Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 474: Đã Quá Muộn




Bây giờ nó xảy ra biến cố không ai ngờ đến, cũng chỉ nên báo lại cho ông ta, xem ông ta xử lý như thế nào..

Chuyện đã như thế này rồi, ở giữa thanh thiên bạch nhật, hắn cũng khó có thể đi thay đổi kết quả gì nhiều.

Không ai nghĩ đến, bên trong Trần Phủ này lại có người không nhận ra Nhị Thiếu gia của Trần gia như Trần Vân Thanh tên đó.

"Tân Niên Hội Võ năm nay đến đây là kết thúc, danh sách những người đạt được danh ngạch, ngay ngày hôm sau sẽ được công bố rộng rãi bên trong Trần Phủ..! Hiện tại tất cả giải tán hết cả đi..!"

Trần Đại Hùng làm người chủ trì Tân Niên Hội Võ lần này, chính hắn cũng là người lên tiếng bế mạc, xem như Tân Niên Hội Võ lần này kết thúc.

Một lần Hội Võ kỳ dị cùng khác người nhất trong lịch sử Trần gia, đến đây cũng đã kết thúc.

"Vâng..! Trưởng Lão..!"

Không giống như Trần Vân Thanh vì nhiều lý do rời đi ngang xương như thế, ở nơi này tất cả mấy ngàn đệ tử, phải đến khi Trần Đại Hùng lên tiếng thông báo kết thúc lần này Hội Võ, tất cả đệ tử mới dám lũ lượt rời đi.

Người không đạt được mục đích của mình thì mặt buồn xo rời đi, còn những người có được danh ngạch trong tay gương mặt tuy vui mừng.

Nhưng cũng khá là cẩn trọng, bởi vì tất cả đều hiểu, qua được Tân Niên Hội Võ của Trần gia chỉ là khởi đầu, muốn gia nhập Mân Việt Học Viện, còn phải trải qua quá trình còn gian nan hơn bây giờ gấp nhiều lần, muốn đạt được đích đến cuối cùng, cần phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn mới được.

"Hắc hắc..! Ngay cả danh ngạch dành cho Nhị Thiếu Gia mà Trần Vân Thanh cũng dám lấy, xem bộ chúng ta sắp có kịch hay để mà xem rồi đây..!"

Ngoại Viện lẫn Nội Viện đệ tử đều rời đi, nhiều người chụm năm chụm ba lại với nhau trò chuyện.

Chủ đề không có gì khác hơn là chuyện Trần Vân Thanh đánh bại Trần Tiêu Đông, cướp đi danh ngạch vốn đã chắc chắn thuộc về Trần Tiêu Đông từ trước, phần đông đều cho răng Trần Vân Thanh lần này sẽ không có được kết cục tốt đẹp gì cả.

"Không có gì là kịch hay hay không kịch hay, ngày mai công bố danh sách người đi đến Mân Việt Quận Thành, sẽ có tên của Trần Nhị Thiếu gia mà thôi..!" Cũng có nhiều người nhìn xa trông rộng, lên tiếng nói ra dự đoán của mình.

Nhiều người xung quanh cũng là gật đầu, theo như bọn họ nghĩ đây là chuyện đương nhiên, tuy Tân Niên Hội Võ xưa nay vốn truyền tụng vô cùng công bằng cùng công tâm, nhưng người hiểu chuyện thì lại khinh thường nhìn lại.

Trong lịch sử là có rất nhiều lần có người trong trong lúc Tân Niên Hội Võ lọt được vào hai mươi vị trí, nhưng ngay sáng ngày hôm sau công bố tin tức, đã bị thay vào một người khác.

Có rất nhiều lý do cho sự thay đổi đó, nhiều thí sinh trần tình mình là tự nguyện nhường ra vì cảm thấy thực lực không đủ, cũng có người không hiểu nguyên nhân gì đột nhiên biến mất, không ai nhìn thấy nữa.

Trường hợp của Trần Vân Thanh, dám đắt tội với lại Nhị Thiếu Gia, tên này có thể bình an nhường ra danh ngạch đó là chuyện cực kỳ may mắn rồi, tệ hơn, ngày mai bọn họ sẽ còn nghe thấy tin tức Trần Vân Thanh đột nhiên biến mất khỏi Trần Phủ cũng nên.

...

Đêm tối..! Số hai trăm lẽ ba biệt viện.

"Khụ..! Khụ..!"

"Theo như lời của chú nói, lần này danh ngạch đi đến Mân Việt Quận Thành của tôi có biến hay sao..?"

Trần Vân Thanh ôm ngực ho khan vài tiếng, gương mặt của hắn bây giờ vẫn còn không được tốt lắm, chứng tỏ thương thế của hắn hiện giờ vẫn chưa được khá hơn trước đây là mấy.

Cộng thêm việc nghe thêm tin xấu liên tục từ Trần Tuyết Tùng, làm cho tâm trạng của hắn càng thêm không được ổn.

"Không có sai...! Theo tôi đoán không sai, chút nữa sẽ có người đến tìm Lão Đại anh mà thôi..!" Trần Tuyết Tùng gật đầu, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Khi Trần Vân Thanh bay lên cái Lôi Đài số hai mươi kia, hắn trong lòng đã cảm thấy không ổn rồi, hắn là muốn lên tiếng khuyên bảo Trần Vân Thanh từ bỏ chiếc lệnh bài nơi Lôi Đài đó, tiếc là hắn chưa kịp lên tiếng thì Trần Vân Thanh đã đem Trần Tiêu Đông đánh bại mất rồi, có muốn nói gì cũng không hề có ý nghĩa nữa.

"Thì ra nguyên nhân là đây..!" Trần Vân Thanh ánh mắt đưa ra bên ngoài nhìn màn đêm đã dần chuyển tối, lâm vào trầm tư.

Hắn nhớ khi mình đem tên thanh niên kia đánh bại xong, Trưởng Lão Trần Phụng Minh nhìn mình không được tốt, quay lại bên dưới cũng nhìn thấy đám đệ tử kia tránh hắn như là tránh tà, ngay cả người nhiệt tình nhất dẫn đường cho hắn là Trần Ánh Dương cũng không có thấy đâu nữa, hắn trong lòng khi ấy rất là nghi hoặc.

Nhưng thương thế trong người đúng lúc chuyển biến xấu, hắn cũng không có thời gian đi tìm hiểu đây là có chuyện gì, nhanh chóng chạy trở lại nơi đây dưỡng thương.

Không ngờ người mà hắn đánh bại lại là con trai thứ hai của Tộc trưởng Trần Tiêu Thiên, người mà hắn nghe đồn là một tên nhị thế tổ, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, bây giờ hắn đã lâm vào phiền toái không hề nhỏ rồi.

"Haiz..!"

Trần Vân Thanh thở dài một tiếng.

Chuyện xảy ra đến bây giờ cũng một phần là nên trách Trần Vân Thanh hắn không có quan sát được tốt.

Số hai mươi Lôi Đài người thủ đài chỉ là một tên Yêu Sĩ nhất trọng sơ kỳ, thế nhưng tên này có thể tại một rừng Yêu Sĩ nhị trọng lẫn tam trọng vẫn có thể đứng vững suốt một tiếng đồng hồ, hắn nên nghĩ đến chuyện này quá mức không bình thường mới đúng.

Chỉ là khi đó hắn bị thương, người đã rất mệt, mà một khi mệt mỏi, suy nghĩ sẽ không còn được sáng suốt như trước.

Thêm một phần nữa là hắn không muốn lấy ra quá nhiều bản lĩnh cho thiên hạ nhìn thấy, cho nên phải chọn đối thủ yếu nhất. Ai có thể nghĩ, tính toán cho cố rồi cũng có lúc sơ xuất, bây giờ hắn phải nghĩ cách giải quyết hậu quả rồi.

"Vân Thanh đại ca..! Chúng ta rời khỏi đây đi..!"

Dương Tư Tư gương mặt rất là lo lắng, đến bên cạnh của Trần Vân Thanh, kéo góc áo của hắn, lên tiếng khuyên nhủ.

Nói thật ngay sau khi nghe Trần Tuyết Tùng nói về chuyện người mà Trần Vân Thanh ra tay đánh thắng là Nhị Thiếu gia của Trần Phủ, nàng là đã lo lắng rồi.

Những người sinh ra thuộc tầng lớp quý tộc thượng lưu thường không có mấy ai là người tốt.

Nàng cũng nghe Trần Tuyết Tùng nói tên Trần Tiêu Đông này không phải hạng người gì tốt, khi nam bá nữ chuyện ác nào tên đó cũng làm, Trần Vân Thanh đắc tội với loại tiểu nhân như thế này, thật sự không phải là chuyện gì tốt.

Nhất là lần này có liên quan đến danh ngạch đi Mân Việt Học Viện tu luyện một chuyện, những chuyện mờ ám trước ngày lên đường là không có thiếu, có rất nhiều người biến mất trước ngày lên đường, nàng sợ Trần Vân Thanh cũng đi theo bước chân của những người đó, nếu Trần Vân Thanh có chuyện gì, nàng phải biết sống làm sao đây.

"Muộn rồi..!"

Trần Vân Thanh nhàn nhạt mỉm cười, lắc đầu một cái.

Hắn lăn lộn trên giang hồ cũng không phải ngày một ngày hai, hắn hiểu rõ nếu mình không có giải quyết tốt chuyện này, rời khỏi nơi đây là chuyện không thể.

"Trần Vân Thanh..! Tộc trưởng có việc muốn gặp cậu..!"

Quả nhiên, ngay sau khi lời nói của Trần Vân Thanh cất lên, bên ngoài biệt viện của hắn xuất hiện một người, người này cũng không phải là người xa lạ gì, chính là Trần Phụng Minh, người được phân công làm trọng tài tại Lôi Đài số hai mươi lúc sáng.

"Phụng Minh Trưởng Lão..! Xin ông dẫn đường đi..!" Trần Vân Thanh gật đầu, tâm trạng khá là bình thản, như chuyện Trần Phụng Minh đến đây không nằm ngoài dự tính của hắn một dạng.

Chuyện này cũng không phải chuyện gì quá to tát, kể tù lúc nghe Trần Tuyết Tùng nói ra người mà hắn đánh bại lúc sáng là Trần Tiêu Đông, hắn là đã đoán trước, chắc chắn sẽ có người đến tìm mình rồi.

Cũng vậy, hắn cũng muốn xem, cao tầng của Trần Gia này muốn đối phó với mình như thế nào.

"Được..! Cậu đi theo tôi..!"

Trần Phụng Minh khá là bất ngờ trước sợ bình tĩnh thái quá của Trần Vân Thanh, theo hắn nghĩ bất kỳ đệ tử nào bên trong Trần Phủ này, khi nghe nói mình phải gặp Tộc Trưởng, còn không phải là chuyện tốt, liền sẽ lo lắng bất an, hỏi thăm này nọ, nhưng tại trên người của Trần Vân Thanh, hắn không nhìn thấy được chuyện như thế này.

Chỉ là khi nhìn qua Trần Tuyết Tùng cách đó không xa, hắn dường như cũng đã hiểu ra vấn đề, không ngoài khả năng Trần Tuyết Tùng đã thông báo cho Trần Vân Thanh tất cả mọi chuyện muốn biết cùng cách ứng phó rồi, nên tên này mới bình tĩnh đến như thế kia.

Có một người bằng hữu có thực lực cao, còn luôn quan tâm đến bạn bè như Trần Tuyết Tùng, tên Trần Vân Thanh này cũng thật có phúc.

...

Tộc Trưởng thư phòng...

"Khụ..! Phốc..!"

"Tộc Trưởng..! Ngài không có sao chứ..?"

Trần Ấn Văn lo lắng đến gương mặt chuyển xanh, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Trần Tiêu Thiên.

Không phải nói Trần Tiêu Thiên sau lần bế quan lần này sẽ đột phá được Yêu Sư cảnh giới hay là sao..?

Trước đây một tháng khi cầm Tam Dương Quyết vào mật thất bế quan, Trần Tiêu Thiên trên gương mặt là tự tin tràn đầy, nói mình sau khi xuất quan, chắc chắn sẽ đột phá được Yêu Sư cảnh giới, dẫn đầu Trần gia bọn họ, tấn công Mang gia, đem Mang gia tiêu diệt như Tô giá từ đó thống nhất được Chấn Nam Thành, lập ra cơ nghiệp ngàn năm cho Trần gia.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.