Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 447: Nữ phụ ngốc nghếch muốn xoay người rồi (7)




Edit: Dạ Vũ

Beta: Sakura

Nghe được giọng của Dư Liên Tâm vang lên, gân xanh trên trán Bách Hợp cũng nổi lên đồng thời. Cô ả này thật sự quá phiền toái rồi. Các giáo viên trong văn phòng đều nhìn chằm chằm qua bên này, vẻ mặt đứng im xem trò vui hiển lộ quá rõ ràng. Hai gò má Dư Liên Tâm bởi vì chạy mà ửng đỏ, cô ta trông vừa sợ hãi, vừa cố tỏ vẻ dũng cảm: “Mặc dù tôi không có tư cách gì để lo chuyện nhà họ Chúc, nhưng vì là giáo viên của A Ngao nên tôi vẫn có nghĩ vụ phải trợ giúp cậu ấy. Tiểu Hợp, tôi…tôi sẽ không chịu thua đâu. Dù cho cô là bạn của tôi thì tôi cũng không tán thành cách làm của cô”.

“Ai cần cô tán thành?” – Bách Hợp lạnh lùng hỏi một câu, khiến cho Dư Liên Tâm có vẻ mặt giống như là bị oan ức bắt nạt vậy. Cô ta cắn môi nhìn Bách Hợp, nước mắt lưng tròng. Một hồi lâu sau cô ta nhẹ nhàng cười một tiếng, ngửa người lui về phía sau hai bước: “Haha, tôi tưởng chúng ta là bạn bè? Không nghĩ tới trong lòng cô….” – Dư Liên Tâm nói mấy lời này xong thì hít hít cái mũi, chớp chớp đôi mắt. Cô ta nắm tay quệt nước mắt trên mặt, cười yếu ớt: “Nhưng mà kể cả như vậy, sự tình của A Ngao tôi sẽ không để yên đâu. Các người mặc kệ cậu ấy, tôi sẽ quan tâm”.

Bách Hợp còn tưởng cô ta định làm gì, thì đã thấy Dư Liên Tâm chạy ra khỏi văn phòng và dừng lại tại sảnh ngoài. Một đám giáo viên đang tụ tập đứng ngoài đó xem náo nhiệt, cô ta đứng trước những người này cúi gập người chín mươi độ mà nói: “Tôi xin các người, giúp đỡ một đứa bé tên là Chúc Ngao. Các người chỉ cần ít ăn vặt một chút, mua đồ trang điểm ít một chút, thậm chí đừng mua mấy bộ y phục là có thể cứu vớt cuộc đời của cậu ấy…”.

Một đám bên ngoài không xem náo nhiệt thì chính là đọc tạp chí thời trang, nghe thấy Dư Liên Tâm nói vậy cả đám mặt trắng bệch, nhưng dù tức giận thế nào thì cũng vẫn nhớ tới việc nhóm Tiêu Tễ đã bảo vệ cô ta thế nào thì lại không dám trở mặt. Ai cũng đều cố gắng nén giận, không thèm nói gì. Bách Hợp đứng tựa ở cạnh cửa mà cười nhạt. Trong văn phòng im lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Dư Liên Tâm vẫn còn kiên cường níu kéo những nữ giáo viên này rủ lòng từ bi, mà một đám giáo viên nữ tức nghẹn tới mức sắc mặt hết xanh lại tím, hết tím lại xanh. Cuối cùng có người không nhịn được nữa bèn hít thở thật sâu, nặn ra vẻ tươi cười mà nói: “Cô giáo Dư đừng nói đùa nữa nhé”. Đùa thật, các cô ở chỗ này ăn mặc xinh đẹp thời thượng để làm gì? Chính là tìm đối tượng kết hôn nha! Không phải để đi-làm-từ-thiện. Nếu không phải Dư Liên Tâm còn vướng víu quan hệ với ba vị vương tử của trường, thì mọi người đã sớm trở mặt đuổi cô ta cút rồi, làm gì nói được nhiều lời với cô ta như vậy. Dư Liên Tâm thế nhưng mà lại cắn răng, quỳ xuống đất: “Van cầu các người! Van các người đó, chỉ cần các người đồng ý hỗ trợ nhất định là được. Tôi xin các người mà” –  m thanh của cô ta càng lúc càng nhẹ, bộ dạng vô cùng bất lực: “Tôi quỳ xuống xin các người, thật sự đấy. Van các người”.

Hành động của Dư Liên Tâm như vậy thật sự khắc sâu vào tâm trí mọi người, vì nó nằm ngoài sự tưởng tượng của họ. Một giáo viên đang bưng chén trà bước vào văn phòng thì nhìn thấy cảnh này, nước trà trong miệng cũng phun hết ra ngoài. Cô ấy còn chưa phục hồi tinh thần, đã bị người ta đẩy ra. Tần Chiếu Nam chẳng biết đứng ngoài cửa phòng làm việc từ bao giờ, đang nhìn bóng người mảnh khảnh trong đại sảnh mà đau lòng: em vì người đàn ông khác tại sao lại phải quỳ xuống cầu xin bọn họ? Chỉ cần em nói với tôi một tiếng, cái gì tôi cũng có thể giúp em.

Bách Hợp nhìn thấy suy nghĩ ấy từ trong mắt Tần Chiếu Nam, thì nhịn không được mà dựa cửa cười tới đau cả bụng. Tần Chiếu Nam dường như phát hiện vẻ mặt mỉa mai của Bách Hợp, ánh mắt sắc lẻm của cậu ta liếc xéo Bách Hợp, chắc cậu ta đang nghĩ tới tình cảnh dưới chân núi, thế là mặt mũi sa sầm lại, ánh mắt híp đầu lông mày nhíu hiện ra vài phần tàn nhẫn.

Cười lạnh với Tần Chiếu Nam, Bách Hợp liền quay người tiến vào trong văn phòng của mình. Tần Chiếu Nam xuất thân xã hội đen máu mặt, mình cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì. Cậu ta sinh ra sát ý thì sao? Cô sẽ ra tay trước. Bây giờ mặc dù võ công không đủ cao tới mức đánh lén Tần Chiếu Nam mà không để lại vết tích, bởi thể cô đem tay đặt lên túi đựng súng, rồi lại để xuống. Cô cứ cho rằng Tần Chiếu Nam sẽ đánh lén mình lần nữa, nên lúc nào Bách Hợp cũng thủ sẵn khẩu súng ngắn tịch thu của cậu ta trong túi. Thật sự không nghĩ nửa tháng trôi qua mà kẻ thần kinh Tần Chiếu Nam chưa tới tìm cô gây phiền toái, mà thực ra thời gian này Tần Chiếu Nam còn không có mặt trong trường. Còn Dư Liên Tâm vì mục đích cao cả là để Chúc Ngao học tại trường Quý tộc, cô ta bắt đầu xông xáo hẳn. Ban đầu cô ta còn cố gắng quyên tiền để Chúc Ngao ở lại trường, nhưng mà không nghĩ đi kêu gọi xin xỏ cả buổi mà chẳng có ai nguyện ý quyên góp, ngược lại còn lôi kéo chú ý của không ít người. Gần đây Dư Liên Tâm giống như phát điên, vì thế mọi người ngoài mặt sẽ chẳng dám nói gì nhưng sau lưng đều cười nhạo cô ta. Ngay cả vị hiệu trưởng trước nay vô cùng ít xuất hiện cũng đã từng triệu Dư Liên Tâm tới văn phòng Hiệu trưởng nói chuyện cả buổi, nhưng cô ta giống như dầu muối không ưa, tỏ vẻ không hiểu mà tự làm theo ý mình. Sáng sớm nay lúc Bách Hợp đi làm còn thấy Dư Liên Tâm đang bưng cái rương quyên góp tiền đứng trước cửa trường học, mặt mũi vô cùng nghiêm túc. Bách Hợp suýt nữa thì phun tào.

Dư Liên Tâm hiển nhiên cũng vừa mới thấy cô từ trên xe trường đi xuống, cô ta cắn môi ôm hòm quyên tiền trong suốt trống rỗng quay đi. Bách Hợp nheo mắt nhìn, phía ngoài cửa có tiếng xe phóng nhanh vang lên, mấy chiếc xe thể thao phóng tới, dừng trước cổng trường. Cảnh vệ trong phòng thấy mấy chiếc xe này thì nối đuôi nhau bước ra, cung kính đứng bên ngoài chờ chủ nhân mấy chiếc xe này. Mấy cậu nhóc đẹp trai bước xuống, đem chìa khóa vứt vào tay mấy vị bảo an đứng xếp hàng tại đó. Mấy nhân viên bảo an trở thành bảo vệ trông xe, lái xe đưa vào bãi đỗ. Mấy cậu trai thấy Dư Liên Tâm đang đứng im một bên, trong đó có một thiếu niên tóc dài nhuộm vàng nhíu lông mày lại.

Bách Hợp thấy sự xuất hiện rầm rộ như vậy, liền nhận ra đó chính là ba vị vương tử nhóm Tiêu Tễ, cô bèn lui lại một bên. Ba vị vương tử đút tay vào túi quần, ngẩng đầu kiêu ngạo đi qua mặt cô tiến tới hướng Dư Liên Tâm. Cô ta nhìn thấy mấy người này thì nét mặt trở nên e lệ, lại có vẻ khẩn trương. Mấy cậu trai nhìn cô ta một cái, liếc mắt nói chuyện xong bèn không nói gì đi vào trong trường. Dư Liên Tâm do dự một chút, sau cùng đặt hòm quyên tiền xuống đất, theo sau lưng mấy thiếu niên vào trường,

Sau khi giảng xong tiết đầu, Bách Hợp tranh thủ thời gian vào toilet. Không biết có phải là vào tiết hai rồi hay không, mà nhà vệ sinh vắng tanh. Bách Hợp sửa sang quần áo xong xuôi, chưa kịp mở cửa nhà vệ sinh thì đã lại nghe thấy tiếng bước chân bước vào, xen lẫn đó là tiếng nức nở nghẹn ngào, âm thanh này có-chút-quen-tai. Bách Hợp trèo lên bồn cầu nhòm qua khe thông gió phía trên liền thấy trong phòng chờ nhỏ bên ngoài nhà vệ sinh là Dư Liên Tâm trần trụi bị Tiêu Tễ đặt nằm trên ghế salon.

Không hiểu vì sao mình đi toilet hai lần thì hai lần đều gặp tình trạng này, Bách Hợp cắn răng nín nhịn. Quần áo của Dư Liên Tâm đã sớm bị lột sạch, mà mấy vị hoàng tử thì quần áo lại vô cùng chỉnh tề.

“Tiểu yêu tinh, sao em lại để bụng chuyện của thằng đàn ông khác như thế? Em muốn nó chết phải không?” – Một thiếu niên mặt mũi tà tứ giơ tay nắm tóc Dư Liên Tâm, nghiến răng nghiến lợi nói thêm: “A Tễ, cô ả này thật không nghe lời, không ngoan ngoãn tí nào. Cậu nói xem chúng ta giáo huấn cô nàng này như thế nào đây?”.

Bách Hợp càng nghe càng đau đầu, cô nhớ lại lần mình tiếp thu nội dung tình huống của thế giới này cũng là cái dạng mấy người kia “làm ồn” tại nhà vệ sinh, khí thế ngất trời vô cùng. Hôm nay thời gian nghỉ cũng dài, tiết thực hành của trường Quý tộc là tiết học nâng cao, mà đây là trường cấp ba nên mỗi tiết phải kéo dài một tiếng. Đám người này còn cố kỵ việc tan học sẽ có học sinh vào toilet thì chắc sẽ ở đây một tiếng đồng hồ. Nhà vê sinh thì chẳng có việc gì làm đâu, nhưng may mắn là từng phòng vệ sinh lại có bồn cầu cùng gương lớn và bồn rửa tay cá nhân, ấy là quá đủ cho một người. Bách Hợp liền ngồi lại trong phòng vệ sinh mà luyện các thức của thuật Tinh thần luyện thể, bên ngoài cũng bắt đầu vang lên tiếng rên rỉ.

Đợi tới lúc tiếng chuông báo hết tiết vang lên, mấy người kia cũng ầm ĩ được một lúc rồi, nhưng mà không rời đi, ngược lại ôm Dư Liên Tâm vào trong phòng vệ sinh, trùng hợp làm sao lại họ định vào phòng vệ sinh mà Bách Hợp đang đứng.

“A Tễ, ở đây làm sao không mở ra được nhỉ?” – Thiếu niên âm thanh nhuốm mùi tình dục giống như bị người ta giội cho một gáo nước lạnh. Mấy người đứng đó đều giật mình, Dư Liên Tâm kinh hãi thở mạnh rồi khóc vang, Bách Hợp chỉ thấy cửa phòng vệ sinh bị người bên ngoài liều mạng kéo mạnh. Thực sự là quá xui xẻo, giống như uống nước lạnh bị buốt răng. Cô nhất định không thể cho người khác biết mình đang trốn trong phòng vệ sinh được, vì thế nên cô liều mạng giữ lấy cửa phòng vệ sinh. Mặc dù ở bên ngoài là ba chàng trai cường tráng trẻ tuổi đấy, nhưng mà Bách Hợp đã luyện võ công được gần một tháng, nội lực trong cơ thể cũng có chút ít căn cơ, mà cửa phòng vệ sinh đóng chốt trong nên nhất thời mấy người bên ngoài dù là hợp sức vào cũng không thể kéo cửa ra được. Lúc này mấy vị vương tử cũng không còn ý định ôm ấp Dư Liên Tâm nữa, cho dù họ quyền thế ngập trời, thanh danh vang dội nhưng chỉ cần có tin đồn ba vị vương tử cùng nữ giáo viên nghèo làm chuyện lêu lổng trong toilet thì chính là một sự đả kích lớn vô cùng. Bọn họ cũng không cáng đáng nổi việc này. Mặc dù đúng là họ làm những chuyện bậy bạ như vậy nhưng lại không thể để người khác biết rõ, thế nên mấy người này dù là hưởng lạc Dư Liên Tâm nhưng bên ngoài cũng có sẵn người canh giữ rồi. Bách Hợp ở trong túm chắc lấy cánh cửa, ở bên ngoài mấy chàng trai đã mệt mỏi vô cùng, có người nhịn không được định ngồi xổm xuống nhòm qua khe hở cửa phòng vệ sinh để nhìn bên trong xem là ai. Bách Hợp đã sớm đoán được việc này nên trùm sẵn áo che khuất mặt mình rồi, bọn Tiêu Tễ nhìn vào chỉ thấy một người mặc đồng phục giáo viên nữ thôi, không biết mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.