Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 388: Vũ Kiếm Trận




Nhưng đồng thời, cũng cảm nhận được hai người kia đang đuổi theo phía sau.

Trong tình cảnh đó, hắn chỉ có hai lựa chọn, một là dùng toàn lực đem Ảnh Nhạn Kiếm Pháp hủy đi, hai là nhanh tay đem mười triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch lấy đi, không hề có lựa chọn tốt cho cả đôi đường.

Suy đi nghĩ lại, hắn quyết định chọn con đường thứ hai, hắn biết hiện bây giờ Tô gia cần nhất là tài nguyên, mà không phải là Yêu Kỹ này.

Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy có lỗi, nếu mà Yêu Kỹ rơi xuống tay kẻ địch, mình thật sự là rất có lỗi với Tô gia.

"Tô Bình..! Anh làm quá tốt..!" Tô Trục Lưu lần này là nghiêm túc khen ngợi.

Hắn hiểu tuy Tô Bình chỉ nói sơ qua như vậy, nhưng mà thực tế lại rất khốc liệt, nhìn thương thế của Tô Bình hiện tại, cũng có thể biết được y có bao nhiêu là cố gắng.

Nói thật, như lúc đó Tô Bình đi chọn cách hủy đi kiếm pháp, hắn tuy không có trách Tô Bình, nhưng mà trong lòng sẽ không có thoải mái.

Tình cảnh bây giờ, không có tiền một bước khó đi, nhất là khi trên vai bọn họ còn là phải mang huyết hải thâm thù.

Có một điều có thể là Tô Bình không có biết, dù y có hủy đi Ảnh Nhạn Kiếm Pháp bên trong bảo tàng kia, cũng không thể nào giữ kín bí mật của Ảnh Nhạn Kiếm Pháp cho được.

Trần gia cùng Mang gia đã diệt Tô gia, mọi công pháp Yêu Kỹ của bọn họ cũng đã bị hai gia tộc đó chia đều cả rồi, trong đó còn có Ảnh Nhạn Kiếm Pháp.

Bây giờ hai gia tộc đó đã có trong tay kiếm Pháp, Tô Bình không muốn Kiếm Pháp truyền ra ngoài cũng khó khăn.

"Phải rồi..! Hai người đó hiện tại thế nào rồi ..?"

Đây cũng là chuyện mà Tô Trục Lưu quan tâm không kém, nếu như hai tên đó theo dấu đuổi đến tận nơi đây, như vậy hai người bọn họ liền là gặp khó khăn.

"Thiếu Tộc Trưởng..! Trước khi tôi rời đi, đã khởi động Vũ Kiếm Trận, bọn họ bây giờ đang chật vật đối phó, trong một thời gian ngắn, sẽ không thể nào thoát khỏi được...!!"

Trong thời gian ngắn không thể rời khỏi được, thật ra đây cũng chỉ là một câu nói khiêm tốn mà thôi, ý của hắn muốn nói có thể hai người kia đã chết bên trong Vũ Kiếm Trận kia từ lâu.

Trận Pháp mà tổ tiên bọn họ làm ra tại bên trong bảo tàng có hai loại, một loại là Ảo Trận, một loại là sát trận, tất cả đều là Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp, một khi khởi động sát trận, có thể diệt đi Yêu Sư nhất trọng cường giả. Giam cầm Yêu Sư tam trọng trở xuống không có gì là khó khăn.

Bình thường vì không muốn tiêu hao quá nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch cho việc khởi động Sát Trận, thế nên cái Sát Trận kia liền bị ẩn dấu đi, chỉ dùng một cái Ảo Trận che mắt người trong thiên hạ.

Trải qua mấy trăm năm, dù Trận Kỳ của Sát Trận Vũ Kiếm Trận có thể đã hao mòn không ít, nhưng để giết hai tên Yêu Sĩ cửu trọng là không có vấn đề gì.

Tô Bình hắn sau khi khởi động Vũ Kiếm Trận, vì lo lắng cho Tô Trục Lưu đến nơi đây mà không có gặp hắn, thế cho nên hắn mới nhanh chóng rời đi, không xem kết quả, không biết được sinh tử của bọn chúng thế nào.

Nhưng theo hắn tính toán, nếu hai người đó không có người nào tinh thông về Trận Pháp, sẽ không thể nào thoát chết được đâu.

"Thiếu Tộc Trưởng..! Bước kế tiếp, cậu có dự có dự tính gì..?"

Tạm thời bỏ qua không có muốn nhắc đến hai người Mang Huyền Phong nữa, Tô Bình quay lại với hiện thục, muốn biết bước tiếp theo Tô Trục Lưu sẽ làm thế nào.

Tô Trục Lưu bây giờ là hy vọng phục hưng của Tô gia, mỗi hành động của y đều có thể làm cho vận mệnh của Tô gia thay đổi, đây mới là điều quan trọng nhất.

"Tôi muốn đi vào Mân Việt Học Viện tu hành một lần..!" Tô Trục Lưu nói ra dự tính trong lòng của mình.

Là một tu luyện giả ở Mân Việt Quận này, Mân Việt Học Viện như là một cái Thánh Địa tu hành, bất kỳ người nào cũng muốn đi vào bên trong đó tu luyện, ngay cả hắn cũng không có ngoại lệ.

Nhất là hiện tại trên vai của hắn đang mang mối thù hận quá lớn, kẻ thù của mình lại quá cường đại, hắn càng cần phải có một nơi tu luyện đủ tốt, mới có thể tính toán con đường trả thù.

Chỉ có trở thành cường giả, mới có thể giết được kẻ thù của mình, khôi phục lại Tô gia.

"Thiếu Tộc Trưởng..! Thực lực của cậu hiện tại, tôi chỉ sợ..!" Hắn là sợ Tô Trục Lưu không thể nào thông qua được khảo hạch, chết bất đắc kỳ tử mà thôi.

Hàng năm, Mân Việt Quận vì muốn có thêm máu mới, loại bỏ máu củ, nên sẽ tiến hành chiêu sinh.

Cố định sẽ có mười ngàn cái danh ngạch tranh đoạt. Tuy nhiên, có được danh ngạch trong tay, cũng chỉ là bước khởi đầu, tiếp theo khảo hạch mới là tàn khốc, ngoài trừ những cái tu luyện giả có cấp bậc Yêu Hồn cao, được nhận thẳng vào bên trong Mân Việt Học Viện ra, số còn lại, sẽ phải trải qua chém giết rất là tàn khốc, tất cả sẽ được đưa đến một cái địa điểm bố trí sẵn.

Bên trong có rất là nhiều Yêu Thú cũng như những kẻ cùng hung cực ác, nhiệm vụ của những thí luyện giả là phải giết chết thật nhiều Yêu Thú cũng như đạo tặc càng tốt.

Mân Việt Học Viện sẽ dựa vào thành tích đạt được của mỗi tên tu luyện giả, chọn ra một ngàn tên có điểm số cao nhất để đi vào Mân Việt Học Viện, làm đệ tử của bọn họ.

Cạnh tranh quá mức khốc liệt, vì muốn có được điểm số cao hơn đối thủ của mình, những tên thí luyện giả không hề ngần ngại đem những người tham gia thí luyện diệt sát.

Tô Bình hắn đã từng tham dự qua một lần, hắn biết được sự tàn khốc cùng khủng bố trong đó.

Dường như, muốn ở trong đó sinh tồn, tu vi thấp nhất cũng phải có Yêu Sĩ tứ trọng cảnh giới, còn muốn thi đậu, vậy phải có Yêu Sĩ ngũ trọng trở lên mới may ra.

Nhìn lại Tô Trục Lưu, bây giờ chỉ là Yêu Sĩ tam trọng trung kỳ, từ ngày đến khi tham gia thí luyện cao lắm cũng chỉ đạt đến Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ là hết sức, với tu vi đó, muốn ở bên trong khu vực thí luyện tồn tại được hay là không, cũng là điều khó nói, đừng có nghĩ đến chuyện thông qua khảo hạch.

"Tô Bình..! Anh có cách gì hay không..?" Thí luyện tàn khốc của Mân Việt Học Viện, Tô Trục Lưu hắn đương nhiên là có nghe nói qua.

Nhưng dù biết chết rất nhiều, hàng năm vẫn có vô số người muốn tranh một cái danh ngạch, vào bên trong đó chém giết cùng hy vọng, Tô Trục Lưu hắn cũng là muốn được như thế.

Điểm yếu của hắn bây giờ là thực lực, giá như mà hắn có được Đại Hành Huyền Khí Kinh sớm hơn một chút, bây giờ mình đã không còn lo lắng quá nhiều, đáng tiếc là không thể, hiện tại hắn chỉ trông cậy vào tài thao lược của Tô Bình, tên này đã ở Mân Việt Học Viện nhiều năm, nghĩ đến chắc chắn sẽ biết được đường đi nước bước.

"Thiếu Tộc Trưởng..! Muốn vào Mân Việt Học Viện, ngài cần phải làm hai việc..!"

"Anh nói đi..!" Tô Trục Lưu gật đầu, quả nhiên là hắn không có nhìn lầm Tô Bình người này, y thật sự là có cách.

"Thứ nhất là phải có thẻ bài dự thi..!"

"Chuyện này không có khó..! Anh nói ra vấn đề thứ hai đi..!"

Thẻ bài dự thi này Tô Trục Lưu cũng không có xa lạ gì, mỗi năm cứ đến ngày mười lăm tháng giêng Phủ Thành Chủ đều sẽ phát cho gia tộc của hắn hai mươi cái thẻ bài, tượng trưng cho hai mươi cái danh ngạch đi đến Mân Việt Học Viện tham gia khảo hạch.

Năm nay Tô gia của hắn chắc chắn là không có, vì Tô gia bây giờ đã không còn. Tuy nhiên, chuyện nhỏ này không thể nào làm khó được hắn, tục ngữ có câu có tiền có thể sai khiến được quỷ thần.

Tô Trục Lưu hắn bây giờ không thiếu nhất chính là tiền, đưa ra một ít tiền, mua một cái danh ngạch với hắn mà nói không có chuyện gì khó khăn.

Nên là yêu cầu thứ nhát này của Tô Bình đối với hắn không hề có độ khó.

"Thứ hai là cậu phải gia nhập một cái thế lực của con em quý tộc..!" Đây là con đường tắc để có thể đi vào được Mân Việt Học Viện.

Con em quý tộc, đặt biệt là những quý tộc tại Mân Việt Quận Thành nơi đây, phía sau phần lớn đều là có Yêu Sư cường giả chống lưng, những gia tộc đứng đầu như là Ngô gia, Cổ gia, còn có Yêu Sư cửu trọng hậu kỳ cảnh giới, truyền ngôn bên trong bọn họ có khả năng ẩn dấu Yêu Tông cường giả.

Thế cho nên, khi đi vào bên trong khu vực thí luyện, rất ít thí luyện giả dám ra tay với lại bọn chúng, trong tay đám người này không chỉ có những bảo vật bảo mệnh tốt, mà theo hầu còn có những cao thủ vượt trội giúp mình kiếm lấy điểm số, nếu như mà Tô Trục Lưu có thể vào được một trong số những thế lực này, cơ hội đi vào Mân Việt Học Viện sẽ rất là khả quan.

Điểm ủy khuất là Tô Trục Lưu phải làm tiểu đệ cho người ta, mặt cho người ta sai bảo.

Một thiếu Tộc Trưởng như Tô Trục Lưu, có thể bỏ đi cái giá của mình để làm người hầu cho kẻ khác hay không, phải nhìn cả vào y vậy.

"Theo anh..! Tôi nên gia nhập trận doanh của ai là hợp lý nhất..?" Tô Trục Lưu cũng không có suy nghĩ gì nhiều, lập tức đồng ý với lại ý với cách làm thứ hai của Tô Bình.

Nói về làm thuộc hạ, hay đúng hơn là làm chó cho người ta, có ai có thể qua được Tô Trục Lưu hắn.

Từ bắt đầu là làm chó cho Tô Hồng, đến bị Trần Vân Thanh lợi dụng đủ kiểu, có khuất nhục nào mà hắn không có trải qua đâu chứ.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.