Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 372: [Cung đấu] Quý Phi bia đỡ đạn (11)




Edit: Dạ Vũ

Beta: Sakura

Thái giám không kịp truyền “Hoàng Thượng giá lâm” thì mỗi người chứng kiến sắc mặt Sở Vân Dương đều quỳ xuống, toàn thân thái y run rẩy, một đám cung phi đang muốn xem kịch vui thấy vậy cũng sợ hãi quỳ rạp trên đất, chỉ có Bách Hợp đứng dậy uốn éo eo nhỏ đi tới trước mặt Sở Vân Dương, dịu dàng phúc thân thi lễ nói: “Hoàng Thượng, tình huống của Đức phi muội muội vô cùng nguy cấp, nàng lại vốn là đóa giải ngữ hoa tri tâm của người, làm sao thần thiếp có thể khiến cho Hoàng Thượng vừa mới mất đi hoàng tử, sau lại tổn thất ái nhân? Bởi vậy thần thiếp lớn gan vượt mặt ông trời, đem Đức phi muội muội từ trong tay Diêm Vương trở về. Hoàng Thượng, người có cao hứng không?” – Bách Hợp nhếch đuôi mắt, vẻ mặt cười tươi như hoa nhưng khóe miệng lại mang theo vài phần châm chọc, trong lòng cảm thấy thống khoái vô cùng.

“Trẫm.vô.cùng.cao.hứng!” – Sở Vân Dương bộ dạng tươi cười càng sâu, âm thanh giống như rít từ hàm răng. Nghe nói hài tử trong bụng Tô thị đã chết, Tô thị đã được bảo trụ tánh mạng, rồi lại nhìn hai thái y quỳ rạp trên mặt đất, bèn híp mắt hừ lạnh một tiếng: “Cút – ra – ngoài!”

Lúc này trong lòng Hoàng Thượng chẳng vui vẻ nổi, cho dù trước kia sủng Đức phi thế nào, giờ tính mệnh đã được cứu về nhưng dù sao nam nữ khác biệt. Đức phi trong lúc chữa bệnh bị hai thái y hạ châm hết sờ lại nhìn, có chút mất danh tiết, cho dù mệnh kéo lại được nhưng lại không đảm bảo Hoàng Thượng sẽ ghi nhớ việc này trong lòng. Một đám cung phi không biết nên cảm thấy may mắn do thiếu đi một kình địch hay nên cảm thấy sợ hãi thủ đoạn hung ác của Bách Hợp. Mọi người vừa nãy còn buồn bực, theo lẽ thường Bách Hợp cùng Tô thị hai người không vừa mắt lẫn nhau, như thế nào Quách Quý phi còn muốn giúp cừu nhân giữ tánh mạng. Giờ đây chứng kiến thái độ của Hoàng Thượng, chúng phi tần mới bừng tỉnh lãnh ngộ được thủ đoạn của Quách Quý phi.

Hai thái y cảm thấy bản thân may mắn, sống sót qua tai nạn bèn tranh thủ thời gian đứng dậy cáo lui nhanh chóng. Chúng phi tần như là chim thú loạn, Bách Hợp lúc này cũng muốn chạy. Sở Vân Dương lại nhe răng cười, giữ chặt tay nàng không buông: “Mệnh Đức phi được bảo trụ, ngược lại trẫm phải cảm tạ Quý phi nương nương của trẫm” – nói xong, Sở Vân Dương gắt gao ôm Bách Hợp vào ngực, mặc kệ nàng giãy dụa cũng không thể trốn thoát, đi ra khỏi điện Trường Sinh của Tô thị.

Trên đường bị Sở Vân Dương mang theo về cung Tử Thần, trên mặt hắn còn mang theo cơn giận còn sót lại; sắc mặt cung nhân tái nhợt. Lúc hắn tiến vào nội điện, bọn người Phất Phong cũng muốn theo vào, bị Sở Vân Dương quay đầu trừng mắt, một đám người liền thành thật không dám tiến lên, chỉ trơ mắt nhìn Bách Hợp bị Sở Vân Dương kéo vào trong.

“Hoàng thượng mất hứng! Ngài cảm thấy thần thiếp làm sai rồi?” – Bách Hợp lúc này không còn sợ hãi nữa. Nàng cảm giác được trong lòng Sở Vân Dương không thoải mái, nhưng sát khí trên người không nhiều. Huống gì không biết vì sao, càng làm Sở Vân Dương tức giận đến mức nổi giận lôi đình, trong lòng nàng lại tràn ra cảm giác thống khoái. Lúc này Bách Hợp bị Sở Vân Dương lôi vào nội cung, thoáng cái bị hắn ném lên giường, Bách Hợp bị choáng váng đầu óc ở trên giường lăn hai vòng, liền chống tay đứng dậy cười với Sở Vân Dương.

“Hay cho Quách Bách Hợp, hôm nay ngươi làm thật tốt. Tô thị hôm nay bị ngươi gián tiếp hủy danh tiết. Ngươi muốn cho trẫm từ nay cứ thấy nàng ta sẽ nhớ tới việc nàng ta bị người khác chạm qua? Để cho trẫm cố ý vắng vẻ nàng ta?” – Sở Vân Dương vừa mới giận dữ, qua một lát lại thay đổi thái độ hoàn toàn, cười nhẹ, vẻ giận dữ biến mất không hề thấy – “Làm trẫm thiếu mất một tiểu mỹ nhân, thiếu mất một đóa giải ngữ hoa, ái phi  nên bồi thường cho trẫm một đóa khác”.

Hắn nói xong, cũng ngồi lên giường, thò tay sờ tới chân Bách Hợp, nhìn thấy Bách Hợp vô thức muốn co chân lại, sắc mặt ngay lập tức lạnh lẽo, ánh mắt dữ tợn. Hắn nghiêng người về phía Bách Hợp, hơn nửa người đè lên người Bách Hợp. Hắn nâng cằm Bách Hợp lên, mặt biểu lộ một chút nguy hiểm: “Quách Bách Hợp, trò xiếc nhỏ trẫm có thể bồi ngươi chơi, nhưng mà ngươi phải nắm chắc mức độ~”.

Trong nháy mắt, trên người hắn lộ ra vài phần yêu mị, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vài phần khát máu. Hắn dùng sức nắm cằm Bách Hợp, tay rảnh rỗi vuốt đầu Bách Hợp, tháo trang sức trên đầu nàng từng cái, từng cái một ném xuống mặt đất, lại thấy một mái tóc mượt như vải lụa sa tanh tản ra trên giường.

“Ngươi nên hi vọng hứng thú của trẫm càng ngày càng nhiều, nếu không trẫm không thể kiên nhẫn được nữa….”. Hắn tiến tới gần Bách Hợp, hơi thở lan trên gò má của Bách Hợp, một cỗ khí tức ấm áp mang theo hương vị Long Tiên Hương phả vào mặt; nhưng một cỗ sát khí âm lãnh như có như không xuất hiện, để cho lông tơ sau lưng Bách Hợp dựng đứng. Con mắt Sở Vân Dương có chút đỏ lên, tay dời từ cằm Bách Hợp xuống cổ, trong một khắc muốn đem Bách Hợp ăn tươi nuốt sống. Bàn tay nắm lại, bên khóe miệng có ý cười ôn hòa, ánh mắt điên cuồng: “Ăn tươi nuốt sống ngươi”

Nghe xong lời này, đồng tử Bách Hợp không tự chủ được mà co rút lại, gò má run rẩy, rốt cuộc không duy trì nổi biểu hiện vui vẻ hồi nãy, mà sắc mặt phát xanh, lồng ngực bởi vì không hô hấp được đã cảm thấy đau đớn. Tay chân bị Sở Vân Dương áp chế, cơ bản là không thể giãy dụa, cũng không khác gì cảm giác sắp tử vong. Nửa người nàng bị Sở Vân Dương đè lên, giống như một con cá mắc cạn, trong mắt đã lộ ra vài phần tơ máu. Sở Vân Dương bỏ tay ra, Bách Hợp cảm thấy không khí tươi mát đang tràn vào phổi, nàng há miệng hô hấp liên tục. Sau một khắc Sở Vân Dương lại bóp lấy cổ nàng.

Như thế liên tục vài lần, nước mắt nước mũi Bách Hợp đều chảy ra, Sở Vân Dương giống như một đứa trẻ chơi chán một món đồ chơi, nhẹ giọng trầm thấp nở nụ cười: “Thú vị không?”. Hắn dịu dàng hỏi một câu, bế Bách Hợp vào lòng thay nàng vỗ lưng nhuận khí.

Phảng phất như thần sắc điên cuồng kia là hư ảo, Bách Hợp phát lạnh trong lòng, trên mặt suy yếu nhưng lại lộ vẻ tươi cười, thở hổn hển, mặt dù mắt ngập nước, mắt đã sung huyết nhưng nàng lại cười vui vẻ: “Thú vị!”

Lời này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Sở Vân Dương thoáng cái đã biến mất không thấy gì nữa, như thể yên bình trước thời tiết giông bão. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Bách Hợp, mặt lạnh lùng, thật lâu sau hắn ngửa đầu cười phá lên. Lúc linh hồn Bách Hợp bay lên, là lúc chứng kiến Sở Vân Dương hôn lên môi, lên người Quách Bách Hợp, thần thái hung mãnh.

Sở Vân Dương giống như một tên điên, không biết có phải chứng kiến việc Tô thị mất thai nhi lại bị Bách Hợp xếp đặt bẫy rập khiến cho hắn phát ra hung tính. Hung hăng giằng co một hồi với Quách Bách Hợp, đến xế chiều mới ly khai. Bách Hợp một lần nữa trở lại cỗ thân thể của Quách Bách Hợp đã được tắm rửa sạch sẽ bôi dược, cảm thấy toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đau. Sở Vân Dương cắn cỗ thân thể này bị thương rất nhiều chỗ, hành động thô bạo. Bách Hợp không lộ ra thần sắc khó chịu, nhưng ngược lại đám người Phất Phong đau lòng khóc rất lâu. Cùng với nhiều ngày Sở Vân Dương không có lại đến cung Tử Thần ra, Tô thị bên kia người đã được bảo trụ rồi, nhưng mà thân thể hư nhược không nói. Ngày ấy bị Bách Hợp thiết kế, liền khó thở không thông mà ngất đi, nhiều ngày mới tỉnh lại, tuy mệnh đã lưu lại rồi, nhưng trong lòng nàng ta cũng không cảm kích Bách Hợp, bởi vì theo “cọc ngầm” trong điện Trường Sinh truyền tin, mỗi ngày nàng ta đều chửi bới Bách Hợp.

Nhưng nàng ta càng chửi bới lợi hại, Bách Hợp lại càng cao hứng.

Mười ngày trôi qua, vết thương trên mặt Dương Ngọc Như đã dưỡng tốt, lúc nàng ta lĩnh mệnh đến cung Tử Thần khiêu vũ theo lệnh của Bách Hợp, thì vết thương trên cổ cùng với trên người của Bách Hợp do Sở Vân Dương gây ra cũng gần như lành lặn.

Sở Vân Dương tra tấn nàng, nàng sẽ nghĩ phương pháp tra tấn các nữ nhân của Sở Vân Dương. Trên mặt Dương Ngọc Như đã bớt sưng, nhưng vẫn còn dấu vết xanh tím, cho dù bôi mỡ dày, nhưng mà khó có thể che giấu. Nàng ta vốn không muốn tới, nhưng mà không thể không tới, ai nói nàng ta không có thực quyền? Thực ra bản chất của nàng ta là không muốn chịu thua, cũng không muốn nhận mệnh cùng sự thật bức bách, nàng ta một mình một người tại cung Tử Thần điên cuồng khiêu vũ, nhảy hơi một một chút mới dừng lại nghỉ, liền có một ma ma cầm một sợi roi mảnh quật nàng ta, đánh cho nàng ta đau ê ẩm, không dám dừng lại.

Nhưng trong cung Tử Thần này căn bản không có người xem nàng ta khiêu vũ, khiến cho Dương Ngọc Như cảm thấy mình giống một tên hề. Dù cho khiêu vũ là sở trường, cũng là thứ nàng ta yêu thích nhất từ nhỏ tới lớn, nhưng lúc này lại mang cho nàng ta cảm giác bị sỉ nhục. Trong lòng nàng ta liền thề với chính mình, muốn có một ngày đem Bách Hợp tra tấn trở lại như vậy. Ôm ý niệm như vậy, Dương Ngọc Như mới có thể chống đỡ được một tháng. Lúc ấy Tô thị Đức phi đã dưỡng bệnh tròn một tháng.

Hai tháng này Hoàng thượng chưa từng triệu Bách Hợp thị tẩm, cũng không đến cung Tử Thần, khắp hậu cung đã đồn đại có phải Bách Hợp lại thất sủng lần nữa không? Khi chúng phi tần mừng rỡ truyền tin này cho nhau, thì Bách Hợp lại tỏ vẻ chẳng hề bối rối.

“Vị kia một khi đã đầy hai tháng liền không an phận, theo ngu ý của nô tài, nương nương lúc trước quá tốt bụng, không nên cứu nàng ta, lưu lại một cái mầm tai họa như vậy”. Gần đây cung Tử Thần rất quạnh quẽ, trước đó vài ngày có kẻ đến nịnh nọt Bách Hợp giờ đã biết mất dạng. Phất Ngọc chải mái tóc dài đen láy mới gội của Bách Hợp xong, mát xa đầu cho nàng rồi đem tin tức hôm nay thăm dò được nói cho Bách Hợp nghe: “Bữa tối nô tài nghe nói, vị kia tự mình tại phòng bếp nhỏ hầm canh gà nhân sâm, bưng tới điện Thái Cực cầu kiến Hoàng Thượng.

Bách Hợp cười lạnh, không đem cái tin tức này vào tai; Sở Vân Dương tới hay không không cùng nàng quan hệ, nhiệm vụ của nàng chính là tra tấn Dương Ngọc Như, để cho nàng ta thất sủng. Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành được một nửa; Sở Vân Dương không đến là tốt nhất, miễn cho nàng vừa nhìn đã thấy buồn nôn.

Một thời gian ngắn hắn không tới, Bách Hợp dưỡng được da thịt sáng long lanh, hai gò má ửng hồng, khí sắc còn tốt hơn trước kia, mà cũng không điểm đàn hương mà Sở Vân Dương đưa tới. Dù sao Quách Bách Hợp cũng không có thể mang thai. Sở Vân Dương cũng hiểu rõ trong lòng, cho nên hai tháng này không để người đem đàn Hương tới, hắn biết rõ nàng không có khả năng hoài thai.

“Tự nàng ta tìm mệt, Bổn cung mệt mỏi, sớm đi khóa cửa cung….” – Bách Hợp lười biếng duỗi lưng một cái, lời nói còn chưa xong, đã thấy trong gương đồng trước mặt là thân ảnh cao gầy của Sở Vân Dương chẳng biết đứng đó từ lúc nào. Giờ hắn đang đứng cách nàng không xa, ánh mắt cùng ánh mắt trong gương của Bách Hợp nhìn nhau, chính là xem nàng nhếch khóe miệng cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.