Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 445: Chôn Thân Biển Lửa




Sau đó không hề có một chút chần chừ, hắn lập tức ra tay, đem tên này đánh xuống ngựa. Tên Chấn Nam Đạo Phỉ này chỉ có tu vi Yêu Sĩ lục trọng Chấn Nam Đạo binh sĩ, dĩ nhiên là không có sức phản kháng trong tay của Trần Vân Thanh rồi.

"Nói mau..! Bên kia Trần Gia Trang đã xảy ra chuyện gì? Tụi mày đã làm gì cha của tao rồi..?"

Trần Vân Thanh nắm lấy cổ của tên Yêu Sĩ lục trọng Chấn Nam Đạo này, Không có để cho tên khốn này thở dốc, liên tục hỏi ra hai câu hỏi, ánh mắt là đằng đằng sát ý, tâm trạng hắn bây giờ nghĩ nếu mà không phải cần tìm hiểu tin tức về cha của mình cùng Ngô Tiểu Diễm, hắn đã đem đối phương giết đi từ lâu rồi.

"Khụ..! Thiếu.. Thiếu hiệp..! Buông nhẹ...Tay một chút..!"

Tiếu Nhất Hồ không có biết cha của cái tên thanh niên đánh hắn thêm trọng thương này là ai, có điều hắn biết quá rõ ràng, nếu mà tên thanh niên này còn không có buông tay, hắn sẽ phải tắc thở không lâu lắm đâu.

"Hừ..! Nhanh lên..! Không cần cùng tao giở trò..!"

Trần Vân Thanh dùng Định Thân Thủ Pháp đem thằng khốn này khống chế lại, cũng sẽ không đem tên này bóp cổ quá chặc, hắn là muốn tìm hiểu tin tức về Trần Gia Trang bên kia một cách nhanh chóng, nếu mà làm quá sẽ chẳng thể nào biết được những gì mình cần biết.

"Thiếu hiệp..! Bên Trần Gia Trang bây giờ đã bị đốt cháy hoàn toàn..!"

Được Trần Vân Thanh buông ra cần cổ, Tiếu Nhất Hồ đã có thể nói chuyện được suôn sẽ, thứ mà vừa rồi tên Trần Vân Thanh này muốn biết nhất không phải là tình hình bên trong Trần Gia Trang hay sao, hắn là nói ra tình cảnh hiện tại bây giờ cho y biết.

"Hử...! Hủy diệt.!" Sát khí phát ra bốn phương, quả nhiên điều mà dự báo theo chiều hướng xấu nhất vẫn đã xảy ra, Trần Gia Trang bên đó đã bị đám người của Chấn Nam Đạo này diệt hết mất rồi, cha của hắn cùng Tiểu Diễm, chỉ sợ.... Nếu như đã vậy.

"Thiếu hiệp..! Anh không nên hiểu lầm... Người bên trong Trần Gia Trang không hề có chuyện gì..!"

Khi hắn nhắc đến chuyện Trần Gia Trang bị hủy diệt, tên thanh niên này trên thân phát ra sát khí làm cho linh hồn của hắn tê tái, hắn là biết được người thanh niên đã hiểu lầm ý của mình, nên ngay lập tức sửa lời.

"Nói đi..! Tao không có thời gian kiên nhẫn cùng mày chơi đùa...!" Âm thanh trong lời nói của Trần Vân Thanh rất lạnh, có điều sát khí trên thân thể của hắn phát ra cũng đã dịu đi không ít.

Người bên trong Trần Gia Trang không có chuyện gì, điều này đồng nghĩa với lại việc cha của hắn cũng như Ngô Tiểu Diễm vẫn bình an vô sự, đây có thể nói là tin tức tốt đẹp nhất mà hắn nghe được trong cả tháng nay rồi.

"Thiếu hiệp..! Chúng tôi là bị người của Trần Gia Trang tính toán, tất cả mọi người đã bị chôn thân trong biển lửa..!" Tiếu Nhất Hồ bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Trần Vân Thanh biết.

Khi đám người mình nhận được mệnh lệnh của Hắc Cẩu tam đương gia đi hủy diệt Trần Gia Trang, nghĩ đến đây là chuyện hết sức là nhẹ nhàng, lấy hơn một trăm Yêu Sĩ, còn được rèn luyện theo quân đội, mang trên mình vũ khí tốt nhất, đem một cái gia tộc như Trần gia diệt đi cũng không có vấn đề, đừng nói là mấy thôn trấn lặt vặt quanh đây.

Ban đầu mọi chuyện không có nằm ngoài dự tính của bọn chúng, khi mới đến Trần Gia Trấn, bọn họ phát động tấn công, kết quả người dân cùng tu luyện giả nơi đây bị tổn thương thảm trọng, người chết nằm la liệt, phải đến khi bọn họ sợ đám người Trần Gia Trang kia nghe tin chuồn đi, bọn họ mới thôi công kích người bình thường, chuyển qua tấn công Trần Gia Trang.

Nhưng mọi chuyện không hề suông sẽ như những gì mà mình nghĩ, Trần Gia Trang đám người dùng kế dụ bọn họ đi sâu vào bên trong Trang, sau đó đóng hết lối ra vào, dùng các vật dụng dễ bắt lửa, đem Trần Gia Trang thêu rụi.

Trong tình cảnh đó, lửa cháy quá lớn, đám người mình trên thân lại mang khải giáp, thật thảm Không thể nào tưởng tượng được.

Sau một hồi chống đỡ Không có hiệu quả, tất cả đều đã chôn thân ở đây trong biển lửa, hơn một trăm binh sĩ quân nhân, cứ như vậy đã không còn.

Tiếu Nhất Hồ hắn vì là con của Bang Chủ Chấn Nam Đạo, trên thân có một ít đồ hộ thân, nên mới có thể may mắn chạy đi ra bên ngoài.

Nhưng ra được bên ngoài, kiếp nạn của hắn vẫn còn chưa có chấm dứt, đám người Trần Gia Trang kia như đã chực chờ sẵn nơi đó, đem hắn bao vây lại, hắn phải thả ra Hắc Yên Vụ mới rời được đi, cũng là trời thương sót cho hắn khi mà lực lượng mai phục ở nơi đó thực lực không cao, vì vậy mình mới được an toàn rời đi.

Nghĩ đến qua mấy cái kiếp nạn kia, mình đã an toàn trở lại Đại Cao Phong, ai ngờ lại đụng trúng tên thanh niên trước mắt mình đây, hắn cũng không biết nói gì cho phải khi rơi vài hoàn cảnh như thế này.

"Kế bắt ba ba trong chum sao?"

Xác nhận lời thuật lại của Tiếu Nhất Hồ này không có vấn đề, cha của hắn bây giờ là không có sao rồi, Trần Vân Thanh bây giờ an tâm hơn không ít, hắn nghĩ đến tai nạn mà đám người Chấn Nam Đạo gặp phải khi tấn công Trần Gia Trang, liền không khỏi nhíu mày, có chút lâm vào trầm tư.

Thế giặc lần này đến quá hung tàn, nếu là Trần Vân Thanh hắn, dù tinh thông binh pháp, trong thời gian ngắn sợ cũng chưa chắc gì đã nghĩ ra được cách giải quyết như thế này.

Người mà có thể làm được như vậy, chấp nhận hy sinh một cái Trần Gia Trang đem hơn một trăm tên binh sĩ tiêu diệt, có thể khẳng định y đã từng học qua binh pháp, còn là rất thành thạo, nội một cái tính toán mai phục giết người của Chấn Nam Đạo bên ngoài, hắn cũng có thể khẳng định người này tính toán bất phàm, là một người rất tài giỏi.

Không nghĩ đến bên trong Trần Gia Trang lại còn có một cao nhân như thế này, xem ra có khả năng lớn là Trần Phúc Thọ, hắn cũng đã có chút nhìn nhầm người này mất rồi.

"Thiếu..Thiếu hiệp..! Tôi là con thứ ba của Bang chủ Chấn Nam Đạo Tiếu Nhất Hồng..! Xin anh hãy chi tôi một cơ hội...! Tôi xin dùng tính mạng của mình ra bảo đảm, sau này Chấn Nam Đạo tuyệt đối sẽ không bao giờ tấn công Trần Gia Trấn nữa..!"

Sát khí trên người của Trần Vân Thanh phát ra thêm một lần nữa, đồng thời ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía của hắn, rất hiển nhiên, Tiếu Nhất Hồ hắn trong lòng biết rõ ràng Trần Vân Thanh này là muốn làm cái chuyện gì.

Hắn thật không muốn chết, hắn là con trai thứ ba của Tiếu Nhất Hồng, là người con ưu tú nhất, vượt xa mấy tên anh em còn lại, tương lai lên làm Bang chủ của Chấn Nam Đạo là điều không cần phải bàn cải.

Với một cái tiền cảnh tương lai tốt đẹp như thế này, hắn làm sao có thể cam tâm chết đi. Hắn còn muốn sống để hưởng phúc mà.

Bây giờ hắn cũng đang bắt đầu hối hận vì đã xung phong nhận nhiệm vụ đi theo tên Hắc Cẩu kia lần này, nếu mà không đi, chắc chắn hắn sẽ không có lâm vài hoàn cảnh như bây giờ, tất cả anh em ủng hộ hắn đều chết hết, tổn thất quá thảm trọng đi.

Hy vọng lần này mình có thể sống sót, chỉ cần sống sót, hắn thề với lòng là từ nay về sau tuyệt đối không đặt chân đến cái Trần Gia Trấn nơi này nữa.

"Rắc..! Ong.. A...!"

Đáng tiếc Tiếu Nhất Hồ không có cái cơ hội để làm lại, ngay sau khi lời cam đoan của hắn vừa phát ra, Trần Vân Thanh đã ra tay, dùng một cước đem cần cổ của Tiếu Nhất Hồ đạp nát bấy, chết không thể nào chết hơn được nữa.

"Xuống bên dưới Âm Minh Giới mà cam đoan với Minh Vương đi.!" Trần Vân Thanh thu chân lại, nhìn thi thể của Tiếu Nhất Hồ, gương mặt không hề có một tia cảm xúc thương xót hay hối hận nào.

Hắn vẫn luôn luôn giữ quan điểm, người của Chấn Nam Đạo toàn bộ đáng chết, gặp phải thì nên chém tận giết tuyệt.

Đám người này lần này đến đây, gây ra không ít tổn thương cho dân lành vô tội, chút nữa thì đã đem thân nhân của hắn diệt đi luôn, bảo hắn bỏ qua cho đám người này mới là chuyện lạ, nhất là tên này còn là con của Bang chủ Chấn Nam Đạo.

Hắn không dùng Nghịch Huyết Thác Cốt Thủ để tra tấn y, đã là xem ở phần tên này báo cho hắn tin mừng lớn nhất vừa rồi rồi.

...

"Ào..! Rầm...! Rầm..!"

"Phụ thân..! Cha đang ở nơi nào..!"

Trần Gia Trang hiện tại lửa cháy quá lớn, gần về khuya nhưng nơi này trông chẳng khác gì ban ngày, cả trang viên đã sắp bị thêu rụi cả rồi.

Mặc dù qua lởi nói của Tiếu Nhất Hồ hắn biết được cha của mình củng Ngô Tiểu Diễm không có vấn đề gỉ ca nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn cũng không khỏi lo lắng sốt ruột, chẳng may ông ta có vấn đề gì thì phải làm sao đây, nên nhớ bây giờ thực lực ông ta rất là thấp nha.

"Vân Thanh sư huynh! Bác Tâm cùng Trang chủ đang ở nhà củ của anh cách đây không xa! Để tôi đưa anh đi..!"

Trần Ánh Dương đứng gần khu vực cửa ra vào của Trần Gia Trang nhất, hắn nghe tiếng gầm thét của Trần Vân Thanh, liền ngay lập tức chạy đến, cung kính lên tiếng đối với Trần Vân Thanh nói.

"Ánh Dương..! Cha của ta..?" Trần Vân Thanh vẫn còn một chút nghi ngại lên tiếng hỏi.

"Vân Thanh sư huynh..! Anh yên tâm..! Bác Tâm bây giờ không sao..!"

Đâu chỉ là không có chuyện gì đâu, bây giờ ông ta còn đang sống rất là tiêu dao khoái hoạt nữa là đằng khác, ngay cả Trần Phúc Thọ cũng là muốn đem cái vị trí Trang Chủ của Trần Gia Trang nảy nhường lại cho Trần Thiên Tâm nữa mà.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.