Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 400: Nhất Tướng Công Thành




"Không thành vấn đề..! Chỉ cần có thể giết được Nguyễn Dư Khúc, ông muốn hy sinh bao nhiêu cũng được..!"

Chu Ma Chốc nhìn qua đám binh sĩ của mình một chút, sau đó quay qua đối với lại Triệu Yên Đà lên tiếng, lời nói đẩy vẻ tuyệt tình cùng quyết đoán.

Từ xưa đế một tướng công thành vạn cốt khô, đã làm chuyện lớn, không cần màng đến những cái tiểu tiết.

Huống chi đã mặc lên trên mình bộ áo lính, là đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần hy sinh vì nước, hy sinh vì vua rồi.

Không có người nào sợ chết, chí ít quân đội của Chu Ma gia tộc hắn lãnh đạo, chính là như thế.

Tuy nhiên, cũng không thể để người của hắn hy sinh một cách vô ích được.

Nếu như lần này kế hoạch của Triệu Yên Đà đưa ra không có vấn đề gì, bọn họ có thể suông sẽ hoàn thành nhiệm vụ thì cũng thôi.

Nếu như làm theo lời của Triệu Yên Đà rồi mà vẫn còn thất bại, anh em hy sinh oan uổng, đến khi đó, người phải chịu trách nhiệm chính là Triệu Yên Đà, cũng đừng có trách quân pháp vô tình.

"Tướng quân..! Không cần phải hy sinh nhiều như vậy binh sĩ..!" Triệu Yên Đà rùng mình một cái.

Ánh mắt Chu Ma Chốc nhìn hắn, tuy không nói thẳng ra, nhưng trong lòng cả hai đều ngầm hiểu, một khi kế hoạch này thất bại, hắn sẽ có cái kết cục gì.

Đồng thời, trong lòng của hắn cũng dâng lên một tia cảnh tỉnh cho chính mình.

Chu Ma Chốc này đừng nhìn bên ngoài thường ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn mà nhầm, một khi hắn làm không đúng, vẫn sẽ bị tên này cho bay đầu như chơi.

Chu Ma gia tộc người thừa kế không phải là kẻ dễ dàng bị lừa gạt như thế.

...

Nửa tiếng sau..!

Một đồn cát ở gần tiếp giáp với Chấn Nam Đại Sơn..

"Nguyễn Dư Khúc đang ở nơi đó..! Cùng ta tiến lên diệt địch...!"

Một âm thanh vô cùng giống Chu Ma Chốc vàng lên, tiếp theo sau, y dẫn đầu, hơn một trăm người phía sau lập tức lao lên vị trí cồn cát trung tâm, nơi mà thám báo vừa điều tra được Lạc Việt Vương Quốc thiếu tướng quân Nguyễn Dư Khúc đang ở bên trong này.

"Tấn công..! Đem Nguyễn Dư Khúc giết đi.!"

Đám binh sĩ của Chân Lạp Vương Quốc chạy ngay phía sau, vừa chạy vừa kêu lớn, tràn đầy khí thế, như thể để cho tất cả mọi người đều biết rằng mình đến tấn công một dạng.

"Xoẹt...Xoẹt..!"

"Ong. !Ầm..!"

Ngay khi đi đến vị trí trung tâm, mười người đứng đầu ra sức dùng thực lực trong cơ thể hòa vào Yêu Binh Trãm Mã Đao trong tay, cách khoảng mười mét, thi nhau chém ra, hủy diệt đi một vùng.

"Không có một ai..! Tướng quân..! Nguy rồi..! Chúng ta đã trúng kế..!"

Ra sức hủy diệt một khu vừa hồi lâu, nhưng không có nghe bất kỳ động tĩnh gì bên trong phát ra, một tên Yêu Sư cảm thấy không ổn, ngay lập tức kêu lên.

"Vút... Vút... Vút...!"

"Xẹt ...Xẹt..Xẹt...!"

"A.....A....A...!"

Âm thanh cảnh tỉnh của tên Yêu Sư kia vang lên rất là nhanh, nhưng có điều vẫn còn chậm một chút, ngay sau lời cảnh tỉnh của tên Yêu Sư kia không có đến một giây, xung quanh đám người Chân Lạp Vương Quốc binh sĩ tầm năm mươi mét hình tròn xuất hiện một nhóm trên dưới một trăm người, bọn họ như từ dưới đất chui lên một dạng, trong tay mỗi người đều là có một bộ cung tên.

Tiếp theo sau một loạt mưa tên lấy tốc độ cực nhanh bay đến, mũi tên tuy chỉ là Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Binh cấp độ, tuy nhiên lại chuyên môn tạo ra để phá hủy phòng ngự Linh Lực của Yêu Sư cường giả, nếu như để bắn trúng, dù Yêu Sư cường giả có sử dụng Linh Lực toàn thân để hộ thể, nhưng cũng không thể nào làm được trò trống gì cả.

Nó vẫn xuyên qua thân thể của Yêu Sư cường giả như thường, còn Yêu Sĩ cảnh giới binh sĩ thì không cần nói, bọn họ không có khả năng chống lại.

Chỉ qua một loạt mưa tên, cả đám đều ngã xuống như rạ.

Đến bây giờ thiên hạ mới thấy, vì cái gì triều đình có thể lãnh đạo mọi thế lực, tu luyện giả dù cường đại như Yêu Vương cũng không dám vi phạm triều đình chế định quy tắc.

Nơi đây một chuyện đều đã cho ra đáp án, dưới sức mạnh của quân đội, cá nhân thực lực quả thật rất là nhỏ bé.

"Ha ha ha..! Chúng ta thắng..! Chúng ta hoàn toàn thắng...!".

"Đúng như vậy..! Chúng ta đã đem Chu Ma Chốc tiêu diệt..!"

"Từ nay về sau.. Trường Sa Quan không cần phải lo sợ Chân Lạp Vương Quốc người tấn công nữa.."

Khi một tên binh sĩ cuối cùng của Chân Lạp Vương Quốc ngã xuống, cũng là lúc mà toàn bộ gần một trăm binh sĩ tham gia vào trận chiến này hoan hô ăn mừng.

Giết được Chu Ma Chốc, lập được đại công, sau khi trở về sẽ được lên lon lên chức không nói, từ nay về sau Hồ Huyền Quan của Lạc Việt Vương Quốc bọn họ sẽ không còn chịu sự uy hiếp của Chu Ma Chốc, một vị tướng quân rất tài ba, đây là một điều đáng ăn mừng hơn tất cả.

Nói không chừng không có Chu Ma Chốc trấn thủ, đem tin tức của Chu Ma Chốc đã chết truyền ra, lòng quân bên Chân Lạp Vương Quốc sẽ loạn, quân đội của Lạc Việt Vương Quốc bọn họ có thể vượt ra bên ngoài Trường Sa Quan, tấn công vào các tòa thành trì của Chân Lạp Vương Quốc.

Đem đất đai mà bọn chúng cướp của Lạc Việt Vương Quốc mình, lấy đi trở về, khi đó, tên tuổi của bọn họ sẽ được lịch sử khắc ghi là những đại anh hùng quan trọng nhất.

Nghĩ đến cái cảnh đẹp trước mắt kia, tất cả binh sĩ đều là nhiệt huyết tuôn trào, kích động không thổi.

"Thụ Quang..! Sao tôi cứ có cảm giác chuyện này có chút quá dễ dàng..!"

Nguyễn Dư Khúc cùng Nguyễn Thụ Quang cũng có mặt bên trong một trăm binh sĩ này, nhưng khác với lại những người khác đang reo hò, hắn không làm gì cả, cũng không có cảm giác vui mừng, đôi hàng lông mày cũng nhíu thật sâu, như là đang nghi ngờ một thứ gì đó.

Lần này chiến thắng quá mức suông sẽ một chút, nó không có hợp với thói thường.

Nhất là phản ứng của Chu Ma Chốc, người này quá buông xuôi, không có làm ra cái phản ứng gì cả.

Cùng tên này làm đối thủ mấy tháng vừa qua, hắn cũng có chút hiểu biết về con người của Chu Ma Chốc, tên này dù có bị dồn vào đường cùng, cũng sẽ phấn khởi phản kháng đến cùng.

Trong tay của Chu Ma Chốc cũng có nhiều thủ đoạn bảo mệnh, theo Nguyễn Dư Khúc hắn nghĩ dù lần này Chu Ma Chốc không thể nào thoát được cạm bẫy của hắn, nhưng trước khi chết, cũng sẽ làm ra phản kháng làm hắn phải tổn thất khá nhiều.

Giống như bây giờ nhắm mắt chờ chết, thật sự là không được thích hợp..

"Thiếu Tướng Quân..! Không ổn, đại bộ phận những tên binh sĩ này đều là người rơm..!"

Nguyễn Thụ Quang cũng cảm thấy không ổn cho lắm, thế cho nên hắn muốn đến bên cạnh những binh sĩ của Chu Ma Chốc xem thế nào. Phát hiện làm cho hắn tái mặt.

Không chỉ có mỗi một mình Chu Ma Chốc là hình nộm, mà có đến chín mươi phần trăm những cổ thi thể ở đây đều là hình nộm cả, chỉ có hơn mười tên là người thật mà thôi, nói như vậy, bọn họ chỉ giết đúng được mười người, còn là mấy tên binh sĩ làng nhàn không đáng kể...

Lần này có lẽ..

"Trúng kế...! Đi..!".

"Vèo...Vút ...Vút...Vút...!".

Phần lớn nơi đây đều là hình nộm, thân trải qua trăm trận chiến lớn nhỏ như Nguyễn Dư Khúc hắn đương nhiên là biết đây là có ý nghĩa gì.

Đám người mình đã trúng kế của đối phương, hay nói đúng hơn là Chu Ma Chốc vốn đã biết trước đây vốn chỉ là một cái bẫy, cố ý nhập vào, chỉ là muốn tương kế tựu kế, đem bọn họ phản bao vây trở lại.

Như thế chắc chắn không bao lâu, đám người Chu Ma Chốc sẽ tiến hành phản công, biện pháp đối ứng của hắn bây giờ là phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, càng nhanh càng tốt, nếu như không sẽ ngay lập tức trúng phải phục kích của đối phương.

Nguyễn Dư Khúc phản ứng cũng nhanh, nhưng đáng tiếc là hơi muộn. Lời của hắn còn chưa kịp vang lên hết, từ bốn phương tám hướng liền có hàng loạt mũi tên bay đến, những mũi tên nảy không hề kém những mũi tên mà Lạc Việt Vương Quốc binh sĩ vừa bắn ra để đối phó với lại Chân Lạp Vương Quốc, cũng là Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Binh cấp bậc mũi tên, chuyên dùng để phá đi Linh Lực của Yêu Sư cường giả.

Khác nhau điểm bây giờ người mà phải chịu đòn là người của Lạc Việt Vương Quốc, mà không còn là người của Chân Lạp Vương Quốc nữa, thế trận nghịch chuyển cũng quá nhanh đi một chút.

"Phập..! Phập...! Phập...!".

"A.....A....A....!"

Mưa tên xuyên qua một loạt thân thể của những binh sĩ Lạc Việt Vương Quốc đang hân hoan mừng chiến thắng mà không hề phòng bị.

Chỉ trong thoáng chốc, một phần ba số người bên Nguyễn Dư Khúc đã ngã xuống.

Lần này binh sĩ của Nguyễn Dư Khúc là chết thật, mà không phải là hình nộm như của Chu Ma Chốc trước đây, đúng là tổn thương thảm trọng mà.

"Mọi người mau lấy khiên ra ngăn cản..!"

Tình cảnh cấp bách, tuy nhiên Nguyễn Dư Khúc vẫn là chứng minh được, vì sao mình là vị tướng trẻ tuổi đứng đầu ở Lạc Việt Vương Quốc bây giờ, hắn ngay lập tức ra lệnh cho những người còn lại lấy tấm khiên bên trong Túi Không Gian ra, chống lại loạt mưa tên tiếp theo của Chân Lạp Vương Quốc binh sĩ.

"Phập..! Ân..!"

"Tướng quân..! Tướng quân..!"

Tuy nhiên, khi mấy tấm khiên chưa phát huy được tác dụng vốn có của nó, Nguyễn Dư Khúc đã trúng phải mũi tên.

Lần này mũi tên bắn trúng hắn cấp bậc cao hơn Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Binh nhiều lắm, ngay cả khi Nguyễn Dư Khúc trên người mang một bộ hộ giáp, cũng bị nó xuyên qua, chỉ lệch một chữ nữa, mũi tên đã đâm xuyên tim của Nguyễn Dư Khúc mất rồi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.