Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 145: Lật người khỏi cảnh khốn cùng (hoàn)




Hồi trước theo đuổi Uông Bách Hợp, Lục Thiếu Quan cũng kể cho cô ấy nghe vài câu chuyện cảm động của mình, nhưng giờ Lục Thiếu Quan phát đạt thì cảm thấy sỉ nhục, hắn do dự không biết có nên sống cùng với Uông Bách Hợp nữa không, một đàn bà chỉ thích nịnh bợ không biết tại sao xưa mình mắt mù lại chọn cô ta.

Lúc hắn không có tiền thì hắn không thấy gì nhưng giờ hắn đã có tiền rồi, nhìn thái độ của Bách Hợp thì thấy khó chịu, trước kia Uông Bách Hợp luôn nghe lời hắn, lúc này Lục Thiếu Quan mới biết chỗ khác thường, ở nhà Bách Hợp không tôn kính mẹ hắn, em gái hắn chỉ mượn điện thoại thôi mà cô ta không cho còn đả kích mình.

Hiện tại Lục Thiếu Quan không nhớ được điểm tốt của Bách Hợp nữa trong đầu hắn chỉ tràn đầy khuyết điểm chủa Bách Hợp, thấy Bách Hợp xem thường mình, nếu hắn không có tiền thì thôi nhẫn nhịn là được nhưng hắn đã phát tài, Bách Hợp dựa vào cái gì mà xem thường hắn? Như thế hai người không cần sống cùng nhau nữa.

Tuy không nỡ bất động sản của nhà họ Uông nhưng Lục Thiếu Quan tin rằng chỉ cần mình tiếp tục đầu tư thì sau này đừng nói là một tòa biệt thự mà mười tòa hắn cũng có thể mua được, hắn tin hắn là thiên tài cổ phiếu, hai tháng qua hắn chưa từng thua.

Nghĩ như thế Lục Thiếu Quan không nén giận như trước kia, hắn lạnh lùng nhìn Bách Hợp hồi lâu: “Em còn cần cuộc hôn nhân này nữa không, mẹ anh phải chuyển về nhà ở, nếu không anh sẽ mua nhà cho bà.”

Bách Hợp cố ý ra vẻ giật mình, trên mặt bối rối. Lúc này năng khiếu diễn xuất của cô phát huy tác dụng. Lục Thiếu Quan nhìn thấy vẻ mặt này , Bách Hợp ra vẻ sợ sệt nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Anh cũng không có khả năng mua nhà cho mẹ anh, tôi có tài sản ghi tên tôi, chúng ta là vợ chồng nên không mua được đâu, trừ khi ghi danh nghĩa mẹ anh.” Bách Hợp nói đến chỗ này thì vô tình kích thích Lục Thiếu Quan:”Mẹ anh là người như thế nếu ghi danh nghĩa mẹ anh thì sau này mấy anh em anh sẽ phải chia phần.”

Trước kia Lục Thiếu Quan không nghĩ tới vấn đề này, giờ bị Bách Hợp nhắc tới thì ánh mắt hắn u ám hẳn, đúng là có chuyện như thế thật, nhưng lập tức hắn cũng nghĩ tới chỉ cần ly hôn giả với cô ta là được. Chỉ cần lừa gạt Bách Hợp ly hôn trước rồi sau đó mình mua nhà ghi tên mình đến lúc đó tùy thời có thể tái hôn, nếu bên ngoài có lựa chọn tốt hơn thì sẽ không phục hôn với cô ta nữa, tiến lùi đều được. Nếu tái hôn thì tất cả tài sản của Uông Bách Hợp đều là của mình.

Tất cả hắn nắm quyền chủ động. Lục Thiếu Quan nghĩ thế thì càng muốn ly hôn Bách Hợp rồi mua nhà, hắn mỉm cười: “Tiểu Hợp, em nói đúng, không dối gạt em, thật ra anh cũng không tin mẹ, em xem chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, hiện tại kinh tế gia đình khá tốt, nhưng phải suy nghĩ cho con chúng ta sau này.” Hắn chém gió thành bão, trong lòng Bách Hợp biết rõ hắn làm gì bởi vậy cố ý diễn theo hắn lộ ra vẻ lo lắng.” Vậy làm sao giờ?”

“Trước hết chúng ta ly hôn đã, sau khi ly hôn anh mua căn nhà gần trường học để con cái thuận tiện học hành, đến lúc đó chúng ta tái hôn, như thế không phải là rất tốt sao?” Lục Thiếu Quan cố nén kích động nói ra chủ ý của mình, lúc này không dám cam đoan Bách Hợp đồng ý với mình, bởi vậy hắn hơi thấp thỏm không yên, hắn như con chim muốn xổ lồng sắp được tự do.

Nhưng Lục Thiếu Quan biết rõ Uông Bách Hợp yêu hắn lâu như thế, hắn sợ Bách Hợp quá yêu mình mà không muốn ly hôn đang lo lắng thì thấy Bách Hợp lắc đầu: “Em không ly hôn, Thiếu Quan, em sẽ không ly hôn.”

Bách Hợp cố ý nói ra lời này, quả nhiên thấy được sắc mặt chán ghét của Lục Thiếu Quan, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt ra vẻ sốt ruột: “Anh nói đi, em sai chỗ nào, anh nói ra em sẽ sửa.”

Loại cảm giác này khiến anh ta nhớ lại nửa năm trước kia, khi chưa mang Bách Hợp về quê làm đám cưới, thấy quê mình nghèo nên thay đổi thái độ, giờ mình có tiền thì lại không chịu ly hôn, Lục Thiếu Quan càng quyết tâm không để cho cô ta lợi dụng mình.

Hắn có căn hộ ghi tên hắn, đợi đến lúc căn nhà này thành tài sản cá nhân trước khi kết hôn sau đó hắn muốn Bách Hợp quỳ xuống dưới chân hắn thừa nhận sai lầm và cũng nguyện ý tặng căn nhà và 200 vạn cho mình để mở công ty thì mới đồng ý tái hôn, hắn muốn Bách Hợp nếm thử mùi vị mất lại có được.

Có lẽ dưới con mắt hắn thì Bách Hợp cần hắn hơn, hắn muốn Bách Hợp nhìn xem không phải cô ta thì không được. Trước kia mình sợ cô ta chạy nên mới kết hôn với cô ta nhưng bây giời Lục Thiếu Quan muốn nói cho Bách Hợp biết mình muốn chạy đấy mà cô ta muốn kết hôn với mình.

Tuy thèm 200 vạn của Bách Hợp nhưng Lục Thiếu Quan tin chắc rằng mình có thể kiếm nhiều hơn nữa, huống chi là buông sợi câu dài để câu con cá lớn, đàn bà đều là đồ hạ đẳng đồ vật không chiếm được là tốt nhất, hắn muốn Bách Hợp quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.

Giống như đã thấy cuộc sống tốt đẹp về sau, Lục Thiếu Quan không nhịn được mà nở nụ cười, hắn sờ lên đầu Bách Hợp rồi khẽ nói: “Tiểu Hợp, sao em lại không nghe lời chứ? Anh cũng chỉ vì tương lai của con mình mới đưa ra yêu cầu này, chúng ta phải suy nghĩ cho con cái, kiếm nhiều tiền hơn mới không ủy khuất con cái, chỉ ly hôn một thời gian ngắn mà thôi, anh mua nhà cũng chỉ vì con thôi, mua xong chúng ta lại tái hôn.”

Bách Hợp ra vẻ đau lòng muốn chết nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.

Lục Thiếu Quan tự cho là đúng, tính kế người khác tự nghĩ rằng mình thông minh, mình làm nhiều nhiệm vụ lần đầu tiên thấy loại người này, IQ cô không cao nhưng giờ thấy Lục Thiếu Quan cũng không cao đến đâu, có lẽ bởi vì diễn xuất của mình làm cho mê hoặc rồi, hoặc có lẽ mình chiếm được tiên tri trong nội dung câu chuyện, bất kể thế nào thì Lục Thiếu Quan đã lọt vào bẫy cô giăng rồi.

Cố nén buồn nôn làm bộ lưu luyến không rời, Bách Hợp làm bộ bảo Lục Thiếu Quan cân nhắc lại cũng không biết có phải nửa năm qua Lục Thiếu Quan phục thấp làm thiếp mà hiện tại phát đạt nên Lục Thiếu Quan cảm thấy đã tìm được lòng tự trọng đã đánh mất, hưởng thụ Bách Hợp cầu khẩn khiến hắn âm thầm đắc ý. Bách Hợp trước kia không thèm nhìn hắn giời còn cầu khẩn hắn nhưng hắn không nhanh như vậy tha thứ cho Bách Hợp. Quả nhiên trong lòng Bách Hợp không thể thiếu mình, hắn muốn cho Bách Hợp một bài học khó quên khiến cho cô ta không bao giờ chống đối lại mình nữa.

Bởi Lục Thiếu Quan kiên quyết ly hôn, hắn biết rõ sau khi ly hôn sẽ bị vợ chồng Uông Chính khinh bỉ nhưng hắn vẫn không nghe lời khuyên của Bách Hợp mà ly hôn.

Lúc từ cục dân chính đi ra thì Bách Hợp cười tươi hẳn, Lục Thiếu Quan cũng vui mừng, hắn nhìn về phía Bách Hợp thấy vợ chồng Uông Chính trợn mắt nhìn mẹ Lục, còn mẹ Lục cũng ngẩng cao đầu nhìn lại, phảng phất như sau khi ly hôn bà đã ngang hàng với vợ chồng Uông Chính, con trai đầu tư cổ phiếu đã có tiền đồ cho nên bà rất hãnh diện, trước kia mẹ Lục thấy vợ chồng Uông Chính toàn chột dạ, lúc này lưng cũng được thẳng rồi:”Nhìn cái gì? Hiện tại ly hôn rồi, Uông Bách Hợp đừng có quấn lấy con tao.”

Mẹ Lục cũng biết ý định của Lục Thiếu Quan nên bà tán thành muốn cho Uông Bách Hợp một bài học, người vợ nên coi chồng là trời, hành vi trước kia của Bách Hợp quả thực là nghịch thiên, dám không cung kính mẹ chồng, bà đã không vừa mắt Bách Hợp rồi, nếu không phải ngại trong tay Bách Hợp có tiền mà bà muốn lấy thì mẹ Lục cũng không tán thành hôn sự này. Sau khi kết hôn cũng bởi vì muốn đoạt được tiền của Bách Hợp , hiện giời con trai đã tìm được cách trị Bách Hợp rồi, mẹ Lục thấy con trai không nên lấy Bách Hợp, chỉ cần lấy được tiền của Bách Hợp thì ném cô ta đi luôn, rồi tìm người có tiền hơn, khiến cho cô ta thành cái giày rách không ai muốn.

Trong lòng tự đắc, bà ta cười càng tươi hơn, khi bà ta nói xong thì cũng chọc giận hai vợ chồng Uông Chính, Bách Hợp mỉm cười kéo ba mẹ lại, sắc mặt trầm xuống đi về phía Lục Thiếu Quan.

“Hiện tại đã ly hôn rồi, Lục Thiếu Quan anh lấy đồ đạc của mình về đi.”

Vừa mới ly hôn mà đã bảo mình cầm đồ đạc đi, đàn bà này trở mặt nhanh thật, trong lòng Lục Thiếu Quan khó chịu, vui vẻ sau khi ly hôn cũng mất hơn nửa nhưng hắn nghĩ đến tương lai tốt đẹp, có một ngày Bách Hợp cầu mình thì mới vui lại, nhẹ gật đầu: “Em yên tâm, lát nữa anh sẽ chuyển.”

“Đúng rồi, xe tôi mua cũng để lại đây chính là tài sản trước hôn nhân, chủ sở hữu cũng là tôi, về sau anh mua cái khác đi.” Bách Hợp nhìn Lục Thiếu Quan đi thẳng ra bãi đỗ xe, rồi cười với hắn, cả người Lục Thiếu Quan cứng đờ, sắc mặt khó coi.

Xe này đúng là Uông Bách Hợp bỏ tiền ra mua, bởi vì nguyên nhân nào đó lúc ghi tên cũng ghi tên Bách Hợp, Lục Thiếu Quan vốn lơ đễnh, dù sao xe là do hắn lái chỉ treo tên Bách Hợp mà thôi, Uông Bách Hợp rất yêu hắn nên chắc chắn Uông Bách Hợp sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay mình, hơn nữa lúc đó hai người chưa có kết hôn nên hắn cũng không quan tâm tới vấn đề này.

Lúc đó Uông Bách Hợp không đủ tiền phải vay cha mẹ 30 vạn mới mua được cho hắn chiếc BMW, giờ Lục Thiếu Quan cũng có thể mua được xe mới nhưng hắn muốn mua nhà sau đó mở công ty không có xe thì bất tiện, nhưng lúc này nếu như Bách Hợp không hỏi còn được, cô đã nhắc tới xe thì cho dù Lục Thiếu Quan không muốn trả lại thì cũng không có lý do gì, trong lòng nhất thời sinh ra ý nghĩ độc ác, nghĩ về sau Bách Hợp muốn tái hợp với hắn thì hắn cũng cho Bách Hợp xem. Oán hận ném chìa khóa xe tới Bách Hợp rồi lôi kéo mẹ ngồi taxi về.

“Cái gì thế?” ném đồ về phía người khác đây là biểu hiện vô lễ. Bách Hợp cũng cách hắn không xa coi như hai người đã ly hôn thì một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, từ điểm này cho thấy Lục Thiếu Quan quá ích kỷ. Bách Dung tức giận đến mức toàn thân run rẩy chỉ vào bóng lưng Lục Thiếu Quan mắng hai câu lại thấy con gái bên cạnh, con gái vừa mới ly hôn rất sợ con gái đau lòng nên câm miệng không nói nữa.

Sau khi trở về Bách Hợp thu thập đồ đạc của Lục Thiếu Quan mang ra phòng khách rồi gọi điện thoại cho Lục Thiếu Quan, buổi tối hắn hầm hừ mang đồ về.

Lục Thiếu Quan không thèm gọi điện cho Bách Hợp nữa, cho đến nửa tháng sau thị trường chứng khoán sụp đổ, tài phú Lục Thiếu Quan dựa vào cổ phiếu như trôi theo dòng nước lũ, thua sạch bách, ngay cả mẹ Lục đưa cho hắn mười vạn tiền vốn cũng không thể kiếm trở về.

Lúc đầu hắn cũng không thua nhiều thế nhưng hắn càng thua càng không cam lòng, không cam lòng càng sai, nhìn trong tài khoản còn mấy ngàn đồng thì hai mắt Lục Thiếu Quan đỏ bừng.

Tuy nói hắn còn trẻ nhưng thật ra hắn thua không nổi, hắn không có hậu thuẫn vững chắc cũng không có hậu trường giúp đỡ, hiện nay mẹ phải nuôi hai em, nhà ở quê đã bán đi rồi, lúc trước hắn một lòng nghĩ đến kiếm tiền từ cổ phiếu để mở công ty, công việc ổn định trước kia hắn đã vứt bỏ, mới có hai tư tuổi vốn là đang tuổi trẻ lịch duyệt, đã trải qua từ nghèo khó đến giàu rồi lại rơi vào cảnh người không có đồng nào, kết cục ly hôn. Đừng nói đến hiện giờ Lục Thiếu Quan tâm cao khí ngạo chịu được kết quả này mà ngay cả khi hắn vài năm sau tâm trí trưởng thành cũng không thể tiếp thụ được đả kích này.

Cả người Lục Thiếu Quan như tan vỡ rồi, hắn từng gọi điện bốn phía sai người tìm quan hệ muốn bán hết cổ phiếu nhưng hắn làm gì được, bị người ta thóa mạ một phen, mẹ Lục nghe thấy 10 vạn đồng chỉ còn vài ngàn thì trợn mắt ngất đi, mẹ Lục đã lớn tuổi nên không chịu đựng nổi suýt nữa phát điên, 10 vạn này ngoài trừ tiền Uông Bách Hợp cho thì còn có một vạn bà tiết kiệm cả đời cùng với bán nhà cửa, hiện tại không có số tiền này thì sau này bà già rồi phải làm sao đây. Còn có tiền học phí sinh hoạt của hai đứa con nữa?

Mỗi khi nghĩ đến những thứ này thì mẹ Lục giận con trai mình, cho hắn đầu tư cổ phiếu không đúng chỗ nên thua hết tiền.

Lục Thiếu Quan đang lúc buồn bực mà mẹ Lục còn trách hắn khiến cho lòng hắn vô cùng không thoải mái, tâm tình hắn buồn phiền nên không có công sức làm con hiếu thảo, có khi cãi lại vài câu. Nếu công việc hắn ổn định lại có tiền có địa vị thì cũng không sao mẹ Lục sẽ không dám tranh luận với con trai nuôi dưỡng mình về già, nhưng hôm nay Lục Thiếu Quan đã ly hôn rồi hắn không có nhà mẹ vợ hậu thuẫn, thậm chí hai tháng nay hắn không tìm được việc, suốt ngày ôm máy tính người không ra người quỷ không ra quỷ, hiện tại hắn làm mất cả mười vạn khiến cho mẹ Lục suốt ngày cãi nhau với hắn, lâu dần Lục Thiếu Quan bắt đầu nhớ tình cảnh nhàn nhã lúc học đại học cùng với nửa năm kết hôn của mình.

Cuộc sống sau ly hôn không có tốt đẹp như hắn tưởng tượng, căn nhà thuê 3000 mỗi tháng không thể bằng tòa nhà của Bách Hợp được, căn nhà này chưa đến 100m2 lại có nhiều người ở còn có một người mẹ suốt ngày mắng nhiếc, nào giống như trước căn phòng ngủ của hai vợ chồng cũng đã 300m2 hắn còn có thư phòng.

Huống chi Lục Thiếu Quan còn không phải lo tiền thuê nhà, sau khi hắn ly hôn hắn cho rằng mình có tiền nhưng hiện tại không có người trả tiền điện nước, hắn lại không công việc nên nghèo rớt mùng tơi, cuối tháng một loạt hóa đơn ra thì Lục Thiếu Quan và mẹ Lục lại cãi nhau bảo bà tiết kiệm hơn, rồi lại bắt đầu hoài niệm dĩ vãng.

Uông Bách Hợp trước kia ngây thơ đáng yêu toàn tâm toàn ý với hắn, nếu không phải hắn tham lam mang cô về quê thì chỉ sợ không có chuyện gì xảy ra cả. Nếu mình  không nghe mẹ Lục muốn ra oai với cô khiến cho cô đau lòng thì cô ấy vẫn là cô gái si mê mình.

Lúc này Lục Thiếu Quan rất hối hận coi như Uông Bách Hợp khó chiều hơn nữa thì cũng sẽ nhẫn nại. Nếu hắn không nghe mẹ Lục đi đầu tư cổ phiếu thì hiện này không chỉ mất việc, tiền không có, vợ cũng không.

Một thằng con trai nông thôn có thể lấy được Uông Bách Hợp đã quá may mắn rồi, mình vốn có nhà vợ ủng hộ từ nay một bước lên mây, nếu như trước kia không có nghe lời mẹ Lục thì có phải tình huống hiện nay sẽ không giống?

Lục Thiếu Quan là người như thế, không gặp được trắc trở thì dã tâm bừng bừng một khi gặp được một chút đả kích thì hận không thể lui vào trong vỏ đổ hết tội lên đầu người khác. Hắn nhịn hai ngày, không nhịn được nữa quay về tìm Bách Hợp nhưng Bách Hợp lại không có giống như trong tưởng tưởng quấn lấy hắn, lúc hắn đi vào chung cư thì Bách Hợp đã báo cho bảo an biết không cho hắn vào, hắn trông hai ngày cũng không thấy Bách Hợp.

Lục Thiếu Quan rất muốn gọi điện thoại cho Bách Hợp để tái hôn, nhưng Bách Hợp đã đem số điện thoại của hắn vào sổ đen.

Không thể làm gì được nữa, trong nhà mọi thứ đều cần tiền, mùi vị trong tay không có tiền rất khó chịu, lúc trước mẹ Lục ra thủ đô đòi thuê phòng khi đó Lục Thiếu Quan suốt ngày phải ăn mỳ, hắn đã nghĩ rằng đó là thời gian thê thảm nhất rồi nhưng không ngờ rằng mình quá ngây thơ rồi, ăn mỳ tôm có gì mà thảm, giờ hắn ngồi xe buýt tìm việc làm cũng không có.

Suốt ngày mẹ Lục mắng hắn học đại học mà không có tiền đồ, sách đều cho chó ăn vào bụng. mà hai đứa em trước kia hắn vô cùng quý mến cũng khiến Lục Thiếu Quan mệt mỏi, bọn hắn suốt ngày đòi tiền, không phải học phí thì tiền sinh hoạt, cùng sống chung một nhà khiến Lục Thiếu Quan cảm thấy quá áp lực, hắn muốn thoát khỏi nhà này, hắn bắt đầu hoài niệm cuộc sống trước kia nhưng lúc này hối hận thì đã muộn.

Hắn đi chung cư Bách Hợp ở rồi trở lại, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, hắn đi cầu xin vợ chồng Uông Chính, trước kia còn vì con gái mà dễ dàng tha thứ hắn, lúc này thấy hắn quỳ xuống dập đầu thì cũng mặc, Bách Dung chỉ bảo hắn cút đi. Lục Thiếu Quan quấn nhà họ Uông nửa năm liền mà còn không nhìn thấy mặt Bách Hợp, nên giời hắn mới tắt hy vọng, ở thủ đô tìm việc làm.

Nhưng hắn ở thủ đô chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, hắn yêu cầu lại cao, hắn bị Uông Bách Hợp chiều quá sinh hư, giời là thời đại sinh viên ra trường đầy đường, hắn yêu cầu tiền lương hơn mấy ngàn, hắn lại không chịu làm người tiêu thụ bán hàng, không có Uông Chính ra mặt nên hắn không thể tìm được việc ưng ý, Lục Thiếu Quan bắt đầu hận mình không có người quen biết, hận những tổng giám đốc kia không biết nhìn ra nhân tài, về sau vì áp lực cuộc sống mà hắn đành phải nhận công việc kém cỏi lương thấp.

Đã không có tiền thuê nhà nên cả nhà đành phải chuyển xuống tầng hầm. Nhiều năm về sau Lục Thiếu Quan đã bị cuộc sống mài thàng người tê liệt, mỗi ngày hắn bôn tẩu kiếm tiền nuôi gia đình, cho đến khi ba mươi tuổi cưới một người phụ nữ vô cùng gớm, cuối cùng vì sinh con vì bị di chứng bệnh hoại cả người.

Hắn không còn giống như trong câu chuyện nữa, mẹ Lục vì hai đứa con mà đi đánh giày, rốt cục hai mẹ con cũng không còn tôn nghiêm nữa, có một lần Bách Hợp lái xe qua quảng trường thủ đô thì thấy Lục Thiếu Quan ăn mặc cũ rách cúi người đánh giày bị khách mắng không ngừng, khóe miệng Bách Hợp cong lên.

Lần này Bách Dung không chết, quả nhiên sau khi lấy khối u trong đầu ra thì bà không còn phát sinh đột tử nữa nên càng không có tình huống Uông Chính lấy bà Ngô, về sau Bách Hợp không lập gia đình nữa. Hai vợ chồng Uông Chính chỉ cho rằng cô sợ hãi nên càng thương tiếc đứa con gái này hơn, Bách Hợp làm nhiệm vụ này rất thoải mái, sau vài chục năm thành công tốt đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.