Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 374: Rượu Mời Không Uống




Nghĩ nghĩ lại bản thân mình, Trần Vân Thanh không khỏi lắc đầu một cái cười khẽ.

Mấy tháng thời gian khi gặp Lưu Tố Hiền hắn chỉ là Yêu Giả bát trọng, bây giờ hắn đã là Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ. Tốc độ tu luyện có thể nói là nhanh như tên lửa. Đem so sánh với lại Lưu Tố Hiền này chỉ có hơn chứ không có kém.

Vì cái gì Trần Vân Thanh hắn đột phá nhanh được, người khác lại không, nên nhớ người ta phía sau có cả tập đoàn hùng mạnh Thiên Binh Các chống lưng, còn Trần Vân Thanh hắn có cái gì đâu. Tốc độ tăng trưởng của Lưu Tố Hiền vẫn còn chậm đó chứ.

Được như bây giờ, đã là vượt qua quá nhiều mong đợi của hắn rồi.

"Tình cảnh bên ngoài có chút không ổn..! Xem tình hình trước rồi tính sau đi..!"

Xuyên qua một cái khe hở của tường đá, Trần Vân Thanh có thể nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài Khí Nguyên Quả Thụ khu vực, nhưng hắn cũng không có vội đi ra, mà vẫn đứng ở đây quan sát xem bên ngoài phát triển như thế nào.

Thái Na Trát nói hai người kia đều là Yêu Sư, tức là cao hơn Trần Vân Thanh hắn quá nhiều, vì an toàn của bản thân, cũng không cần ra bên ngoài kia làm gì.

Nói nữa hắn cùng Lưu Tố Hiền không có thân quen gì cho lắm. Cũng không có hiểu hai người đó đang chơi trò gì, xuất hiện bây giờ rủi hai người kia xem hắn là kẻ địch giết đi cũng thật là oan uổng.

...

"Trần Nhị Thiếu..! Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi..?" Lưu Tố Hiền mắt phượng khẽ nhíu một cái, đối với lại ánh mắt đầy dâm dục của Trần Hoành Hải nhìn mình, quá ư là không có thích.

Trần Hoành Hải này ba ngày trước từ Cổ Loa Thành đến nơi đây tìm nàng, đúng lúc nàng đang đột phá thành công Yêu Sư, nên vui lòng tiếp đãi y một lần, ý nghĩ của nàng là sau khi gặp mặt Trấn Hoành Hải xong, liền đuổi thẳng cổ y trở về Cổ Loa Thành.

Nhưng mà không nghĩ tu vi của đối phương không kém, bây giờ cũng đã đột phá Yêu Sư chi cảnh như nàng, một tên công tử ăn chơi trác táng cũng có thể đột phá Yêu Sư, nàng thật sự rất bất ngờ.

Bất ngờ thì có bất ngờ, nhưng không có hơn, nàng vẫn quyết tâm đuổi cổ tên này rời khỏi Chấn Nam Thành.

Chỉ là y nói cho nàng hay, mình đã phát hiện ra một địa có Linh Nguyên Quả thụ, nó còn sắp chín nữa, chỉ là ở đó có Tam Giai nhị phẩm Yêu Thú thủ hộ, nên muốn mời nàng cùng nhau đi đến giải quyết Yêu Thú, chiếm lấy Linh Nguyên Quả.

Nhưng bây giờ nàng nhìn lại xung quanh, làm gì có Linh Nguyên Quả thụ ở nơi nào, chỉ có một cây Khí Nguyên Quả, chỉ dành cho Yêu Sĩ cảnh giới đột phá, với cảnh giới bây giờ của nàng, có sử dụng Khí Nguyên Quả cũng vô ích.

Mà có Khí Nguyên Quả ở đâu mà dùng, nơi đây chỉ có cây không trơ trọi, trái cây đã bị người ta lấy đi sạch sẽ cả rồi, muốn đem nó về bán lấy chút ít Linh Thạch để sử dụng, cũng là không được, nàng lần này đi một chuyến phí công.

Trần Hoành Hải là người đưa ra chuyến đi này, bây giờ tên khốn này phải chịu trách nhiệm mới được.

"Tố Hiền..! Ở nơi đây vốn không hề có Linh Nguyên Quả..!"

Trần Hoành Hải bình tĩnh trả lời, nhưng nếu chú ý, đôi mắt hắn bây giờ có chút đỏ, là vì tham lam dục vọng quá độ, nên mới có loại biểu hiện này.

Thác Nước Cao Thiên không hề có Linh Nguyên Quả, thậm chí ngay cả Khí Nguyên Quả, nói thật hắn đây cũng chẳng biết nó có tồn tại hay không, sở dĩ hắn biết được nơi đây là vì khi đến Chấn Nam Thành nơi đây, người của Nghênh Thanh Các có nói cho hắn biết, Thác Nước Cao Thiên là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp để hẹn hò, đưa người con gái mình thương đến nơi này du lịch.

Từ chân thác nước đi lên vài trăm mét, có một hang động rất đẹp, bên trong nhiều viên đá phát sáng, là một nơi khá là hiếm có ở Lạc Việt Vương Quốc.

Trần Hoành Hải hắn chú ý nhất chính là cái hang động mà Nghênh Thanh Các nói này.

Có thể đưa người mình yêu vào nơi đây, ở trong khung cảnh thơ mộng này, có làm cái gì, cũng không có người hay biết.

"Tránh ra..!Tôi muốn rời khỏi nơi này..!"

Vừa bước chân vào nơi đây, Lưu Tố Hiền nàng đã biết Trần Hoành Hải này không có nói thật rồi.

Tiếc là mình phát hiện có chút hơi muộn rồi, nhưng không có sao, bây giờ rời đi vẫn còn kịp, nàng mới đột phá không lâu, cũng không có tin, cùng cảnh giới, mình không thể thắng được tên thiếu gia ăn chơi trác táng Trần Hoành Hải này.

"Tố Hiền..! Em không phải không biết, trước đến giờ anh vẫn chỉ yêu có một mình em.!"

Khó khăn lắm mới có thể lừa được Lưu Tố Hiền rời khỏi Thiên Binh Các đến nơi này, Trần Hoành Hải hắn sao có thể để cho Lưu Tố Hiền rời khỏi nơi đây một cách dễ dàng như vậy được.

Từ ngày gặp được Lưu Tố Hiền ở Cổ Loa Thành, Trần Hoành Hải hắn đã trúng tiếng sét ái tình, hắn là bị sắc đẹp của Lưu Tố Hiền chính phục, là bị nụ cười của cô ta cướp đi trái tim, là bị tính cách kiên cường không sợ cường quyền của cô ta đoạt mất linh hồn.

Hắn đã mê đắm người con gái này không hề có lối thoát.

Thậm chí, hắn có thể chống lại mệnh lệnh của cha mình sắp xếp cho hắn một mối hôn nhân chính trị với Lê gia, cũng muốn cưới Lưu Tố Hiền về làm vợ cả.

Lưu Tố Hiền bây giờ là tất cả đối với lại hắn, thiếu vắng cô ta, hắn thà là chết đi cho rồi.

Đời này kiếp này, dù bằng mọi giá, hắn cũng phải cưới Lưu Tố Hiền về làm vợ cả mới được.

"Hừ..! Câm họng..! Những lời nói của anh chỉ làm tôi buồn nôn..!"

Trái với lại lời tỏ tình đầy cảm động của Trần Hoành Hải, Lưu Tố Hiền gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh như tiền, trên mặt không hề có một tia cảm xúc, có chăng bên trong ánh mắt là vô tận khinh thường.

Nàng ở nơi đây Chấn Nam Thành, nhưng không có nghĩa Cổ Loa Thành phát sinh chuyện lớn gì, nàng không có biết.

Cổ Loa Thành mấy tháng nay nỗi bậc nhất chính là chuyện Trần Hoành Hải này đem vị hôn thê của mình là Lê Hiếu Hoa giết đi.

Trước khi giết Lê Hiếu Hoa, tên khốn này còn làm nhục Lê Hiếu Hoa không thương tiếc, làm cho cô ta ngay cả chết, cũng không thể nào bảo toàn được sự trong sạch của mình.

Cái chuyện bí mật động trời này người dân bình thường không có biết, tuy nhiên, bên trong quý tộc vẫn đang bàn tán râm ran.

Sau chuyện này, nếu mà không phải Trần gia thế lực quá mức to lớn, Lê gia không thể làm gì, bọn họ đã đem người giết đến tận Trần gia, đem tên cặn bã Trần Hoành Hải này phang thây sẽ thịt mất rồi.

Tiếp theo Trần Hoành Hải còn làm ra vài vụ cưỡng hiếp động trời khác nữa, nhưng cũng nhờ có Trần gia ở phía sau giúp đỡ y chùi đít, nên mới bình an đến bây giờ.

Nói đâu xa, trên đường từ Cổ Loa Thành đến đây, Trần Hoành Hải đã làm cho không biết bao nhiêu thiếu nữ phải thắt cổ tự sát rồi.

Một tên cặn bã ngay cả súc sinh còn không bằng như Trần Hoành Hải, lại mở miệng nói chỉ yêu mình nàng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nỗi da gà, khó chịu vô cùng.

Khó chịu đến mức nàng có ý định một kiếm đem tên này bổ ra làm hai cũng đã nghĩ qua. Phải thật là khắc chế lắm, nàng mới không có ra tay.

"Lưu Tố Hiền..! Anh nói cho em biết. Ngày hôm nay hai chúng ta sẽ thành hôn, em có chịu cũng vậy, không chịu cũng vậy, sẽ không thể nào thay đổi được sự thật..!"

Thuyết phục hồi lâu, bỏ ra quá nhiều tâm huyết, nhưng kết quả nhận lại cũng chỉ là sự chán ghét đến từ Lưu Tố Hiền, Trần Hoành Hải hắn đã chạm vào điểm giới hạn của sự kiên nhẫn.

Hắn không muốn tiếp tục theo đuổi Lưu Tố Hiền theo cách này nữa, thứ hắn muốn bây giờ là chiếm đoạt Lưu Tố Hiền, để cho cô ta ở dưới thân của hắn rên rỉ cầu hoan, sau cùng cũng giống như bao người con gái khác, không thể rời bỏ được cảm giác tuyệt vời mà hắn ban cho, cam tâm tình nguyện làm tình nô của hắn.

"Xoẹt...!"

"Trần Hoành Hải..! Tôi cũng muốn thử xem, anh dựa vào cái gì mà muốn ép buộc tôi..!" Lưu Tố Hiền rút thanh Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Binh trường kiếm đang nắm trong tay ra, chỉ về phía Trần Hoành Hải, lạnh lùng cất tiếng nói.

Không chỉ là Trần Hoành Hải tên khốn kiếp này chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn, Lưu Tố Hiền nàng đây cũng như vậy.

Mức độ chán ghét của nàng với lại Trần Hoành Hải đã lên đến đỉnh điểm. Ngày hôm nay, dù có phải làm xáo trộn kế hoạch phía trên bàn giao, nàng cũng nhất định phải đem Trần Hoành Hải chém dưới kiếm mới được.

"Tố Hiền..! Em đừng có nên rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt..!"

Trần Hoành Hải nhìn thấy Lưu Tố Hiền rút kiếm ra chỉ về phía mình, trên thân còn phát ra sát khí, gương mặt của hắn bây giờ cũng liền âm trầm lại, âm thanh cảnh báo đầy tính răn đe bất kỳ người nào cũng có thể nghe ra.

Nhưng lạ một điểm là hắn không lấy ra binh khí của mình, giống như hắn đối với lại thực lực của mình cực kỳ tự tin, sẽ là ăn chắc Lưu Tố Hiền một dạng.

"Phiên Vũ Kiếm Pháp.! Giết..!". Nếu đã không cùng đường, có tiếp tục nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Lưu Tố Hiền chính thức ra tay, kiếm pháp của nàng sử dụng là Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ, nhưng kiếm chiêu ẩn chứa Linh Lực cường đại của Yêu Sư cường giả, tuyệt đối không phải là bên dưới Yêu Sư cảnh giới có thể tiếp nhận nỗi.

"Đến hay lắm...!"

Trần Hoành Hải sắc mặt bây giờ mới thấy được sự thận trọng, nhưng trong lời nói không hề có chứa một tia lo lắng, hắn nhìn kỹ hướng đi kiếm chiêu của Lưu Tố Hiền, sau đó né qua một bên.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.