Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 467: Vuột mất người bảo vệ (Hoàn)




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Tuy nói trong tâm nguyện của Ly Bách Hợp không có ý nghĩ trả thù Lưu Thành, nhưng hành vi việc làm của Lưu Thành đã bị nàng nhìn thấu từ lâu, hôm nay gặp lại tên nam nhân dối trá này, ngoại trừ cảm thấy oán hận ra, nàng chỉ còn lại mỗi chán ghét muốn ói, tiểu nhân hèn hạ như thế, vậy mà trong tình tiết câu chuyện đã hãm hại nguyên chủ thảm đến như vậy!

Lời nói lúc này của Bách Hợp khiến cho gương mặt vốn tràn ngập nụ cười của Lưu Thành bỗng nhiên đóng băng lại, thần sắc của mọi người đang đứng trước đại điện bị hư hại cũng biến đổi khác nhau, ngay cả Đại tông sư Lưu Thuận canh giữ ở bên bên vừa mới bị chấn ngất đi khi ba Đại tông sư xuất hiện cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn qua bên này, ánh mắt rơi xuống người Lưu Thành, chân mày liền từ từ nhíu lại.

“Tỷ tỷ, Vương gia cũng không phải như trong suy nghĩ của tỷ tỷ, ban đầu Vương gia không chịu nói ra thân phận, chỉ là sợ làm liên lụy tới tỷ tỷ thôi.” Ngay tại lúc Lưu Thành bị Bách Hợp ép hỏi đến lúng túng, thì nữ nhân dịu dàng biết đại thể là Mạnh Thúy Thúy này tất nhiên là phải ra mặt nói tốt giúp hắn ta rồi, rõ ràng trong lòng có tính toán, sợ nói ra thân phận, nói ra sự thật đã có chính phi, dựa theo trình độ yêu thương con gái của Ly gia, sẽ không đồng ý gả con gái cho hắn ta, đồng thời cũng không chịu chạy khắp nơi tìm y hỏi dược chữa mắt cho hắn ta, tình huống Lưu Thành xem Ly gia thành nơi tránh nạn lúc này ở trong miệng Mạnh Thúy Thúy lại thành Lưu Thành là một người tốt sợ liên lụy Ly gia nên không chịu nói thật.

Quả nhiên là nồi nào úp vung đó, Chu Du đánh Hoàng Cái, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện bị đánh.

“Thúy Thúy, ban đầu ngươi chỉ là nha đầu được ta chi bạc mua về phủ thôi, liền tính sau đó ngươi được như nguyện gả cho Thành Vương, nhưng hôm nay ngươi cũng chỉ là một cơ thiếp của Thành Vương, không phải nguyên phối cũng không phải đích thê, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì tỷ muội tương xứng với ta?” Bách Hợp thản nhiên cười, trong tình tiết câu chuyện miệng lưỡi Mạnh Thúy Thúy bén nhọn, cuối cùng nói đến nỗi Ly Bách Hợp đau lòng đến chết, lúc này đến phiên nàng ta bị nói đến không đáp được câu nào. Nhìn sắc mặt Mạnh Thúy Thúy xanh trắng giao thoa, trong mắt Bách Hợp tựa như cũng ngậm ý cười: “Có điều cảm tạ ơn đoạt phu ngày xưa của quân, nếu ngày đó không phải ngươi đoạt Lưu Thành đi, thì sao ta có thể hiểu ra, kỳ thật trong lòng ta, A Tú vẫn là quan trong nhất, ta vậy mà suýt nữa bỏ lỡ chàng ấy.”

Bách Hợp nói xong lời này, Âm Tú vốn đang âm trầm liền theo bản năng quay lại cúi đầu nhìn nàng chằm chằm một cách không dám tin, trong ánh mắt hiện lên thần sắc khiếp sợ, hoài nghi, vui mừng và một loại dịu dàng vô cùng phức tạp và kỳ lạ, hắn cắn chặt môi, lồng ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên lúc này trong lòng hắn đang cực kỳ kích động.

“Tiểu Hợp……” Âm Tú kích động liên tiếp nuốt vài ngụm nước miếng, nắm chặt tay Bách Hợp, chặt đến nỗi làm cho Bách Hợp cảm thấy bàn tay mình đau đớn, nhưng Bách Hợp lại giống như không cảm giác được đau đớn vậy, ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng: “A Tú, ngày xưa ta còn trẻ vô tri, hại chàng đến nước này, giờ đây ta hối hận không thôi, nếu không phải tại tên ngụy quân tử Lưu Thành này, nếu không phải tại tiện nhân không biết xấu hổ Mạnh Thúy Thúy này, nếu không phải tại năm đó ta có mắt không tròng, thì chúng ta đã là một đôi trời đất tạo nên rồi. Hôm nay hai kẻ hủy cả đời chàng, hại cả đời chúng ta đều ở đây, chàng nói đôi gian phu tiện phụ này có nên giết hay không?”

“Nên!” Lúc này hai mắt Âm Tú cay xè, chỉ cảm thấy mũi khó chịu, hắn vốn muốn nói mình hiện giờ đã không xứng với Bách Hợp nữa, hắn vốn muốn rút tay của mình ra khỏi tay Bách Hợp, nhưng Bách Hợp nắm quá chặt, trong khoảng thời gian ngắn hắn không rút ra được, thật lâu sau Âm Tú mới nghẹn ngào, trong đôi mắt giờ đây đã ươn ướt, cổ họng nghẹn lại, giọng nói hơi nghẹn ngào gật đầu đáp một chữ ‘Nên’, hắn vốn là Đại tổng quản quyền khuynh triều dã, ngày hôm nay hắn vốn đã có thể được liệt vào danh sách chung với những Đại tông sư vang danh thiên hạ, siêu phàm thoát tục này, nhưng lúc này Âm Tú ở trước mặt Bách Hợp lại giống như một đứa trẻ, trong nụ cười như ánh mặt trời của nàng, nước mắt suýt chảy ra.

“Nhưng Tiểu Hợp, giờ ta……” Âm Tú mím môi, nước mắt lăn trong mắt hắn, làm cho đôi mắt của hắn ở dưới ánh trăng phát sáng lấp lánh, mặc dù bên môi hắn mang theo nụ cười, nhưng vẻ mặt lại đau khổ, hắn muốn nói mình đã thành kẻ tàn phế, đời này không thể nào có một đứa con thuộc về mình và Bách Hợp, thậm chí cả đời này hắn có thể cho Bách Hợp ngoại trừ một trái tim của mình, thì không còn gì nữa, hắn muốn nói rất nhiều, nhưng Bách Hợp lại chỉ lắc lắc tay hắn: “Dễ được bảo vô giá, khó được lang hữu tình.”

Một câu nói rốt cuộc làm cho nước mắt đang đè nén của Âm Tú chảy xuống, hắn cũng hận Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy, nếu không phải là hai tên yêu tinh hại người này, thì hắn vốn sẽ có thể có nhiều hơn, hắn không nỡ trách Bách Hợp, người mà hắn thậm chí tình nguyện thương tổn mình cũng không nguyện ý thương tổn, thì sao hắn nỡ trách cứ? Huống chi……

Đôi mắt đỏ au của Âm Tú nhìn qua Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy, trong ánh mắt hung quang lóe lên, bộ dáng này của hắn khiến Lưu Thành thấy liền sợ hết hồn, theo bản năng lui ra sau một bước: “Hợp nương, hắn ta chỉ là một hoạn quan thôi, hơn nữa còn cầm giữ triều chính, gian thần tặc tử như thế, người người đều muốn giết, nếu nàng nguyện ý quy thuận bản vương, sau khi thành công, bản vương hứa sẽ lấy phi vị đối đãi……”

Lúc này sắc mặt Mạnh Thúy Thúy đã trắng bệch như giấy, thân thể nàng ta khẽ run run, trong miệng tới tới lui lui chỉ có hai câu: “Dễ được bảo vô gía, khó được lang hữu tình, lang hữu tình, dễ được bảo vô giá, khó được lang hữu tình, hay cho một câu lang hữu tình……”

Vẻ mặt của mấy Đại tông sư xung quanh cũng vô cùng đặc sắc, không nghĩ tới hôm nay tới đây ngoại trừ gặp được Đại tổng quản cầm giữ triều đình Đại Ngụy quốc này, lại còn nghe được một câu chuyện xưa như vậy nữa, người người đều cau mày, trong khoảng thời gian ngắn không biết là ngại thân phận, hay ngại danh tiếng địa vị, vậy mà không ai có ý định ra tay đánh lén đám người Bách Hợp, nhưng ngược lại tráng hán đến cuối cùng kia lại ‘Phi’ một tiếng: “Còn đánh nữa không?”

Lời này của tráng hán giống như lập tức đánh thức mọi người, Lưu Thành vừa sợ vừa giận: “Âm Tú, ngươi cũng là người Đại Ngụy, vậy mà lại mời người Đại Tề đến hỗ trợ, hành vi của ngươi rõ ràng là bán nước!”

“Tiểu Hợp nói đúng, nào cần nói nhảm nhiều như vậy?” Vốn chính là thời khắc ấm áp, lần đầu tiên Bách Hợp biểu lộ với hắn, nhưng Lưu Thành lại cứ muốn nói chuyện cắt đứt tâm tình tốt đẹp của mình, vẻ mặt Âm Tú lập tức nghiêm túc: “Ta bán nước, thì ngươi cũng là muốn thay thế Đại Ngụy, tất cả mọi người chỉ là cá mè một lứa thôi, ngươi cần gì giả bộ tốt lành?”

Trên mặt Lưu Thành hiện lên vài phần bối rối, trong mắt âm tàn chợt lóe lên, sau một hồi lâu da thịt trên gương mặt khẽ co rút, đang lúc thần sắc cấp tốc biến ảo liền nhìn Bách Hợp nói: “Hợp nương, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngày đó mặc dù ta có lỗi với nàng, nhưng Thúy Thúy đến cùng là tỷ muội của nàng, thời cổ có nga hoàng nữ anh tỷ muội cùng hầu chung một phu, lúc trước ta có lỗi với nàng, sau này nhất định sẽ bồi thường lại cho nàng gấp bội……”

Đến thời khắc này, hắn ta vẫn còn có mặt mũi nói ra lời như vậy, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng: “Sao Thành Vương gia không tiết kiệm chút sức, thử nghĩ xem lát nữa làm sao giữ được tính mạng?”

“Hừ!” Thấy mình nói nhiều như vậy mà vẫn không đả động tâm Bách Hợp được, mặc dù trên mặt Lưu Thành vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại từ từ nghiêm túc: “Nếu đã thế, mỗi người có chí riêng, bản vương không miễn cưỡng nữa. Khanh vốn là giai nhân, nề hà lại làm bạn với giặc! Thỉnh đạo trưởng, Kỷ tiên sinh cùng với phu nhân hãy ra tay đi.”

“Cần gì giả mù sa mưa, trực tiếp nói câu cuối cùng này là được rồi.” Tráng hán đến cuối cùng kia nhếch miệng cười một tiếng, trên mặt lộ ra mấy phần khinh thường. Hoàng cung đại nội vốn ở vị trí rộng rãi, mấy Đại tông sư hiển nhiên ai cũng không có ý đổi nơi tái chiến, Lưu Thành và Mạnh Thúy Thúy lui ra sau mấy bước. nhưng còn chưa ai động thủ, thì trong đường hầm kia lại có mấy người lần lượt đi ra, chỉ là lúc này mấy Đại tông sư đang giằng co nên không ai dám phân thần xem, chỉ sợ một khi quay đầu sẽ lập tức bị đối phương đánh lén bị thương.

Bách Hợp và Âm Tú đứng song song, đại hán tới cuối cùng kia hiển nhiên có tính tình nóng nảy, hắn ta không chút nghĩ ngợi liền vọt tới người trung niên áo xám, thân mình hắn ta vừa động, mấy người đứng đối diện cũng đồng thời động, đạo sĩ cầm phất trần vọt tới Bách Hợp, vì thế vị thiếu phụ xinh đẹp kia vốn muốn đối phó với Bách Hợp đành phải bất đắc dĩ vọt tới Âm Tú. Vốn cho là liền tính Bách Hợp và Âm Tú đều là Đại tông sư, nhưng bởi vì mới lên cấp nên thực lực hẳn là cũng không sánh bằng đám lão yêu tinh đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư mấy trăm năm như họ, nhưng khi đạo sĩ trung niên kia chân chính giao đấu với Bách Hợp, thì trong lòng mới thầm thấy giật mình.

Lão ta vừa lên liền dùng chiêu thức tốn nhiều chân lực nhất hơn nữa cũng có uy lực lớn nhất của mình, vốn là muốn giết Bách Hợp ngay trong nháy mắt, thứ nhất có thể trút cơn giận vừa mới bị tiểu bối này đánh một bạt tai, còn thứ hai chính là để tiết kiệm được thực lực, dù sao nếu lão ta đánh với một hậu bối nhỏ tuổi mà còn triền lâu không dứt như vậy, thì trở về sợ là sẽ bị hai người còn lại bên phe mình cười nhạo, mà quan trọng nhất là ba Đại tông sư đều có chủ nhân riêng, mặc dù hôm nay ba đại Vương khác họ tạm thời hợp tác liên thủ đối phó với địch, nhưng kỳ thật giữa ba người cũng không hài hòa như biểu hiện bên ngoài, mấy trăm năm qua ba người đều muốn đè đối phương xuống, để trở thành người cao nhất trên đại lục, nếu lão có thể tiết kiệm thực lực, đến lúc đó nói không chừng còn có cơ hội có thể đánh lén hai người còn lại. Vì vậy khi thấy tráng hán nhắm vào người áo xám đánh tới, kỳ thật lão ta đã cho rằng mình nhặt được tiện nghi lớn, nhưng sau khi đạo sĩ đánh ra tuyệt chiêu của mình, chân lực trong cơ thể bị rút đi rất nhiều, thì một chưởng này giống như là đánh vào kẹo đường, bị Bách Hợp đang đối chiến với lão ta tiếp lấy một chiêu này của lão ta một cách dễ dàng.

Liền giống như đã chặn lại thế công của Lưu Thuận lúc trước, Bách Hợp vẫn mượn linh khí thiên địa dễ dàng chặn lại một chiêu này của đạo sĩ, càng đánh đạo sĩ lại càng bắt đầu giật mình, thực lực vốn hùng hậu trong cơ thể lão càng ngày càng tiêu hao khổng lồ, mà hơi thở của Bách Hợp đang đối chiến với lão lúc này lại không dồn dập mặt không đỏ, thậm chí giống như còn chưa dốc hết toàn lực vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải đến cuối cùng chân lực của mình sẽ bị tiêu hao hết, không chỉ không thắng được Bách Hợp như mình đã nghĩ, mà ngược lại còn có thể ăn thiệt thòi trong tay nàng ta?

Đạo sĩ vừa nghĩ như thế, trái tim liền trực tiếp chìm xuống, chưởng lực vốn hung mãnh cuối cùng cũng dần dần chậm lại, Bách Hợp thấy trên mặt lão ta xuất hiện nét mệ mỏi, một tay lập tức vẽ một vòng tròn mượn linh khí bảo vệ nơi yếu hại quanh thân mình, cánh tay còn lại thì nhanh chóng triệu tập linh khí vào cơ thể, rồi liền lật tay vỗ một chưởng vào ngực đạo sĩ. Từ đầu tới giờ đều là đạo sĩ chủ động ra chiêu mà Bách Hợp thì bị vây trong trạng thái phòng bị, lúc này nàng vừa chủ động xuất chưởng, lúc đầu đạo sĩ còn không để ý, chỉ theo bản năng duỗi một tay ra đón lấy chưởng phong của Bách Hợp, ai ngờ một cổ thực lực mạnh mẽ từ chỗ bàn tay hai người va chạm tràn vào trong thân thể đạo sĩ, linh khí thiên địa truyền đến từ lòng bàn tay Bách Hợp bắt đầu phát tán trong cơ thể đạo sĩ, nội tức khổng lồ suýt nữa phá vỡ gân mạch, cả người đạo sĩ lập tức không thể tự khống chế bay ngược ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu, thân mình trực tiếp bay thẳng ra sau.

“Đạo trưởng!” Mấy tiếng kinh hô đồng thời phát ra. Lưu Thành vốn cũng cho rằng trận chiến hôm nay tất thắng giống như đạo sĩ và ba người kia, lúc này sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, thân mình đạo sĩ đập mạnh vào đống ngói vỡ, mang theo một trận tro bụi, cuối cùng đập xuống đất.

Trong sắc mặt khó coi của đám người Lưu Thành, đạo sĩ phun ra một búng máu bay thẳng ra ngoài, lúc này bộ dáng của lão ta vô cùng thê thảm, đầu tóc tán loạn, khóe miệng còn thấm tia máu, trong đôi mắt lộ ra mấy đường gân máu: “Tiểu bối có mấy phần bản lĩnh.” Lão ta vừa nói, vừa đưa tay ra sau lưng lấy gói đồ mà mình đang đeo, đó là hai thứ giống như loan đao, đạo sĩ cầm trong bàn tay thưởng thức một lát, loan đao phát ra tiếng ‘Coong coong’, vậy mà lại kết hợp thành một thanh Hồi Toàn đao: “Hai vị cần gì giấu diếm nữa, hai tiểu bối này đều rất có bản lĩnh. Không bằng giải quyết sớm, tránh để lỡ đại sự của các Vương gia!”

Mỹ phụ mặc cung trang kia do dự một lát, cổ tay run lên, một nhuyễn tiên màu đỏ bị bà ta rút ra, phát ra tiếng rít trên không trung, dù Âm Tú có tránh né mau hơn nữa, thì trên cánh tay vẫn bị quất trúng một roi, quần áo rách ra, trên cánh tay ứa ra vết máu.

“Thái thúc công, cầu xin lão nhân gia ngài hỗ trợ.” Lưu Thành vốn vẫn đứng yên một bên, khuôn mặt vốn tự tin đột nhin quay đầu quỳ xuống trước mặt Lưu Thuận, Bách Hợp bất thình lình nghe được xưng hô như thế liền sửng sốt một chút, đạo sĩ trung niên kia giống như tìm được cơ hội, Hồi Toàn khổng lồ trong tay mang theo kình phong liền tìm tới cổ nàng. Âm Tú vốn đang tránh né trường tiên của phụ nhân mặc cung trang, dư quang thấy được tình hình bên này, liền mặc kệ trường tiên này đánh trúng người, vươn một tay bắt lấy trường tiên. Gan bàn tay của hắn lập tức rách ra, nhưng Âm Tú lại giống như không cảm thấy đau, thuận tay kéo mạnh trường tiên một cái, mỹ phụ mặc cung trang kia không nghĩ tới Âm Tú hung mãnh như vậy, thân không phải của mình, bị hắn kéo lại, đang lúc hoa dung thất sắc thì cổ chợt bị Âm Tú bắt được, bà ta chỉ kịp kinh hô một tiếng: “Thuận ca……”

Lưu Thuận canh giữ bên người Hoàng đế Đại Ngụy bỗng bay tới. Lúc này Âm Tú liền bất cấp triều đấu với họ, trong miệng phát ra tiếng hừ lạnh, tay nắm mỹ phụ mặc cung trang đập mạnh xuống đất, trực tiếp khiến phụ nhân này phun ra máu, thân mình hắn mới gấp rút phóng về phía Bách Hợp, thậm chí hắn còn không kịp bảo vệ quanh mình, chỉ kịp va chạm vào Bách Hợp, trong nháy mắt Hồi Toàn kia sắp cắt qua cổ hắn, chân lực đã cắt vào da thịt ở cổ của hắn, hắn nhìn Bách Hợp đã bị mình va chạm không đứng vững nở nụ cười, rồi mới nhắm hai mắt lại.

Kỳ thật ngay từ đầu Bách Hợp đã thầm kêu không tốt, lúc này bị Âm Tú va chạm, cảm giác được hơi thở quen thuộc trên người hắn, hiện tại không kịp quay đầu nhìn, sau khi đứng vững liền lật tay đánh một chưởng vào Âm Tú.

Dưới sự thúc đẩy của chân lực, Hồi Toàn đao vốn mang theo thế tới hung mãnh lại hơi chậm lại, ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể cao gầy của Âm Tú bị Bách Hợp đánh một chưởng, trong miệng phun ra một búng máu, thân thể ngã nghiêng sang bên cạnh, chỉ sai lệch một ly, ngay tại lúc Hồi Toàn bay về phía hắn, vốn là một kích nhất định sẽ cắt đứt cổ của hắn lập tức hiểm hiểm sượt qua cổ hắn, tuy nói một chưởng này khiến hắn bị nội thương, nhưng tránh khỏi cách chết đầu thân hai nơi mà hắn vốn phải chịu trong tình tiết câu chuyện, trong mắt Bách Hợp hiện lên sắc thái vui mừng, bước nhanh tiến lên vươn tay đón, tiếp lấy Âm Tú bị đánh rơi từ trên không trung vào lòng.

Lúc này sắc mặt đạo sĩ âm trầm cực kỳ, lão vốn cho rằng một kích này nhất định trúng, nhưng giờ Bách Hợp nhúng tay, lại trở thành Âm Tú chỉ bị thương nhẹ, mà Hồi Toàn của lão lại vồ hụt. Một Đại tông sư trẻ tuổi mới tấn, hơn nữa còn là một nữ lưu, nhưng tâm chí thật kiên định bất ngờ, thời khắc như vừa nãy dù đổi thành đám lão giang hồ như họ cũng chưa chắc có thể nghĩ ra cách tự thương hại mình để tránh thoát một kích trí mạng như vậy, nàng ta vừa có dũng có mưu, biện pháp linh hoạt như vậy lại bị nàng ấy nghĩ ra. Trong mắt đạo sĩ hiện lên ý kiêng kỵ, không riêng gì thực lực của Bách Hợp khiến cho lão sinh sợ hãi, mà chính là kinh nghiệm chiến đấu của Bách Hợp lúc này tựa như vô cùng dày dặn, thật giống như cũng không phải dễ đối phó như trong suy nghĩ của họ, đạo sĩ lại nghĩ đến thực lực cổ quái thật giống như không có giới hạn của Bách Hợp, lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy sợ Bách Hợp.

“Lưu công công, ông muốn đứng về phía nghịch tặc sao?”

Bách Hợp ôm lấy Âm Tú nhanh chóng đứng sang một bên, nàng mở miệng thì tráng hán vốn đang dây dưa với người trung niên áo xám cũng nhanh chóng tách ra, hai người đều là thở hổn hển, gương mặt bầm dập kinh khủng, lúc này vừa cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm, vừa tự điều chỉnh khí tức trong cơ thể mình.

“Thái thúc công, ngài cũng là người của Lưu gia, ban đầu coi như là thái tổ gia gia từng có lỗi với ngài, nhưng hôm nay vật đổi sao dời, lúc nguy nan như thế này, chẳng lẽ ngài vẫn muốn giúp vương thất Đại Ngụy sao?” Lúc này Lưu Thành nóng ruột đến nỗi giọng nói cũng mang theo tức giận, Lưu gia của hắn ta mưu kế nhiều năm, cơ hội thay thế Đại Ngụy đang ở trước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác lúc mắt thấy chuyện sắp thành công, lại giết ra hai con hổ cản đường là Âm Tú và Bách Hợp này, trong mắt Lưu Thành hiện lên ý hối hận, giờ phút này hắn ta đã đánh mất bộ dáng một lòng si tình Bách Hợp lúc nãy, ngược lại lộ ra bản tính âm độc trong tính cách của hắn ta: “Hôm nay sao thái thúc công không giúp cháu giúp một tay? Ngày sau ngài vẫn là một trong những người được Lưu gia cung phụng, cớ sao không làm?” Giờ phút này Lưu Thành đã hối hận đến ruột đều xanh rồi, nếu biết trước Âm Tú và Bách Hợp sẽ đi đến tình trạng như hôm nay, cũng cản đường của hắn, thì ngay từ đầu lúc hắn cưới Mạnh Thúy Thúy rồi đi khỏi nên giết hai tên này ngay tại chỗ, nếu ban đầu mình nhẫn tâm một chút, lúc rời khỏi Ly gia liền tru diệt Ly gia không còn một ai, thì hôm nay sao sẽ để lại hai kẻ hậu hoạn này cho mình?

Chẳng qua lúc này đổi ý cũng vô dụng, sai lầm lớn đã thành, ban đầu hắn thật sự không nên nhi nữ tình trường, bởi vì một Mạnh Thúy Thúy, thế cho nên chôn xuống cho mình một mầm tai hoạ như vậy, Lưu Thành nghĩ đến đây, mặc dù biết chuyện đã qua có ảo não thì cũng không thay đổi được gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được oán hận trừng Mạnh Thúy Thúy bên cạnh một cái, lúc này cố nén xúc động muốn cầm đao đâm nữ nhân này hai đao trong lòng, nhìn Lưu Thuận lo lắng hô: “Thái thúc công!”

Vừa nãy Lưu Thành ở trước mặt mình còn làm bộ ôn nhu tình trường, lúc này vừa thấy mình không chịu quy thuận hắn ta, liền lập tức lộ ra bộ mặt thật, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, nàng thật sự không ngờ Đại tông sư thủ hộ trong cung mấy trăm năm lại là thân tộc của Lưu Thành, Giờ Đại tông sư ba đối ba, mọi người đánh ngang tay, mặc dù mình thành thạo, nhưng nếu lại thêm Lưu Thuận vào, nhất định sẽ mang đến biến hóa cho thế cục vốn đang vững vàng, hơn nữa lúc này trong mắt tráng hán không biết từ đâu xuất hiện hiện lên ý do dự, nếu một khi người này sợ hãi rút lui, đến lúc đó mình và Âm Tú chống lại bốn người, muốn thắng, liền không dễ dàng.

Trong lòng Bách Hợp thầm mắng Lưu Thành vô sỉ. Lúc này nàng cũng sinh ra ý lui, vừa nãy tuy là vì cứu mạng Âm Tú, nhưng nàng đã đánh Âm Tú một chưởng làm cho hắn bị thương, hôm nay muốn báo thù khẳng định là vô vọng, chẳng bằng mang theo Âm Tú rời đi trước, sau này lại nghĩ biện pháp giải mối hận ngày hôm nay, nàng cũng không tin bốn Đại tông sư này còn có thể thời thời khắc khắc tập trung lại một chỗ!

“Ai, người đã già, ngày trước đã quên, lúc này đều nhớ tới.” Ngay vào thời khắc mấu chốt của cuộc chiến, Lưu Thuận thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên thần sắc đau khổ, ánh mắt của ông ấy rơi vào người Âm Tú lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nhưng thần sắc lại âm u, vẻ mặt có hơi phức tạp: “Không nghĩ tới ta với ngươi không chỉ là thầy trò trên danh nghĩa, mà cảnh ngộ lại còn giống nhau như thế, thật sự có duyên!”

Lúc này Âm Tú đang giãy giụa đứng lên rời khỏi lòng Bách Hợp, khi cánh tay đụng phải thân thể mềm mại của Bách Hợp, gương mặt vốn trắng bệch của hắn nhanh chóng hiện lên vài vệt đỏ ửng, bên tai cũng nóng lên theo, đôi mắt nhìn lung tung một trận, ngay cả dư quang cũng không dám nhìn Bách Hợp lấy một cái, nghe được lời này của Lưu Thuận, hắn ngẩn ngơ, ho hai tiếng phun ra một búng máu, sau đó cau mày, ánh mắt liền rơi vào người Lưu Thuận.

“Ba trăm năm trước ta cũng từng thề non hẹn biển với người yêu mến, chỉ là lúc đó gia tộc bức ép ta đám hỏi với Lục cô nương, để bảo đảm Lưu thị vững chắc, ta với người yêu bị buộc chia lìa, nàng ấy bị cha ta đưa vào hoàng cung Đại Ngụy, trở thành một trong các phi tần bên cạnh Hoàng đế khai quốc của Đại Ngụy.” Ánh mắt Lưu Thuận đầu tiên là lướt qua mỹ phụ mặc cung trang vẫn đang ngồi dưới đất không thể đứng dậy, tiếp theo liền rất nhanh lâm vào trầm lặng, lúc này mấy Đại tông sư đều im lặng điều chỉnh nội tức của mình, nơi vốn là Bảo Hòa điện lúc này chỉ nghe được tiếng nói của một mình Lưu Thuận: “Dưới cơn phẫn nộ, ta bỏ lại vinh nhục, địa vị, lấy thân phận nô tài thấp hèn vào cung, canh giữ bên cạnh nàng ấy, nhìn nàng ấy sinh con dưỡng cái cho quốc quân Đại Ngụy, nhìn nàng ấy lâm chung kéo tay của ta, cầu ta thay nàng bảo vệ con cháu, một khắc đó ta liền hứa với nàng ấy, phải bảo toàn huyết mạch của hoàng thất Đại Ngụy, tính đến hôm nay không nghĩ tới đã trải qua ba trăm năm!”

Sống lưng Lưu Thuận càng ngày càng thẳng tắp, ánh mắt ông ấy càng ngày càng sáng ngời: “Ta mặc kệ các ngươi tranh giành thế nào, nhưng Đại Ngụy thủy chung là của hoàng thất Đại Ngụy, ta mặc kệ Lưu gia có dã tâm gì, ta chỉ biết ta đã từng hứa với nàng ấy, giang sơn Đại Ngụy này, thủy chung chỉ có thể thuộc về đời sau của nàng ấy, ai cũng không thể xúc phạm!”

Phụ nhân mặc cung trang ngồi dưới nghe thấy thế, ho khan: “Đã ba trăm năm, Thuận ca, huynh vẫn không thể quên được sao?”

“Ngày đó thái tổ gia gia cũng không phải cố ý bức ép ngài, thái tổ gia gia cũng là vì tốt cho ngài thôi, hai vị Đại tông sư đám hỏi, luôn có lợi cho ngài……” Lưu Thành nghe thế, một cổ dự cảm xấu xông lên trong lòng, cuống quít mở miệng muốn cắt đứt lời nói của Lưu Thuận. Lưu Thuận lại cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật giống thái tổ gia gia của ngươi, đến tột cùng chia rẽ ta và người yêu là vì tốt cho ta, hay là vì dã tâm để Lưu gia phồn vinh đời đời kiếp kiếp, trong lòng ngươi vô cùng rõ ràng, hôm nay ngươi tranh đấu như thế nào ta bất kể, nhưng giang sơn Đại Ngụy này, lại nhất định phải do con cháu đời sau của nàng ấy thừa kế, cho dù hôm nay ta tan xương nát thịt, cũng sẽ không nuối tiếc!”

Lưu Thuận vừa nói, ánh mắt dừng lại trên người Âm Tú: “A Tú, ta thật sự vô cùng vui mừng, đáng tiếc không sớm biết nguyên nhân ngươi vào cung, nếu không nói không chừng lúc này ta và ngươi cũng không cần đao thương đối mặt, nhưng lúc này vì Đại Ngụy, nửa bước ta cũng sẽ không nhường!”

Đang lúc mọi người trầm mặc, thì Âm Tú đột nhiên bật cười: “Nếu là như vậy, thế thì sư phụ nhất định sẽ liên hợp với ta, ta và Tiểu Hợp không muốn giang sơn Đại Ngụy, mục tiêu của chúng ta chỉ ở Lưu Thành và Lưu gia, giang sơn Đại Ngụy tự có Cửu hoàng tử thừa kế, liên quan gì đến chúng ta?”

Hắn nói ra lời như vậy, hiển nhiên ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả Lưu Thuận cũng ngẩn ngơ, Lưu Thành theo bản năng kinh hô: “Nói láo! Nếu là như vậy, vì sao ngươi lại dẫn hổ khu sói? Dẫn binh lực Đại Tề và Đại tông sư hộ quốc của Đại Tề tới hoàng cung Đại Ngụy chứ?”

Đại Tề đã nhìn Đại Ngụy chằm chằm từ lâu, nếu không phải hôm nay Âm Tú lấy Đại Ngụy làm mồi nhử, thì sao có thể dẫn được Đại tông sư này ra mặt?

Tráng hán kia đang nhắm mắt khoanh chân điều tức nghe như thế, nhếch miệng cười một tiếng: “Ai nói Đại Tề đến vì Đại Ngụy? Thiên Tuế chỉ là thương lượng với Hoàng đế của bỉ quốc, lấy đất phong của Lưu gia làm điều kiện trao đổi, để ta liên thủ với hắn ta mà thôi.”

Âm Tú đã chuẩn bị trước. Hắn lấy giang sơn làm quân cờ, ép ba Vương khác họ làm phản, lại điều động đại quân biên phòng vây công ba đại Vương khác họ, hơn nữa còn kết đồng minh với kẻ địch nhiều đời của Đại Ngụy là Đại Tề, song phương thống nhất tiêu diệt ba Vương, lại lấy nơi vốn là đất phong của Lưu Thành làm giá cả mời Tề binh, như thế hắn không uổng người nào, không uổng một hạt gạo của Đại Ngụy, mà đã có thể mượn tay Đại Tề bình định Đại Ngụy chi loạn một cách dễ dàng. Lưu Thành nói dẫn hổ khu sói là chính xác, Âm Tú là lấy Đại Tề tiêu diệt khối u ác tính ba đại Vương khác họ đã tồn tại ở Đại Ngụy ba trăm năm này, cuối cùng lại lấy khối u ác tính này đút cho sói.

Mọi người nghe đến đây, đều không nhịn được cảm thấy sau lưng phát rét. Một chiêu này thật sự vô cùng âm độc, đám đạo sĩ lúc trước vốn xem thường tên thái giám Âm Tú này, giờ đều đổ mồ hôi lạnh, trong ánh mắt nhìn Âm Tú cũng mang theo mấy phần cảnh giác và sợ hãi.

Người giang hồ chỉ biết đánh đánh giết giết, lúc này mới biết tâm kế càng quan trọng hơn thực lực cá nhân rất nhiều. Tâm cơ của Âm Tú không thua kém gì tâm thuật đế vương, mấy Đại tông sư dù đã sống nhiều năm, hơn nữa đều tự nhận là đầu óc khôn khéo này, thì làm sao có thể đánh đồng với Âm Tú sống trong cung chứ?

Lưu Thành cũng không ngờ mình lại nhận được một đáp án như vậy, hắn ta vừa tức vừa vội, ngực như bị đánh một đòn thật mạnh vậy, suýt phun ra máu, hắn ta oán hận nhìn Âm Tú chằm chằm, lúc này buồn bực ngay cả nói cũng không nên lời.

“Sư phụ thấy kết quả như thế đã hài lòng chưa?” Âm Tú ho nhẹ hai tiếng. Người thanh niên có bề ngoài tuấn tú yếu ớt này, giờ hai mắt ngậm ý cười, nhưng thủ đoạn của hắn ta lại khiến cho tất cả mọi người ở đây không dám khinh thường. Bỗng nhiên, Lưu Thuận phát ra một tràng cười, trong tiếng cười mang theo vài phần thê lương và khoan khoái: “Ba trăm năm rồi, nếu ban đầu cha biết kết quả là mọi tính toán cuối cùng vẫn là bị tiểu đồ chắp tay dâng hết tâm huyết từ lúc sinh ra của ông ta cho người khác, thì sẽ có bộ dáng thế nào đây? Báo ứng, báo ứng ah!”

Ban đầu cha của ông chia rẽ ông và người yêu, chính là vì để Lưu gia thịnh vượng ngàn năm, không nghĩ tới mấy trăm năm sau thần xui quỷ khiến lại bị đồ đệ của mình tính kế, tính toán ban đầu của cha mình, giờ đây xem ra chỉ là vì làm đồ cưới cho người khác mà thôi.

“Lúc này hẳn là Lưu gia đã rơi vào tay Đại Tề rồi đi?” Lưu Thuận cười xong, ngậm cười hỏi một câu, Âm Tú mỉm cười gật đầu: “Đó là tất nhiên.”

Ba đại Vương khác họ tự cho rằng nắm chắc phần thắng xua quân Bắc thượng muốn chiếm lĩnh Đại Ngụy, hôm nay hang ổ của Lưu gia lại bị Đại Tề nhổ mà không cần tốn nhiều sức, ngay từ ban đầu khi Bách Hợp muốn trả thù Lưu Thành, Âm Tú đã liền nghĩ ra phương pháp này, hắn giống như treo một cái bánh bao thịt ở phía trước dụ dỗ Lưu Thành, dẫn tới Lưu Thành tự giác tự nguyện cắn câu, lại không phát hiện, giờ đây phục hồi tinh thần lại, thì đại thế đã mất.

Lưu gia ở đấy kinh doanh nhiều năm, ngày hôm nay đại bản doanh liền bị phá hủy trong chốc lát, trong thời gian ngắn Lưu Thành vẫn còn không thể tin được sự thật này: “Ngươi gạt người, Đại Ngụy và Đại Tề là địch nhiều năm……”

Cũng là bởi vì Đại Ngụy và Đại Tề là địch của nhau nhiều năm, cho nên Lưu Thành mới không nghĩ đến giữa hai nước sẽ có khả năng hợp tác, một cách đương nhiên giống như nam nữ thế gian này giao hợp sinh con vậy, cũng giống như Lưu Thành chẳng bao giờ nghĩ tới giữa nữ nhân với nữ nhân cũng có thể giao hợp sinh con, lúc này nghe được chuyện như vậy liền theo bản năng không muốn nguyện ý tin tưởng.

“Trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn, tất nhiên cũng không có địch nhân vĩnh viễn.” Tráng hán cười lạnh một tiếng, đứng ở bên cạnh Âm Tú, tâm kế mưu lược của người trẻ tuổi này cực kỳ đáng sợ, hơn nữa bản thân hắn ta có thực lực hơn người, mà bên cạnh còn có một Bách Hợp cũng là cảnh giới Đại tông sư, nên tất nhiên càng làm cho tráng hán này vững tâm đứng bên phía Âm Tú. Lúc này Lưu Thành nghe được lời nói của tráng hán liền bị đả kích lớn, không nhịn được, ‘phốc’, phun ra máu.

“Tốt, tốt! Đã vậy, lão phu tất nhiên cũng đứng về phía các ngươi.” Lưu Thuận tâm tình thống khoái đứng cạnh Âm Tú, quyết định ngay lúc lâm trận của ông ấy làm cho số lượng Đại tông sư bên phía Âm Tú lập tức từ ba biến thành bốn người, vốn là thế ngang nhau, lúc này thắng lợi lập tức nghiêng về phía Bách Hợp, bên kia, đạo sĩ và người áo xám nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

Lúc này mỹ phụ mặc cung trang đã bị thương nặng, ngồi dưới đất mặc dù đang cố gắng điều tức, nhưng trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào gia nhập chiến đấu nữa, hơn nữa đối phương lại có thêm một vị cao thủ Đại tông sư, nên tất nhiên vào lúc này đạo sĩ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

“Vương gia……” Người trung niên áo xám do dự một chút, nhìn về một hướng, một người nam nhân trung niên vốn đứng đó không có lên tiếng, lúc này mới bước ra khỏi đường hầm, nghe được tiếng hô của người áo xám liền không khỏi cười khổ: “Thôi thôi thôi, giang sơn đổi thay có nhân tài xuất hiện, sợ rằng khí số Đại Ngụy còn chưa tận, ta……” Ánh mắt người trung niên nhìn Âm Tú đầy kích động. Nhưng Âm Tú lại không cho ông ta một khóe mắt, mà ngược lại trong mắt chỉ chiếu ra hình bóng Bách Hợp, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu nhìn nàng chăm chú: “Hôm nay ta chỉ muốn lấy tính mạng của Lưu Thành, các ngươi còn chưa chịu cút?”

Nghe thế, ánh sáng trong mắt người trung niên tắt lịm, người áo xám và đạo sĩ nhìn nhau cười khổ một tiếng, do dự một lúc rồi cùng dậm chân, thân mình lao đến bắt lấy chủ tử mình: “Vương gia, đắc tội……”

Người trung niên được người áo xám kia xưng là Vương gia trước khi được người áo xám kia mang đi chỉ kịp nhìn Âm Tú la lớn: “Ban đầu ném ngươi ra khỏi Âm gia đúng là vạn bất đắc dĩ. Nếu có rảnh thì về thăm. Âm gia Nam Quận nhất định vĩnh viễn mở rộng cửa lớn cho ngươi……”

“Nơi nào có Tiểu Hợp, nơi đó mới là nhà của ta.” Âm Tú vươn tay sờ sờ đầu Bách Hợp, mở miệng nhẹ giọng nói một câu.

Quảng trường bởi vì hai Đại tông sư đã mang theo gia chủ của riêng mình rời đi mà trở nên trống vắng, mỹ phụ mặc cung trang ngồi dưới đất muốn đứng dậy, nhưng lại lực bất tòng tâm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt: “Thuận ca, huynh cũng là người của Lưu gia. Chẳng lẽ huynh thật sự để họ tùy ý giết hại cốt nhục Lưu gia sao?”

Lưu Thành lúc trước còn mang vẻ mặt trấn định giờ nghe nói như thế, đột nhiên quỳ ‘phịch’ xuống: “Thái thúc công, cứu con. Con cũng chảy chung dòng máu với ngài……”

“Lưu gia vẫn còn con nối dòng, chỉ cần huyết mạch không đoạn, tất nhiên còn có thể truyền thừa tiếp.” Lưu Thuận không bị thuyết phục, thần sắc bình thản từ chối yêu cầu của mỹ phụ mặc cung trang: “Lục cô nương có chức trách trong người, ta hiểu, ngươi chỉ cần thay Lưu gia nuôi lớn con cháu, đó chính là trách nhiệm của ngươi, hôm nay cần gì phải để mệnh tang ở đây?”

Sắc mặt của mỹ phụ mặc cung trang lập tức trắng bệch, nhìn Lưu Thành một cái, đột nhiên không nói nên lời.

“Không, Lục phu nhân cứu ta.” Lưu Thành không nghĩ tới cầu Lưu Thuận căn bản vô dụng, mà hàm ý trong lời nói của ông ấy lại giống như cũng đồng ý giết mình, trong lòng hắn ta vừa sợ vừa giận, đầu tiên là cầu mỹ phụ mặc cung trang, lại thấy phụ nhân quay mặt đi, bộ dáng chột dạ áy náy, như không dám nhìn mặt hắn ta, trái tim hắn ta liền trực tiếp chìm xuống, lập tức quay đầu nhìn Bách Hợp, đột nhiên mắt sáng rực lên: “Tiểu Hợp cứu ta, Tiểu Hợp, Hợp nương, nàng đã quên tháng ngày vui vẻ của chúng ta ở Ly gia lúc trước rồi sao? Ta ngâm thơ vẽ tranh cho nàng, ta vẽ lông mày cho nàng……”

Hắn ta càng nói, sắc mặt Âm Tú lại càng khó coi, đôi môi nhếch lên, mắt lộ ra sát khí, Bách Hợp thấy vậy buồn cười, vươn tay nắm lấy tay phải của hắn, thấy tay hắn lúc này đang phát run lại lạnh như băng, gan bàn tay bị nứt ra một vết rách dài, lúc này máu tươi đang không ngừng nhỏ giọt, hiển nhiên là vừa mới bị thương lúc đỡ roi của Lục phu nhân, hắn mới bị trúng một chưởng, thân thể bị nội thương, lúc này lại không chủ động dẫn linh khí vào cơ thể chữa thương, vì vậy vào lúc này dưới tâm tình kích động, vết thương vốn đã từ từ kết vảy lại bắt đầu rỉ máu, giống như năm ngón tay muốn đứt ra, lộ ra xương trắng lành lạnh, nhưng hắn vẫn như không thấy đau.

Bách Hợp đau lòng cầm tay hắn thổi thổi, ôn nhu hỏi một tiếng: “Có đau không?”

Vốn sắc mặt Âm Tú còn có chút khó coi, nghe nói như thế, liền ngây ngốc cười toe toét, lắc đầu: “Không đau, không đau.”

“Tiểu Hợp, nàng tha ta một mạng đi, ta hứa sẽ lập tức giết Mạnh Thúy Thúy, ban đầu ta là bị tiện tỳ này câu dẫn……” Lúc này Lưu Thành đã mất đi phong thái Vương gia lúc trước, mà ngược lại lộ ra vẻ thê thảm kinh khủng, quan hệ giữa hắn ta với Mạnh Thúy Thúy, ban nãy Lưu Thuận cũng đã nghe được rõ ràng, tuy nói Mạnh Thúy Thúy quả thật đã vong ân phụ nghĩa, đoạt nam nhân của người đã xem nàng ta như tỷ muội quả thật cũng có sai, nhưng lời nói lúc này của Lưu Thành cũng không phải là lời nói của quân tử, Lưu Thuận không khỏi lắc đầu, đứng dậy đi tới chỗ Hoàng đế Đại Ngụy đã không biết sống chết, hiển nhiên không có ý định xen vào những chuyện vớ vẩn này.

Lưu Thành đang mở miệng cầu tình với Bách Hợp, đột nhiên Mạnh Thúy Thúy đứng sau hắn ta đã lâu hét lên một tiếng, rút một cây trâm trên búi tóc ra, nhân lúc Lưu Thành không phòng bị, trực tiếp đâm mạnh vào cổ hắn ta.

“…… Ta, ta quyết không phụ nàng……” Mấy chữ này hắn ta cố hết sức nói ra, trâm bạc mang theo máu thịt xuyên qua cổ, miệng Lưu Thành chảy máu ào ào, hắn ta theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn Mạnh Thúy Thúy, cô nương dịu dàng đáng yêu luôn ở bên cạnh hắn ta này giống như biến thành người khác, sắc mặt hắn ta trắng bệch. Lúc nàng ta nhìn Lưu Thành liền nhếch miệng cười với hắn ta một tiếng, nhưng ngay sau đó liền rút mạnh cây trâm trong cổ ra, rồi lại đâm mạnh vào thêm lần nữa.

Lưu Thành giây trước còn ồn ào không ngừng, lúc này cả người đã từ từ co quắp ngã xuống đất, biến cố khiến cho mọi người thấy đều trầm mặc, Mạnh Thúy Thúy cầm cây trâm dính máu chùi lên thi thể Lưu Thành, có lẽ cảm giác được ánh mắt của mọi người, nàng ta đột nhiên bật cười, bộ dáng hết sức thản nhiên: “Đã sớm muốn làm như vậy rồi. Tiểu Hợp, ngươi biết không? Ta vẫn luôn rất hâm mộ ngươi, rất ghen tỵ với ngươi, ghen tỵ với ngươi có một đôi cha mẹ yêu thương ngươi, ghen tỵ với ngươi có một vị hôn phu im lặng yêu thương bảo vệ ngươi, ghen tỵ với ngươi liền tính cứu Vương gia về, nhưng Vương gia vẫn thích ngươi. Ta làm cho Vương gia nhiều chuyện như vậy, nhưng ngài ấy lại chỉ biết tên của ngươi. Điều này không công bằng, ngươi có biết không? Ta cũng là người, nhưng cha ta lại không yêu thương ta. Ông ta chính là bị ta giết chết, là ta giết chết đó, bởi vì ông ta ham mê bài bạc, ông ta muốn bán ta vào thanh lâu!”

Mạnh Thúy Thúy vừa nói, vừa dùng bàn tay dính máu vuốt tóc mình, cử chỉ cố ý mang theo ưu nhã: “Người như ngươi thì sao sẽ hiểu được ta đã trải qua cuộc sống thế nào chứ? Ngươi cho rằng ngươi mua ta chính là rất tốt với ta sao? Ngươi cho rằng ngươi cho ta đi học thì ta liền phải biết ơn ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi xem ta làm tỷ muội thì ta liền chân chính là tiểu thư Ly gia? Không có ai để mắt đến ta, kể cả gươi. Ngươi thật dối trá, có lúc ta nhìn thấy ngươi cũng muốn nôn ra đó, ngươi biết không?”

Lúc này Mạnh Thúy Thúy giống như biết mình nhất định phải chết vậy, liền không có chút ý định giấu kín suy nghĩ sâu trong lòng mình nữa: “Ngươi chỉ muốn xem ta thành bằng chứng để chứng minh sự thiện lương của ngươi mà thôi, ngươi muốn lấy ta để chơi đùa, ngươi muốn chứng minh với ta, ngươi có người im lặng bảo vệ ngươi, mà Vương gia quyền cao chức trọng cũng yêu thương ngươi, chỉ biết tên của ngươi, ta không cam lòng, Mạnh Thúy Thúy ta không thua kém ngươi, dựa vào cái gì ta làm tất cả, nhưng Vương gia lại cho là ngươi làm chứ? Chẳng lẽ bởi vì xuất thân của ngươi tốt hơn?”

Giống như phát điên, Mạnh Thúy Thúy không nhịn được quát: “Dựa vào cái gì? Ta cũng có quyền giành lấy tất cả thuộc về ta, ta không lạ gì hảo tâm của ngươi, ngươi chỉ nghĩ đến mình ngươi……”

“Cho dù là ta giả bộ hảo tâm, thì ta vẫn cho ngươi ăn cho ngươi ở, xem như ta lấy ngươi để chơi đùa, thì ta vẫn cho người dạy ngươi lễ nghi dạy ngươi đọc sách viết chữ, cho dù là ta dối trá, nhưng kẻ dối trá này đã giúp ngươi tránh rơi vào nơi trăng hoa, được có cơm ăn có áo mặc, thậm chí có sách để đọc, đã giúp ngươi giữ được thân thể trong sạch để gả vào Lưu Vương phủ!” Bách Hợp vốn cho rằng Mạnh Thúy Thúy này cũng có chút thủ đoạn, nhưng lúc này nghe được lời của nàng ta, lại không biết nên khóc hay cười, trong lòng buồn bực không nói ra được: “Dù ngươi không cam lòng thì thế nào? Ngươi không cam lòng liên quan gì đến ta? Ngươi nghèo là chuyện của ngươi, còn có thể oán trời cao bất công sao? Cha ngươi ham mê bài bạc bán ngươi thì đó cũng là cha của ngươi, không ai xem ngươi thành tiểu thư Ly gia là chuyện đương nhiên, bởi vì ngươi vốn không phải là tiểu thư Ly gia, ngươi lòng tham không đáy, chẳng lẽ còn cho rằng một câu tình tỷ muội, thì nên phải chia sẻ hết thảy? Ta cũng muốn hỏi, dựa vào cái gì?”

Lúc này Bách Hợp nghe được lời nói của Mạnh Thúy Thúy cũng mộng, cũng bởi vì nàng ta cảm thấy bất công, cho nên trong lòng nàng ta liền khó chịu, nhưng nàng ta có từng nghĩ tới như vậy cũng rất bất công với Ly Bách Hợp không? Cũng bởi vì Ly Bách Hợp cứu nàng ta, cũng sinh ra thiện tâm với nàng ta, cho nên nàng ta liền cảm thấy Ly Bách Hợp dễ ức hiếp, Ly Bách Hợp cứu nàng ta, dùng tỷ muội để tương xứng với nàng ta, cho nên cả Ly gia, nàng ta muốn được chia một nửa, địa vị đại tiểu thư của Ly Bách Hợp, nàng ta cũng muốn có được, Ly Bách Hợp có một vị hôn phu thâm tình, nàng ta cũng muốn có?

Cũng bởi vì Ly Bách Hợp không có người cha như Mạnh Thúy Thúy, vì vậy đáng bị nàng ta ghen tỵ, cũng bởi vì Ly Bách Hợp sống hạnh phúc nên Mạnh Thúy Thúy cảm thấy không cam lòng, nhất quyết muốn tất cả mọi người phải sống nghèo khó cực khổ như Mạnh Thúy Thúy, thì nàng ta mới có thể cảm thấy vui vẻ sảng khoái sao? Đây là lập luận mà tên cường đạo nào phát minh ra vậy?

“Ngươi cho rằng ngươi là ai hả Thúy Thúy? Ngươi có soi gương không vậy? Ngươi chính là một nô tỳ đê tiện, xưng ngươi một tiếng muội muội là đã cho ngươi mặt mũi, là phúc khí ta ban cho người rồi!” Lúc này Bách Hợp biết rõ điểm yếu ớt nhất của Mạnh Thúy Thúy, hết lần này tới lần khác lại cố ý kích thích nơi đó của nàng ta: “Ngươi có một người cha ham mê bài bạc là chuyện của ngươi, ta lấy ngươi làm trò vui đó thì thế nào, trong mắt ta ngươi căn bản chỉ là một kẻ diễn trò, ngươi đánh giá mình quá cao, ngươi xem mình quá quan trọng, nhưng đáng tiếc, ngươi có nghĩ tới rốt cuộc ngươi là thứ gì không?”

Lời của Bách Hợp khiến cho sắc mặt của Mạnh Thúy Thúy càng trở nên trắng bệch, ban đầu nàng đã nhìn ra thân phận của Lưu Thành không đơn giản, nên mới đi theo bên cạnh hắn ta hầu hạ hắn ta chăm sóc hắn ta, đáng tiếc cuối cùng Lưu Thành lại vẫn xem mình là Ly Bách Hợp, Mạnh Thúy Thúy thật không cam lòng, nàng cũng muốn có một ngày mình có thể sống quang minh chính đại, lấy danh nghĩa Mạnh Thúy Thúy, mà không phải lấy danh nghĩa Ly Bách Hợp hoặc là nha hoàn bán mình chôn cha được Ly Bách Hợp mua về, nàng càng không muốn bị người ta nói mình là nghĩa nữ của Ly gia, là Mạnh Thúy Thúy có quan hệ rất tốt với Ly Bách Hợp, dỗ Ly Bách Hợp vui vẻ sau đó mới được vợ chồng Ly gia nhận làm nghĩa nữ, nàng vẫn hết sức cố gắng, nhưng vì sao không ai hiểu nàng?

“Kỳ thật ngươi với Lưu Thành chính là cùng một loại người, cho nên hai ngươi mới xứng đôi như thế, hai ngươi đều là vì tư lợi.” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, nhìn sắc mặt Mạnh Thúy Thúy trắng bệch, trong tình tiết câu chuyện Mạnh Thúy Thúy kích thích Ly Bách Hợp đau lòng đến chết, hôm nay phong thủy luân chuyển, Mạnh Thúy Thúy cũng đáng đời có ngày bị kích thích: “Cũng may ban đầu nhờ có ngươi nhặt Lưu Thành đi, tên đó chỉ là rác rưởi, may nhờ ngươi nhặt đi, nên ta mới không bỏ quan trân bảo như A Tú.”

“Trân bảo?” Lúc này sắc mặt Mạnh Thúy Thúy càng trở nên trắng bệch, nàng ta giống như cực kỳ không cam lòng mình luôn bị Bách Hợp dẫm ở dưới chân vậy, giờ đây liền thét lên bén nhọn muốn phản kích: “Hắn ta chỉ là một tên thái giám, hắn ta chỉ là một kẻ tàn phế. Ha ha ha ha ha, trân bảo?”

“Thân thể của chàng ấy không trọn vẹn cũng là vì ta mà ra. Nhưng người mà ban đầu ngươi xem như trân bảo, hôm nay lại không chỉ không tự hủy hoại thân thể vì bản thân ngươi, mà ngược lại còn muốn giết ngươi để đổi lấy tính mạng của mình. Thái giám thì thế nào, ta vẫn yêu chàng ấy.” Bách Hợp nghe thấy tiếng thét bén nhọn này của Mạnh Thúy Thúy, trong lòng liền dâng lên một ngọn lửa không tên, hận không thể chụp chết Mạnh Thúy Thúy ngay tại chỗ, nhưng nàng lại cố nén xuống. Với Mạnh Thúy Thúy, lúc này đánh chết nàng ta càng không có tác dụng bằng tổn thương tâm thần của nàng ta, nói như vậy hiển nhiên đã kích thích nơi yếu ớt nhất trong lòng Mạnh Thúy Thúy, sắc mặt nàng ta càng trở nên khó coi hơn. Lúc này trong lòng Bách Hợp mới cảm thấy sảng khoái hơn một chút: “Ngươi tốn công mấy năm, cuối cùng chọn tới chọn đi lại nhặt trúng rác rưởi mà ta đã vứt bỏ từ lâu, cũng chỉ như thế mà thôi, hôm nay Lưu Thành lại bị ngươi giết chết, đời này xem như ngươi sống uổng phí.”

“Ngươi nói nhảm, ngươi nói nhảm!” Rốt cuộc Mạnh Thúy Thúy không chịu được kích thích như vậy, thất thanh kêu lớn, vươn tay bịt kín tai: “Ngươi nói nhảm, ngươi nói nhảm! Ta cũng có người yêu, có người yêu……” Trong miệng nàng ta nói có người yêu, nhưng vẫn luôn không thể nói ra được tên người yêu của nàng ta, thật lâu sau Mạnh Thúy Thúy đột nhiên nở nụ cười, nàng ta lảo đảo đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Ta cũng có người yêu, ngươi nói nhảm, ngươi không thắng được ta……” Ánh mắt nàng ta trống rỗng tựa như phát điên, dưới điện Bảo Tâm là cầu thang dài, nhưng lúc này Mạnh Thúy Thúy lại giống như không nhìn thấy, nàng ta đột nhiên bị hụt chân, cả người không đứng vững, trong chớp mắt cả người liền ngã xuống dưới.

Nàng ta đau đớn co rụt lại, trong miệng phát ra tiếng gào thét thê lương, mọi người đứng trên đài cao, chỉ thấy thân thể của nàng ta không ngừng lăn xuống, mang theo một chuỗi máu thịt nát bươm, rất nhanh bóng dáng nàng ta càng lăn càng xa, cuối cùng ngã xuống dưới đài cao, không còn nhúc nhích nữa.

Trên đài cao gió thổi ‘Vù vù’, Lưu Thuận lắc đầu thở dài, quốc quân Đại Ngụy vừa nãy bị điện Bảo Tâm sụp xuống đánh trúng, lúc này đã sớm không còn thở, may mà Đại Ngụy còn lại Cửu hoàng tử, lúc này vừa lúc thừa kế đại thống, mọi chuyện rơi vào trình độ hôm nay, tuy nói kết cục ngoài dự liệu của ông ấy, bổn gia của mình cũng vì vậy mà bị hủy, nhưng nói không chừng kết quả như thế mới là tốt nhất.

Lưu Thuận ôm thi thể quốc quân Đại Ngụy biến mất khỏi đài cao, để lại mỹ phụ mặc cung trang mang biểu tình liên tục biến đổi một trận, rồi mới thử thăm dò bế thi thể Lưu Thành lên, hừ lạnh một tiếng sau đó cũng lảo đảo nhảy xuống khỏi đài cao.

Điện Bảo Tâm chỉ còn lại Âm Tú và Bách Hợp, trong mắt Âm Tú hình như có nước mắt trong suốt, lúc này hắn không phải là người bày mưu nghĩ kế nắm vận mệnh Đại Ngụy quốc nữa, cũng không phải là Đại tổng quản Đại Ngụy người người e ngại nữa, hắn chỉ là một người bình thường tự ti không dám ngẩng đầu ở trước mặt người trong lòng, nhưng vẫn khát vọng tình yêu nhưng không dám khẩn cầu mà thôi.

“Tiểu Hợp, giờ ta, ta đã là một kẻ tàn phế……” Hắn lắp bắp, nói ra lời nói trong lòng mà cho tới nay vẫn luôn muốn nói rồi lại không dám nói, hắn xé toang vết thương trong lòng ra, hiện ra rõ ràng trước mặt Bách Hợp: “Sau này ta không thể cho nàng một đứa con, không thể cho nàng làm một nữ nhân bình thường giúp chồng dạy con, thậm chí chúng ta chỉ có thể như vậy, ta chỉ có, ta chỉ có một trái tim, ta, ta, ta nguyện ý móc ra cho nàng xem……” Hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, hắn không biết nói lời tâm tình động lòng người, hắn chỉ có bản thân trực bộc nhất, thanh khiết trong suốt, giống như thủy tinh.

“Ta biết, ta biết, nhưng A Tú, ta thích chàng như vậy, ta cũng không muốn làm nữ nhân giúp chồng dạy con gì, không có con cũng không sao, nếu có con, làm một nữ nhân bình thường mà mất đi chàng, như vậy ta chỉ muốn làm một nữ nhân không bình thường, không có con, nhưng ta có chàng.” Lúc này trong thân thể Ly Bách Hợp dâng lên một cỗ kích động khó nói nên lời, Bách Hợp đi theo cảm giác bản năng này trong thân thể nói ra lời này, Âm Tú nước mắt tràn mi, không chút nghĩ ngợi một phen kéo Bách Hợp vào lòng.

Hắn vẫn muốn làm như vậy, nhưng vẫn không dám làm, hôm nay sau khi vứt bỏ ngăn cách và tự ti trong lòng, trong lòng mới giống như mây đen được xua tan đi, trở nên trong sáng.

Âm Tú tựa cằm lên đầu vai Bách Hợp, ánh mắt phức tạp, sao hắn không nhìn ra chứ, hắn biết, hắn biết từ sau khi bị Thành Vương bỏ rơi, Bách Hợp như biến thành một người khác vậy, hắn không phải người ngu, hắn có thể nhìn ra được, hắn có thể thấy được sự thay đổi của Bách Hợp, nhưng hắn vẫn lừa gạt mình, đây là Ly Bách Hợp trải qua tình cảm bị đả kích nên tính tình đại biến thôi, nhưng hắn vẫn biết, Bách Hợp khác với Ly Bách Hợp lúc trước, hắn có tình huynh muội với Ly Bách Hợp, cũng có nghĩa yêu thương bảo vệ, hắn thương yêu Ly Bách Hợp, nhưng lại càng yêu Bách Hợp hiện tại hơn, hắn nhìn ra được hai người này là khác biệt, nhưng không dám hỏi, không dám nghĩ đến, bởi vì chút tình cảm mỏng manh mà hôm nay hắn có được đã là xa xỉ, hắn sợ mình hỏi ra, thì chút tình cảm này sẽ tựa như giọt sương mai, theo nắng sớm lên mà tan biến mất.

Như vậy cũng rất tốt, như vậy cũng rất tốt rồi, hắn không muốn nhiều, chỉ cần một chút, đã thỏa mãn.

Ôm Bách Hợp, nước mắt Âm Tú rơi như mưa, không biết là vì khối âm u không thể cho người khác biết trong lòng của mình kia, hay là vì tình cảm phức tạp nào đó.

Vương triều Đại Ngụy sau cơn mưa trời lại sáng, tuy nói dân chúng bị kinh sợ một trận, nhưng rất nhanh Cửu hoàng tử đăng vị, loạn ba đại Vương khác họ bị Âm Tú dễ dàng bình định, Tề binh và binh sĩ thủ vệ biên phòng cũng nhanh chóng lui về nơi mình vốn đóng quân.

Khối u ác tính Lưu Vương thất này bị diệt trừ, mặc dù Đại Ngụy bị hao tổn chút nguyên khí, nhưng nhìn từ căn bản, sau này cũng sẽ phát triển tốt hơn. Bởi vì Cửu hoàng tử không muốn xa Bách Hợp chết sống không chịu để nàng rời kinh, nên Âm Tú cũng bị bắt ở lại tiếp tục xử lý triều chính, khác với trước kia chủ động cầm giữ triều chính muốn báo thù, lúc này hắn buồn bực vô cùng: “Rõ ràng có thể sớm ngày cùng Tiểu Hợp xuất cung trải qua cuộc sống của chúng ta, tại sao ta còn phải bị trói trong cung thay Tiểu Hoàng đế xử lý chuyện thối nát này?”

Lúc này Bách Hợp bị Cửu hoàng tử đeo bám không thoát được thân, Lưu Thuận tiếp tục mệnh vất vả chẳng biết lúc nào mới có về hưu vẫn phụ tá ở bên người Tân hoàng, chẳng qua là lúc này Tân hoàng rõ ràng không thèm để ý tới ông ấy, vì vậy ông ấy luân lạc tới bên cạnh Âm Tú, nghe được lời oán trách này của hắn, liền không khỏi cười lạnh hai tiếng: “Ai bảo ngươi diệt Lưu gia, ngươi làm chuyện tốt, tất nhiên nên để ngươi làm tiếp, nếu không hôm nay ngồi ở đây, chính là cháu trai của ta rồi.”

Hai Đại tông sư ngươi một lời ta một câu suýt nữa đánh nhau, cuối cùng vẫn là Bách Hợp quyết định một khi Hoàng đế đủ mười lăm, hai người liền rời cung, hiện tại tính như vậy cũng nhanh, Âm Tú vốn là bởi vì tịnh thân, nên cho dù đã tấn cấp Đại tông sư, nhưng tuổi thọ cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định, có điều, Âm Tú lại thỏa mãn, hắn được ông trời yêu mến, có thể vay được thêm mười năm sinh mạng, có thể cùng người trong lòng ở bên nhau làm bạn đến già, hắn đã cảm thấy hết sức hạnh phúc, có thể có người làm bạn bên cạnh, đời này hắn đã cảm thấy không còn gì tiếc nuối nữa, cho dù tình cảm này có như phù dung sớm nở tối tàn, cho dù sau này Bách Hợp hối hận, thì dù sao hắn cũng đã từng có, đã từng viên mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.