Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 134: Lật người khỏi cảnh khốn cùng (1)




Edit: Vũ Trung Hậu
Beta: Sakura

“Được rồi, bởi vì nhiệm vụ lần này cô hoàn thành cũng không phải thuộc về cô, vì thế tôi sẽ phá lệ cho cô thêm một điểm nữa, với lại nhiệm vụ lần này có độ khó cao, nên sẽ được cho thêm hai điểm thuộc tính, tôi tặng cho cô thêm một điểm nữa, cô muốn thêm ở chỗ nào?” Lý Duyên Tỷ chỉ luôn kể lại kết quả của câu chuyện cho Bách Hợp nghe, anh không thích nói nhiều, lần này nói liền một mạch như vậy, Bách Hợp cảm thấy có chút không thích ứng kịp, nghe được lời này của anh, tuy rằng lúc đó cô tự sát để đổi lấy đường sống, không ngờ lại được tặng thêm ba điểm, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kích động: “Tôi nghĩ, thêm hết vào võ lực đi.”

Lần này cô dạy Cửu Dương Chân Kinh cho Dương Diệc Nho, không biết võ công của mình có biến mất hay không, Bách Hợp cũng chỉ mong thuộc tính võ lực cao thêm một ít, để bù đắp vào sự tổn thất của mình .

Lí Duyên Tỷ nhìn cô một cái, thở dài một tiếng.

Bầu trời sao lại một lần nữa xuất hiện tư liệu Bách Hợp, phía trên cho thấy:

Giới tính: nữ ( có thể biến đổi giới tính )

Họ tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 62 (max 100 điểm )

Dung mạo: 61(max 100 điểm )

Thể lực: 59(max 100điểm )

Võ lực: 25(max 100 điểm )

Tinh thần: 15(max 100 điểm )

Danh vọng: 21(max 100 điểm )

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn, Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật.

Sở trường: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp

Mị lực: 34 (max 100 điểm )

Sưu tầm: tình yêu của Thi vương, chúc phúc của Thánh nữ, trái tim của Thiên Sứ.

Tuy đã sớm có linh cảm khi dạy Cửu Dương Chân Kinh cho Dương Diệc Nho có thể sẽ làm võ công của mình xuất hiện vấn đề, nhưng khi Bách Hợp thật sự nhìn thấy ánh sáng của Cửu Dương Chân Kinh ảm đạm hơn phân nửa, thậm chí còn hiện ra cảm giác trong suốt sắp biến mất. Trong lòng cô không nhịn được chìm xuống. Hối hận đến mức chỉ muốn hút vào hơi lạnh.

Tuy lần này không chỉ danh vọng và mị lực đều tăng. Ngay cả trí lực cũng được thêm một điểm, diễn xuất trung cấp cũng biến thành diễn xuất cao cấp, cho dù thuộc tính được thêm điểm nhiều hơn, cũng không làm cho Bách Hợp cao hứng trở lại, Cửu Dương Chân Kinh chính là bùa bảo mệnh của cô, nếu ngay cả cái đó cũng biến mất, Bách Hợp thật sự không biết nếu sau này gặp phải tình huống như vậy thì nên làm cái gì.

“Có được tất có mất.” Vào lúc này, Lý Duyên Tỷ có thể cảm thấy trong lòng Bách Hợp rất hối hận và khó chịu, hắn sâu sa nói ra một câu. Cũng mặc kệ Bách Hợp có hiểu hay, trực tiếp mở miệng: “Bởi vì tình huống lần này khá đặc biệt, vì thế tôi sẽ cho cô một cơ hội để bảo toàn tính mệnh, cô muốn dùng lúc nào cũng được.”

Bách Hợp cũng biết đạo lý mình không thể quá tham lam, bởi vậy tiếng nói của Lý Duyên Tỷ vừa hạ xuống, cô miễn cưỡng gật đầu. Lý Duyên Tỷ lúc này xem ra cũng dễ nói chuyện, dù sao anh cũng nắm giữ quyền sinh sát ở trong tay, nói khó nghe, người ta không tự mình đi giúp đỡ mà trực tiếp để cô làm công việc này, cô vì mạng sống nên nhất định sẽ đi. Chẳng qua điều khác biệt chính là cô có bị thúc ép hay không thôi. Ít ra Lý Duyên Tỷ đứng ở trên cao mà còn nói thật không có lừa gạt cô, vừa nghĩ như thế trong đầu Bách Hợp lập tức đã nghĩ thông. Nói tiếng cám ơn.

“Cô muốn tiến hành nhiệm vụ, hay là nghỉ ngơi một lúc.” Lý Duyên Tỷ nghĩ đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, Bách Hơp sẽ muốn nghỉ ngơi một chút để điều chỉnh lại tâm tình, hỏi một tiếng.

Nhìn Cửu Dương Chân Kinh của mình đang dần ảm đạm đi, Bách Hợp nghĩ rằng chính mình có tư cách gì để nghỉ ngơi: “Tôi muốn đi vào nhiệm vụ.”

Lý Duyên Tỷ gật đầu, bóng người anh biến mất trước khi giọng nói truyền vào tai Bách Hợp: “Cô sẽ được bồi thường ở lần nhiệm vụ trước, nhiệm vụ lần sau cô có thể nghỉ ngơi cho khỏe.” Nói xong lời này, cảnh sắc trước mắt Bách Hợp mới dần dần biến mất.

Lúc cô tỉnh lại thì bên cạnh truyền tới tiếng mắng chửi của một bà lão: “Chưa thấy người phụ nữ có chồng nào mà từ sáng đến tối hết ăn rồi lại nằm, mặt trời đã lên cao mà còn không dậy, cô cho rằng cô là đại gia nên tôi phải hầu hạ cô sao. Cái thứ gì, lúc trước đã nói đừng cưới con gái thành phố mà không nghe, bây giờ lại bắt tôi hầu hạ con nhỏ này . . . . . .” Sau đó toàn dùng lời lẽ dơ bẩn mắng chửi, trong lòng Bách Hợp một luồng bi thương xông lên đầu, thân thể này phỏng chừng còn lưu lại một chút tình cảm của nguyên chủ, nghe nói như thế nước mắt không tự chủ tràn ra viền mắt.

Một trận tiếng bước chân dần dần đi xa, cửa ‘ loong coong ’ một tiếng rồi đóng lại, trong đầu tràn vào một lượng lớn nội dung câu chuyện, Bách Hợp khổ sở tiếp nhận hơn phân nửa nội dung câu chuyện, lúc này tự nhiên không dám nhúc nhích, cố nén lại cảm giác đau đầu như sắp nứt ra, lúc Bách Hợp nhắm mắt thì đã tiếp thu toàn bộ nội dung và hồi ức của câu chuyện, lúc này mới không nhịn được cười khổ một tiếng.

Nhiệm vụ lần này không có báo thù cũng như không có ân oán, đúng như lời Lý Duyên Tỷ đã nói, ngược lại với nhiệm vụ lần trước thì nhiệm vụ lần này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chẳng qua chuyện lần này là chuyện xảy ra muôn thuở giữa mẹ chồng nàng dâu, chỉ vì lúc nguyên chủ chết cực kỳ không cam lòng, cho nên mới có nhiệm vụ như thế.

Nguyên chủ tên là Uông Bách Hợp, từ nhỏ lớn lên ở thành phố Hoàng Thành, tuy không có gia thế hiển hách, cha của Uông Bách Hợp chỉ là phó giáo sư trong một trường đại học, thế nhưng mẹ cô lại là chủ nhiệm khoa ngoại trong một bệnh viện ở thành phố, gia cảnh trung đẳng, hơn nữa cha mẹ chỉ có một đứa con gái là cô, cho nên vô cùng cưng chiều cô. Uông Bách Hợp được cưng chiều từ nhỏ, không hề biết đến mùi vị sầu lo, cô từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, cha mẹ đối với cô cũng vô cùng yên tâm, dung mạo của cô thanh tú, không quá mức mỹ lệ, nhưng cũng có thể gọi là một mỹ nữ, sau khi lên đại học lại nhận được mỹ danh hoa khôi trường học.

Mà cố sự bắt đầu cũng chính là ở trong trường đại học, Uông Bách Hợp từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, hơn nữa dáng dấp không tệ, vì thế lúc bắt đầu học sơ trung, không ít người đưa thư tình cho cô, trên người cô không có thái độ kiêu ngạo giống như các cô gái trong thành phố, cũng không có đẹp đến mức làm cho các chàng trai không dám tiến lên, cô ở trong lớp học khiến người ta yêu thích không thôi, người theo đuổi cô cũng không ít, chỉ có điều Uông Bách Hợp lại không coi trọng ai, chỉ vừa ý Lục Thiếu Quan từ phương bắc xa xôi đến thành phố đi học.

Lục Thiếu Quan cao to anh tuấn, trên người hắn có một loại kiên định chững chạc mà các chàng trai trong thành phố không có. Lúc các bạn học khác đang tùy ý trải qua tuổi thanh xuân, Lục Thiếu Quan không phải ở trong trường vùi đầu học bài thì cũng làm thêm ở bên ngoài, nếu nói sau khi lên đại học chính thời gian để học sinh tự do phóng túng, nhưng Lục Thiếu Quan lại không có có thả lỏng mình, không giống như những người khác ăn mặc theo trào lưu cùng với đám bạn tốt hẹn nhau chơi bời lêu lỏng, hắn chỉ yên tĩnh ngồi ở trong phòng học đọc sách làm bài, rất nhiều người ở sau lưng hắn đặt cho hắn một biệt danh: Hàng thổ sản. Mỗi khi hắn nghe người khác gọi hắn như vậy, cũng không để ý, chỉ khẽ mỉm cười.

Người như vậy khác hoàn toàn với những người mà Uông Bách Hợp đã gặp trước đây, không giống với đại bộ phận nam sinh trong lớp đều yêu thích kiểu con gái thanh thuần ngoan ngoãn giống như Uông Bách Hợp, Lục Thiếu Quan cũng không có đặt nhiều sự chú ý đến các cô gái trang điểm lộng lẫy, cũng chính vì thế, lúc Uông Bách Hợp phát hiện sự chú ý của mình thường tập trung ở trên người Lục Thiếu Quan, thì Lục Thiếu Quan dường như phát hiện được điều gì, cũng bắt đầu thông qua một loạt các cơ hội để tạo quan hệ với Uông Bách Hợp.

Nếu dùng phương pháp khác sợ rằng Uông Bách Hợp sẽ không thích, cô không thích nam sinh bộp chộp, cũng không thích những nam sinh hay mặc những bộ quần áo theo trào lưu, nhưng Lục Thiếu Quan lại chân thật trầm ổn như vậy, dần dần làm cho cô có chút động lòng. Rất nhiều nam sinh chơi bóng rổ để thu hút sự chú ý của nữ sinh, Lục Thiếu Quan cũng chơi bóng rổ rất hay, nhưng chưa bao giờ đi khoe khoang, mãi đến tận lễ tình nhân, Lục Thiếu Quan dùng tiền lương của mình mua một bó hoa hồng, Uông Bách Hợp hoàn toàn bị hắn bắt làm tù binh, trở thành bạn gái của hắn.

Một đôi chẳng hề tương xứng nhau bị không ít người trong lớp đố kị, đồng thời cũng có không ít người chúc phúc Lục Thiếu Quan, nhân duyên của Lục Thiếu Quan ở trong lớp cũng không quá tốt, nhưng Uông Bách Hợp rộng rãi nhiệt tình làm người ta yêu thích không thôi, bạn bè của cô rất nhiều, vì thế cũng có nhiều người chúc phúc cho chuyện tình yêu của cô, trước đoạn tình cảm trẻ con đơn thuần này, Uông Bách Hợp giống như bị mê hoặc, không thấy rõ dưới đoạn tình cảm không tương xứng này ẩn giấu ý đồ đen tối.

Cô lớn lên ở trong thành phố, gia thế tuy không được coi là hiển hách, nhưng gia đình cũng khá giả, cha mẹ của Uông Bách Hợp chưa từng bạc đãi đứa con gái duy nhất này, bọn họ cho rằng muốn nuôi dạy con gái thì cần có nguyên tắc, ngoại trừ hồi nhỏ phải dạy cô biết thiện lương lễ độ, thì còn lại chính là vô cùng cưng chiều cô. Mà Lục Thiếu Quan thì lại khác, hắn xuất thân ở một vùng nông thôn nghèo khó, trong nhà ngoại trừ hắn là anh cả ở bên ngoài, thì còn có hai người em gái và một người em trai, một cô em gái đã gả cho người khác, hai người em còn lại thì còn nhỏ tuổi, cha mẹ thì làm nghề nông, hàng năm thu nhập cũng không cao.

Khi biết Lục Thiếu Quan phải tự mình làm việc để kiếm thêm tiền sinh hoạt, còn phải đi mượn sách để học bài, Uông Bách Hợp đối với người bạn trai của mình càng bội phục thêm mấy phần, cô cảm thấy con trai ngày nay không một ai có trách nhiệm giống như Lục Thiếu Quan, ở cái tuổi này bọn họ chỉ biết đòi tiền cha mẹ, Lục Thiếu Quan đã bắt đầu tự mình gánh học phí, cô có chút tự hào về người bạn trai của mình, đồng thời, tình cảm ngọt ngào tự nhiên che đi sự chênh lệch giữa hai người.

Bốn năm sau khi tốt nghiệp đại học, hai người đứng trước chuyện tìm việc mà có nguy cơ phải tách nhau ra , trải qua thời gian bốn năm, Uông Bách Hợp đã yêu sâu sắc Lục Thiếu Quan, cô không đành lòng cùng người yêu tách ra, mà biểu hiện của Lục Thiếu Quan lúc này vô cùng âm trầm, hắn muốn ở lại thành phố, hắn chuẩn bị rất nhiều hồ sơ, đều bị không ít công ty trả về, hắn học chuyên ngành bất động sản, thế nhưng hắn chỉ là một người mới vừa mới tốt nghiệp, không một công ty nào trả tiền lương cao, tìm việc thất bại khiến Lục Thiếu Quan vô cùng thất vọng, hắn thỉnh thoảng nổi nóng, Uông Bách Hợp ở trước mặt hắn cẩn thận lấy lòng từng li từng tí, những lúc ngọt ngào nhất chính là mỗi lần Lục Thiếu Quan phát khí xong, ôm cô dỗ, nói là phải cho cô một tương lai hoàn mỹ.

Uông Bách Hợp lặng lẽ tìm cha Uông Chính giúp một tay, tìm một chàng trai thay thế Lục Thiếu Quan đi xin việc, hắn thuận lợi ở lại thành phố, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian ngọt ngào nhất của hai người, nếu sau đó không bàn luận chuyện cưới xin, nếu hai người chỉ yêu nhau mà không kết hôn, e rằng Uông Bách Hợp sẽ không rơi vào kết cục sau này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.