Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 463: Đáng Sợ Như Vậy




Nhà của Dương Nghị Tâm..

"Khụ..!"

"Tư Tư.! Nhanh..! Con nhanh đưa vị công tử này xuống bên dưới mật thất của gia tộc ta đi..!"

Thực lực của người kia quá mạnh, dù là tập trung lại mấy trăm người của Dương gia trấn cũng không phải là đối thủ của người đó, với tốc độ giết người quá mức nhanh chóng của tên ác nhân kia, không mấy chốc sẽ tiến đến nơi này. Khi đó dù Dương Nghị Tâm hắn có bản lĩnh cao đến thế nào, cũng không thể nào thoát chết cho được.

"Phụ thân..! Vậy còn cha thì sao..?"

Tín hiệu có cường địch tập kích Dương gia trấn không bao lâu trước đây đã được Trưởng Trấn phóng lên trời cảnh báo, cha của nàng cũng như tất cả người dân đều biết rõ là đã có cường địch tấn công Dương gia trấn, nên vội vàng chạy đi ra cùng mọi người chung tay kháng địch.

Nhưng giờ nhìn thấy phụ thân mình thảm trạng, chỉ sợ lần này đến tấn công bọn họ người kia thực lực quá mức khủng bố, tất cả người dân Dương gia trấn hợp lại cũng không phải là đối thủ của người đó.

Bây giờ cha nàng bảo nàng đưa người thanh niên đang trọng thương này vào mật thất lánh nạn, nghe ra được là ông ta sẽ không có đi cùng nàng lánh nạn, nàng thật sự rất là lo sợ a.

"Tư Tư..! Họa lần này của Dương gia trấn là do cha đưa đến, cha không thể rời đi được..!"

Dương Nghị Tâm nhìn vẫn còn hôn mê bất tỉnh bên kia Trần Vân Thanh, hơi khẽ lắc đầu một cái đối với lại Dương Tư Tư nói.

Không phải vô duyên vô cớ mà tên sát nhân cuồng ma kia giữa đêm mưa gió như thế này chạy đến nơi đây tàn sát người Dương gia trấn bọn họ, vừa rồi tên kia còn hỏi tên một người là Trần Vân Thanh.

Như hắn đoán không sai, người mà tên sát nhân kia muốn tìm, chính là người thanh niên đang nằm hôn mê nơi đây.

Chính Dương Nghị Tâm hắn là người đã ra tay cứu giúp người thanh niên này, nên mới gây ra tai họa lớn cho Dương gia trấn, hắn không thể nào chạy trốn để những người khác thay mình chịu tội được, làm như thế suốt cả cuộc đời này hắn cũng không thể nào an tâm, lương tâm của hắn sẽ bị dày vò đến chết.

Thà hắn chết đi, cũng không muốn sống trong một loại hoàn cảnh như vậy.

"Hừ..! Nếu họa do ông đưa đến..! Như vậy ông nên đi chết đi.."

"Ngươi ....!"

Âm thanh lạnh lẽo truyền đến, trong lúc nhất thời cả hai cha con Dương Nghị Tâm giật mình không hề nhẹ, dự báo cho bọn họ biết dường như nguy hiểm cực lớn chuẩn bị xảy ra.

"A....."

...

Sáng sớm hôm sau..! Đại Cao Phong Sơn bên dưới chân núi.

"Đạp..Đạp...! Đạp..!" Tiếng bước chân rất nặng đi về hướng Đại Cao Phong Sơn chính diện, một người đàn ông tóc tai lù xù, toàn thân rách rưới đang tiến lại.

Đám người Hồ Phi nhìn kỹ lại, trong lòng khẽ kinh dị, đây không phải là lão đại Tiếu Nhất Hồng của bọn họ hay là sao.

"Đại ca....! Anh làm sao vậy..?".

"Bang chù...! Ngài không sao chứ..!".

"Ai trong người có Đan Dược trị thương, lập tức đưa ra đây..!"

Hồ Phi đám người vốn đợi Tiếu Nhất Hồng tại dưới chân núi này cả mấy ngày trời, bọn họ vẫn luôn ở nơi đây chờ tin tức chiến thắng của Tiếu Nhất Hồng trở lại, nhưng nhìn hoàn cảnh của Tiếu Nhất Hồng bây giờ, có vẻ không mấy lạc quan, ngay cả cánh tay trái cũng bị mất đi luôn là đủ hiểu rồi.

"Không cần..! Mau đưa ta trở lại Động Phủ..!"

Tiếu Nhất Hồng nắm lấy cánh tay của Hồ Phi, gương mặt tái nhợt không còn một tia máu, ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi, thân hình hơi run rẩy, như là đã từng gặp qua một chuyện gì đó rất đáng sợ một dạng.

"Vâng..! Đại Ca..!"

Hồ Phi không dám hỏi nhiều, đưa Tiếu Nhất Hồng chạy nhanh lên núi, trước mình vẫn là ổn định lại thương thế của Tiếu Nhất Hồng mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác sau này mới hỏi lại sau đi.

"Tên Trần Vân Thanh kia đáng sợ đến như vậy sao..?"

Đám người Sầm Ngọc Sơn nhìn Hồ Phi mang theo Tiếu Nhất Hồng chạy đi mất hút thế kia, không khỏi thấp giọng nghị luận.

Tiếu Nhất Hồng trước khi đi là nói mình đi tìm Trần Vân Thanh để trả thù, kết quả là bị thương nặng trở về, trước đó không lâu Hắc Cẩu, Hồng Côn cũng đều là như thế.

Điểm chung của tất cả mấy người này là không có kết quả tốt đẹp gì.

Tiếu Nhất Hồng khá hơn một chút vẫn còn giữ được cái mạng để quay trở lại, còn những người khác đã chết mất xác từ lâu rồi.

Tên Trần Vân Thanh đáng sợ đến như thế kia, từ nay về sau bọn họ nên tránh xa y một chút mới được.

'Mình vẫn là đánh giá quá thấp Trần Vân Thanh sao..?' Tâm trạng của Mang Huyền Phong bây giờ rất là phức tạp, buồn vui lẫn lộn, nhưng tính ra, vui mừng vẫn là nhiều hơn một chút.

Tiếu Nhất Hồng kinh khủng như thế nào thì hắn đã nhìn ra được, một khi người này tự mình ra tay, hắn trong lòng nghĩ không có cái lý do gì mà một tên tiểu tử như Trần Vân Thanh có thể sống sót cho được, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện phải chết theo Trần Vân Thanh nữa kia.

Nhưng kết quả hắn là đã nhìn nhầm, người phải thất bại lui về là Tiếu Nhất Hồng, không phải là Trần Vân Thanh.

Cũng là không biết trong tay của Trần Vân Thanh cất giấu bao nhiêu thủ đoạn đây nữa, hắn càng ngày càng chờ mong a.

Tin tức Tiếu Nhất Hồng đích thân ra tay diệt sát Trần Vân Thanh nhưng lại thất bại thảm hại quay trở lại, ngay cả cánh tay trái cũng mất đi luôn, chẳng mấy chốc truyền khắp toàn bộ Đại Cao Phong Sơn, người bên trong kinh sợ đan xen, bàn luận sôi nỗi.

Nhưng có một điều có thể thấy rõ, đó là cái tên Trần Vân Thanh này, đã khắc sâu vào tâm trí của tất cả mọi người bên trong Chấn Nam Đạo, đây là nhân vật không một ai muốn trông thấy nhất.

Quả thế, các đại cao thủ của Chấn Nam Đạo đi diệt Trần Vân Thanh đều là một đi không trở lại, ngay cả Bang chủ của bọn họ, người có thực lực cao nhất tại đây cũng là mặt xám mày tro trở về, lấy bọn họ một chút thực lực như thế này, làm sao dám đi tìm Trần Vân Thanh chịu chết.

Lời đồn bên trong Chấn Nam Đạo ngày một lan xa, đến mức dường như không thể nào kiểm soát, có người còn đem Trần Vân Thanh là hung thần sống, kẻ hủy diệt, cũng có nhiều người lo sợ Trần Vân Thanh sẽ nhân cơ hội Tiếu Nhất Hồng bị thương tấn công lên Đại Cao Phong Sơn, khi đó sẽ không còn ai có thể làm đối thủ của y được nữa rồi, có khi đó cũng là ngày tàn của Chấn Nam Đạo là đây.

...

Dương gia trấn..

"Phụ thân..! Cha tỉnh lại đi..! Đừng bỏ con một mình mà...!"

Dương Tư Tư ôm lấy thân thể đã không còn một tia hơi ấm nào của Dương Nghị Tâm, lên tiếng khóc tê tâm liệt phối.

"Dương cô nương..! Người chết không thể nào sống lại..! Xin cô hãy bớt đau thương..!"

Trần Vân Thanh đi đến lại gần, tâm trạng của hắn cũng vô cùng buồn bã, nhưng vẫn cố lên tiếng an ủi Dương Tư Tư.

Hắn tỉnh lại thì đã thấy mình ở tại bên trong một căn mật thất với cô gái tên Dương Tư Tư này, hỏi ra mới biết là hồi đêm hôm đó hắn được chính cha con của hai người này cứu giúp.

Sợ hắn bị người của Chấn Nam Đạo tìm đến, nên cha cô gái này đã đưa hắn xuống bên dưới mật thất cùng Dương Tư Tư, căn dặn là không đến trời sáng không được đi ra.

Khi hai người bọn họ đi ra, ập vào mắt hai người bọn họ đâu đâu cũng là xác chết, người chết nằm la liệt, điều tra sơ qua, tất cả mọi người của Dương gia trấn đều chết hết.

Thật không may, cha của Dương Tư Tư, ân nhân cứu mạng của hắn, cũng là nằm trong đống thi thể la liệt kia, ông ta chết rất thảm, đầu đã lìa khỏi cổ, hắn là phải dùng một ít thủ đoạn để gắn lại đầu vào thân thề cho ông ta như hiện tại.

"Tôi từ nhỏ đã không còn mẹ, bây giờ cha cũng bỏ tôi ra đi, sau này tôi biết phải làm sao đây..!"

Dương Tư Tư thì thầm, nàng vẫn ôm lấy thi thể của Dương Nghị Tâm, đôi mắt đỏ hoe, đối với lại tương lai phía trước hoàn toàn là mù mịt.

"Dương cô nương..! Xin lỗi..! Là do tôi đã hại cô..!"

Trần Vân Thanh nắm chặt Nghịch Phong Kiếm trong tay, thân hình run rẩy, hấn rất muốn dùng lời hoa mỹ để an ủi Dương Tư Tư, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nói ra được nhiêu đó.

Hắn biết rõ, thảm trạng của Dương gia trấn trước mắt này đây là do một tay hắn tạo ra.

Hắn hiện tại đang tự trách mình, nếu như không phải hắn chạy đến Dương gia trấn nơi đây, Tiếu Nhất Hồng cũng sẽ không tìm đến, như vậy thảm kịch này cũng sẽ không có xảy ra.

Nói những dân chúng vô tội nơi này là do hắn hại chết cũng không quá đáng lắm.

"Vân Thanh công tử..! Không phải do anh..! Là do Chấn Nam Đạo người quá mức độc ác thôi..!"

Dương Tư Tư quay mặt lên, dù là đang đau khổ tột cùng, nhưng vẫn cố an ùi Trần Vân Thanh một câu.

Nàng nói cũng không phải an ủi Tên Trần Vân.

Bao nhiêu năm qua, các thôn trấn xung quanh luôn luôn chịu sự ức hiếp của Chấn Nam Đạo, thôn làng bị bọn họ tiêu diệt cũng không phải là ít, lần này nếu như không có chuyện của Trần Vân Thanh, Chấn Nam Đạo kia cũng sẽ tìm một cái cớ khác, đem Dương gia trấn bọn họ tiêu diệt đi thôi.

Ngày nào còn Chấn Nam Đạo, ngày đó những người thôn trấn như Dương gia trấn sẽ không có một ngày an ổn. Đạo lý này nàng rất là thấu triệt, nên nàng sẽ không có trách cứ Trần Vân Thanh quá nhiều.

"Vân Thanh công tử..! Anh có thể hứa với tôi một chuyện được không..?"

"Dương cô nương..! Cô cứ nói, Vân Thanh nhất định đáp ứng..!"

"Tư Tư cầu xin anh hãy diệt trừ Chấn Nam Đạo....?" Dương Tư Tư quỳ xuống trước mặt Trần Vân Thanh, dập đầu cầu xin.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.