Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 193: Đại hải câu chuyện không nội dung (1)




Lúc này trong không gian, Lý Duyên Tỷ chờ từ sớm, khi Bách Hợp xuất hiện, anh nhẹ gật đầu: “Chúc mừng cô, nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Có thể bằng chính năng lực bản thân đấu thắng cô gái có hệ thống, Lý Duyên Tỷ vốn cảm thấy Bách Hợp có khả năng thất bại, thế mà ngoài dự liệu Lý Bảo Xu lại chết. Tuy đến cuối, nguyên chủ thấy Hoàng đế không chuyên sủng nàng, cũng không có khiến y đau khổ, nên chưa mãn nguyện lắm, nhưng Lý Duyên Tỷ cũng không nói cho Bách Hợp những lời này, anh chỉ hỏi: “Giờ cô muốn tôi tăng một điểm vào đâu?”

Dù Bách Hợp đoán được mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chính tai nghe Lý Duyên Tỷ nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Cô hơi do dự, trong nhiệm vụ này, có lẽ cô bị nguyên chủ ảnh hưởng đôi chút. Nghĩ đến lúc đối mặt với Tề Ngự Phong lại phải cúi người nịnh nọt, cho nên mới có cảm giác không kiên nhẫn kỳ quái, như vậy thật không tốt, nếu có tí sai sót thì có khả năng ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Lý Duyên Tỷ đã từng nói qua điều này là do tinh thần, cũng có thể điểm võ lực của mình bây giờ quá thấp, cứ thấy điểm của thuộc tính này không đủ dùng. Cô không khỏi nhớ tới hệ thống của Lý Bảo Xu, hình như giá trị thuộc tính kia như không cần tốn tiền, hơn nửa năm thì tăng đến mức max, việc này cũng giống như mình làm rất nhiều nhiệm vụ vậy màhiện tại hầu hết các thuộc tính tương đối thấp.

“Tôi muốn thêm tại tinh thần.” Bách Hợp vẫn quyết định cắn răng tăng mục này. Mặc dù chỉ số võ lực cao sẽ giúp cô luyện võ thần tốc, nhưng nếu là từ từ thì thời gian mấy năm cũng có thể luyện thành, bởi vậy chần chừ trong chốc lát, cô vẫn quyết định thêm điểm mục tinh thần.

“Được.” Lý Duyên Tỷ lên tiếng, trong tinh không lần nữa xuất hiện tư liệu của Bách Hợp:

Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 64 (Max 100 điểm)

Dung mạo: 64 (Max 100 điểm)

Thể lực: 62 (Max 100 điểm)

Võ lực: 32 (Max 100 điểm)

Tinh thần: 19 (Max 100 điểm)

Danh vọng: 16 (Max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật

Sở trường: Trù nghệ trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái

Mị lực: 34 (Max 100 điểm)

Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ, Trái tim của Thiên Sứ, Lời hứa hẹn của Long Vương

Ngoại trừ dung mạo và mị lực, các chỉ số thuộc tính còn lại không tăng, không được thưởng nhiều như nhiệm vụ trước. Nhưng Bách Hợp cũng biết lần ấy là ngoại lệ, nên đổi thành thỏa mãn, suy nghĩ mộtchút về hứa hẹn của Long vương, cô nhìn Lý Duyên Tỷ một cái.

“Hứa hẹn của Long Vương trong phần cất giữ của tôi…” Câu hỏi còn chưa nói hết, Lý Duyên Tỷ khẽ gật đầu: “Tôi cho là cô sẽ không hỏi. Đây là lời hứa Kinh Hà Long Vương tặng cô sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Đó là thuật thi vân triệu lôi (kêu mưa gọi sấm) và có thể sử dụng trong khi làm nhiệm vụ, nhưng mỗi lần thi triển sẽ mất một thứ, coi như là trả phí, dù sao tinh thần lực của cô cũng không cao.” Lý Duyên Tỷ nói xong, nhìn Bách Hợp có vẻ không hiểu lắm, liền giải thích cho cô:

“Giống như trong nhiệm vụ vừa rồi, nguyên chủ sớm qua đời vậy.” Nếu như tinh thần lực không đủ, có khả năng cái giá bỏ ra chính là tính mạng mình!

Trong lòng Bách Hợp cảnh giác, vội vàng gật đầu, lúc này càng thêm kiên định cùng với quyết tâm về việc làm max mục tinh thần.

“Nhiệm vụ tiếp theo cô nên cẩn thận.” Lý Duyên Tỷ ẩn ý nói. Không giống như trước hỏi thăm Bách Hợp có muốn nghỉ ngơi không, bỏ lại một câu như vậy, bóng của anh liền biến mất. Trong lòng Bách Hợp rùng mình, đang muốn mở miệng, ý thức lại rất nhanh biến mất.

Lần thứ hai tỉnh lại, có vẻ như cô đang nằm trên một vật đang đong đưa. Chưa vội tiếp thu nội dung câu chuyện, cô nhớ đến lời nói khó hiểu trước đó của Lý Duyên Tỷ. Hai người cũng coi là quen biết một thời gian dài, cô biết rõ Lý Duyên Tỷ không phải người vô cớ nói nhảm, anh đã nói như vậy, thì chứng tỏ nhiệm vụ lần này rất dễ nguy hiểm đến tính mạng.

Một lượng lớn tình tiết bắt đầu tràn ra trong đầu, lúc này đầu Bách Hợp đau đến muốn nứt ra, còn chưa mở mắt, đột nhiên sau đầu truyền tới một trận đau nhức dữ dội. ‘Bốp’ một tiếng, bị người đánh một gậy lên đầu, khiến cô chưa kịp rên một tiếng đã ngất đi.

Đợi đến khi Bách Hợp lần nữa mở mắt, trừ việc nhận được chút ký ức ít đến đáng thương, đầu cô trống rỗng. Chỉ biết rằng thân thể này tên là Úc Bách Hợp, cùng với ấn tượng mơ hồ về ba ba mặc quần áo màu trắng, thì không còn gì khác, chắc là do lúc trước đang tiếp nhận trí nhớ lại bị người đánh bất tỉnh. Bách Hợp nghĩ tới đây, không khỏi tức đến mức muốn cào tường, đây đã là lần thứ hai rồi. Lần đó tại bệnh viện tâm thần cô bị bất tỉnh, sau không biết được nội dung thì cũng thôi đi, chí ít cô có được toàn bộ ký ức trước đấy của nguyên chủ, còn tình cảnh như mất trí nhớ bây giờ khiến Bách Hợp cảm thấy rất không tốt, lúc này sắc mặt liền khó coi.

Bốn phía đều đen kịt, hình như cô đang giẫm trên sàn gỗ, hơn nữa không giống với mặt đất, vì ở dưới chân có sự dao động rất rõ, trong lòng Bách Hợp phỏng đoán chắc là mình ở trên xe ngựa. Cô đưa tay sờ bốn phía, bỗng bên cạnh, một bàn tay lớn có vết chai bắt lấy tay cô: “Cô chủ nhỏ, ngài có khỏe không?” Giọng nói kia vừa khàn vừa trầm thấp, sau khi hỏi xong lại ho hai tiếng: “Lão nô vô dụng, hôm nay không bảo hộ được cô chủ, trên thuyền có hai kẻ là pháp sư, một là kiếm sĩ, người chớ bại lộ thân phận.”

Bách Hợp nghe được hai chữ ‘trên thuyền’, nét mặt lập tức có chút khó coi, khó trách ở nhiệm vụ này cô cảm thấy chóng mặt kinh khủng, ngay sau đó trong đầu truyền đến cảm giác như bị chi chít kim đâm vậy.

“Lão nô, lão nô…” Tiếng nói khàn khàn nói xong lời này, dường như sau đó không nhịn được nữa, ho khan mấy tiếng, rồi không còn hơi thở nữa.

“Bác Úc.” Bách Hợp hô cái tên này theo bản năng, nhưng giọng nói kia lại không đáp lại cô, bốn phía yên tĩnh đến chết lặng. Cô không nhịn được lại duỗi tay sờ lên ngực mình, lại thấy một vùng bằng phẳng, trong lòng liền kinh hãi (kinh ngạc và sợ hãi), lại mò mò xuống phía dưới bụng, biết được thân thể này chính là một bé gái thì trong lòng mới thở nhẹ một hơi. Bởi vì không nhận được trí nhớ, nên cô không biết hiện giờ mình bao nhiêu tuổi, cũng không hiểu mình đang ở thế giới nào, tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân tìm tòi. Ngực cô bằng phẳng, xem ra không lớn lắm, tóc hơi dài, đã đến bên hông rồi, tóc xoăn nhẹ mà mềm mại. Cô mặc trên người một chiếc áo sơ mi dài tay, Bách Hợp có chút không sờ ra được chất liệu này, cảm giác có vẻ nhám, dưới thân mặc quần dài và rộng, coi cách ăn mặc này, không giống như tiến vào câu chuyện cổ đại.

Đang lúc cô mắng người đánh mình bất tỉnh ở trong lòng đến mức phun máu chó đầy đầu. Đột nhiên có người mở tấm ván trên đỉnh đầu ra, trên ấy xuất hiện một người để râu quai nón, bịt một bên mắt, do đang ở trong bóng tối, lại đối diện với ánh sáng, Bách Hợp không tự chủ nhắm mắt lại.

“Lão đại, pháp sư kia chết rồi.” Người đàn ông trung niên kêu lớn một tiếng, tiếng rất to, ngay sau đó một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, Bách Hợp chỉ cảm thấy như có một số người vây quanh trên đầu, cô gắng sức co tròn người lại, một cánh tay cường tráng mạnh mẽ so với đùi cô còn to hơn với xuống dưới, túm lấy quần áo của cô rồi xách ra ngoài:”Con nhãi này còn chưa chết.”

“Giết nó đi.” Có người hét to một tiếng, rồi lại có người nói: “Ném ra làm mồi cho Hải Hoàng Thú!”

“Câm miệng!” Người đàn ông trung niên có mái tóc dài, màu hạt dẻ quát một tiếng, khuôn mặt hắn âm trầm, mũi ưng, quan sát trên dưới Bách Hợp vài lần: “Nhóc con, biết nấu cơm không?”

Lúc này, một chút năng lực tự vệ Bách Hợp cũng không có, rất sợ mình bị giết, nhìn tướng mạo đám người này thật không giống người lương thiện, cô vội gật đầu, cố tỏ ra vô hại: “Tôi biết nấu cơm.”

“Trên thuyền còn thiếu một đầu bếp, nếu mày biết làm thì giữ lại, còn không, bọn tao không nuôi đứa vô dụng!” Người đàn ông kia lại nhìn Bách Hợp vài lần, dù trên mặt con nhóc rất bẩn, nhưng lại có đôi mắt phân rõ trắng đen, lúc này lại có dáng vẻ rụt rè e sợ, thật khiến hắn không nỡ giết, đành không kiên nhẫn phất tay. “Giải tán, chuẩn bị đi thẳng về hướng đông!”

“Ôi!” Mọi người vừa đồng thanh kêu, vừa rút ra dao pha hoặc loan đao đeo bên hông. Bách Hợp không dám nhìn lung tung, đợi đến khi những người này đi rồi, cô mới bắt đầu đánh giá xung quanh, hiện tại cô thấy có phần không tốt rồi, cả bốn phía đều là nước, mênh mông vô bờ, tựa như bầu trời cùng với biển hòa vào nhau, làm như không có điểm cuối vậy, nhìn bốn phía không thấy gì khác ngoài biển, chiếc thuyền chỗ cô đang đứng liền lộ rõ sự nhỏ bé.

Cô sống ở trong thuyền, trong phòng bếp ngoại trừ cô thì không có người giúp việc nào, khác hẳn với vẻ ngoài hết sức dơ bẩn của con tàu, vật dụng trong bếp lại đủ cả, nhưng mà tất cả còn rất mới, cô nhịn xuống bối rối trong lòng, đến khi chạng vạng tối thì có người mang một con cá to đến. Con cá kia chỉ sợ dài chừng hơn ba mét, đã cao đến tận ngực Bách Hợp, người đàn ông cao to kia ném cá đấy, cũng không nhìn Bách Hợp một cái, liền xoay người rời đi.

Con cá này không biết là giống gì, mà da đặc biệt dày, thịt tươi ngon, do cơ thể này của Bách Hợp còn nhỏ, cô lại chưa luyện võ công, cô phải ra sức cắt cả buổi, cuối cùng mới cắt được một tảng. Cô làm xong phần ăn cho mười người, từ trong bếp cũng truyền ra mùi thơm, buổi tối có người tới lấy cơm, chỉ nói Bách Hợp đem toàn bộ cá đi nướng, rồi bưng món ăn ra.

Cuộc sống làm đầu bếp không tốt lắm, chỉ có mình Bách Hợp bận rộn trong phòng bếp mỗi ngày, chưa kể có gần ba mươi đại hán trên chiếc thuyền lớn, cho nên từ hai ngày trước, gần như cả ngày Bách Hợp không nghỉ, thậm chí còn thở không ra hơi, nhưng lúc này cô không còn lựa chọn nào khác, mỗi một người trên thuyền đều nhìn như hung thần ác sát, nếu có chút chuyện không tốt, chỉ sợ tính mạng cô cũng khó giữ được. Bởi vậy ngoài việc mỗi ngày ngoan ngoãn làm bếp, Bách Hợp cũng bắt đầu luyện nội công, nửa tháng sau, nội công dù không tiến triển quá lớn, nhưng mỗi ngày luyện xong, cũng sẽ không còn mệt đến mức không ngủ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.