Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 651: Phiền Não




"Rắc..!”

“Không ngờ..! Thật sự không thể nào ngờ được..!"

Mạnh Thường Quân tay phải nắm chặt, đem một cành cây lớn hơn cánh tay của mình bóp nát, ánh mắt hiện lên căm phẫn cùng sát ý cuồn cuộn.

Mấy người bọn họ ẩn tàng ở nơi đây không phải là thời gian ngắn, nơi đây vị trí là có thể quan sát rõ ràng căn biệt viện đối diện của Trần Vân Thanh không bỏ sót.

Chuyện hai người Lăng Tĩnh Y cùng Dương Tư Tư cùng nhau xà vào lòng của Trần Vân Thanh một cách tràn đầy tình cảm như thế kia, bọn họ chứng kiến từ đầu đến cuối, chính vì như thế, hắn mới căm giận như hiện tại.

Cảm giác bị người mình thương yêu nhất phản bội, cảm giác bị người con gái mình yêu thương nhất lợi dụng, cảm giác bị người mình thương yêu nhất lừa gạt thật sự là không hề thoải mái, hắn là nuốt không trôi cơn giận này a.

"Ta sẽ không có bỏ qua cho các người..!"

Cùng chung tâm trạng không nuốt trôi cơn giận còn có Cổ Cự Nghiệp, ánh mắt hắn hiện tại bắn ra sát khí so với lại Mạnh Thường Quân chỉ có hơn mà không có kém.

Những lời của Ngô Mãnh Đạt trước khi chết bọn họ còn là nữa tin nữa ngờ, phần lớn là không tin tưởng cho lắm, ai có thể nghĩ đến một người con gái tài sắc vẹn toàn như Lăng Tĩnh Y lại đi yêu thích một nam nhân đã có vợ kia chứ.

Nhưng vì một chút nghi hoặc trong lòng, bọn họ vẫn ở lại nơi đây suốt mười ngày, chờ xem chuyện gì có thể xảy ra, kết quả làm cho bọn họ chứng kiến một màn mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.

Hóa ra những gì mà Ngô Mãnh Đạt nói hoàn toàn là sự thật, Lăng Tĩnh Y là yêu thương tên tiểu tử Trần Vân Thanh kia, mà không phải là bất kỳ một ai trong số đám người mình.

Vậy mà bọn họ vẫn vì cô ta đi đánh nhau sống chết, thật là một chuyện cười lớn biết bao a.

"Trần Vân Thanh kia sắp đi đến Thái Hàn Sơn..!"

Lê Sĩ Nguyên nhận được tin tức mở ra xem liền nở một cái nụ cười lạnh lẽo.

Thái Hàn Sơn ngay cả Yêu Sư thất trọng đi cũng không thể nào bình an trở lại Mân Việt Học Viện.

Tên Trần Vân Thanh này khi không lại đi đến nơi đó, lần này thằng khốn đó không muốn chết cũng khó khăn.

Dám cướp đi người con gái mà Lê Sĩ Nguyên hắn chấm trúng, đây xem như là quả báo của tên này đi.

"Không..! Ta không muốn hắn chết dễ dàng như vậy, ta phải để cho hắn chịu hết cực hình trước khi chết..!"

Mạnh Thường Quân âm thanh lạnh lẽo vô biên vang lên.

Trần Vân Thanh tên này làm cho Mạnh Thường Quân hắn phải chịu bao nhiêu khuất nhục như thế kia, nếu mà để cho y chết một cách nhẹ nhàng như những đệ tử bình thường khác khi đến Thái Hàn Sơn làm nhiệm vụ thì quá dễ dàng cho tên đó quá rồi.

Đây hoàn toàn không phải là điều mà hắn mong muốn, hắn muốn chính là tự tay đem Trần Vân Thanh đánh bại, đem tên đó lăng trì cho đến khi chết, mới có thể rửa sạch sĩ nhục trong lòng của hắn.

"Thường Quân huynh..! Lần này tôi đồng ý với lại chủ ý của anh..!"

Hiếm khi Cổ Cự Nghiệp hắn cùng chung ý kiến với lại Mạnh Thường Quân, nhưng lần này là một cái ngoại lệ.

Cũng như Mạnh Thường Quân, Cổ Cự Nghiệp hắn là không muốn cái tên Trần Vân Thanh đó chết một cách quá ư là dễ dàng như thế, mười mấy môn cực hình của Cổ gia bọn họ còn chưa có sử dụng ra hết, đang cần có người để thử nghiệm, làm sao có thể để một nhân tuyển tốt như Trần Vân Thanh chết đi cho được.

Không chỉ là Trần Vân Thanh, con tiện nhân Lăng Tĩnh Y kia hắn cũng sẽ không có buông tha.

Cổ Cự Nghiệp hắn từ trước đến giờ ghét nhất là bị người khác lợi dụng, xem như đao kiếm đến sử dụng, Lăng Tĩnh Y lần này phạm vào điều cấm kỵ của hắn, hắn tuyệt nhiên cũng sẽ không để cho cô ta sống tốt.

"Lăng Tĩnh Y.! Hừ..!"

Trước giờ Mạnh Thường Quân hắn luôn nghĩ Lăng Tĩnh Y là một người con gái thuần khiết thánh thiện nhất, ai mà nghĩ đến cô ta cũng bỉ ổi như ai, không khác gì tiện nhân chốn lầu xanh là bao.

Mạnh Thường Quân hắn ở đây xin thề, không để cho Lăng Tĩnh Y chịu tận đau khổ, hắn sẽ mang họ của cô ta.

"Như vậy vẫn theo phương pháp củ tiến hành đi..!"

Lê Sĩ Nguyên nhàn nhạt lên tiếng, dễ nhận thấy hiện tại ánh mắt của hắn vẫn đang âm trầm đến đáng sợ.

Phương án củ mà Lê Sĩ Nguyên nói nhìn ánh mắt của y hiện tại thôi mọi người cũng đều hiểu đây là một phương án rất khủng bố rồi.

"Được..! Vậy ta xin cáo từ trước một bước..!"

Hai người Mạnh Thường Quân hiểu ý của Lê Sĩ Nguyên nói theo phương pháp củ là chuyện gì.

Trước đây bọn họ có hiệp nghị, người nào có thể đem Ngô Mãnh Đạt diệt đi, liên có thể theo đuổi Lăng Tĩnh Y trong một thời gian nhất định, những người khác không được giở trò phá đám, chọc gậy bánh xe.

Hiện tại tình cảnh biến đổi, phương pháp dĩ nhiên cũng khác biệt đi một chút, bây giờ đổi thành ai diệt được Trần Vân Thanh trước, người đó được quyền theo đuổi Lăng Tĩnh Y.

Thêm một chuyện trong lòng bọn họ hiểu nữa đó là, theo đuổi Lăng Tĩnh Y lần này không phải là muốn lấy Lăng Tĩnh Y về làm vợ, mà là đem con tiện nhân kia đưa vào lầu xanh chịu hết khuất nhục của thế gian kia.

"Chết..! Tam Giai Trận Pháp Sư đã đến bình cảnh..!"

Lê Sĩ Nguyên nhíu mày, sớm không có linh cảm đột phá, muộn không có linh cảm đột phá, lại đúng lúc hắn nhìn vài biệt viện của tên Trần Vân Thanh này linh cảm lại lóe lên, làm cho hắn thật không biết là nên khóc hay nên cười.

"Thôi được..! Để hai tên ngu xuẩn tụi bây đi thử nước trước, nếu Trần Vân Thanh có thể qua được, vậy thì ta ra tay cũng chưa có muộn đâu.!"

Cơ hội đột phá khí có được, Lê Sĩ Nguyên hắn thật sự không muốn cứ như vậy bỏ qua đi.

Nên nhớ hắn đã ở lại cảnh giới Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư này đã năm năm thời gian rồi, nhưng vẫn là không nhìn thấy con đường lên Tam Giai sơ kỳ cảnh giới.

Hiện tại hắn cũng đã sắp sửa bước qua ba mươi tuổi, thời gian tu hành Trận Đạo tốt nhất của hắn cũng không còn nhiều nữa, thời gian ở lại Mân Việt Quận Thành này thí luyện cũng không phải còn bao nhiêu.

Dự tính của hắn sau khi đột phá xong Tam Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư, nếu hai người Mạnh Thường Quân còn chưa có đem tên Trần Vân Thanh kia xử lý đi mất, vậy hắn sẽ ra hạ tên đó sau.

Hy vọng tên Trần Vân Thanh kia còn có chút bản lĩnh, có thể tại công kích của Mạnh Thường Quân mấy tên kia cùng tai nạn tại Thái Hàn Sơn còn có thể bình an vượt qua.

...

Viện Trưởng thư phòng..!

"Đại Trưởng Lão..! Ông làm như vậy là có ý gì..?"

Nguyễn Thư Dung dung nhan vẫn là xinh đẹp như thế kia, không khỏi làm cho nhiều đóa hoa bên trong thư phòng tự ti cúi gập xuống, có điều hiện tại trên gương mặt của Nguyễn Thư Dung bao phủ một tầng sương lạnh, như là ngăn cách người ngoài ngàn dặm một dạng.

Một bộ dáng bất cận nhân tình, không người nào dám tiếp tục ngắm nhìn, dù là si tình mấy chục năm như Phát Chính Nam, cũng không tự chủ cúi đầu mình xuống.

"Viện trưởng..! Không phải ngài muốn đối phó với ta hay sao..?"

Phát Chính Nam bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Tấm giấy mà Nguyễn Thư Dung cầm trên tay chính là đơn thư từ chức của hắn.

Không sai, hắn chính là muốn từ chức, bỏ đi cái chức vị đại trưởng lão của Mân Việt Học Viện này, đồng thời cũng muốn rời khỏi Mân Việt Học Viện nơi đây.

Đưa ra quyết định như thế này, hắn là suy nghĩ rất là lâu, cũng không hề mong muốn, hắn thà chết cũng không muốn rời đi Mân Việt Học Viện nơi này, rời xa Nguyễn Thư Dung.

Nhưng chuyện đời không có được như ý muốn của hắn, Nguyễn Thư Dung ý định đã quá rõ ràng, hắn không muốn rời đi cũng không thể.

"Khi nào tôi nói muốn đối phó với ngài đây.?"

Nguyễn Thư Dung nhắm mắt lại một chút, trong lòng nàng đã rất phiền não, Phát Chính Nam này đừng có đến đây cùng nàng nói chuyện không đâu có được hay là không đây.

"Viện Trưởng.! Trần Vân Thanh một chuyện..!"

Không muốn đối phó với lại Phát Chính Nam hắn, câu nói này trẻ lên ba cũng không thể nào tin tưởng được.

Bồ Mục không lâu trước đây đến nói cho hắn biết chuyện xảy ra sáng nay tại Tu Luyện Tháp, vốn chỉ là một chuyện nhỏ đưa một tên đệ tử đi làm nhiệm vụ khó nhằn, nhưng bên trong dụng ý thật sự là sâu xa.

Toàn bộ cao tầng đến đệ tử của Mân Việt Học Viện đang bàn luận chính là vì chuyện này.

Bên trong Mân Việt Học Viện này người không hiểu biết quan hệ chân chính của hắn cũng Trần Vân Thanh, đều cho là Trần Vân Thanh là đệ tử của hắn, Phát Chính Nam hắn là chỗ dựa phía sau của Trần Vân Thanh.

Ngoài sáng dường như không có người nào dám đi đắc tội với lại Trần Vân Thanh, vì đắc tội với Trần Vân Thanh là không cho Phát Chính Nam hắn mặt mũi, cũng là khiêu chiến với hắn.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.