Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 346: Đi Vào Chấn Nam Đại Sơn




Trần Vân Thanh sau khi đem Tô Trục Lưu hóa trang thành một người con gái có nhan sắc không tệ sau, liền đưa cho Tô Trục Lưu một tờ giấy, chỉ cần xem qua được tờ giấy này, Trần Tú sẽ biết sắp xếp cho Tô Trục Lưu như thế nào.

Nói thật Tô Trục Lưu này lựa chọn cũng làm cho hắn có chút bội phục, nếu mà tên này lựa chọn phương án thứ nhất, hắn sẽ đung thuật dịch dung cải biến Tô Trục Lưu thành nữ nhân như bây giờ, làm giả cho tên này thêm một tấm thân phận lệnh bài, sau đó đuổi y đi, xem như đã hoàn thành lời hứa của mình rồi.

Theo cách này, nếu không có họa từ trên trời rơi xuống, Tô Trục Lưu có được trên bảy mươi phần trăm cơ hội ra khỏi Chấn Nam Thành.

Nhưng ra khỏi Chấn Nam Thành rồi thì Tô Trục Lưu có thể làm được cái gì, với chút tu vi của mình, y có thể ở bên ngoài lăn lộn tốt hay không, còn chưa nói trên vai gánh nặng phục hưng gia tộc, đi không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.

Cũng chỉ có thể dựa vào hắn sắp xếp, để tên này lên được Mân Việt Quận Thành, nơi đó là thiên đường của Yêu Sĩ cường giả, với trí thông minh của Tô Trục Lưu, sẽ biết mình cần phải làm gì trên đó để tồn tại cùng tu luyện mà, khi đó phải hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của Tô Trục Lưu rồi, Trần Vân Thanh hắn cũng đã hoàn thành lời hứa của mình.

"Tô Trục Lưu..! Ở bảo tàng bên đó, không có bẫy rập nào đó chứ..?" Đi được vài bước, Trần Vân Thanh bỗng nhiên dừng lại một chút, cất tiếng hỏi.

Thường những nơi để bảo tàng hay cất chứa kho báu, đều sẽ có cơ quan chôn giấu, phòng ngừa người ngoài đến lấy đi bảo vật mà mình cất chứa, kinh nghiệm kiếp trước thám hiểm những kho báu nói cho Trần Vân Thanh biết, tất cả những nơi có giấu kho báu do người xưa để lại cho người đời sau, dù ít dù nhiều điều có một số ít cạm bẫy.

Đây là thế giới tu luyện, điều kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra, hắn cũng nên tìm hiểu kỹ càng trước rồi mới đi vào sao. Không bị người khác âm lúc nào cũng không hay biết thì thảm quá rồi.

"Vân Thanh sư huynh..! Tố tiên của Tô gia để lại bảo tàng có nói nơi đó không có cơ quan bẫy rập gì cả, chỉ cần người của Tô gia đi theo chỉ dẫn của bản đồ, lập tức liền có thể lấy được kho báu..!"

Tô Trục Lưu dừng lại một chút, bình tĩnh trả lời Trần Vân Thanh, nhưng nếu để ý kỹ, đôi mắt của hắn hơi co lại một chút, không có tinh ý sẽ không thể nào nhận ra được.

Lúc này Tô Trục Lưu cùng Trần Vân Thanh Là đứng ở hai cái vị trí đối lưng về nhau, Trần Vân Thanh càng là không thể nào nhận ra sự khác thường này..

"Được rồi..! Cậu rời khỏi nơi đây đi..!". Trần Vân Thanh dĩ nhiên không có nhìn thấy vấn đề trong mắt của Tô Trục Lưu, nghĩ đến tên này vừa rồi cũng rất thành thật, cũng không giữ lại y nữa làm cái gì.

"Vâng..! Vân Thanh sư huynh..!"

Tô Trục Lưu chỉ chờ có lời nói này của Trần Vân Thanh, liền là nhanh chóng rời đi.

Hơi gấp một chút thành ra người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy khác lạ, Tô Trục Lưu bây giờ đang đi mà không khác gì chạy cả, ai nhìn vào cũng sẽ có nghi ngờ, con gái thường là đi nhẹ nhàn từ tốn, không có ai lại chạy như bay giống Tô Trục Lưu hiện giờ.

"Có chút vấn đề..! Tuy nhiên ta cũng không tin mình không có vượt qua được..!" Nhìn theo hướng đi của Tô Trục Lưu, Trần Vân Thanh nhàn nhạt lên tiếng.

Dù không nhìn tận mắt những biến ảo trên gương mặt của Tô Trục Lưu vừa rồi, nhưng lấy kinh nghiệm của mình Trần Vân Thanh biết Tô Trục Lưu cũng không có nói thật, nơi chứa bảo tàng của Tô gia bên Chấn Nam Đại Sơn kia, có rất là nhiều vấn đề.

Trần Vân Thanh hắn cũng không có sợ, có bẫy rập thì người làm ra nó cũng chỉ là Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ cảnh giới, lấy ru vi cùng thủ đoạn của Trần Vân Thanh hắn, không tin là không thể nào làm gì được một tên Yêu Sĩ đã chết cách đây mấy trăm năm.

Trên cũng không vì chuyện này mà đi nuốt lời với lại Tô Trục Lưu, tên này đã đưa cho hắn bào tàng chỉ dẫn tường tận như vậy, nếu còn không thể lấy được nó, cũng chỉ nên trách hắn bất tài vô dụng mà thôi.

...

Một ngày sau..! Chấn Nam Đại Sơn..! Cách Thác Nước Cao Thiên một trăm km tại một cái thung lũng vô danh..

"Keng ... Keng..!".

"Lão Tam..! Chú không định ra tay thật sao?" Trần Hàn Xương chỉ tay vào một đám người đang đánh nhau sống chết bên kia, mỉm cười lên tiếng hỏi Trần Vân Thanh.

Từ Chấn Nam Thành đi đến nơi đây hai người bọn họ mất hết một ngày đường, mắt thấy còn vài phút thời gian nữa là có thể đến được Thác Nước Cao Thiên để lấy Khí Nguyên Quả, lại gặp phải hai nhóm người đang đánh nhau.

Không khó để nhận ra thân phận của hai bên, một bên là Trần gia đệ tử gồm mười người do Nội Viện đệ tử Trần Anh Vũ cầm đầu, bên còn lại là nhóm người của Chấn Nam Đạo, có khoảng mười hai người, tên dẫn đầu kia hắn không thể không biết, đây là Trần Anh Kiệt.

Không, bây giờ phải gọi tên kia là Mang Anh Kiệt mới đúng, nghe đâu ba cha con của Mang Huyền Phong đã gia nhập vào Chấn Nam Đạo, địa vị bây giờ cũng không phải thấp, con của y là Mang Anh Kiệt lần này dẫn đội đi cướp bóc cũng không có chuyện gì quá ngạc nhiên.

Quay lại trận chiến này, tu vi của Trần Anh Vũ cùng Mang Anh Kiệt là tương đương, đều là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cả, không phải nói chứ Hoàng Giai thất phẩm Yêu Hồn của Mang Anh Kiệt cũng không phải thổi, tốc độ tu luyện đúng là nhanh, mới mấy tháng trước đây chỉ có Yêu Sĩ nhị trọng, bây giờ đã đạt đến Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ rồi, tốc độ cũng thật là nhanh.

Hai nhóm người thực lực tương đương, nhưng bên phía của Mang Anh Kiệt có nhiều hơn Trần Anh Vũ hai tên Yêu Sĩ nhị trọng, chính hai tên này là nhân tố chính, giúp cho bên phía đám người Chấn Nam Đạo chiếm thượng phong, cộng thêm với việc nơi đây là sân nhà của Chấn Nam Đạo, Trần Anh Vũ muốn không bại trận thì cũng khó.

"Lão Nhị..! Nếu mà anh có lòng nghĩa hiệp, có thể ra tay cứu giúp Trần Anh Vũ..! Y cũng là Trần gia Nội Viện đệ tử nha..!" Trần Vân Thanh cũng không có chịu thua kém gì, cười nhạt lên tiếng nói.

Trần Anh Vũ, Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ cảnh giới, một chân đã bước vào hàng Yêu Sĩ tứ trọng, con người này tên tuổi hắn là nghe như sấm bên tai, nhưng đó là khi hắn ở Ngoại Viện.

Kể ra Trần Vân Thanh hắn cùng với lại Trần Anh Vũ này cũng có một chút ân oán, mấy tháng trước khi còn ở ngoại viện, chính hắn đã đem em trai của Trần Anh Vũ là Trần An đánh cho một trận tơi bời hoa lá, còn đem trên người tên kia tất cả tài nguyên lột sạch sẽ, trong đó có một viên Nhất Giai Thượng Phẩm Diệu Hoàn Đan, nhờ viên Đan Dược trị thương này, cho nên thương thế của hắn là khôi phục rất là nhanh, tại Đại Mộc Lâm Khu làm nên tên tuổi không nhỏ, cũng không thể không kể công viên Diệu Hoàn Đan của Trần An tên đó.

"Ha ha ha..! Lão Tam..! Tôi chỉ nói đùa thôi...! Chuyện này không có liên quan gì đến chúnh ta, tham gia vào làm gì..?" Trần Hàn Xương lên tiếng cười dài một tràng, để che giấu sự xấu hổ trong lòng.

Tân Niên Hội Võ còn tháng rưỡi nữa là sẽ diễn ra, cạnh tranh cho hai mươi suất đi Mân Việt Học Viện tu luyện sẽ vô cùng kịch liệt, tất cả mọi người đều là đối thủ của mình, nhất là những tên có thực lực đứng đầu như là Trần Anh Vũ, càng là phải cẩn trọng ứng phó.

Nếu mà nữa đường, Trần Anh Vũ gặp chuyện gì không may, như vậy thì không có gì tốt bằng, không chỉ là hắn, nhiều tên Nội Viện đệ tử khác cũng vui mừng khi nghe thấy cái tin tức này, trong hoàn cảnh như bây giờ, có mà mất trí hắn mới lại đi ra bên ngoài trợ giúp cho Trần Anh Vũ, không nhân cơ hội Trần Anh Vũ rơi xuống hạ phong như bây giờ cho y một đao, đó đã là vì Trần Hàn Xương hắn nghĩ đến tình cảm đồng môn lắm rồi, muốn hắn ra tay cứu giúp, vậy thì không có cửa đâu nha.

Sở dĩ mà hắn khuyên Trần Vân Thanh ra bên ngoài trợ giúp, thật ra đây cũng chẳng có ý tốt gì, hắn muốn nhìn Trần Vân Thanh ra tay đánh nhau với lại người khác, từ đó đứng một bên quan sát điểm mạnh cùng điểm yếu của Trần Vân Thanh, từ đó lên kế hoạch ứng phó.

Không có sai, hắn đây là muốn đối phó với lại Trần Vân Thanh, qua trận chiến của hắn cùng Trần Vân Thanh tại Nội Viện nửa tháng trước, thực lực của Trần Vân Thanh làm cho hắn rung động thật sâu, hân cũng đã liệt Trần Vân Thanh vào hàng đối thủ tiềm tàng trong cuộc chiến dành vé đi Mân Việt Học Viện với mình.

Lỡ như ở Tân Niên Hội Võ hai người bọn họ gặp nhau, như vậy hắn cũng có thể nắm chắc được nhiều phần thắng hơn, nhưng không nghĩ đến Trần Vân Thanh là đã nhìn ra chút mưu kế của mình, chuyện này thôi thì từ từ tính lại sau vậy.

"Lão Tam..! Chú làm gì vậy..?"

Trần Hàn Xương đưa mắt nhìn qua, thấy bên cạnh hắn Trần Vân Thanh đã rời đi từ bao giờ, hơi ngạc nhiên một chút. Hắn nhìn lại phía trước mặt mình chỉ thấy một cái tàn ảnh xẹt qua, Trần Vân Thanh là đã chạy đến phía trước gia nhập vào chiến trường, chuyện này làm cho Trần Hàn Xương bất ngờ không nhỏ, không phải Trần Vân Thanh đã nói không có tham gia vào lần này hai bên chiến đấu hay là sao, bây giờ còn chạy ra để mad làm cái gì.

"Cũng tốt..! Để xem thực lực của cậu hiện tại như thế nào..!" Có ý muốn chạy đi ngăn cản Trần Vân Thanh, nhưng mà Trần Hàn Xương ngẫm nghĩ một chút, thôi không ra tay ngăn cản nữa.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.