Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 576: Lại Chiếm Tiện Nghi




Không vui vẻ không được, khi trận chiến vừa rồi nàng là người dành chiến thắng sau cùng, Trần Vân Thanh cũng gật đầu thừa nhận nàng là vợ của y, làm cho hai cô tình địch của mình không làm gì khác hơn là bại lui, quay trở về nhà.

Mỗi khi nhớ lại bộ dáng không cam lòng rời đi, Lưu Tố Hiền trong lòng không hiểu sao cảm thấy vui vẻ đến lạ kỳ.

"Em nhìn nhầm rồi..! Anh cùng Thường Tại Thiên không quen biết, ông ta sao có thể chú ý đến anh được..!"

Cặp song phong của Lưu Tố Hiền lại lớn hơn lần trước một chút, đây là cảm nhận của Trần Vân Thanh khi cánh tay hắn vẫn là đang kề sát ngọn núi non của Lưu Tố Hiền.

Có cơ hội ăn bớt như thế này Trần Vân Thanh hắn là không dễ dàng gì bỏ qua, nói nữa vừa rồi hắn cũng là bị Lưu Tố Hiền hành hạ quá thảm, cũng nên chiếm lại đối chút mới phải chứ.

"Có lẽ là do em đa nghi..!"

Mỗi khi Trần Vân Thanh cánh tay cọ sát vào bên trong, Lưu Tố Hiền là một trận ngứa ngáy trong lòng, thật muốn đạp cho Trần Vân Thanh một cái vì giám chiếm lấy tiện nghi của nàng.

Nhưng nghĩ lại, toàn thân trên dưới của mình có chỗ nào mà tên khốn này chưa chạm qua đâu chứ, đặt biệt là đôi song phong của mình, sở dĩ nó lớn lên lạ thường cũng là do ngày đó tại Minh Châu Biệt Viện tên khốn này ra tay nơi đó mạnh nhất, đến giờ nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy đau.

Nên là chuyện tên này hiện tại chiếm một chút tiện nghi cũng không có gì là quá lớn.

"Nói đi..! Vì sao lần này lại đến nơi đây..?"

Trần Vân Thanh không muốn nghe trên đài cao Thường Tại Thiên luyên thuyên nói nhảm nữa, hắn là động thủ một cái, ngay lập tức đưa Lưu Tố Hiền đến trước mặt của mình, hai tay rất tự nhiên đặt lên vai của nàng, nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp không một chút tỳ vết của Lưu Tố Hiền, nghiêm túc hỏi.

"Phu quân..! Người ta là nhớ anh, cho nên mới đến đây tìm anh mà thôi..!"

Lưu Tố Hiền cũng không có ăn Trần Vân Thanh nghiêm túc này một bộ, nàng vẫn tỏ ra bình thản, còn dùng tay ngọc vuốt lên lồng ngực của Trần Vân Thanh, không thể nói hết có bao nhiêu khiêu khích.

"Được rồi..! Em nói thật, ngoài chuyện muốn bên cạnh anh ra, em còn muốn thi vào Mân Việt Học Viện làm học viện một thành viên nữa..!"

Hồi lâu mà Trần Vân Thanh vẫn cứ giữ một loại ánh mắt cũng tư thế như thế này nhìn minh cuối cùng Lưu Tố Hiền cũng là chịu thua đến.

"Em muốn tham gia khảo hạch..?"

Trần Vân Thanh khá là nghiền ngẫm nhìn Lưu Tố Hiền, cô gái này công phu nói dối càng ngày càng kém rồi, lấy tu vi Yêu Sư nhị trọng hiện tại.

Như cô ta muốn, chỉ cần hiển lộ tu vi, ngay lập tức liền có thể được làm Nội Viện đệ tử ngay tức khắc, có cần phải đi cùng đám Yêu Sĩ như hắn đây tranh dành cái Ngoại Viện đệ tử cho mệt hay không.

"Thì người ta nói muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh anh mà..!" Lưu Tố Hiền làm mặt giận.

Đúng thật lấy tu vi của nàng, chỉ cần hiển lộ ra, không cần phiền toái đến Phong Lang Sơn này làm gì cho vô ích.

Nhưng thẳng đường nàng có nghe nói đến, mấy gia tộc lớn đều có ý định đối phó với lại Trần Vân Thanh, vì sợ Trần Vân Thanh xảy ra chuyện gì, nên nàng mới đến nơi đây, mục đích cũng chỉ là muốn trợ giúp y một tay mà thôi.

"Nương tử! Cảm ơn em nhiều lắm..!"

Không đợi Lưu Tố Hiền phản ứng lại, Trần Vân Thanh ôm thật chặt Lưu Tố Hiền vào trong lòng, trên mắt còn có tầng hơi nước, nhìn qua có cảm giác hắn khá cảm động một dạng.

Nghĩ lại cũng đúng, Lưu Tố Hiền nếu muốn gia nhập Mân Việt Học Viện không cần phải chạy đến đây làm quái gì, cũng chỉ vì quan tâm lo lắng đến mình, nên cô ta mới làm như vậy mà thôi, hắn không hiểu biết lại còn hiểu lầm cô gái này, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy áy náy quá.

'Khốn kiếp..! Lại muốn chiếm tiện nghi của ta..!' Lưu Tố Hiền trong lòng thầm hận không thôi, tên khốn này ôm nàng cũng không cần ôm chặt đến như thế kia chứ.

Lưu Tố Hiền toàn thân nàng là bủn rủn vô lực hết sức, trong đầu cũng là mông lung đáng sợ.

Cứ mỗi lần Trần Vân Thanh đem nàng ôm vào trong lòng, hơi ấm nồng nàn từ thân thể của Trần Vân Thanh phát ra làm đầu óc của nàng có chút mụ mị.

Dù đã dặn lòng bao nhiêu lần phải thật bình tĩnh, không được để tên khốn này mê hoặc, nhưng dường như nàng không làm được thì phải.

"Vân Thanh..! Đây là ban ngày..! Anh làm như vậy làm sao có thể xem được..!"

Lưu Tố Hiền dù sao cũng có đôi chút kinh nghiệm, nàng phản ứng lại đây, ngay lập tức giãy giụa, muốn thoát khỏi đôi bàn tay của Trần Vân Thanh.

"Không sợ..! Nơi đây vắng vẻ, không mấy người quan sát..!"

Trần Vân Thanh da mặt cũng khá là dày, nhìn lại xung quanh nơi này đúng chỉ có hắn cùng Lưu Tố Hiền, hai người lại ngăn cách bên ngoài một cây đại thụ.

Vị trí này không sợ người nhìn thấy, thêm nữa hiện tại tất cả đều tập trung nghe Thường Tại Tâm giảng thuật quy tắc, còn ai đi chú ý bên này nữa.

"Hơn nữa chúng ta là vợ chồng..! Thân nhau một chút đâu có gì to tát.!" Trần Vân Thanh rất là vô sĩ nói.

Hắn nói đây cũng đâu có gì sai, hai người bọn họ thân qua hết mọi nơi rồi mà, chính miệng của Lưu Tố Hiền cũng đã thừa nhận, cô ta là vợ của hắn đó thôi, chuyện này bình thường như ở huyện đó mà.

Một bên nói, tay của hắn hiện tại cũng không hề nhàn rỗi, cách bên ngoài một lớp nhung lụa cung trang kiểm tra độ đàn hồi từng tất da thịt của Lưu Tố Hiền xem mấy tháng nay có biến hóa gì hay không, nhìn ra được, vẫn là tuyệt vời như xưa.

"Xẹt..!"

"Vân Thanh..! Anh vô sĩ..! Không cùng anh nói nữa..!"

Lưu Tố Hiền nhân lúc đôi tay của Trần Vân Thanh loạn động, liền là nắm lấy cơ hội nhanh chóng rời xa vòng tay của hắn.

Không phải nói chứ Yêu Sư nhị trọng hậu kỳ hiện tại của Lưu Tố Hiền cũng không phải là dùng để chưng cho đẹp, thoắt cái nàng đã cách xa Trần Vân Thanh hơn mười mét, dù Trần Vân Thanh có phản ứng lại cũng là không còn kịp.

"Không như vậy cô chịu rời đi sao..?"

Dư hương từ ngọc thể của Lưu Tố Hiền để lại làm cho Trần Vân Thanh có chút nuối tiếc, cảm xúc này thật tuyệt, hắn là không muốn rời xa.

Nhưng cũng bất đắc dĩ mà thôi, hắn cảm giác được Lưu Tố Hiền này không đơn giản, tiếp cận mình cũng là có mục đích, hắn không muốn để cô ta bên cạnh quá lâu.

Sợ sẽ phát sinh một số chuyện mà hắn không thể lường trước được.

...

"Tiểu thư..! Cô cũng đã nhìn thấy, Trần Vân Thanh kia không phải là hạng tốt lành gì..!"

Trần Vân Thanh nói khu vực của hắn vừa rồi có chút vắng vẻ, không người để ý, nhưng thực tế là không có phải, mọi hành động cùng cử chỉ của hắn đều lọt vào tầm mắt của người có tâm, đặt biệt ở đây là Kim Huyền Cô cùng Lăng Tĩnh Y hai người.

"Vân Thanh ca ca..! Anh còn có bao nhiêu nữ nhân nữa chứ..?"

Lăng Tĩnh Y nghe như không thấy lời nói vừa rồi của Huyền Cô, nàng vẫn còn tại trong trạng thái đau lòng chưa thoát đi ra.

Mấy hôm trước Huyền Cô báo lại cho nàng biết Trần Vân Thanh có hai người phụ nữ, quan hệ còn rất thắm thiết, nàng còn không tin tưởng lắm, cũng nghĩ là Huyền Cô muốn chia rẽ hai người bọn họ nên dùng ra hạ sách này mà thôi, ba năm qua bà ta vẫn luôn luôn như vậy mà.

Chỉ là hôm nay những gì nhìn thấy hoàn toàn đánh tan sự nghi hoặc trong lòng của nàng, Trần Vân Thanh đối với hai người con gái kia dụng tình thật sâu, nhất là Dương Tư Tư kia, không biết xấu hổ nhận là nữ nhân của Trần Vân Thanh, nàng là đã triệt để tin tưởng rồi.

Chuyện sau đó xảy ra càng nằm ngoài tưởng tượng của nàng, Lưu Tố Hiền xuất hiện, tự nhận mình là vợ của Trần Vân Thanh, y cũng không hề phản bác, điều này làm cho nàng tan nát cõi lòng.

Không biết Lưu Tố Hiền kia có phải là người nữ nhân cuối cùng của y không nữa.

Đây hoàn toàn không phải là Vân Thanh ca ca năm xưa mà nàng từng quen biết a.

"Huyền Cô..! Chúng ta đi thôi..!"

Lăng Tĩnh Y thu hồi ánh mắt của mình lại, nhàn nhạt lên tiếng.

"Vâng..! Tiểu thư..!"

"Chúng ta lập tức trở lại Chủ Đại Lục..!"

Cũng như Tiền Giang vị kia đi theo bảo hộ Trần Kim Tiền, Huyền Cô nàng không có khi nào mà không muốn rời đi cái nơi cằn cỗi Nam Hoang Chi Địa này trở lại Chủ Đại Lục.

Họ Tiền kia thực hiện được ước muốn làm nàng hâm mộ không thôi, hiện tại cũng là đã đến lượt mình, nằm gai nếm mật bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có thể trở về nhà được rồi.

"Ai bảo tôi muốn trở lại Chủ Đại Lục..?"

"Tiểu thư..! Cô..!"

Đang muốn lấy Phi Chu từ Nhẫn Trữ Vật ra Huyền Cô thân hình hơi cứng lại một chút, không phải cô gái này muốn trở về nhà hay là sao?

Bây giờ sao lại không muốn rồi.

"Tôi muốn trở lại Mân Việt Học Viện..!"

Lăng Tĩnh Y đính chính lại tin tức một lần nữa, nàng đã bao giờ nói mình muốn trở lại Chủ Đại Lục bao giờ đâu.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.