Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 415: Chưởng môn bại trận (6)




Về phần phù bình an, hiệu trưởng vừa nãy đã thấy qua pháp thuật của Bách Hợp, lại thấy Giản Vân Vân từng cầm phù tổn thương qua nữ quỷ, hôm nay biết rõ chân chính có yêu ma quỷ quái rồi, thứ này hiện tại quả là  hữu dụng, năm vạn tiền tuy không ít nhưng đối với hiệu trưởng mà nói cũng không phải cầm không ra, bởi vậy hiệu trưởng do dự một chút, vẫn cắn răng: ” Tôi muốn phù bình an!”

“Sư phụ, cô vừa mới ra cái Ngũ Lôi chú gì đó, cũng dạy cho tôi chứ...” lúc này hai mắt Giản Vân Vân sáng lên, lôi kéo Bách Hợp, Bách Hợp không có để ý cô ta, đi tới thang máy. — lúc này đã không có quỷ vật, cả tòa cao ốc khôi phục bình thường nên đám người không cần đi cầu thang, Bách Hợp đã ngồi xe Hạ Thanh Hàn trở lại trên núi. Hạ Thanh Hàn nhận điện thoại xong rồi lại xuống núi.

Trong núi phóng quỷ mẫu tử ra, nữ quỷ trước kia còn uy phong giờ đây đang cẩn thận từng li từng tí núp ở một góc, Bách Hợp đơn giản vẽ ra một lá bùa lại thiết kế Tụ Âm trận, rồi gọi nữ quỷ đi vào: “Đi vào dưỡng thương cho tốt.”

Nữ quỷ có chút không hiểu, cũng không dám không nghe cô…, vẫn bay vào trong trận, Bách Hợp gia tăng thêm một trận pháp vòng ngoài để quỷ vật bên trong không thể thoát ra, sau đó liền mặc kệ cô ta.

Ngày hôm sau buổi sáng cô không có tiết học, ở trong núi cả ngày, buổi chiều Hạ Thanh Hàn lại lái xe lên núi tới đón cô, Bách Hợp dự tính chuẩn bị tốt mọi thứ rồi tự mình chạy bộ xuống núi, mặc dù mới tiến vào thế giới nhiệm vụ này mới vài ngày, nhưng bởi vì thuật Tinh Thần Luyện Thể cùng với Đạo Đức Kinh thuận lợi luyện thành nên tâm tình cô rất tốt, lúc này thấy Hạ Thanh Hàn không khỏi nở nụ cười: “Vậy mà cậu còn có thời gian rảnh đến đón tôi?”

Hạ Thanh Hàn không nói gì chỉ trầm mặc thay Bách Hợp mở cửa xe, đồ đạc ở trên núi không nhiều lắm. đêm qua Bách Hợp trở về chỉ mang theo hai bộ quần áo để tắm gội. Lúc này quăng đồ đạc ra phía sau còn cô ngồi xuống ghế phụ, Hạ Thanh Hàn trực tiếp lái xe xuống núi.

Một đường hai người ngẫu nhiên nói hai câu, đại đa số thời điểm Bách Hợp đều nhắm mắt lại dưỡng thần, Hạ Thanh Hàn nói cũng không nhiều lắm, vẫn là một nguời trầm mặc ít nói, thẳng đến lúc đến cửa trường học, Hạ Thanh Hàndừng xe lại, mới nhìn Bách Hợp nói:

“Đêm qua có người muốn hại cô?”Người kia dùng phù chú chế thành mũi tên dài anh cũng nhìn thấy. Hơn nữa ngay từ đầu nữ quỷ đang định đầu hàng lại bị mũi tên kia bắn tới đột nhiên hung hãn vô cùng, lại bắt đầu công kích. Đêm qua lúc trở về Bách Hợp từng xem qua trên người nữ quỷ, cái mũi tên kia đã không còn bóng dáng, nhưng trên người cô ta còn lưu lại hơi thở Tụ Âm trận nho nhỏ. Tối qua đang lúc giao đấu với nữ quỷ, có nguời cũng vẽ Tụ Âm trận thì trừ Diệp Toàn Chi ra, Bách Hợp thật sự nghĩ không ra còn có ai.

Chiều qua cô chiếm đựơc vụ làm ăn của Diệp Toàn Chi, hơn nữa Long Bách Hợp lại là đối thủ cũ của nguyên chủ Diệp Toàn Chi. Diệp Toàn Chi tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ thì sẽ dùng thủ đoạn lợi dụng cơ hội diệt trừ cô cũng không phải điều gì lạ. Bách Hợp cũng không có nghĩ sẽ bỏ qua Diệp Toàn Chi, Diệp Toàn Chi sau lưng sử dụng ám chiêu đã ở trong dự liệu của cô, bởi vậy cô cũng không tức giận, nghe thấy Hạ Thanh Hàn vừa nói như vậy, thì mấp máy khóe miệng:

“Tất cả tôi đều biết.”

“Có cần hay không...” Hạ Thanh Hàn cúi thấp đầu nhìn vào Bách Hợp xem, nói còn chưa dứt lời sau lưng hai người lại đột nhiên truyền đến giọng nam: “Anh cả.”

Hai người đều quay đầu nhìn thì thấy một cỗ xe Jeep ngừng lại, hai bên cửa xe mở ra, lần luợt xuống một đôi trai gái, trai mặc một bộ ngụy trang, trên chân mang giày, mà một bên khác ăn mặc quần áo màu xám thoải mái, lưng đeo một cái bọc vải bạt nhỏ, vẻ mặt có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.Lúc này Bách Hợp cũng lạnh lùng quan sát cô ta, đúng là độc thủ Diệp Toàn Chi mà Bách Hợp vừa đoán trong lòng rồi.

Bách Hợp đang quan sát hai nguời thì nguời đàn ông trẻ tuổi cau mày, dẫn đầu đã đi tới, trước không kiên nhẫn nhìn Bách Hợp, trong lòng ngực móc ra một hộp thuốc, lấy một điếu cầm trên tay: “Anh cả,ngày hôm qua anh về doanh đội muộn, ba ba hỏi anh đi đâu?”

Gia đình nhà họ Hạ quân quyền lập nghiệp, lão Hạ là một trong ba Đại Nguyên Soái khai quốc, con cháu sau này mỗi nguời đến tuổi đều tham gia quân đội, tuy Hạ Thanh Hàn còn ít tuổi nhưng kỳ thật anh đã sớm học xong trường quân đội, lúc này đang thực tập trong bộ đội, sau này có khả năng tiếp nhận quyền thế nhà họ Hạ, bởi thời gian rảnh rỗi cũng không nhiều, giống như nửa năm trước không biết tại sao anh lại nhận Long Bách Hợp làm sư phụ, trước kia rất ít xuất hiện trước mặt Long Bách Hợp  nhưng hai ngày này lại thường xuyên.

“Chuyện của anh,chú không cần bận tâm.” Mãi sau Hạ Thanh Hàn mới toát ra một câu, lại thấy bộ dáng Hạ Thanh Lãnh ngậm điếu thuốc, đột nhiên ra tay dập điếu thuốc của anh ta, nhíu mày nói: “Bỏ đi.”

“...” khóe miệng Hạ Thanh Lãnh co quắp, nhìn Bách Hợp mà không nói gì. Ngược lại Diệp Toàn Chi ở bên đánh giá Bách Hợp, trong lúc đó vẻ mặt bắt đầu cảnh giác:

“Không ngờ cô có bản lĩnh, vậy mà đêm qua không chết?”

“Hình như Diệp sư muội rất hi vọng tôi chết?” Bách Hợp biết rõ đêm qua người giở trò nhất định là Diệp Toàn Chi nhưng không có vạch trần, có điều không ngờ Diệp Toàn Chi lại muốn cô chết sớm đến thế, dã kết thù rồi thì cô càng hạ quyết tâm trả thù, Diệp Toàn Chi lại nhìn cô rồi hừ lạnh một tiếng, quay người dẫn đầu tiến vào trường học.

“Anh cả, tối nay em sẽ điện thoại cho anh.” Hạ Thanh Lãnh nói xong lời này, ánh mắt nhìn thoáng qua trên người Bách Hợp, hừ lạnh một tiếng mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường đuổi theo Diệp Toàn Chi.

Hạ Thanh Hàn không thèm nhìn anh ta lấy một cái,  chỉ nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá Bách Hợp, mới nói câu coi chừng rồi lên xe rời đi.

Thành thật học xong khóa buổi chiều, Bách Hợp nhanh chóng chạy về nhà cô thuê, vẽ mấy tờ Định Thân phù, trong tấtt cả các loại phù chú mà cô biết thì Định Thân phù là dễ dàng vẽ ra nhất mà lại xác xuất thành công cao, đến khi trời sắp tối thì Bách Hợp mới vẽ xong ba tờ Định Thân phù, trong nội dung câu chuyên thì Diệp Toàn Chi phải nuôi cha mẹ, tuy nói lúc này Bách Hợp hoài nghi Diệp Toàn Chi có khả năng không phải bản thân, mà là đạo sĩ Viễn Cổ tu đạo xuyên việt đến, nhưng nếu như cô ta muốn ở cái thời đại linh khí thiếu thốn tu luyện thành công, thì cô ta nhất định phải có được số tiền thật lớn để mua dược tài.Chính mình đoạt nghề kiếm tiền của Diệp Toàn Chi thì giờ này cô ta cũng chẳng có tiền, mà công việc cũ của Diệp Toàn Chi thì cô ta cũng biết làm đấy.

Long Bách Hợp từng đi qua chỗ làm việc của Diệp Toàn Chi, trong thành phố có một hội sở nổi tiếng, cô ta làm ca sĩ ở đây, Bách Hợp đánh xe đi tới nơi này, lúc đầu còn bị bảo vệ ngăn bên ngoài không được đi vào.

Bách Hợp nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thanh Hàn, gần đây không biết có phải do tiến vào nhiệm vụ Hạ Thanh Hàn thân thiết với cô, nên khi gặp phải chuyện như vậy cô trước tiên sẽ thông báo cho Hạ Thanh Hàn, không biết Hạ Thanh Hàn làm cái gì, ước chừng ba phút sau, bảo vệ cung kính để Bách Hợp vào trong.

Hội sở này đuợc lắp đặt thiết bị tráng lệ, ngọn đèn hơi lờ mờ, chỉ có sân khấu bên kia phát ra ánh sáng có vẻ mộng ảo, lúc Bách Hợp đến quả nhiên Diệp Toàn Chi đang hát trên sân khấu, cô ta cũng không quen mặc trang phục như vậy, vẻ mặt ghét bỏ cầm microphone vừa hát xong một bài, dưới đài có người ồn ào: “Đến bài tiểu oan gia!”

Trên sân khấu lông mày Diệp Toàn Chi lập tức liền vặn lên, trong mắt hiện ra vài phần lạnh như băng, có chút đông cứng nói:

“Tôi không biết hát tiểu oan gia.”

“Thế hát một bài thân thân bảo bối của ta.” Có rất nhiều người yêu cầu, Diệp Toàn Chi  lạnh lùng ghét bỏ lũ ăn chơi trác tác, mọi người càng ồn ào thì sắc mặt Diệp Toàn Chi càng thêm khó coi, cô ta dứt khoát bỏ microphone trên kệ, nghiêm túc nói: “Tôi cũng sẽ không hát.”

“Cái gì cũng không biết, qua đi theo anh em chúng ta uống một chén, chắc cô em biết nhỉ?” Có người đứng lên, quản lý dưới khán đà  thấy sự tình hơi nghiêm trọng, có lẽ nhận ra thân phận của người trẻ tuổi, anh ta lên sân khấu nói vài câu với Diệp Toàn Chi, Bách Hợp trốn ở một bên nghe thấy rõ cuộc đối thoại, quản lý đang nói cho cô ta  gấp ba tiền lương, Diệp Toàn Chi mặt lạnh đi qua.

Bách Hợp cười cười, lấy ná cao su cất kỹ ở trong balo ra rồi bắt Định Thân phù lên, đầu kia sau khi Diệp Toàn Chi uống hai chén mà đám người kia cũng có chút không thành thật, tay bắt đầu sờ loạn, vậy mà Diệp Toàn Chi đứng dậy tát một cái! Đoán chừng thanh niên kia xuất thân không kém, bị tát thì giận tím mặt, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên, Bách Hợp bưng chén rượu  trước mặt nhấp một miếng, thấy trên tay Diệp Toàn Chi bắt đầu kết ấn, khóe miệng cô ta mang theo vài phần khinh miệt tựa như cười lạnh, ngay tại lúc này Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền bắn định thân phù tới chỗ cô ta!

‘Vèo’ một tiếng vang nhỏ, Diệp Toàn Chi chắc đã nhận ra, lúc cô ta định quay đầu sang đây xem, nhưng Định Thân phù bay thẳng tới người cô ta chui vào trong người luôn, trên tay Diệp Toàn Chi vừa mới kết được một nửa ấn thì lập tức phải dừng lại, thậm chí sự vui vẻ trên mặt cô ta cứng ngắc lại, mà nguời thanh niên bị tát cũng nổi giận giơ lên tay tát một cái vào mặt cô ta, đánh cho mặt cô ta lệch về một phía, trong miệng ‘Phi’ một tiếng:

“Cái quái gì, dám đánh tao?” Mắng xong lời này màthanh niên kia còn chưa hết giận, lại túm tóc Diệp Toàn Chi cho một tát nữa, bờ môi dán tới tại môi cô ta cắn một phen, trong mắt Diệp Toàn Chi lộ ra vẻ oán hận, con mắt đi lòng vòng, chắc đang tìm xem  ai giở thủ đoạn với mình, Bách Hợp biết rõ bản lãnh của cô ta, Định Thân phù đối với người thường mà nói khả năng định thời gian rõ dài, nhưng đối với Diệp Toàn Chi mà nói thì chỉ có thể là bảy tám phút, cô lại liên tiếp bắn mấy tờ Định Thân phù còn lại tới người Diệp Toàn Chi, lúc này mới thanh toán tiền ruợu của mình rồi lặng lẽ rời hội sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.