại việc mình vì Lương Tư Kỳ đi vay tiền mà quăng sạch mặt mũi thể diện, cho dù là đang kích động vì lần đầu tiên Lương Tư Kỳ chủ động liên hệ thì sự hào hứng cũng vơi bớt phần nào.

Đến điểm hẹn, Cố Thiên Thịnh thấy Lương Tư Kỳ đội tóc giả, lại mặc đồ lót gợi cảm vẫn cảm thấy hưng phấn không thôi. Mặc dù chuyện này có chút quanh co nhưng mà lại khiến Cố Thiên Thịnh thả lỏng tâm tình để buông thả một phen. Chờ tới lúc hai người cùng ngồi trong bồn tắm, Lương Tư Kỳ mới cố nén buồn ngủ mà hỏi nhỏ: “Tôi không muốn làm ở Tập đoàn Dung thị! Cố Thiên Thịnh! Tiền của anh cho tôi mượn rồi sẽ trả lại cho anh!”

Vẻ mặt của Lương Tư Kỳ rất thành thật, hai má ửng hồng vừa trải qua cuộc giao hoan, Cố Thiên Thịnh biết Lương Tư Kỳ kiên quyết tới mức nào. Trong lòng hắn ta cũng biết được dựa vào khả năng của Lương Tư Kỳ mà kiếm được hơn năm ngàn vạn là không thể nào, nhưng chưa từng nghĩ qua việc Lương Tư Kỳ sẽ trả tiền cho mình. Bởi vậy khi thấy bộ dạng nghiêm túc của cô ta thì Cố Thiên Thịnh cảm thấy mới lạ vô cùng, nhào tới. Không lâu sau, trong phòng lại vang lên giọng hai người quấn lấy nhau.

Cố Thiên Thịnh vay được năm ngàn vạn, nhưng vẫn còn thiếu bốn trăm vạn nữa. Hắn ta liền về nhà tìm mẹ Cố, dù sao khi vay số tiền năm ngàn vạn kia Cố Thiên Thịnh đã quăng sạch sẽ thể diện mặt mũi rồi. Sáng sớm ngày thứ hai, thừa dịp sắc trời chưa sáng hắn ta đã lặng lẽ rời khỏi phòng. Lúc về nhà họ Cố, mẹ Cố từ chối yêu cầu mượn bốn trăm vạn của hắn ta, cũng nói thẳng nếu như Cố Thiên Thịnh muốn cái gì thì bà sẽ mua cho, nhưng nếu vì Lương Tư Kỳ mà đòi bốn trăm vạn từ bà thì không có cửa.

Vốn tưởng rằng chỉ còn bốn trăm vạn thì không thành vấn đề, không nghĩ rằng năm ngàn vạn mình vay bạn bè được, giờ muốn mượn mẹ ruột mình chỉ bốn trăm vạn lại bị gây khó khăn, Cố Thiên Thịnh sa sầm nét mặt trở về phòng. Phòng ở của hắn ta có khá nhiều đồ có giá trị, nhưng mà rất nhiều thứ không thể bán lấy tiền được, nếu không sẽ bị người phát hiện mất. Nghĩ tới đây Cố Thiên Thịnh lại nhớ tới hộp đồ trang sức lóng lánh của mẹ Cố.

Mẹ Cố mua đồ trang sức rất nhiều, những style mới ra thuộc thương hiệu nổi tiếng bà đều mua, ngoài ra còn khá nhiều kim cương châu báu. Nhà họ Cố có một két lớn để những thứ trang sức này của mẹ Cố. Bản thân mẹ Cố cũng chẳng rõ mình có bao nhiêu đồ trang sức nữa. Cố Thiên Thịnh trong lòng chợt nảy ra ý tưởng, hắn ta sẽ bán đồ trang sức của mẹ Cố lấy tiền, sau khi đợi ba Cố giải tỏa tài khoản thì hắn ta đem những đồ trang sức này chuộc về.

Dù sao những đồ trang sức này một hai năm nay mẹ Cố đều không đeo qua, mà người giữ quyền quản lý nhà họ Cố không thiếu những thứ này, nên Cố Thiên Thịnh nghĩ chỉ cần hắn tùy tiện lấy mấy món râu ria sau đó bí mật trả về không ai biết, cũng không làm ba mẹ tức giận mà lại giải quyết được việc của Lương Tư Kỳ. Nghĩ vậy, Cố Thiên Thịnh lại cảm thấy cao hứng vì tài trí của mình.

Tính ra thì lãi cho vay tại cửa hàng cầm đồ khá cao, Cố Thiên Thịnh trước đã được nghe qua rồi, nhưng mà trước đây hắn ta đâu có thiếu tiền, nên không quen biết những người này. Cố Thiên Thịnh tìm hiểu cặn kẽ mọi thứ hết nửa ngày, đến sáng sớm ngày thứ hai, trên đường đi tới Công ty giải trí Cố thị làm việc, trong đầu Cố Thiên Thịnh chỉ nghĩ tới việc làm thế nào lấy được đồ trang sức từ chỗ mẹ Cố, đem đi cầm cố. Việc này mất ba ngày mới xong, nhưng mà đối với Lương Tư Kỳ thì ba ngày cô ta cũng không đợi được. Hôm nay cô ta mang một thân đau nhức tới Công ty giải trí Cố thị, nhưng vẫn không thấy Cố Thiên Thịnh đưa tiền cho cô ta, lúc này trên mặt của Lương Tư Kỳ lộ rõ vẻ thất vọng.

Sao em có thể nóng vội như vậy? Em sợ việc tôi đáp ứng em lại không làm được hay sao?” –  Cố Thiên Thịnh vốn là muốn giúp Lương Tư Kỳ, nhưng lại bị Lương Tư Kỳ giục giã khiến cho Cố Thiên Thịnh có cảm giác bị người ta đòi nợ, tâm trạng hắn ta chùng xuống: “Tôi sẽ mang tiền qua, nhưng cần thời gian. Ba ngày mà em cũng không đợi được à?”

Lương Tư Kỳ lắc đầu, vừa định nói điều gì thì điện thoại trong tay cô ta vang lên. Thấy người gọi điện là Bách Hợp, cô ta không tự chủ được cau mày rồi thở dài. Một lúc sau Lương Tư Kỳ mới bắt máy, nhỏ giọng hỏi: “Tìm tôi có việc gì không, cô Dung?”.

“Cô Lương! Hôm qua cô xin nghỉ cả ngày rồi. Sao hôm nay ở Công ty tôi không thấy cô đi làm?” – Bách Hợp ngồi trong văn phòng tại Tập đoàn Bất động sản Dung thị nói chuyện. Cô vừa mới ra trường và về nước, ba Dung không nỡ cho cô tiếp nhận quá nhiều công việc, vì vậy nên hai hôm nay cô rất nhàn rỗi, cũng có thời gian mà nhìn chòng chọc Lương Tư Kỳ chỉnh chết cô ta. Lúc này Bách Hợp gọi điện cho Lương Tư Kỳ, lại nói cho cô ta biết về việc phải đi làm, chắc Lương Tư Kỳ sẽ cảm thấy hoang mang lắm. Quả đúng vậy, sau khi Bách Hợp nói xong thì Lương Tư Kỳ phản bác ngay: “Thực xin lỗi Dung tiểu thư, tôi sẽ không đi làm ở Tập đoàn Dung thị. Về khoản bồi thường do vi phạm thỏa thuận, tôi sẽ nghĩ biện pháp, mong cô…..”

Trước khi cô nộp đủ số tiền bồi thường do vi phạm thỏa thuận, cô vẫn là một trong những người làm việc tại Tập đoàn Bất động sản Dung thị. Ngày hôm qua cô vô cớ bỏ bê công việc, tôi bỏ qua không truy cứu nữa. Tôi muốn cô, ngay-lập-tức có mặt tại văn phòng làm việc. Ngay bây giờ!” – Bách Hợp nói xong cũng không chờ câu trả lời từ Lương Tư Kỳ mà trực tiếp cúp máy. Lương Tư Kỳ nghe xong thì giận run cả người, mặt trắng bệch. Cô ta không thể phản bác, vì đúng như lời Bách Hợp nói, trước khi cô ta nộp khoản phí bồi thường kia, thì cô ta vẫn là nhân viên của Tập đoàn Bất động sản Dung thị. Ngày hôm qua cô ta vừa mới làm thủ tục nhậm chức, Bách Hợp cho cô ta nghỉ ngơi cả ngày hôm qua chính là cho cô ta mặt mũi. Nhưng mà vừa nghĩ tới Bách Hợp thì Lương Tư Kỳ đã tức đến run hết cả người. Cô ta quay lại muốn giục giã Cố Thiên Thịnh, nhưng mà Cố Thiên Thịnh vừa bị cô ta thúc giục hỏi tiền nên trong lòng không thoải mái, hắn ta ngồi xuống bàn làm việc nhìn chằm chằm vào máy tính chứ không thèm ngẩng đầu lên nói chuyện cùng Lương Tư Kỳ nữa. Lương Tư Kỳ cắn môi, rồi tự cầm túi xách ra khỏi văn phòng của Cố Thiên Thịnh. Lúc xuống lầu cô ta muốn đi gặp Lưu Cảnh, nhưng lại nghĩ vẻ bề ngoài của mình đã bị tàn phá, đi gặp cũng sẽ có cảm giác chật vật. Huống chi cô ta không muốn Lưu Cảnh thấy bộ dạng lúc này của mình, nên sau khi do dự một hồi, Lương Tư Kỳ bấm thang máy xuống hầm để xe.

Lúc lái xe đi tới Tập đoàn Bất động sản Dung thị, hai mắt Lương Tư Kỳ vẫn đỏ bừng bừng. Trên đường lái xe, cô ta nghĩ tới tình cảnh mất hết tôn nghiêm của mình bèn khóc lóc một hồi. Cô ta bắt đầu hận thế giới bất bình đẳng này. Cũng hận vì so ra thì Bách Hợp mạnh hơn cô ta cái gì cơ chứ? Cô ta chỉ may mắn đầu thai tốt, gửi hồn vào bụng mẹ Dung mà ra đời. Nếu không phải vậy, Dung Bách Hợp cũng không có chỗ dựa để gây sự càn quấy với mình? Cô ta nghĩ rằng Bách Hợp dựa vào tên tuổi đại tiểu thư của nhà họ Dung, ỷ vào thế lực nhà họ Dung dùng tiền chèn ép mình. Nếu như Lương Tư Kỳ có tiền, cô ta sẽ đem tiền đập vào mặt Bách Hợp, để từ nay về sau không dây dưa gì với Bách Hợp nữa.

Trong lòng Lương Tư Kỳ oán hận nghĩ, lúc bước vào văn phòng của Bách Hợp cũng là lúc Bách Hợp vừa ăn xong mấy quả cam. Cô nhẩm tính thời gian Lương Tư Kỳ sắp tới, liền xếp lũ vỏ cam chồng chất lên bàn làm việc. Vừa mới thấy mặt Lương Tư Kỳ trắng bệch bước vào, Bách Hợp vênh mặt lên: “Vất vỏ trái cây đi!” – bộ dáng mười phần chủ nhân sai bảo người giúp việc. Lương Tư Kỳ thấy vậy không thích một chút nào cả, cô ta nghĩ rằng mình sắp rời Tập đoàn Bất động sản Dung thị rồi, nhưng giờ vẫn phải nhẫn nhịn nghe chỉ đạo của Bách Hợp. Cô ta nén giận im lặng cầm vỏ cam vứt vào thùng rác. Bách Hợp phất tay: “Tôi không thích trong phòng có vị cam, cô mang ra ngoài vứt đi. Nhân tiện đây tôi muốn rửa tay, nhưng trong toilet chỉ có 1 chai nước rửa tay mà mùi của nó tôi không ưa. Cô đi mua cho tôi lọ khác, phải nhanh lên đấy. Chúng ta trước đây là chị em tốt, cô chắc là biết tôi thích mùi gì rồi!”. Bách Hợp lúc nói những lời này, vẻ mặt vô cùng châm chọc khiến Lương Tư Kỳ ngậm miệng, run rẩy không nói nên lời. Câu nói hai người trước đây là chị em tốt như một cái tát thẳng tay vào mặt Lương Tư Kỳ. Có chị em tốt nào lại xung đột tới mức này? Có chị em tốt nào như Bách Hợp đối xử với cô ta không? Lương Tư Kỳ nghe những lời này cảm giác muốn phun ra máu, mặt đờ ra. Cô ta lại vô thức muốn xoắn lọn tóc mà nói: “Tôi không biết cô thích mùi gì!”.

Dung Bách Hợp trước đây kết giao cùng Lương Tư Kỳ liền đem cô ta thành chị em ruột mà đối xử. Bình thường Lương Tư Kỳ thích ăn gì, thích mặc gì, thích kiểu gì Dung Bách Hợp đều nhớ ở trong lòng. Nhưng vì Lương Tư Kỳ bản chất lạnh bạc chưa bao giờ ghi nhớ điều gì, cũng chẳng tốn công sức nịnh nọt Bách Hợp, hai người làm bạn mười năm nhưng thực ra đối với Dung Bách Hợp lại giống như trò hề. Cô nhớ rõ sở thích của Lương Tư Kỳ, nhưng căn bản Lương Tư Kỳ chẳng nhớ Dung Bách Hợp thích gì, từ đầu tới cuối chỉ là Dung Bách Hợp một mình vun đắp cho tình bạn này mà thôi.

Uhm! Cô đích thực là chị em tốt của tôi” – Bách Hợp nghĩ tới đây thì thở dài thay nguyên chủ. Dung Bách Hợp là một người mà nếu không ưa ai thì cự tuyệt lui tới, nếu đã ưa thích một người thì giống như đào tim đào phổi cho người ta coi. Tuy nói là hơi ngu, cũng do mắt mờ không nhận thức được người nhưng Dung Bách Hợp chưa làm chuyện xấu gì mà lại có kết cục tồi tệ như vậy. Ngược lại Lương Tư Kỳ nhận hết chỗ tốt từ Dung Bách Hợp, không muốn làm bạn với nguyên chủ thì cũng thẳng thừng nói ra với cô ấy, chứ không phải sau khi hai người chơi với nhau mười năm liền đâm một dao sau lưng Dung Bách Hợp. Vào toilet rửa tay, Bách Hợp vừa nãy chỉ muốn khó xử Lương Tư Kỳ thôi, nhưng mà rửa tay xong đi ra, sau khi cầm khăn lau khô tay thì vênh mặt nói với Lương Tư Kỳ: “Cầm túi của tôi lên, ta ra ngoài dạo phố!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.