Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 339: Cô gái phía sau màn ảnh (2)




Vượt ngoài dự liệu của Bách Hợp là Ý Bách Hợp không hận anh ta, tâm nguyện nguyên chủ chỉ là muốn sống tốt cuộc đời của mình, có sự nghiệp của bản thân, vĩnh viễn không còn là người đứng sau Cao Dịch Tự, khiến cho mọi người lúc nhắc đến cô chỉ nghĩ tới Cao Dịch Tự.

Yêu cầu siêu đơn giản này lại khiến cho Bách Hợp thở dài một hơi, xoa xoa đầu, giờ mới chống thân thể đứng lên. Cỗ thân thể này do lúc trước uống quá nhiều rượu, dạ dày vừa mới bị chảy máu cực kỳ nghiêm trọng, được người ta đưa vào bệnh viện, nhưng sau khi ra viện cũng không chăm sóc dạ dày cho tốt, ngược lại vì công việc của Cao Dịch Tự, cô không để ý thân thể mình đã sớm muốn xuất viện. Dù bản thân Bách Hợp có giá trị thuộc tính, nhưng vẫn cảm giác được đau đớn của nguyên chủ, bây giờ dạ dày nguyên chủ đau đến khó chịu, càng quan trọng hơn, cô nhớ tới người phụ nữ béo kia vừa mới thông báo cho cô…, hôm nay vừa khéo là cái ngày mà nguyên chủ bị tên tổng giám đốc công ty Hoàng thị kia chuốc say rồi bị cưỡng gian.

May mắn là giờ mọi chuyện còn chưa xảy ra, nếu không chỉ nghĩ mà thôi Bách Hợp cũng thấy phiền lòng, càng chưa nói đến những gì nguyên chủ im lặng chịu đựng sau này, trong lòng bực mình đến cỡ nào.

Trong dạ dày lại trào ngược mãnh liệt, Bách Hợp còn cảm thấy đứng không vững, nguyên chủ còn không khỏe mạnh như cô nhờ giá trị thuộc tính, lại kiên trì dưới tình huống công việc như vậy. Trong túi da nhỏ bên tay cô vang lên tiếng chuông điện thoại, Bách Hợp cố nén cảm giác buồn nôn, lấy điện thoại đời cũ trong xách mở ra, ở trên lóe lên hai chữ ‘Dịch Tự’, khi thấy cái tên này, đầu tiên Bách Hợp có chút vui vẻ, theo bản năng lấy tay ấn xuống nút nghe.

“Bách Hợp, rốt cuộc là em đang ở đâu? Chị Chu nói rằng đã thông báo với em rồi, hai ngày trước không phải người của công ty Hoàng thị nói muốn cho anh chụp quảng cáo quần áo sao? Mới vừa xong thư ký Hoàng tổng gọi điện cho anh, nói em không có liên hệ với ông ấy…” Chuyện liên quan đến tương lai của Cao Dịch Tự, hiển nhiên anh ta có chút sốt ruột, ra sức nói một tràng, vui mừng không hiểu dũng mãnh dâng lên như thủy triều trong lòng Bách Hợp lại từ từ chìm xuống, cô lại khôi phục tỉnh táo của chính mình, sau khi không bị ảnh hưởng bởi phản ứng theo phản xạ của nguyên chủ, Bách Hợp chỉ lạnh nhạt ngắt lời Cao Dịch Tự:

“Thật xin lỗi anh Cao, tôi đã nghĩ qua, tôi thật không thích hợp làm người đại diện cho anh, gần đây thân thể tôi có chút không khỏe, chuyện anh vừa nói phiền mời người khác trợ giúp.” Bách Hợp chưa để cho Cao Dịch Tự nói, lại nghĩ tới trong tình tiết đúng lúc này nguyên chủ đang suy nghĩ muốn thu xếp bán đi căn nhà mà cha mẹ lưu lại, cùng với khoản bồi thường sau khi hai người qua đời bởi tai nạn máy bay để làm nguồn vốn cho sự nghiệp của Cao Dịch Tự. Thời gian trước đã bỏ ra gần mười vạn, nhưng may là lúc này còn chưa bán nhà đi, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, lại nói tiếp: “Đúng rồi anh Cao, trước kia tôi cho anh mượn mười vạn để đặt mua một số đồ anh cần. Những giấy tờ này tôi đều còn giữ, sau đấy tôi sẽ gửi cho anh, hi vọng nếu anh có tiền, có thể nhanh chóng trả lại cho tôi.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một hồi lâu, dường như giọng nói lo lắng mới vang lên lúc nãy của Cao Dịch Tự u buồn kia chưa từng vang lên, cách điện thoại cũ kỹ, mơ hồ còn có thể thấy được nội tâm anh ta giờ đang phẫn nộ:

“Ý Bách Hợp, anh đã nhìn lầm em rồi! Chúng ta không phải là bạn bè sao? Không nghĩ tới em sẽ lại nhắc đến tiền. Em vũ nhục anh, cũng vũ nhục tình bạn giữa hai chúng ta!”

Anh ta nói xong lời này, rất nhanh liền cúp điện thoại. Trong điện thoại liên tục vang lên âm thanh ‘tít tít’, Bách Hợp cũng không có để ý đến anh ta, mà tự mình chỉnh trang một chút, lúc này mới ra khỏi cửa phòng bừa bộn. Cô đi làm hay không cũng không có người quản, trên thực tế cô trở thành người đại điện của Cao Dịch Tự chỉ là do cô ấy cam tâm tình nguyện, công ty cũng không có thừa nhận tư cách người đại diện của cô. Bởi vậy cũng chưa từng phát một phần tiền lương cho cô ấy, lúc trước trong tay Ý Bách Hợp có tiền, hơn nữa cô ấy một lòng muốn hi sinh cho cho Cao Dịch Tự, vậy nên cũng không… có để ý đến những món tiền nhỏ này. Ngay cả tiền phòng cùng khoản tiền bồi thường cái chết của cha mẹ cô ấy còn dùng, thì sao lại bận tâm đến tiền lương?

Giờ cô quay người rời khỏi, cũng không có ai gọi điện thoại tới, về nghỉ ngơi một đêm, sau khi uống thuốc dạ dày Ý Bách Hợp lấy từ bệnh viện, Bách Hợp liền tắm rửa rồi thay quần áo lên giường ngủ. Một đêm không có mơ, không biết có phải do thân thể này đã lâu chưa có giấc ngủ sâu nào không, cô mệt mỏi đến nỗi mơ cũng không có. Khi bắt đầu ngày thứ hai, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn có vẻ tối sạm không ánh sáng giờ đã tốt hơn mấy phần, Bách Hợp tìm từ trong tủ quần áo một bộ đơn giản dễ hoạt động, đi xuống nhà chạy một vòng. Trong thời gian siêu ngắn thân thể này đã bị hủy rất nhiều, vốn là cô muốn thử luyện thuật Tinh thần luyện thể, nhưng thử nhiều lần, ngay cả một động tác đều không cách nào thực hiện, Bách Hợp cũng chỉ có thể buông tha cho ý định vốn có của mình.

Mới trở về với người đầy mồ hôi, Bách Hợp mệt mỏi còn chưa kịp đi tắm rửa thì điện thoại trong túi áo đã reo, ở trên hiện hai chữ ‘Dịch Tự’, Bách Hợp không quan tâm. Lúc tắm xong đi ra, điện thoại vẫn đổ chuông, định không muốn nghe nhưng dường như thân thể này đã tạo thành phản xạ có điều kiện…, Bách Hợp bắt đầu nghe điện thoại: “Alo?”

Có lẽ đầu bên kia không nghĩ Bách Hợp sẽ nghe, sửng sốt một hồi lâu, giọng nói có chút tức giận của Cao Dịch Tự mới vang lên: “Bách Hợp, xảy ra chuyện gì, lâu như vậy cũng không có nghe điện thoại của anh? Đến cùng là em đang làm gì? Lịch trình hôm nay của anh mà em còn chưa có sắp xếp đây này.”

“Cao Dịch Tự, tôi nghĩ đã nói rõ ràng rồi chứ, tôi phát hiện thật ra chúng ta không thích hợp làm bạn, hơn nữa tôi cũng không thích hợp làm người đại diện của anh, nên tôi quyết định không làm, về sau việc của anh thì mời anh tự mình giải quyết, đừng có gọi điện tới.” Bách Hợp mới nói xong lời này, Cao Dịch Tự liền có phần sốt ruột: “Như vậy sao được? Có phải hôm qua có hiểu lầm gì không? Chúng ta là bạn bè mà Bách Hợp, không phải bạn bè là phải giúp đỡ nhau sao?”

Trong giọng nói của Cao Dịch Tự lộ ra vài phần tủi thân cùng tính trẻ con, Bách Hợp chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau mờ mờ, thật lâu sau cô thở ra một hơi dài, rồi mở miệng: ‘Chúng ta chính là bạn bè, tôi và anh đều là người thuộc về công ty, vậy thì Cao Dịch Tự, liệu anh có thể làm người đại diện của tôi, giúp tôi làm việc không?”

“Anh…” Cao Dịch Tự nghe thế, lập tức giọng điệu bắt đầu có chút nói lắp: “Anh không giỏi nói chuyện, hơn nữa anh cũng không giỏi bằng em, anh cũng không được…”

Bách Hợp giận mà không có chỗ trút, hết lần này tới lần khác khiến cho cô cảm thấy bực mình, thân thể này cũng không có cảm xúc phẫn nộ gì, mà chỉ là một loại ưu thương khó nói thành lời, cô cười lạnh hai tiếng, trực tiếp cắt lời Cao Dịch Tự:

“Anh không làm được thì cũng đừng có lại gọi điện thoại cho tôi. Chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp, giao tình cũng không có sâu như vậy. Về phần anh mượn tiền của tôi, giấy ghi nợ tôi đều giữ, hi vọng anh nhanh chóng trả lại cho tôi, nếu không tôi cũng không ngại dính dáng đến luật pháp đâu.” Nói xong lời này, Bách Hợp trực tiếp dập điện thoại, trong lòng nặng trĩu không thở nổi.

Điện thoại vừa mới cúp, lại vang lên tiếng chuông: “Ý Bách Hợp, có phải cô bị điên rồi hay không, ngày hôm qua Cao Dịch Tự chờ cô cả buổi, sao lúc cô đi lại không nói một tiếng? Hoàng tổng còn luôn chờ tin cô, cô còn muốn làm việc nữa hay không?”

Điện thoại vừa được chuyển cho người phụ nữ cực phẩm được Cao Dịch Tự gọi là chị Chu, lập tức không chờ được mở miệng mắng: “Trước mười giờ tới công ty, không thì sau cũng không cần đến.”

Ban đầu Ý Bách Hợp chỉ ký hợp đồng năm năm với công ty quản lý, lúc trước đúng là ngoại hình của cô khá đẹp nhưng Ý Bách Hợp làm việc lại rất không phóng khoáng, công ty quản lý bắt cô tiếp rượu khi ăn cơm cũng không đồng ý, nên công ty chán chường cô do đó cũng không ký hợp đồng hai mươi năm như những nghệ sĩ khác trong công ty, ngược lại chỉ là ký năm năm. Khi bắt đầu lên đại học, mãi cho đến sau khi tốt nghiệp một năm ngược xuôi vì Cao Dịch Tự, thời hạn năm năm cũng đã sớm kết thúc. Sau khi Bách Hợp biết rõ điều này, cũng không thèm để ý tới chị Chu kia, trái lại bắt đầu nghiêm túc nhớ đến tính cách của nguyên chủ.

Tuy nói Ý Bách Hợp yếu đuối hướng nội, nhưng lại rất kiên trì. Mà sức quan sát lại rất lớn, cô ấy có thể nhớ kĩ rất nhiều chi tiết nhỏ mà người khác không để ý, hơn nữa có ưu thế trời sinh là nhạy cảm với phối màu. Cô ấy thật lòng yêu thích ngành giải trí, luôn luôn có mơ ước trở thành một minh tinh, có một ngày cũng có thể đứng trước ánh sáng sân khấu, nhưng vì tính cách cô nhát gan, khi nhìn thấy nhiều người lại có chút sợ hãi.

Cho dù là hoàn thành tâm nguyện bình bình an an sống cả đời của Ý Bách Hợp, Bách Hợp vẫn muốn làm theo những gì cô ấy yêu thích. Yêu cầu này của Ý Bách Hợp rất đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến cho cô có chút thương cảm, nên cô nghĩ nghĩ, quyết định bắt tay từ chỗ Ý Bách Hợp có khả năng phối màu, giúp cô ấy có thể phát huy sở trường, hơn nữa có thể lăn lộn trong ngành giải trí không nói, cũng không cần đối mặt với một đám người như minh tinh khác.

Chính Bách Hợp đã từng làm minh tinh, một đời trở thành Vương Bách Hợp rồi đạt được ‘Trái tim của thiên sứ’ trong mục sưu tầm, cô đã từng làm minh tinh được mọi người nhìn chăm chú, có thể phát huy sở trường của Ý Bách Hợp, ngơ ngẩn một hồi, ngoại trừ chuyên viên trang điểm, Bách Hợp không nghĩ ra còn cái gì thích hợp với chính mình. Bây giờ tuổi Ý Bách Hợp không lớn lắm, học lại từ đầu trang điểm cũng không khó khăn, Bách Hợp nghĩ như vậy, không chút do dự đăng kí một lớp tiếng Pháp, một mặt khổ luyện tiếng Pháp, mặt khác thì đọc sách về phối màu, cũng đăng kí khóa trang điểm vô cùng nổi tiếng ở Paris. Không biết có phải do tinh thần lực của Bách Hợp đã tiến bộ rất nhiều hay không, cô học mọi thứ rất nhanh, tuy chưa đạt đến độ đọc qua không quên, nhưng gần như xem qua từ mới nhẩm mấy lần, xong ghi thêm mấy lần, sẽ nhớ kĩ ở trong đầu.

Trong thời gian nửa năm này Cao Dịch Tự còn gọi cô, sau khi thấy Bách Hợp cũng không nghe điện thoại của anh ta, liền không qua lại. Sau nửa năm luyện tập, tiếng Pháp cơ bản của Bách Hợp đã không còn là vấn đề, đồng thời khóa học cô xin vào nửa năm trước đã có hồi âm, cô sắp xếp hành lý đơn giản, đi thẳng đến Paris. Những ngày đầu ở đây cô theo không kịp tiến độ, không chỉ bởi khả năng nghe tiếng Pháp yếu hơn, kém hơn những người Pháp khác, còn bởi cô không phải xuất thân chính quy, đôi khi cô không hiểu một số thuật ngữ chuyên ngành, Bách Hợp chỉ đành đem toàn bộ những điều này nhớ kĩ, mặt khác quay lại nghiên cứu. Cũng vì như thế, đầu tiên Bách Hợp còn rớt lại sau chương trình học, rất nhiều người nước ngoài trong trường vốn lúc đầu xem thường cô, nhưng thân thể Ý Bách Hợp trời sinh đối với phối màu có cách nhìn độc đáo, lúc đầu cô trang điểm có lẽ còn chút nặng nề, nhưng màu sắc tổng thể lại khiến người ta tỏa sáng. Một năm trôi qua rất nhanh, Bách Hợp đuổi kịp tiến độ, học xong hai học kì, trước đây cô đối với các hãng mĩ phẩm chỉ là biết lờ mờ, càng về sau, hầu như loại mĩ phẩm dưỡng da có điểm tốt gì, đều có thể nói rõ ràng.

Tuy Bách Hợp học trang điểm không tệ, nhưng cô vẫn để ý đến phương diện thiết kế và phối hợp quần áo, thiết kế cùng phối quần áo cũng thuộc về tạo hình, đã đến Paris rồi, Bách Hợp tự nhiên không muốn cứ như vậy trở về, cô lại đăng kí một lớp thiết kế thời trang. Ý Bách Hợp đã trải qua một đời trong câu chuyện, nên cô ấy đối với cách phối quần áo cùng yếu tố thịnh hành khiến giảng viên sợ hãi thán phục không thôi, hơn nữa Bách Hợp đã trải qua nhiều nhiệm vụ, chính mình cũng có mắt nhìn đối với quần áo được yêu thích, mà trên phương diện màu sắc Ý Bách Hợp lại là thiên tài. Vốn chỉ là vu vơ học thiết kế thời trang, càng về sau giảng viên lại nghiêm túc chỉ dạy, Bách Hợp ban đầu chỉ tính học hỏi chút ít, nhưng cũng bắt đầu nghiêm túc. Mãi đến hai năm sau, cô mới biết giảng viên này của mình, là một nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng ở Paris, có danh hiệu nhà thiết kế hoàng gia. Đi theo giảng viên vài năm, thân phận Bách Hợp là nước lên thì thuyền lên, ở lại Paris bốn năm rưỡi, nhờ lời giới thiệu của giảng viên, được vào thực tập tại thương hiệu của giảng viên, đến một năm sau, khi thương hiệu này tuyển người mẫu, cô về nước với tư cách chỉ đạo thiết kế của thương hiệu.

Bách Hợp cũng tính lần về nước này có thể gặp lại Cao Dịch Tự, nhưng cô thật không ngờ ngày hai người gặp mặt lại sớm hơn nhiều tưởng tượng của cô. Cũng không biết Cao Dịch Tự có vận may gì, sau khi Bách Hợp rời khỏi anh ta, anh ta vẫn nhanh chóng leo tới vị trí nam thần tượng nhờ vào một bộ phim thần tượng học đường. Lúc nhìn đến giới thiệu ngắn của Cao Dịch Tự, lại thấy cái phim anh ta gọi là thần tượng học đường này chính là bộ phim cô từng xem khi chưa tiến vào nhiệm vụ hệ thống ‘Vườn sao băng’, suýt thì phun nước ra người.

“Li, Cao Dịch Tự người này bất luật là dáng vẻ hay tiếng tăm, đều rất phù hợp với thương hiệu của chúng ta. Hơn nữa tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc – ông Putte có chút giao tình với người đại diện của anh ta, nên mỹ phẩm dưỡng da cùng vòng tay thời trang cao cấp do anh ta làm người phát ngôn. Chuyện trọng đại, ông Putte đã xin chỉ thị tổng công ty, hi vọng do cậu tiếp nhận dự án này.” Người nói chuyện chừng 25~26 tuổi, mặc đồ công sở nhưng lại không che giấu được đường cong thướt tha nữ tính cùng làn da trắng của cô ấy, búi tóc theo kiểu thịnh hành Pháp, mặt mày hết sức tinh xảo. Cô ấy là trợ lý của Bách Hợp, trước cũng là sinh viên học viện Paris nơi Bách Hợp học, chỉ là sau lại thành fan hâm mộ cuồng nhiệt với Bách Hợp, rồi trở thành trợ lý của cô.

‘Li’ trong xưng hô của cô ấy chính là tên tiếng anh của Bách Hợp, Bách Hợp chỉ đơn giản đem tên của mình phiên âm sang tiếng Anh, Cô đang nghe trợ lý phong thái yểu điệu xinh đẹp này nhắc đến tên Cao Dịch Tự, lông mày không tự chủ nhíu lại.

“Không thích sao?” Anna ôm đồ vật trong tay tiến vào văn phòng của Bách Hợp, cô thấy trên bàn còn mấy bản phác thảo, không khỏi đưa tư liệu trong tay quăng lên bàn, bộ dáng tiểu mỹ nhân lạnh nhạt nhanh chóng thay đổi, giống như một người khác, mắt sáng rực lên: “Li với Cao Dịch Tự có quen biết?”

“Trước kia tớ với anh ta cùng một công ty quản lý, chỉ là không nghĩ đến giờ anh ta đổi sang công ty khác. Hiện tại người đại diện của anh ta tên là gì, tớ cần tư liệu ghi chép về tên ngốc ấy.” Bách Hợp thả bút chì trong tay vào ống đựng bút bên cạnh, nghe được lời này, Anna như là sớm đoán được yêu cầu của cô, ném tư liệu mình vừa nhận trên bàn ra, Bách Hợp chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn thấy tên người đại diện viết ở trên – Bàng Mật Ngữ, thoáng cái liền kinh ngạc ngây người.

Trong nội dung Bàng Mật Ngữ là bạn gái Cao Dịch Tự, hơn nữa tình tiết từng có nói sau hại Ý Bách Hợp bị scandal quấn thân, cuối cùng còn không dám ra cửa. Cô ta vốn là một người mẫu bình thường, ngay khi Cao Dịch Tự nổi danh, cô ta vẫn chỉ bình bình không nổi tiếng trong ngành giải trí, cho đến khi Cao Dịch Tự nói ra, cô ta là bạn gái Cao Dịch Tự, bỗng một đêm thành danh ai ai cũng biết, khiến mọi người biết đến như là cô dâu Thiên Vương. Trong nội dung còn khoảng ba năm nữa cô ta mới một lần vô tình gặp Cao Dịch Tự, rồi lấy được số của Cao Dịch Tự, chủ động theo đuổi anh ta thành công.

Nhưng hai người cùng xuất hiện không phải là bây giờ, mà là ba năm sau mới đúng, trước một khoảng thời gian dài như vậy Bàng Mật Ngữ đã xuất hiện, bỗng Bách Hợp cũng bắt đầu cảm giác có chút gì không đúng. Cho dù do cô cắt đứt quan hệ với Cao Dịch Tự quá nhanh, có thể thay đổi hướng câu chuyện, nhưng không thể thay đổi đến độ để hai người gặp nhau trước thời gian, cũng khiến cho Bàng Mật Ngữ trở thành người đại diện của Cao Dịch Tự, thế vào vị trí trước đấy của Ý Bách Hợp.

Mà làm Bách Hợp thấy giật mình nhất, chính là sau khi mở ra tư liệu, nhìn những bộ phim chính Cao Dịch Tự đóng phát trên tivi được trầm trồ khen ngợi, tên gọi là ‘Hoàn Châu Cách Cách’, ‘Thanh Cung hậu phi truyện’, ‘Hiếu Trang bí sử’ và rất nhiều phim nổi danh cô xem ở thế giới trước của mình. Giờ đây Cao Dịch Tự có một loạt những bộ phim kiểu này và được quần chúng yêu thích, khiến cho độ nổi tiếng của anh ta tăng vọt.

Lòng Bách Hợp chùng xuống, giờ không nghi ngờ chút nào trong thế giới này nhất định có khả năng có một người đến từ thế giới cô từng sống hai mươi mốt năm.

Nghĩ tới những điều này, trong lòng Bách Hợp không biết có cảm thụ gì. Cô tiến vào nhiệm vụ rất nhiều lần, trong nhiệm vụ cũng chưa phải chưa từng gặp nữ xuyên không hay trọng sinh, nhưng là lần đầu gặp được người có thể tới từ cùng một thế giới với cô. Trong đầu Bách Hợp rối loạn một hồi, lúc này Anna bên cạnh mới gõ cái bàn: “Li, buổi chiều định trang điểm với thử đồ cho Cao Dịch Tự lúc ba giờ, giờ đã hai giờ hơn, cậu còn chưa ăn cơm, định đi cùng luôn không?”

Xảy ra chuyện như vậy Bách Hợp vốn không có lòng đi ăn trưa đấy, nhưng muốn đến xế chiều có thể gặp Cao Dịch Tự, đến lúc đấy mình sẽ tìm người điều tra sau lưng một phen. Nhất định có thể tìm ra người kia, ít nhất chính mình ở trong tối, đối phương ở ngoài sáng, nói không chừng đối phương cũng không biết có một người như mình tồn tại. Nếu mới bắt đầu trận chiến cô đã rối loạn, thì ngược lại sau này có thể  sẽ xảy ra chuyện.

Vừa nghĩ như thế, Bách Hợp mới miễn cưỡng trấn định thêm vài phần, nhẹ gật đầu.

Tới ba giờ chiều, một nam một nữ được chọn làm người phát ngôn rất nhanh tiến vào. Mới vài năm không thấy, vẻ u buồn trên người Cao Dịch Tự đã giảm đi rất nhiều, lộ ra mấy phần cảm giác xuân phong đắc ý (sự nghiệp thuận lợi). Anh ta mặc một áo sơ mi của hãng khác, áo khoác cùng hiệu với âu phục, trên tay đeo đồng hồ, không thấy bộ dáng keo kiệt lúc trước, ngược lại có chút hiện ra vẻ thành đạt. Mặt anh lúc này tinh tế, khóe miệng hơi nhếch lên, anh ta thành thục hơn so với trong trí nhớ của Bách Hợp, nhưng trong tình tiết Ý Bách Hợp cũng đã thấy thời điểm anh ta thành công, nên đối với bộ dạng này của anh ta cũng không xa lạ gì.

Anh ta cúi đầu đang nói gì đó với một cô gái nhỏ nhắn dễ thương mà lạnh lùng bên cạnh, vẻ mặt cô gái kia toát lên hơi lạnh nhạt, ngẫu nhiên cùng anh ta đáp lại mấy câu, nhưng cũng không lưu luyến để ý tới, ngược lại điều này lại khiến cho Cao Dịch Tự có bộ dáng thập phần say mê. Khi Bách Hợp nhìn đến dáng vẻ của cô gái kia, suýt nữa không thể nhận ra cô ta, đây là Bàng Mật Ngữ, sợ là cái khí chất cùng bộ dáng này của Bàng Mật Ngữ thay đổi quá nhiều so với trong nội dung, tuy nhiên diện mạo kia của cô ta có hóa thành tro Bách Hợp cũng có thể nhận ra.

Nhưng cô gái nhí nhảnh sành điệu trong nội dung lúc này lại có vẻ lạnh nhạt tài giỏi, thật sự là khác quá nhiều so với tình tiết. Nếu như không phải dung mạo y hệt, thậm chí trên tư liệu còn viết tên cô ta, Bách Hợp thật không thể tin người trước mắt mình là Bàng Mật Ngữ. Trong tình tiết thì đối với Cao Dịch Tự cười ngọt ngào lấy lòng, giờ Bách Hợp quay qua chỉ thấy cô gái có mấy phần cao ngạo cùng với chán ghét.

“Cô Bàng, đã lâu không gặp.” Tổng giám đốc chi nhánh Trung Quốc lần này là người Pháp, nhưng đã ở Trung Quốc nhiều năm, nên có thể nói lưu loát tiếng Trung, anh ta tiến đến bắt tay Bàng Mật ngữ, rồi bấy giờ mới chú ý đến Bách Hợp cùng nhà tạo hình.

Lúc Cao Dịch Tự nhìn đến Bách Hợp, ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ bối rối cùng giật mình, anh ta với Bách Hợp xa cách nhiều năm, hơn nữa trước khi Bách Hợp rời đi anh ta còn nợ Bách Hợp gần mười vạn, lúc này lại thấy chủ nợ đến. Bách Hợp hiểu anh ta lộ ra dáng vẻ này là có tâm trạng gì, nhưng khiến cho cô hơi cảnh giác, nhưng người có đôi môi đỏ mọng như tô, đôi mắt thoáng nheo lại đứng cạnh Cao Dịch Tự – Bàng Mật Ngữ. Trong mắt cô ta thoắt hiện lên sát ý, thậm chí cơ mặt khẽ giật giật, tuy nói rất nhanh cô ta khôi phục bình thường, nhưng Bách Hợp lại rất nhạy cảm bắt được tia sát ý toát ra từ mắt cô ta.

Bàng Mật Ngữ muốn giết cô, ít nhất trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta muốn động tay đấy.

Toàn thân Bách Hợp cứng lên, rồi rất nhanh lại buông lỏng, mặt khác Putte vẫn còn giới thiệu quan hệ hai bên, Cao Dịch Tự thể hiện rõ vẻ mặt khó xử, sau một hồi ánh mắt loạn chuyển, khi bắt tay Bách Hợp, ngón tay không tự chủ khêu lòng bàn tay bách hợp một cái.

Cảm giác buồn nôn dâng lên, khiến Bách Hợp theo tiềm thức hất tay Cao Dịch Tự ra.

“Được rồi.” Putte vỗ vỗ tay, có chút tò mò liếc Cao Dịch Tự rồi bắt đầu phân công: “Li phụ trách quyết định tạo hình của Cao Dịch Tự, còn mời quý cô xinh đẹp này theo tôi rời đi.”

Không lâu sau mọi người đã mang trang phục tới, Bàng Mật Ngữ buông mí mắt xuống, như là không chú tới sự kì lạ của Cao Dịch Tự trước đó, gương mặt lạnh lùng ngồi xuống ghế salon bên cạnh, cho dù Bách Hợp quay lưng về phía cô ta, cũng có thể cảm nhận được thỉnh thoảng có ánh mắt rơi trên người mình.

“Bách Hợp, những năm nay em đi đâu vậy? Có biết anh luôn tìm em không, anh luôn rất lo lắng về em…” Bấy giờ mọi người đi ra ngoài, Cao Dịch Tự ngồi xuống trước gương trang điểm, Bách Hợp đang chuẩn bị trang điểm cho anh ta, trong miệng anh ta bắt đầu lải nhải tố tâm sự: “Em không có cha mẹ, anh luôn rất lo lắng cho em, là người bạn duy nhất của em, anh hi vọng có thể bên em tại thời điểm em khó khăn…”

Ánh mắt Bách Hợp không có rơi xuống khuôn mặt kia, ngược lại là nhìn hình ảnh đang cầm tập chí thời trang trong gương, tựa như là nhìn vu vơ Bàng Mật Ngữ. Khi cô cảm giác được khuôn mặt của Bàng Mật Ngữ động đậy, liền cúi thấp đầu xuống, nhân cơ hội kẻ lông mày cho Cao Dịch Tự mà tránh được ánh mắt cũng đang nhìn gương của Bàng Mật Ngữ.

“… Lúc trước em rời đi làm anh rất buồn, anh luôn tự hỏi, chẳng lẽ là lỗi của anh sao? Là do anh đối với em không đủ quan tâm sao? Nên mới khiến em rời đi mà anh cũng không biết…” Cao Dịch Tự lảm nhảm cả buổi, trên người lại hiện ra mấy phần u buồn, Bách Hợp bị anh ta làm cho đau đầu, mỗi một câu anh ta nói trong lòng nguyên chủ lại truyền đến từng đợt đau đớn, loại cảm giác này rất không tốt, không chút suy nghĩ Bách Hợp liền vỗ một cái trên mặt anh ta: “Nơi này ánh sáng không đều, dưới ánh đèn bị sấp bóng.” Bách Hợp quay đầu dùng tiếng Pháp nói với trợ lý Anna đứng một bên. Lúc này chính cô ấy làm tóc cho Cao Dịch Tự, tuy không hiểu tiếng châu Á, nhưng trước đấy nhìn thấy vẻ mặt của Cao Dịch Tự, nghe được lời Bách Hợp, nhịn không được mở to mắt: “Li, trước đây cậu quen người này?”

“Từng ở chung công ty quản lý.” Hai người thản nhiên nói chuyện, Cao Dịch Tự bị vứt xó một bên rất nhanh hiện lên vẻ bất mãn. Hiện nay anh ta đã trở thành đại minh tinh, đi đến chỗ nào hầu như cũng có fan hâm một gào thét chói tai, mà Bách Hợp vẫn dùng bộ dáng lạnh nhạt như trước với hắn, người nước ngoài không biết đến tài năng của anh ta thì thôi, thế mà ngay cả nhìn Bách Hợp cũng không thèm nhìn anh, anh giật tay áo Bách Hợp một cái: “Bách Hợp. Chẳng lẽ em đã quên anh?”

“Không có!” Mặt Bách Hợp không biểu cảm nhìn anh ta một cái, lấy kem che khuyết điểm thoa lên chỗ mặt vừa mới bị mình vỗ của anh ta: “Anh còn thiếu của tôi mười vạn, tôi mới là người mong anh đừng quên.”

Lời này vừa nói ra, Cao Dịch Tự vừa mới làm ra vẻ u buồn rất nhanh liền lộ ra xấu hổ. Anh ta thẹn quá hóa giận liếc nhìn Anna bên cạnh, anh ta còn cảm thấy người nước ngoài không hiểu biết thưởng thức vẻ đẹp của hắn, giờ trái lại thấy hơi may mắn khi người nước ngoài nghe không hiểu tiếng trung, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Anh sẽ trả cho em.”

Sau khi nói xong câu này, Cao Dịch Tự không còn mở miệng nói chuyện. Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Xong hết việc bận bịu, Bách Hợp tính bảo Anna tìm thám tử tư, bắt đầu điều tra tư liệu về Bàng Mật Ngữ, nhưng Bách Hợp cũng không muốn đánh rắn động cỏ, nếu Bàng Mật Ngữ thật sự nguy hiểm, cho dù cô muốn biết chi tiết về cô ta, Bách Hợp cũng sẽ chỉ nói bóng nói gió, cô sẽ xuống tay ở chỗ Cao Dịch Tự, hi vọng có thể từ trên người Cao Dịch Tự lấy được tin tức về Bàng Mật Ngữ. Bách Hợp có linh cảm, Bàng Mật Ngữ này có điểm kì lạ. Bên trong tình tiết dù Bàng Mật Ngữ có chút mưu kế, nhưng kì thật cũng không phải rất thông minh, nếu không cũng không ngốc đến nỗi vì tranh giành người yêu mà hại chết người trợ giúp Cao Dịch Tự không công. Hơn nữa nếu là một Bàng Mật Ngữ như vậy, cũng sẽ không khiến cho Bách Hợp thấy cảm giác nguy hiểm, cho dù trong nhiệm vụ trước khi đối mặt với Hạ Thiên Băng cũng chưa thấy như thế, xem ra Bàng Mật Ngữ trước mắt này cũng phải là nhân vật hòa nhã gì.

Văn phòng thám tử rất nhanh nhẹn, nhưng tư liệu được đưa tới còn không chi tiết bằng hôm qua Anna đưa cô, liền ném phần tư liệu này qua một bên.

Bách Hợp lên mạng điều tra Bàng Mật Ngữ, cũng tìm hiểu luôn mấy năm nay của Cao Dịch Tự. Lúc trước khi cô bắt đầu rời Trung Quốc, không quá nửa năm, Bàng Mật Ngữ liền tới bên anh ta, thay anh ta liên hệ với người viết ra ‘Hoàn Châu Cách Cách’ cùng với ‘Vườn sao băng’, cũng tìm tài trợ bốn phương giúp Cao Dịch Tự nhận được những vai này trên truyền hình, sau này đưa Cao Dịch Tự lên vị trí nam thần. Trên website chính thức của Cao Dịch Tự, danh tiếng của Bàng Mật Ngữ cũng không thấp, cô ta thậm chí có fan hâm mộ của riêng mình. Profile cá nhân tràn lan trên mạng viết rằng sau khi cô tốt nghiệp đại học liền thẳng tiến vào giới văn nghệ, đầu tiên là tự mình giành lấy công việc, rồi trở thành trợ lý bên người Cao Dịch Tự, đến tận sau thì làm người đại diện.

Không có trải qua công việc người mẫu, không có chuyện còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã được người ta đưa vào giới nghệ sĩ, những việc Bàng Mật Ngữ trải qua rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống với cô ta trong tình tiết.

Dường như cô ta cũng trải qua thay đổi tựa Bách Hợp vậy, giống như là biến thành một người khác.

Nghĩ như thế, Bách Hợp nhớ tới biên kịch với danh thần bí viết ra những tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng kia, giờ lại thấy chuyện trên mạng của Bàng Mật Ngữ… thật sự khác với trong nội dung, hơn thế hôm nay nhìn Bàng Mật Ngữ như là thay đổi tính thành một người khác. Dựa vào văn phòng thám tử Bách Hợp không có được đáp án, lúc này lên mạng điều tra một ít đúng là đã có thu hoạch.

Bàng Mật Ngữ có vấn đề. Nói không chừng có khả năng cô ta đến cùngmột thế giới với mình, cô ta chính là người viết ra kịch bản truyền hình và điện ảnh của ‘Hoàn Châu Cách Cách’ cùng ‘Vườn sao băng’ các kiểu. Dù không biết vì sao cô ta muốn giết mình nhưng Bách Hợp có kiên nhẫn để từ từ tìm ra.

Bên người có thêm một nhân vật nguy hiểm như vậy, giống như là một quả bom không hẹn giờ, nghĩ đến Bàng Mật Ngữ đối với cô lộ ra sát ý, Bách Hợp híp mắt, không khỏi sinh ra suy nghĩ muốn lặng lẽ giết người này.

Cuối tháng bộ sưu tập mùa xuân của thương hiệu sẽ ra mắt nhiều trang phục với kiểu dáng mới, trong số đó Bách Hợp tự thiết ba bộ, ngoài ra những nhà thiết kế dưới trướng khác đều có vài mẫu bản thảo. E là mỗi ngày Cao Dịch Tự phải dời tất cả lịch quay phim chụp ảnh, chụp cũng đã gần mười ngày, mỗi ngày Bàng Mật Ngữ đều đến cùng và ở bên cạnh anh ta,, Bách Hợp lại không thấy cái sát ý lúc gặp lần đầu kia nữa.

Nhưng vậy cũng không có nghĩa cảm nhận ngày ấy của Bách Hợp là ảo giác, chỉ có thể nói rõ Bàng Mật Ngữ này tâm cơ thâm trầm mà thôi. Nếu không phải Bách Hợp đã trải qua nhiều lần làm nhiệm vụ, hơn nữa còn có kỹ năng diễn xuất cao cấp, thì khi đối mặt với Bàng Mật Ngữ, người khiến cô thấy nguy hiểm, cô cũng không thể có biểu hiện như bình thường thế.

Nếu Bàng Mật Ngữ có thể khống chế tâm tình đến độ tùy tâm sở dục (tùy theo ý mình), chứng tỏ người này còn nguy hiểm hơn  tưởng tượng của mình nhiều, điều này thật không thể không khiến Bách Hợp cảnh giác cô ta hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.