Bí Thư Trùng Sinh

Chương 198: Mượn hoa hiến phật




Lâm Dĩnh Nhi thấy gian phòng sạch sẽ không một hạt bụi, lúc này lại nghe thấy Trần Vân Đạt sắp xếp như vậy, không khỏi cảm thấy mình nhận được đãi ngộ cao, trong lòng có chút sợ hãi.

- Anh Tử Quân...

Lâm Dĩnh Nhi kéo tay của Vương Tử Quân và khẽ nói.

- Đừng lo.

Lâm Dĩnh Nhi muốn nói gì thì Vương Tử Quân biết rất rõ, hắn khoát tay không cho là đúng, lại dùng giọng thản nhiên nói với Lâm Dĩnh Nhi.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng không có ý ngăn trở những biểu hiện của Trần Vân Đạt, người ta đến chức quan cao cũng không thể xa rời thủ hạ, cũng không thể không chạm đất. Có khi người ta hầu hạ ở bên cạnh cũng phải học cách giả vờ câm điếc, vào thời điểm thích hợp cũng phải cho bọn họ nịnh bợ, như vậy mình vừa thoải mái mà người bên dưới lại vui sướng. Hơn nữa Lâm Dĩnh Nhi vốn cũng nên được hưởng thụ những đãi ngộ như vậy.

- Giám đốc Trần, anh cứ đi xử lý công tác của mình. À, đúng rồi, anh nói với phòng bếp, để bọn họ làm vài món đơn giản đưa lên phòng.

Vương Tử Quân phân phó xong với Trần Vân Đạt thì khoát tay đi ngay.

Trần Vân Đạt khẽ cười, nói bí thư cứ bận rộn, có gì cứ gọi tôi, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Không còn có một người ngoài như Trần Vân Đạt, Lâm Dĩnh Nhi cũng trầm tĩnh trở lại, nàng cười quyến rũ với Vương Tử Quân rồi nói:

- Thật sự là không chịu được, người này không ngờ lại như thế, làm cho em cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không lên tiếng. Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, vừa nhấn nút nghe thì bên kia đã vang lên giọng nói của Thái Thần Bân:

- Bí thư Vương, xe đã sửa xong, có cần tôi đi đón anh không?

Sau hơn một tháng tiếp xúc thì Thái Thần Bân ngày càng thích hợp với vị trí lái xe của Vương Tử Quân, Tiểu Thái là người có ánh mắt, miệng nghiêm chỉnh, giao việc gì cũng làm thỏa đáng, cực kỳ lưu loát. Hơn nữa chỉ cần Vương Tử Quân có sắp xếp thì hắn đều tuân thủ nghiêm ngặt một nguyên tắc: Mọi việc đều có hồi âm, mọi vật đều có điểm rơi, thế cho nên tạo được niềm vui cho Vương Tử Quân. Nếu nói từ góc độ nào đó thì hắn là một lái xe giống như một thư ký là Tôn Hạ Châu, điều này cũng làm cho Vương Tử Quân vừa lòng đẹp ý.

- Tôi ở nhà khách huyện ủy, thế này đi, một giờ sau anh đến đón tôi.

Vương Tử Quân nói vài câu rồi cúp điện thoại, ngay sau đó là Trương Tân Dương gọi điện thoại đến.

- Bí thư Vương, xe của tiểu tử kia đã bị giữ lại, anh xem nên xử lý con trai của anh Ninh cục thuế như thế nào đây?

Âm thanh của Trương Tân Dương là rất lớn, tuy nói qua điện thoại nhưng cả phòng cũng có thể nghe được.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Trương Tân Dương này làm việc với hiệu suất rất tốt, hắn cười cười nói:

- Cứ làm việc theo nếp là được, có tạo ra cho anh áp lực nào không?

- Bí thư Vương, anh sao lại nói như vậy, Trương Tân Dương tôi là loại người như vậy sao? Anh cứ yên tâm, nếu anh không lên tiếng, dù là ông trời xuống đây thì tôi cũng không nghe theo.

Trương Tân Dương nói ra những lời này có vẻ hơi quá, nhưng hắn lại biểu hiện tâm tư thuần phục của mình cực kỳ dúng chỗ và tinh tế.

Sau khi nhận vị trí phó cục trưởng cục công an, đầu và mắt của Trương Tân Dương đã dán lên người của Vương Tử Quân. Hắn tất nhiên sẽ biết rõ mình đi theo Vương Tử Quân có lợi thế nào, vì vậy lúc này vừa nghe Vương Tử Quân lên tiếng thì đã mở miệng nói lời trung tâm.

- Vậy là tốt rồi, thế này đi, anh tạm thời cứ giữ xe của tên kia lại, chờ lát nữa tôi sẽ trả lời.

Vương Tử Quân tắt điện thoại, tâm tư khẽ chuyển động, sau đó hắn cầm điện thoại gọi ra ngoài.

- Bí thư Tử Quân, sao hôm nay cậu lại gọi điện thoại cho tôi thế này?

Âm thanh trầm ổn của Hầu Thiên Đông vang ra từ trong điện thoại.

Bây giờ thái đội của Hầu Thiên Đông với Vương Tử Quân là khá tốt, luôn có khuynh hướng muốn kéo Vương Tử Quân vào trong trận doanh của mình. Vương Tử Quân nghe được lời của Hầu Thiên Đông thì dùng giọng cung kính nói:

- Bí thư Hầu, anh đang phê bình tôi không có việc gì không dám gọi điện thoại cho anh, chẳng qua vì tôi sợ quấy rầy anh. Nhưng bây giờ tôi đã quyết định, sau này mỗi ngày sẽ đều gọi điện thoại xin chỉ thị của anh, như vậy anh cũng đừng trách tôi quấy rầy đấy.

- Ha ha ha, bí thư Tử Quân, xem cậu kìa, tôi còn chưa nói rõ mà cậu đã nhanh miệng như vậy, cậu nói đi, có chuyện gì vậy?

Vương Tử Quân nói ra những lời làm cho tâm tình Hầu Thiên Đông chợt sảng khoái, trong lời nói càng có thêm vài phần thân thiết.

- Bí thư Hầu, là thế này, xe của tôi lại hư hỏng, cho nên muốn mượn xe của anh hai ngày.

Vương Tử Quân vẫn mỉm cười, điều này làm cho Trần Vân Đạt đang đi vào phòng phải đổ mồ hôi hột. Bí thư Tử Quân luôn ra bài không theo quy tắc thông thường, thật sự là cực kỳ có cá tính. Ai cũng nói bí thư Vương rất lớn gan, xem ra lời đồn là thật không sai, xe của mình bị hư thì mượn xe của bí thư sử dụng, kẻ nào dám làm như vậy?

- Được, chừng nào cậu đến lấy, tôi sẽ nói Tiểu Chung cho cậu đưa đi.

Hầu Thiên Đông vừa nghe thấy lời yêu cầu của Vương Tử Quân thì trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng giọng nói vẫn rất trầm ổn, giống như Vương Tử Quân không phải là thuộc hạ, mà chính là thượng cấp của lão.

- Vậy thì phải cám ơn bí thư Hầu, anh đã giải quyết cho tôi một vấn đề khó khăn không nhỏ, không cho phép anh đổi ý đấy.

Vương Tử Quân vừa cảm tạ vừa nói tiếp:

- Bí thư Hầu, anh Ninh của cục thuế mới tìm đến tôi, có một chuyện anh ấy xấu hổ không dám báo cáo trực tiếp với anh, vì vậy mà tìm đến với tôi.

- Việc gì? Cậu nói đi.

Hầu Thiên Đông biết rõ Vương Tử Quân còn nhiều lời rào đón, thế cho nên mới dùng giọng không nhanh không chậm nói.

- Anh ấy nói anh là lãnh đạo huyện Lô Bắc, là đại biểu cho hình tượng của cả huyện, nếu huyện chúng ta muốn phát triển, muốn tiếp tục tiến lên, muốn kêu gọi nhiều nhà đầu tư, mà không muốn để cho những thương nhân đến nhìn thấy xe của anh đã cảm thấy kinh tế của huyện Lô Bắc chúng ta đang tụt hậu. Vì thế mà bọn họ mua một chiếc xe mới, muốn cho anh dùng trước.

Hầu Thiên Đông cũng có nghe nói cục thuế mua xe mới, trong lòng cũng có suy tính muốn mượn thử chạy xem thế nào. Lão rất quen thuộc cục trưởng Ninh Thành Uy, vì thế mà cảm thấy kỳ quái vì một sự kiện vuốt mông ngựa như vậy mà Ninh Thành Uy lại cho người khác nói ra, đúng là khó hiểu?

Khoảnh khắc này đầu óc Hầu Thiên Đông xoay chuyển rất nhanh, lão thấy Ninh Thành Uy nếu muốn tặng xe cho mình thì sẽ tuyệt đối không chịu quanh co lòng vòng như vậy, sẽ trực tiếp đưa đến, nào cần phải qua miệng của Vương Tử Quân theo kiểu thế này?

Mà bây giờ Vương Tử Quân đang gọi điện thoại cho Hầu Thiên Đông, lại nói anh Ninh đưa đến cho mình một chiếc xe mới, thế là Hầu Thiên Đông không khỏi cảm thấy bên trong sự việc có vấn đề.

Hầu Thiên Đông là một vị bí thư huyện ủy, là người có năng lực phân tích mà kẻ bình thường khó thể sánh được. Sau khi lão trầm tư thì cho ra một lời tổng kết: Ninh Thành Uy sẽ không muốn tặng xe cho mình, đối phương muốn đưa cho Vương Tử Quân sử dụng, sau đó Vương Tử Quân lại đưa đến cho mình. Ý nghĩ này xuất hiện thì lão cũng thầm bội phục vì năng lực suy luận của mình.

Vì thế mà có thể thấy Vương Tử Quân xem như là kẻ hiểu biết, biết rõ những gì nên làm và không nên làm. Còn Ninh Thành Uy kia thì quá kỳ cục, chẳng lẽ cảm thấy mình không có tiềm lực tiến lên bằng với Vương Tử Quân sao? Trà trộn trong quan trường thì tuổi lớn sẽ có ưu thế, nhưng anh không phải thấy tôi đã có tuổi, thế cho nên coi tôi không ra gì sao?

- Bí thư Tử Quân, xe mới cậu cứ sử dụng, tôi sử dụng chiếc xe kia đã quen rồi.

Hầu Thiên Đông lên tiếng từ chối.

- Bí thư Hầu, anh cũng không thể từ chối như vậy, lát nữa nếu Tiểu Chung không đến thì tôi sẽ cho người đưa xe sang cho anh.

Vương Tử Quân mỉm cười nói xong thì cúp điện thoại.

- Đúng là khốn kiếp, em thấy gọi anh là tên khốn kiếp còn chưa đủ, chỉ vài ngày không gặp mà anh Tử Quân đã trở nên đa mưu túc trí như vậy rồi sao?

Lâm Dĩnh Nhi gặm một trái táo đã được Vương Tử Quân gọt vỏ xong, sau đó nàng nghiêng đầu cười, bộ dạng thật thà không chút tà niệm làm cho người ta cảm thấy nàng rất đáng yêu.

Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì, dù chỉ là chút thủ đoạn nhưng đối phó với loại người kia cũng không tính là gì cả. Chuyện này quan trọng nhất không phải là đổi xe, chính là để lại một cây gai về hình tượng của cục trưởng Ninh trong lòng bí thư Hầu. Chính mình tuy không sợ cục trưởng Ninh, thế nhưng làm như vậy sẽ tránh đối phương gây phiền toái về sau, đỡ phải giằng co này nọ.

Hầu Thiên Đông tuy nói không nhưng một lát sau đã cho lái xe Tiểu Chung đưa chiếc Santana đến, khi Tiểu Chung giao xe thì còn mang đến chỉ thị của bí thư Hầu, nói là sau này bí thư Vương cứ sử dụng xe này, còn chuyện liên quan đến cục thuế, không cần quan tâm.

Vương Tử Quân mỉm cười nhờ lái xe chuyển đến bí thư Hầu lời biết ơn của mình, mà chiếc xe của cục thuế đã sớm được Trương Tân Dương đưa đến, lái xe Tiểu Chung nhận được xe mới thì rất thích thú, sau đó chiếc xe để lại một vệt khói rồi chạy mất.

Khi Ninh Thành Uy nhận được điện thoại của con trai thì đang ngồi chơi mạt chược trong nhà khách của cục thuế, khi nghe con trai nói chiếc xe mới mua bị cục công an giữ lại, hắn chợt nổi trận lôi đình.

Chiếc xe mới kia chính là kiệt tác mà Ninh Thành Uy đã ti tiện keo kiệt cả một năm mới mua về được, không ngờ mình còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì đã bị con trai cho vào cục công an. Biết con không ai bằng cha, Ninh Thành Uy biết rõ tính nết của con mình là thế nào, bây giờ vừa nghe thấy sự việc như vậy xảy ra thì mượn cơ hội mắng cho Ninh Thành Long một trận nên thân.

Mắng thì mắng nhưng xe vẫn phải mang về, Ninh Thành Uy cũng không quá lo lắng về việc chiếc xe của mình bị giữ lâu, cục công an tuy đã đổi cục trưởng, thế nhưng Liên Giang Hà dù thế nào cũng phải nể mặt hắn.

Quả nhiên sau khi nhận được điện thoại của Ninh Thành Uy, Liên Giang Hà đã nhanh chóng mỉm cười đồng ý, nhưng lại nói phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc cái đã, sau đó nhất định sẽ cho thuộc hạ của mình nhận lỗi với cục trưởng Ninh. Ninh Thành Uy tất nhiên biết Liên Giang Hà đang bày ra cục diện khoan dung mà thôi, dfu là bất kỳ một vị lãnh đạo nào cũng sẽ không ép thuộc hạ đi xin lỗi, huống hồ là phía mình làm sai.

Sau khi gọi điện thoại cho con trai thì Ninh Thành Uy lại tiếp tục ngồi xuống bàn mạt chược, lại tiếp tục chuyên chú đánh mạt chược, nhưng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên.

Ninh Thành Uy thầm mắng mình chơi mạt chược cũng không yên, nhưng sau khi nhìn vào dãy số trên điện thoại thì vẻ mặt mất kiên nhẫn chợt biến mất, âm thanh cũng trở nên cực kỳ dịu nhẹ:

- Chào bí thư Hầu.

- À, anh Ninh, cảm ơn anh.

Âm thanh của Hầu Thiên Đông truyền ra từ trong điện thoại, sau đó thì cúp máy.

Chuyện gì xảy ra, đây đâu phải là lời cảm tạ của lãnh đạo với cấp dưới.

Ninh Thành Uy thật sự không hiểu gì cả, hắn dùng ánh mắt sững sờ nhìn điện thoại mà trong lòng thật sự không yên, đây rốt cuộc là thế nào?

- Tiểu Hy, cậu chạy xe máy rất tốt, nhưng ngồi sau xe thật sự quá lạnh.

Ninh Thành Long ngồi sau xe máy của Tiểu Huy mà lạnh đến mức phát cóng, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất vui vẻ.

- Anh Ninh, anh cứ nhịn một chút, lát nữa lấy xe ra không phải lại ấm áp sao?

Tiểu Huy lúc này chỉ sợ Ninh Thành Long đổi quẻ không đề cử mình lên vị trí phó chủ nhiệm, thế là hầu như coi Ninh công tử là ông trời của mình.

- À, vậy cũng được, đúng rồi, chút nữa cậu theo tôi ngồi xe quay về, chiếc xe máy này để cho người của đội cảnh sát giao thông đưa đến nhà. Con bà nó, lần này ông cụ quyết định xử lý như vậy, nhưng anh Ninh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đám khốn kiếp kia, cũng phải cho bọn chúng biết tay, để xem lần sau còn dám bắt xe của ông nữa không.

Ninh Thành Long vừa nói vừa ngửa đầu đắc ý:

- Cậu biết không, bố anh vừa gọi điện thoại cho Liên Giang Hà, thì Liên Giang Hà đã mắng đám giữ xe của anh một trận, nhưng ông cụ nhà anh tính nết quá hiền, có lẽ sẽ không đặt nặng chuyện này.

- Cục trưởng Ninh có phong thái của lãnh đạo, trán tướng quân có thể phi ngựa bụng có thể chống thuyền, điều này thì anh Ninh càng phát huy mạnh mẽ hơn.

Tiểu Huy chạy xe khá nhanh nhưng giọng điệu nịnh hót lại không giảm xuống.

Chỉ sau chốc lát thì hai người đã đi đến đội cảnh sát giao thông, đúng lúc đội trưởng Hào cũng có mặt. Ninh Thành Long nghĩ đến tình huống vừa rồi đội trưởng Hào giữ xe của mình mà không chịu nể tình, bây giờ hắn đi đến và trên mặt là nụ cười tươi rói.

- Ôi, đây không phải là đội trưởng Hào sao? Anh khỏe chứ? Tôi đến lấy xe, có lẽ cục trưởng đã gọi điện thoại cho anh rồi chứ? Tôi cũng nói vài lời, đội trưởng Hào, anh cần gì phải mất thời gian như vậy, anh muốn tôi mời khách chỉ cần nói một tiếng là được, cần gì phải giữ xe rồi tôi lại lấy ra, sau này anh lại phải nhận lời trách mắng của cục trưởng?

Ninh Thành Long thật sự không buông tha cho người ta, Tiểu Huy rất hiểu tính cách này của anh Ninh. Hắn thầm nghĩ đến thì tranh thủ lấy xe ra, còn nói nhảm làm gì, nếu đội trưởng Hào nổi nóng lên, không phải càng thêm phiền toái sao?

Nhưng điều làm cho Tiểu Huy cảm thấy bất ngờ chính là Ninh Thành Long càng tiến lên áp sát, vẻ mặt càng tỏ ra khiêu khích, mà đội trưởng Hào cũng không quan tâm, trên mặt là nụ cười nhạt, giống như những lời của Ninh Thành Long không phải hướng về phía mình.

- Các cậu đến lấy xe sao? Đi theo tôi.

Đội trưởng Hào vừa nói vừa tiến lên phía trước dẫn đường.

Ninh Thành Long thấy đội trưởng Hào đi phía trước dẫn đường thì càng tỏ ra đắc ý, trong lòng thầm nghĩ một cuộc điện thoại của bố mình đã cho ra tác dụng, mà tên đội trưởng đội cảnh sát giao thông bị mình châm chọc một lúc lâu cũng không dám nói lời nào.

Ninh Thành Long nghĩ rằng sự kiện này nếu truyền ra ngoài thì tên tuổi của mình càng tăng tiến, thế là hắn vui vẻ đến mức thiếu chút nữa vừa đi vừa hát.

- Là chiếc xe này, các cậu có thể chạy về.

Đội trưởng Hào chỉ vào một khoảng sân, sau đó chỉ về phía một chiếc xe nói.

- Vậy cám ơn đội trưởng Hào...

Ninh Thành Long còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã há hốc mồm, đây không phải là một chiếc Santana vứt đi sao? Kém xa chiếc xe mới mua của mình, thế là hắn xoay người lại hỏi:

- Đội trưởng Hào, anh có phải đã lầm rồi không? Đây vốn không phải là xe của tôi.

Đội trưởng Hào cười lạnh nhìn Ninh Thành Long, trong mắt có chút hèn mọn, thầm nghĩ ông không chơi được chú mày, nhưng đã có người chơi chú mày rồi.

- Ninh Thành Long, chính là chiếc xe này, không sai.

- Đội trưởng Hào, anh nhìn cho rõ, đây là chiếc Santana, là một chiếc Santana hư hỏng, xe của tôi màu trắng, là xe mới.

Ninh Thành Long vung tay múa chân, bộ dạng tranh chấp như kẻ tâm thần.

- Đúng là chiếc này, không sai chút nào, tôi đã giữ chiếc xe màu trắng của cậu, không là xe của cục thuế, nhưng chiếc xe đó đã được lái xe của bí thư Hầu lái đi, anh ấy nói rằng cục trưởng Ninh đổi xe với bí thư Hầu.

Đội trưởng Hào lên tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Ninh Thành Long:

- Cậu cho rằng nếu không phải là bí thư Hầu đến đổi xe, tôi sẽ đơn giản cho người ta lái xe của cậu đi sao?

" Bí thư Hầu lấy xe đi rồi? "

Ninh Thành Long chợt cảm thấy đầu óc chấn động, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đội trưởng Hào, sau đó gọi điện thoại cho bố mình.

- Bố, cục công an nói bố đổi xe cho bí thư Hầu, chiếc xe mới đã được lái xe của bí thư Hầu đưa đi rồi.

Ninh Thành Long gọi điện thoại cho Ninh Thành Uy rồi dùng giọng khó tin nói.

Ninh Thành Uy dù sao cũng là một vị cục trưởng, hắn nghe xong lời nói của con trai, tuy đau lòng vì chiếc xe mới mua của mình, nhưng cũng không thể làm gì được. Hắn lại nghĩ về những lời mà Hầu Thiên Đông vừa nói với mình, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn mà thôi.

- Rẹt, rẹt, rẹt...

Ninh Thành Long dùng sức lay động chìa khóa, hắn muốn khởi động xe, nhưng dù hắn có loay hoay thế nào thì chiếc xe vẫn cứ đáp lại bằng đúng một âm điệu.

Ninh Thành Long vốn nóng tính và bực bội, bây giờ dùng hết lực để vặn chìa khóa, một tiếng rắc vang lên, chìa khóa bị gãy làm đôi.

Ninh Thành Long nhìn một nửa chìa khóa trong tay, hắn vỗ mạnh lên tay lái, nhưng dù vỗ mạnh thế nào thì chiếc Santana cũ kỹ vẫn không nhúc nhích.

- Khốn nạn, chờ tao quay lại thu thập mày.

Ninh Thành Long nhảy từ trên xe xuống, hắn đá mạnh vào thân xe, nhưng hắn dùng sức quá mạnh, đá thẳng vào sàn xe.

Thân xe có hơi rung, một cảm giác đau đớn thấu xương bùng lên làm Ninh Thành Long kêu gào đau đớn:

- Á, đau chết mất.

- Anh Ninh, anh làm sao vậy?

Đúng lúc này Tiểu Huy lao đến hỏi.

- Đau chân.

Ninh Thành Long đau đớn ngồi xuống đất, đau đến mức há hốc miệng.

- Anh Ninh, chiếc xe này sao lại quen mắt như vậy?

Tiểu Huy đưa mắt nhìn chiếc xe Santana và trở nên trầm tư.

Vương Tử Quân ngồi xuống trước bàn làm việc của chính mình, hắn khẽ đọc qua những văn kiện do văn phòng ủy ban tư pháp đưa đến, dù chỉ còn cách tiết nguyên tiêu một ngày nhưng hắn là một vị thường ủy huyện ủy, hắn cũng không thể ngồi không mà chẳng làm gì.

- Tút, tút, tút...

Chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân tiếp điện thoại, đúng lúc âm thanh sung sướng của Lâm Dĩnh Nhi vang lên:

- Anh Tử Quân, em đang đi dạo với Gia Kỳ, anh đã làm xong chưa?

Vương Tử Quân nghe được giọng nói vui vẻ của Lâm Dĩnh Nhi, hắn giống như cảm thấy bộ dạng nàng đang hưng phấn đi trên đường, thế là cười nói: nguồn TruyenFull.vn

- Trong tay anh còn vài văn kiện cần xử lý, thế này đi, chút nữa anh mời em dùng cơm trưa.

- Như vậy thì được, anh Tử Quân, Gia Kỳ muốn bỏ bạn trai Tiểu Huy, hì hì, là công lao của em, em phát hiện em bắt đầu làm chuyện xấu giống anh.

Vương Tử Quân thật sự dở khóc dở cười, mình chỉ mở miệng để đổi xe mà thôi, không ngờ lại làm cho một cô gái bị lây bệnh. Lâm Dĩnh Nhi ở bên kia vui vẻ cúp máy, Vương Tử Quân cũng lắc đầu cúp điện thoại.

- Bí thư Vương, Chánh án Phó Thuấn Triêu của tòa án gọi điện thoại đến, hỏi khi nào thì anh rảnh, anh ấy muốn mời anh dùng cơm.

Tôn Hạ Châu từ bên ngoài đi vào nói.

" Phó Thuấn Triêu? "

Vương Tử Quân khẽ gõ lên bàn, sau đó hắn dùng giọng thản nhiên nói:

- Trước ngày mười lăm tôi đều rất bận, thế này đi, cậu cám ơn ý tốt của anh ấy, nói là qua tiết nguyên tiêu tôi sẽ mời anh ấy dùng cơm.

Tôn Hạ Châu khẽ gật đầu, hắn ghi lại lời nói của Vương Tử Quân vào trong sổ, sau đó báo cáo vài công tác đơn giản cho bí thư Vương rồi rời khỏi phòng.

Vương Tử Quân lại tiếp tục xem xét văn kiện, sau đó đưa tay duỗi ra sau lưng, cảm thấy khá mỏi mệt. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì khẩn cấp, cũng có thời gian đi dạo với tiểu nha đầu Lâm Dĩnh Nhi kia. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn đứng lên và cầm lấy cặp của mình.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên dồn dập, Vương Tử Quân nhướng mày, hắn không thể không nhận máy:

- Alo, tôi là Vương Tử Quân.

- Anh Vương...Anh Vương, không hay rồi, Dĩnh Nhi gặp phiền toái, có người kéo cô ấy đi.

Giang Gia Kỳ nói không ra hơi trong điện thoại, Vương Tử Quân nghe thấy vậy mà trái tim chợt bóp chặt.

- Các cô đang ở chỗ nào?

Vương Tử Quân áp chế tâm tình, sau đó trầm giọng nói.

- Ở chợ phía đông, anh đến nhanh đi.

Âm thanh của Giang Gia Kỳ có vẻ cực kỳ khủng bố.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, hắn cũng không quan tâm đến những thứ khác mà nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc của mình. Hắn vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trương Tân Dương.

- Tôi hạn cho anh trong thời gian mười phút, nhanh chóng chạy đến chợ huyện thành.

Vương Tử Quân nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại, khi bóng hình của Vương Tử Quân hiện ra ở hành lang thì Tôn Hạ Châu đã nhanh chóng chạy ra.

- Nói Tiểu Thái chạy xe, đi đến chợ.

Vương Tử Quân không đợi Tôn Hạ Châu mở miệng, hắn lạnh lùng phân phó. Tôn Hạ Châu thấy vẻ mặt và giọng điệu của Vương Tử Quân, hắn cũng không dám nhiều lời. Từ khi ở cùng Vương Tử Quân đến bây giờ, hắn luôn thấy bí thư Vương nở nụ cười thân mật và dễ gần, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình huống như hôm nay.

" Ai đã chọc giận bí thư Vương? "

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì một cảm giác chung mối thù bùng lên trong óc Tôn Hạ Châu, thế là hắn nhanh chóng chạy về phía ban lái xe gọi Tiểu Thái.

Thái Thần Bân lái xe rất nhanh, giống như một cơn gió phóng ra khỏi khu văn phòng huyện ủy. Thái Thần Bân là người có ánh mắt tinh đời, thấy rõ bộ dạng nóng lòng của Vương Tử Quân, vì thế hắn chạy xe như một con rắn, cực kỳ nhanh nhẹn.

Chợ phía đông của huyện thành, lúc này người đến kẻ di, cực kỳ náo nhiệt, thế nên khi xe chạy đến cổng thì đã bị đám người chắn đường, Vương Tử Quân nhanh chóng mở cửa xe và vọt ra bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.