Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 393: Xóa Bỏ Ân Oán




Hắn biết quá rõ, nếu như mà vừa rồi, Cổ Cường có ý muốn ra tay giết hắn, Trần Vân Thanh hắn cùng Thái Na Trát dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu đây chăng nữa, cũng là không thể nào thoát chết cho được.

Dưới thực lực tuyệt đối, mọi tính toán hay âm mưu gì cũng chỉ là phí công mà thôi.

"Chuyện Dược Viên Uẩn Hồng Sâm của tao bị trộm, mày chắc biết rõ ràng quá đi...!"

Cổ Cường cũng không có quanh co lòng vòng với lại Trần Vân Thanh nữa, lập tức đi vào chủ đề chính.

"Dược Viên..! Đúng là do vãn bối làm...! Vãn bối xin hoàn toàn bồi thường gấp mười tổn thất mà tiền bối thiệt hại..! Thành tâm xin lỗi..! Mong tiền bối bỏ qua cho..!" Trần Vân Thanh trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn còn tưởng Cổ Cường đến nơi này tìm hắn là vì đã điều tra ra được trong tay của Trần Vân Thanh hắn có được Bát Phương Hổ Trận, thế cho nên mới đến giết người cướp của bịt đầu mối đâu.

Bây giờ xem ra hắn đã lo lắng hơi nhiều, Cổ Cường này hoàn toàn không có điều tra ra được người nắm trong tay Bát Phương Hổ Trận lả hắn đây.

Nghĩ lại cũng phải, nếu như Cổ Cường mà biết được chuyện này, một kiếm vừa rồi của tên này không chỉ là đem con ngựa của hắn giết đi mà thôi, cái mạng của hắn cũng đã đi tong từ lâu rồi.

"Bồi thường gấp mười lần...? Ha ha ha...! Trần Vân Thanh..? Cậu nghĩ với thân phận của tôi bây giờ, cần đến một chút ít tiền tài từ mấy gốc Uẩn Hồng Sâm kia sao..?" Cổ Cường cười lên một cách khinh thường.

Cổ gia bọn họ lập nghiệp chính là nhờ có Uẩn Hồng Sâm..!

Nhưng đó là những Dược Viên trồng Uẩn Hồng Sâm bao la bát ngát, rộng đến cả trăm ngàn mẫu, đem lại thu nhập hàng trăm triệu viên Hạ Phẩm Thạch mỗi năm, mà không có phải là vài trăm gốc mà hắn trồng ở Chấn Nam Thành nơi đây.

Nói nữa nếu chỉ vì vài trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch bồi thường, có đáng để cho Cổ Cường hắn dầm sương dãi nắng, ở nơi này chờ đợi Trần Vân Thanh cả mấy ngày liền hay là không?

Chuyện này đương nhiên không thể xảy ra được.

"Vậy xin mời tiền bối nói ra phương pháp xử lý, nếu mà vãn bối có thể làm được, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, vãn bối cũng không chối từ..!"

Không muốn nhận bồi thường từ hắn, cũng không có muốn giết hắn, cái tên Cổ Cường này bên trong hồ lô không biết muốn bán loại thuốc gì nữa đây.

Đối phó với lại loại người như thế này, Trần Vân Thanh thật sự mệt mỏi.

Nếu mả thực lực của hắn cùng đối phương không có quá lớn chênh lệch như bây giờ, hắn thật muốn cùng đối phương đại chiến ba trăm hiệp cho đỡ đau đầu suy nghĩ.

"Muốn ta bỏ qua chuyện này cũng không khó..! Chỉ cần cậu đáp ứng hai yêu cầu của tôi là được rồi..!"

Thái độ khiêm nhường cùng lễ phép của Trần Vân Thanh làm cho Cổ Cường khá là hài lòng, đối với lại Trần Vân Thanh nói chuyện cũng là nhẹ nhàng đi không ít.

"Xin tiền bối chỉ rõ..!"

Chỉ cần có thể giải quyết được chuyện này êm đẹp là tuyệt quá rồi, nói thật một người như Cổ Cường Trần Vân Thanh hắn là không muốn đắc tội một chút nào cả.

Không chỉ vì thực lực của tên này cao, mà sau lưng còn có thế lực khổng lồ là Cổ gia chống lưng, như không cần thiết mà nói, vẫn là hòa bình kết thúc là tốt nhất.

"Thứ nhất..! Giao ra Bồi Khí Đan đan phương..!"

Đan Phương của Bồi Khí Đan, là mục tiêu khá quan trọng lần này đến nơi đây chặn đường Trần Vân Thanh của Cổ Cường hắn, nó liên quan đến tài phú sau này của mình, phải nên xếp nó vào hàng ưu tiên phải nắm giữ.

"Tiền bối..! Đan Phương đang ở nơi này, xin tiền bối nhận lấy cho...!"

Không chờ cho Cổ Cường nói hết câu, Trần Vân Thanh đã từ bên trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một bản dự phòng Bồi Khí Đan đưa qua cho Cổ Cường.

Tưởng tên này ăn uống mạnh cỡ nào, hóa ra cũng chỉ lả muốn lấy Bồi Khí Đan mà thôi, loại rác rưởi Đan Dược này, Trần Vân Thanh hắn đã không cần dùng đến từ lâu, có đưa cho Cổ Cường cũng chẳng mất mát cái gì...

Bây giờ Trần Vân Thanh có thể chưa biết giá trị chân chính mà cái Bồi Khí Đan đan phương này mang lại, nếu như mà Trần Vân Thanh biết nó có thể đưa lại cho mình một trăm ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch một tháng, hay một triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch một tháng, chắc chắn là Trần Vân Thanh sẽ không có cái tư tưởng xem bảo vật như rác đó nữa.

"Tốt..Tốt..!"

Cổ Cường xem qua đan phương, gật đầu liên tục, hắn hiểu lầm Trần Vân Thanh biết rõ giá trị của bản Bồi Khí Đan này, nhưng lại không nhíu mày một cái đưa ra cho hắn, người sảng khoái như vậy đúng là hiếm gặp, hắn càng ngày càng thích tên nhóc con này rồi

"Chuyện thứ hai đó là tôi muốn nhận cậu làm đệ tử..! Chỉ cần cậu nhận tôi làm thầy, mọi ân oán của chúng ta hai người từ trước đến nay xem như xóa bỏ..!"

Cổ Cường cất cẩn thận Bồi Khí Đan đan phương vào bên trong Túi Không Gian của mình, sau đó trịnh trọng lên tiếng đối với Trần Vân Thanh nói.

Đây là điều kiện quan trọng thứ nhì.

Vấn đề này khi đến nơi đây chờ Trần Vân Thanh là không có nằm trong tính toán của Cổ Cường hắn.

Bổn ý của hắn là muốn đem Trần Vân Thanh diệt đi, lấy đi Bồi Khí Đan đan phương, sau đó trở lại Chấn Nam Thành tiếp tục theo hầu Cố Cự Cao.

Tuy nhiên một chiêu kiếm mà hắn đánh ra vừa rồi đã làm cho hắn thay đổi suy nghĩ.

Một kiếm kia hắn chỉ xuất co một hai thành thực lực, nhưng mà nó cũng đủ sức đem một tên Yêu Sĩ thất trọng diệt đi rồi, tên Trần Vân Thanh này có thể tránh khỏi, cái này nói rõ thực lực của y chí ít cũng là Yêu Sĩ thất trọng.

Mười sáu mười bảy tuổi Yêu Sĩ thất trọng, thiên tài như vậy ở Mân Việt Quận Thành cũng không có nhiều lắm đâu, nhất là Trần Vân Thanh lại ở một nơi bần cùng như thế này tu luyện thành Yêu Sĩ thất trọng, điều đó càng đáng quý.

Nếu mà Trần Vân Thanh nhận hắn làm thầy, với thiên phú hiện có của mình, sự chỉ dẫn của hắn, còn có tài nguyên rộng lớn của Cổ gia, đột phá Yêu Sư chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng sau này y có thể đột phá Yêu Sư cửu trọng cảnh giới, thậm chí Yêu Tông cường giả.

Cổ gia bọn họ lại có thêm một cự đầu cường giả, viễn cảnh này thật là đẹp biết bao, người đưa đường dẫn lối như Cổ Cường hắn đây.

"Đầu óc của ông có bệnh..!"

"Cậu..! Cậu vừa nói cái gì..?"

Trong lòng đang tự sướng thế nào khi Trần Vân Thanh này nghe hắn muốn nhận mình làm đệ tử cũng sẽ ba chân bốn cẳng chạy đến bái kiến người sư phụ như hắn. Nhưng sự thật có chút khác biệt, vừa rồi hắn nghe ra là thằng nhóc này đang mắng hắn bị điên thì phải, có khả năng là hắn đã nghe nhầm rồi không..

"Tao nói mày đầu óc có bệnh..! Cả Cổ gia chúng mày đầu óc đều có bệnh cả..!" Trần Vân Thanh tức giận quá độ chửi đổng lên một hồi.

Nhận Cổ Cường này làm sư phụ...

Tên Cổ Cường này sao không lấy nước tiểu soi lại mình xem mình là loại sâu bọ nào.

Chỉ có Yêu Sư tam trọng hậu kỳ, cũng muốn Trần Vân Thanh hắn đây nhận làm sư phụ.

Tên ngu si này có lẽ không biết, ngay cả Phương Hùng, một tên Thất Giai Luyện Đan Sư, Yêu Tôn hậu kỳ cường giả, thân phận đã không thua gì cho một tên Yêu Đế, muốn nhận hắn làm đệ tử mà hắn còn chẳng thèm.

Hay như một tuyệt đại cường giả như Lạc Long Quân, người có thể đã đạt đến cảnh giới đứng đẩu thế giới này rồi, muốn nhận hắn làm đệ tử, hắn cũng cương quyết từ chối.

So với lại hai đại cường giả đó, Cổ Cường nảy chỉ là sâu kiến.

Thậm chí ngay cả sâu kiến cũng không bằng, thế mà lại dám mở miệng muốn bắt Trần Vân Thanh nhận mình làm thầy, thật sự là không biết bản thân mình đang ở đâu, Trần Vân Thanh có thể nhẫn nhịn tên khốn này nữa, đó mới là quái sự..

"Được...Được..! Đã như vậy thì mày cũng đừng nên trách tao..!"

Khi đã xác nhận được lời nói vừa rồi của Trần Vân Thanh không có giả, thẳng khốn này không chỉ mắng hắn, mà ngay cả Cổ gia cũng mắng, Cổ Cường hắn thật sự là giận dữ không thể nào kiềm chế, lập tức lấy tốc độ cục nhanh chạy đến vị trí của Trần Vân Thanh đang đứng, một trảo đưa ra, hắn muốn là đem Trần Vân Thanh bắt vào trong tay, dùng đủ mọi cực hình hành hạ, muốn để cho tên này muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.

Để cho thẳng khốn này biết, xúc phạm hắn, xúc phạm Cổ gia là sẽ có kết quả gì.

"Ân..! Không được..! Có nguy hiểm..!"

Khi đến cách vị trí của Trần Vân Thanh không đến mười mét, không hiểu sao, trong lòng của Cổ Cường đột nhiên máy động, hắn có cảm giác một cổ hơi thở nguy hiểm phát ra từ vị trí của Trần Vân Thanh, cổ hơi thở nguy hiểm này rất nhiều khả năng là hắn không thể nào chống lại được.

Phải nên dừng lại quan sát, thậm chí rời khỏi nơi đây, đây là ý nghĩ trong bụng của Cổ Cường lúc bây giờ. Hắn vô cùng tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, nếu mà cảnh báo, sợ là sẽ có nguy hiểm chực chở xảy ra.

"Ong..! Rầm ..! Phốc..!"

Nhưng phản ứng của Cổ Cường vẫn là chậm đi một chút, hay nói đúng hơn là Trần Vân Thanh ra tay quá nhanh.

Chỉ thấy Trần Vân Thanh đưa lên tay phải một cái, trong tích tắc đó, từ cánh tay của Trần Vân Thanh bay ra một cái bóng, cái bóng này di chuyển với tốc độ còn nhanh gấp mấy lần Cổ Cường, chỉ trong nháy mắt đã đến vị trí, sau đó tung ra một quyền, Cổ Cường đường đường là Yêu Sư tam trọng hậu kỳ nhưng bây giờ lại như diều đức giây, bị đánh bay lên không trung cả vài chục mét mới rơi xuống.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.