Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 341: Vì Không Nghe Lời




"Ảnh Nhạn Kiếm Pháp..!"

"Thức thứ bảy Phi Nhạn Hồi Đầu..!"

Sau khi thoát chết, Tô Hòa không cần suy nghĩ gì nhiều, rút ra thanh kiếm nắm trong tay, thì triển Ảnh Nhạn Kiếm Pháp tấn công Tô Tất Nhi, cùng một chiêu kiếm pháp, nhưng đường kiếm này của Tô Hòa còn tinh tế hơn Tô Tất Nhi quá nhiều.

Tốc độ cũng nhanh hơn, chỉ trong chốc lát nó đã đâm xuyên qua trái tim của Tô Tất Nhi, làm cho Tô Tất Nhi không còn có một chút cơ hội có thể trốn tránh, đây chính là sự khác biệt của Yêu Sĩ lục trọng cùng Yêu Sĩ thất trọng, cùng một chiêu thức giống nhau, nhưng Chân Khí của Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ là hùng hậu hơn Yêu Sĩ lục trọng quá nhiều, vì thế tốc độ ra tay cũng nhanh hơn, Yêu Sĩ lục trọng cơ bản là không có cơ hội thắng.

"Rầm..!".

"Đúng là phản ứng nhanh lẹ, không hổ là người được đám lão già kia trao trọn hy vọng!"

Rút kiếm ra, dùng chân đạp thi thể của Tô Tất Nhi xuống dưới sàn nhà, đem mọi tài nguyên trên người của Tô Tất Nhi dọn dẹp sang thành đồ của mình, Tô Hòa nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng của Tô Trục Lưu đâu, hắn không khỏi cất tiếng khen ngợi một câu.

Nhiều khả năng ngay khi Tô Tất Nhi ra tay với lại hắn, tên Tô Trục Lưu này đã nhanh chân rời đi, không hề có một chút do dự nào, chiêu bỏ xe giữ tướng này y vận dụng cũng rất thành thục.

Tô Trục Lưu tên này vừa có tâm cơ, lại vừa có thiên phú tu luyện, nếu để cho y trưởng thành, sau này đối với lại hắn cũng như thế lực sau lưng sẽ mang đến tai họa vô cùng lớn.

"Đi thôi...!"

Nghĩ như vậy, nên sau khi để lại một ít tin tức thông báo cho thế lực phía sau lưng của mình, Tô Hòa nhanh chóng chạy đi tìm Tô Trục Lưu, với hắn mà nói, bây giờ Tô Trục Lưu độ nguy hiểm nếu so sánh với lại Tô Học Sinh, Tô Mãnh là hơn quá xa, cần phải tìm ra tên đó giết đi, trước khi tên đó có cơ hội trưởng thành mới được.

"Thiếu tộc trưởng... Bảo trọng..!" Tô Tất Nhi ánh mắt lờ đờ, ánh mắt nhìn đi theo hướng Tô Hòa một cái, hắn là đã làm hết sức của mình rồi, dư lại cũng chỉ có thể xem vào vận khí của Tô Trục Lưu ra làm sao mà thôi.

...

Cách Lạc Hoàng Miếu phía Nam hai cây số..!

"Rầm..Rầm..!".

"Khụ...Phốc..!".

"Đà Chủ... Ông vì sao phải làm như vậy..?"

Phương Thịnh ho ra quá nhiều máu tươi, trên người có một vết thương chí mạng, chắc chắn là không thể nào có thể sống nỗi, nhưng trước khi chết, hắn muốn chết một cách rõ ràng, vì cái gì Đà Chủ của mình lại ra tay tàn nhẫn với chúng anh em như vậy.

Chuyện này phải nói đến cách đây chưa đến mười lăm phút, bọn họ đang từ trong giấc ngủ mới tỉnh lại thì nghe được ám hiệu bí mật của vị Đà Chủ này, ông ta căn dặn hắn cùng chín người khác có tu vi Yêu Sĩ bát trọng trở lên, ra bên ngoài này có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Bọn họ mặt dù có nghi ngờ về chuyện vì sao vị Đà Chủ này không đi thẳng vào Lạc Hoàng Miếu như mọi lần để bàn chuyện, nhưng vì tin tưởng quá độ vào ông ta, bọn hắn cũng nhanh chóng rời hang ổ của mình đi đến nơi đây.

Nhưng không ngờ, vị Đà Chủ này bất ngờ ra tay tập kích bọn họ, còn dùng đến sát chiêu, muốn đem bọn họ chém tận giết tuyệt.

Gặp tình huống như thế này, không kịp đề phòng cả mười người bọn họ đều trúng chiêu, chết đi ngay lập tức chín người, chì còn duy nhất một mình hắn thoi thóp.

Hắn biết ấu rõ ràng tình cảnh của mình hiện tại, chắc chắn là mình sống không nỗi, nhưng trước khi chết, hắn phải biết được vị Đà Chủ mà bọn họ tôn kính tại sao phải làm như vậy, không biết được nguyên nhân, hắn có chết cũng không có cam tâm a.

"Vì các người không nghe lời của ta, bán tin tức về Trần Vân Thanh cho người khác..!"

Trần Tú ngẫm nghĩ một chút, hắn nhớ lại mình vừa đặt chân đến nơi này một năm về trước, tất cả mọi người đều xa lánh hắn, đều không có nghe lời của hắn, chỉ có một tên Dương Thịnh này là đi theo hắn, ủng hộ hắn vô điều kiện, nên trước khi tên này chết, hắn liền nói ra nguyên nhân, để tên này chết một cách nhắm mắt vậy.

"Trần Vân Thanh...?"

Phương Thịnh nhớ lại, mấy tháng trước đây Trần Tú có trở lại Phân Đà, thông báo cho anh em trong bang một tiếng từ bây giờ không cần điều tra một người tên là Trần Vân Thanh, cũng không cần đem tin tức của Trần Vân Thanh bán ra cho bất kỳ thế lực nào. Khi đó hắn nghe rất rõ, cũng có khuyên bên dưới mấy anh em mình quản lý sau này không cần phải theo sát Trần Vân Thanh người này nữa.

Nhưng sau đó, có mấy cái đơn hàng quá lớn đưa đến, nhiều đơn trong số đó là điều tra về Trần Vân Thanh, tiền của những người này bỏ ra rất là lớn, khi ấy hắn nhớ đến lời nói của Trần Tú nên đem mấy cái đơn kia bỏ qua một bên, không làm tiếp vụ làm ăn này nữa.

Bây giờ nghe lời Trần Tú nói, hắn suy đoán có nhiều khả năng là trong nhóm người mình thấy đơn hàng này có thể kiếm được nhiều tiền, cho nên giấu hắn đi điều tra Trần Vân Thanh, kết quả bây giờ bọn họ phải nhận lấy là một cái chết không được rõ ràng.

Nếu cho Dương Thịnh hắn thời gian, hắn nhất định phải điều tra ra là người nào đã cả gan đi điều tra Trần Vân Thanh, sau đó đem tên đó giết đi cho hả giận, vì một chút tiền bạc mà lại đi hại chết toàn bộ anh em, người như vậy xứng đáng bị năm con ngựa xé xác.

Còn nữa, hắn cũng nhất định sẽ âm thầm điều tra xem Trần Vân Thanh tên kia là dạng người thần thánh phương nào, làm sao có thể làm cho một người Yêu Sư cường giả như Trần Tú nỗi giận quá lớn đến như vậy, đáng tiếc hắn không có cơ hội.

"Thiếu gia..! Trần Vân Thanh thật sự đáng cho ngài phải làm như vậy hay sao..?"

Khi Phương Thịnh vừa trút hơi thở cuối cùng, bên cạnh của Trần Tú lại xuất hiện một ông lão tầm bày tám chục tuổi, râu tóc bạc trắng, một thân trang phục đang mặc trên người cũng đều là trắng nốt, cộng thêm gương mặt phúc hậu, rất là có dáng tiên phong đạo cốt.

"Phúc lão..! Trần Tú tôi làm việc từ trước đến giờ chưa một lần nào hối hận qua..!"

Trần Tú đem thanh kiếm vừa mới viết chết hết mười người Dương Thịnh tra lại vào trong võ, hắn cũng không có nhìn lại phía sau người đàn ông mà mình vừa xưng hô là Phúc Lão này, mà ánh mắt vẫn chú ý đến Lạc Hoàng Miếu bên kia, nơi có sự xuất hiện của Trần Vân Thanh bên trong.

"Thiếu gia..! Như cậu đã quyết định, tôi cũng không còn gì để nói..!"

Phúc Lão gật đầu một cái, cũng không có tiếp tục khuyên can Trần Tú, đây là bản sắc gia tộc của bọn họ, một khi chủ nhân đã quyết định chuyện gì, người bên dưới sẽ không được phép hỏi lại lần thứ hai, chỉ cần vô điều kiện chấp hành là được.

"Ở bên kia Mân Việt Quận Thành, ông đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ...?" Trần Tú thu lại ánh mắt nhìn về phía Lạc Hoàng Miếu kia lại, quay lại nhìn Phúc Lão người này lên tiếng hỏi.

"Thiếu gia yên tâm, người của gia tộc chúng ta đã đến Mân Việt Quận Thành, bất kỳ lúc nào cũng có thể vì thiếu gia hiệu lực..!" Phúc Lão ôm quyền cung kính nói..

"Còn chuyện nơi đây..?"

"Thiếu gia không cần quan tâm...! Ta sẽ đem chuyện nơi này đỗ hết lên Lỗ Á, để tên kia thay Vân Thanh công tử gánh lấy tội diệt Cái Bố Tông Phân Đà nơi đây..!" Phúc Lão tiếp tục sắp xếp.

"Như vậy thì tốt..! Chúng ta đi thôi..!" Trần Tú gật đầu, Phúc Lão người này không những thực lực cao cường, mà làm việc rất là sạch sẽ, ông ta đã ra tay sắp xếp, hắn không cần phải lo lắng cái gì nữa.

"Phúc Lão..! Trần Vân Thanh trên người có bí mật..! Ông là biết chứ..?" Đi được vài bước chân, Trần Tú bỗng nhiên dừng lại, bất chợt lên tiếng hỏi.

"Thiếu gia..! Ta biết trên người y có bí mật rất lớn..!" Phúc Lão gật đầu.

Trần Vân Thanh có bí mật rất lớn, chuyện này trong lòng của hắn đã biết từ lâu. Từ một tên phế vật không hơn không kém Yêu Giả lục trọng, chỉ qua sáu tháng đột phá Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ, còn có chiến lực có thể sánh ngang được với lại Yêu Sĩ thất trọng cường giả, nếu nói Trần Vân Thanh trên người không có bí mật lớn, chuyện này nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

"Ta từng nói với ông..! Không cần giám sát Trần Vân Thanh..! Ông có từng nghe..!" Trần Tú một lần nữa nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.

"Thiếu gia..! Tôi dùng tính mạng cam đoan với cậu..Tôi chưa bao giờ giám sát Trần Vân Thanh, cũng như có ý tưởng tìm kiếm bí mật của y..!"

Phúc Lão nghe Trần Tú nói rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong ẩn chứa vô tận sát ý, làm cho hắn rùng mình một cái, dù tu vi của hắn cao hơn Trần Tú không biết bao nhiêu lần mà kể, nhưng bây giờ, hắn toàn thân đều là mồ hôi, đây tất cả đều là mồ hôi lạnh, chứng tỏ hiện tại ông ta đang lo sợ biết bao nhiêu.

"Ông đã nói như vậy, tôi sẽ tìn ông lần này..!"

Trần Tú quay mặt lại nhìn Phúc Lão hồi lâu, không phát hiện được bất kỳ điều dối trá gì trong mắt của Phúc Lão, hắn cũng không có quan tâm đến Phúc Lão nữa, một mình bước đi phía trước, hướng mà hân đi chính là Mân Việt Quận Thành.

'Haiz..! Thiếu gia, không phải là Lão Phúc ta không muốn điều tra bí mật của Trần Vân Thanh, mà là ta không có dám đi điều tra a..!' Biết mình lần này đã qua cửa, Phúc Lão liền lấy lau mồ hôi lạnh trên trán, đồng thời trong lòng thở dài một tiếng.

Biết thiếu gia mình nhận người khác là chủ, người hầu như hắn sao lại không có đi điều tra đối phương là người như thế nào cho được.

Nên nhớ thân phận của thiếu gia nhà hắn rất cao quý, là hậu nhân của danh gia, không phải ai cũng có thể làm chủ của thiếu gia nhà hắn cho được.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.