Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!




Edit: Han

Đây vẫn là lần đầu tiên Nhiễm Diên dùng bữa cùng Quý Thịnh, thời kỳ Xuân Thu còn chưa có bàn tròn, dùng bữa đều là án kỉ, hai người sóng vai ngồi quỳ xuống đất, eo Nhiễm Diên đau mỏi vô cùng, lười biếng ỷ lại lên gối dựa dưới tay, không có nửa phần muốn ăn.

Đương thời mọi người chú trọng dáng vẻ, Quý Thịnh đã đổi vương bào mới nghiêm túc quỳ trước bàn, vén tay áo cầm đũa có thể nói là ưu nhã đẹp đẽ quý giá đến cực điểm, mắt đen tan tình dục khôi phục lại sự lãnh đạm, đem lát cá đặt trong đĩa trước mặt Nhiễm Diên, trầm giọng cười nhẹ nói.

"Ăn chút đi."

Miếng cá mỏng thấu dính một chút nước sốt, nhìn mỹ vị cực kỳ, Nhiễm Diên lại cực không thích thịt sống, uể oải lắc đầu, bộ diêu cắm trên búi tóc mây lắc nhẹ, mày liễu xinh đẹp duyên dáng nhíu lại.

Quý Thịnh đơn giản buông đũa xuống, vươn đại chưởng thay nàng xoa vòng eo nhỏ, trong mắt lạnh lẽo mang tia nhu hòa sâu không thấy đáy.

"Khó chịu sao? Nhưng mới vừa rồi còn câu lấy ta đâu..."

Còn chưa nói xong, Nhiễm Diên liền trừng mắt liếc hắn một cái, nơi riêng tư toan trướng so với buổi sáng còn muốn khó chịu hơn vài phần, may mắn đại chưởng bên hông lực đạo vừa đủ giúp nàng giảm bớt khó chịu, kỳ thật, nàng thực sự sợ Quý Thịnh, cùng căn hung vật dưới háng hắn kia.

"Mẫu hậu chiêu nàng đi Trường Nhạc Điện có nói gì không?"

Hắn giống như vô tình hỏi một câu, Nhiễm Diên mắt đẹp hơi liễm, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Đại Vương đây là biết rõ còn cố hỏi sao?"

Thanh âm có chút nhu nhược vô lực, dừng ở trong tai Quý Thịnh liền như lông vũ, mềm mại khuấy động trong lòng, tay to xoa ở bên hông nàng bỗng nhiên nhẹ xuống vài phần.

"Mẫu hậu chính là người như thế, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, Bổn Vương tự khắc sẽ bảo vệ nàng chu toàn, còn về Tiêu Tự kia.... Nàng cũng đừng có làm gì vọng động."

Quý Thịnh không phải kẻ hèn nhát như Trọng Tuyên, hắn bị cắt đứt đường lui nhưng vẫn có thể xoay đổi cục diện, trở về thượng kinh trở thành Yến Vương, đủ để chứng minh thủ đoạn của người này, trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng hắn đã chấp chưởng hết thảy vương quyền, tiền triều hậu cung không có việc gì là hắn không biết.

Nhiễm Diên cười nhạo một tiếng, trong mắt dâng lên tẫn ý trào phúng, câu cuối cùng kia của hắn rõ rành chính là muốn nhắc nhở nàng.

"Ta nếu không nghe lời, Đại Vương chẳng lẽ cũng muốn gọi người băm tay của ta?"

Lời này của nàng chứa đủ hận ý, hiện rõ xa cách, Quý Thịnh chậm rãi thu hồi tay, dưới ánh sáng dạ minh châu khuôn mặt tuấn mỹ hơi lạnh, nhìn về phía Nhiễm Diên trong ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần sắc bén: "Sao nào, giờ nàng lại còn muốn tức giận đấu trí với Bổn Vương?"

Nhiễm Diên ghét hắn hận hắn, đều là việc có thể lý giải, là hắn phá nát mộng Thái Hậu của nàng, thậm chí chiếm đoạt nàng, nhưng Quý Thịnh không hối hận khi làm như vậy.

"Nàng thật sự cho rằng Trọng Tuyên sẽ đưa nàng lên làm Thái Hậu?"

Nói đến chỗ này, Quý Thịnh thế nhưng không giận mà còn bật cười, nơi ánh mắt mơ hồ toát ra lãnh khốc kiêu căng, mang theo một tia khinh miệt, tựa như vô tình công kích sự thiên chân của Nhiễm Diên.

Nhiễm Diên tính tình không tốt, nhưng nàng không phải ngốc tử, người thông minh phải biết xét thời thế, lúc này nếu như phản bác Quý Thịnh, nhất định sẽ xảy ra tranh chấp với hắn, hiện giờ hắn đã là Yến Vương, nàng không có khả năng chống đối lại hắn.

"Đại Vương vẫn là nên dùng bữa đi."

Lui một bước trời cao biển rộng, nàng thế nhưng chưa quên đầu Trọng Tuyên là như thế nào xuất hiện ở trước mặt nàng, Quý Thịnh cái tên biến thái này, không thể dễ dàng trêu chọc vào.

Nhiễm Diên con mắt sáng khẽ nhúc nhích, lấy đũa của Quý Thịnh gắp đồ ăn cho hắn cũng coi như là khom lưng cúi đầu, nào ngờ, Quý Thịnh chậm chạp không tiếp, một đôi mắt như sói nhìn chăm chú nàng, nhìn đến người nàng sởn tóc gáy.

Thật lâu sau, chỉ nghe hắn nói: "Cũng đúng, thông minh như Phu nhân, sao có thể dễ dàng tin tưởng Trọng Tuyên, cho nên mới chuẩn bị sẵn đường lui đi Cao Lê thành?"

Cao Lê!

"Người đã làm cái gì?!!"

Ngay cả bản thân Nhiễm Diên cũng không phát hiện ra, thanh âm lúc này của nàng có bao nhiêu run rẩy.

Quý Thịnh cười lạnh, hắn vốn không muốn nói, nề hà Nhiễm Diên là tiểu dã miêu không hiểu thuần phục cùng nghe lời là gì, tàn nhẫn cắt đứt ý niệm cuối cùng của nàng, mới là chuyện hắn nên làm.

"Bổn Vương đã thay đổi người ở Cao Lê thành, ta nói rồi, trừ bỏ ở bên cạnh ta, nàng nơi nào cũng không được đi."

Nhất thời, mắt Nhiễm Diên trừng như sắp nứt ra, lửa giận trong khoảnh khắc bùng nổ, đem đũa ngọc trong tay hung hăng ném xuống nền đá cẩm thạch, đứng bật dậy, không kiềm chế được cao giọng mắng: "Quý Thịnh ngươi, cái kẻ điên này!"

Cao Lê thành là vương bài cuối cùng của Nhiễm Diên, nàng hầu hạ lão Yến Vương hai năm, ông ấy tuy không thể giao hợp được nhưng lại vô cùng sủng ái nàng, không chỉ ban Cao Lê thành cho nàng, còn âm thầm cho nàng ba ngàn giáp vệ, mỹ nhân trong loạn thế là không có kết cục tốt, lão Yến Vương biết rõ điều này, vì vậy mới cho Nhiễm Diên sự đảm bảo lớn nhất, đây là việc vốn không ai biết được.

Nhân tâm là thứ khó đoán nhất, cũng là thứ khó có thể tin tưởng, cho nên Nhiễm Diên căn bản không tin Trọng Tuyên, để ngừa vạn nhất, nàng chuẩn bị hai đường. Sau khi sự thành, nếu Trọng Tuyên tuân thủ hứa hẹn, nàng liền an an ổn ổn làm Thái Hậu của nàng; còn nếu Trọng Tuyên vi phạm lời thề, nàng liền rút đi Cao Lê thành, có ba ngàn giáp vệ thủ thành, cũng đủ để nàng quản lý một thành cả đời.

Thế nhưng, Quý Thịnh không chỉ đã biết đến Cao Lê thành, còn đổi người của nàng!

"Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy! Ngươi đã có được ta, vì sao còn muốn đem đồ vật cuối cùng của ta lấy đi!"

Nhiễm Diên rất ít khi tức giận như thế, cắn răng mắng hắn chỉ hận không thể cầm dao chém giết Quý Thịnh, người kia một lúc lâu sau mới lười biếng đứng dậy, tư thế thản nhiên phóng túng, Nhiễm Diên nghĩ cũng không muốn nghĩ liền giáng một cái tát về phía hắn.

"A!"

Cổ tay mảnh khảnh bị hắn bắt lại ở giữa không trung bóp chặt, động tác cường thế như muốn đem xương cổ tay nàng niết vụn.

"Dựa vào cái gì? Nhiễm Diên, Bổn Vương nói lại một lần cuối cùng, nàng là của ta, cả đời này!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.