Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 299: Trận Hủy.




"Xẹt..!"

"Có ám khí.!".

Đang khi Trần Vân Thanh chần chừ không biết phải làm gì trong tình cảnh này, bỗng nhiên phía sau của hắn có một âm thanh xé gió truyền đến, không có một tia chần chờ, Trần Vân Thanh dùng Lam Hình Lục Ảnh nhanh chóng tránh khỏi vị mình đang đứng, đồng thời khi nhìn rõ ám khí là một mũi tên không đầu sau, hắn liền là nhanh tay bắt lại, quan sát lại thêm lần nửa, hắn là nhìn thấy tại phía đầu mũi tên có một tờ giấy.

Đây chắc chắn không phải có người muốn ám sát hắn, mà là có người muốn báo tin cho hắn đây mà.

"Tổng bộ đầu Nguyễn Anh Tài đi tuần Tạ Thủy Cư.!" Mở tờ giấy ra, đọc kỹ bên trong văn tự, Trần Vân Thanh không khỏi ngẩn người. Bên trong đó chỉ viết một câu ngắn ngủi như thế mà thôi.

"Như vậy cũng chỉ có thể sử dụng chiêu thức này mà thôi!" Trần Vân Thanh nhìn vào bên trong biệt viện Trần Túng Quyền bị vây nhốt, trong ánh mắt hiện lên một vệt tàn nhẫn.

Báo tin cho hắn ai không quan trọng, điểm quan trọng là Tổng Bộ Đầu của Phủ Thành Chủ sắp đến nơi đây, chạm phải người của triều đình, trước nay không ai mong muốn cả, nhất là vào cái tình cảnh hắn đang phạm pháp thế này.

Theo sau, không một chút do dự nào, hai tay của Trần Vân Thanh loạn động một loạt thủ pháp, đánh vào bên trong trận.

"Ầm ầm...!".

"A...!".

Không biết Trần Vân Thanh sử dụng thủ đoạn gì, chỉ trong nháy mắt xung quanh căn biệt của Trần Túng Quyền phát ra kinh thiên chấn động, chỉ trong nháy mắt một tòa cao hơn mười mét biệt viện liền là sụp đổ, bên ngoài nhìn đến một loạt đao khí loạn lạc khắp nơi liền là biến mất.

....

"Xẹt..!"

"Ta hình như đã đến chậm một bước..!" Nguyễn Anh Tài chạy nhanh đến, nhìn căn biệt viện này khói lữa nghi ngút, kiến trúc toàn bộ đều đã sụp đổ, không còn một chút gì gọi là toàn vẹn nữa cả, hắn không khỏi nhíu mày một chút.

Vốn hắn nghe bên dưới người hội báo gần đây Tạ Thủy Cư thường xuyên xuất hiện nạn cướp bóc đốt phá, thậm chí là cả giết người cũng không hiếm, tình cảnh mất an ninh này đã làm cho dân chúng sống nơi đây khá là bất an, thế nên là hắn quyết định đích thân đến khu vực này một chuyến thị sát. Nhờ vậy cũng là bắt được không ít tay chân đám người Chấn Nam Đạo, cũng liền ngăn cản không ít thảm án xảy ra, nhưng lần này hắn liền là không thể ngăn cản được rồi.

"Trận Kỳ...? Có lẽ lần này ta đã trách oan cho đám người Chấn Nam Đạo, bọn chúng không phải là người đã gây ra thảm cảnh này..!"

Quan sát xung quanh một chút, Nguyễn Anh Tài liền là phát hiện bên kia một vật khả nghi, sau khi nắm lên quan sát, hắn liền đã thay đổi suy nghĩ của mình về vụ án lần này.

Trận Kỳ, còn là cấp hai Trận Kỳ, nói rõ nơi đây là có người đang bày trận pháp, dựa theo giấu vết tàn tích để lại, hắn liền có suy đoán người ra tay lần này là một cái Trận Pháp Sư, còn là cấp hai Trận Pháp Sư trở lên.

Không những thế, tôn này Trận Pháp Sư có khả năng gặp phải đối thủ cứng cựa, không thể nào làm gì khác liền tự dẫn bạo Trận Pháp, đem khu vực nơi đây chôn vùi.

"Trận Pháp...! Nhị Giai Trận Pháp Sư...! Không lẽ ...!"

Trong lòng của Nguyễn Anh Tài như đã có suy đoán ra một người, nhưng hắn liền sẽ đem Chấn Nam Đạo đám người kia gạt ra một bên, mấy trăm năm qua Chấn Nam Đạo chưa bao giờ xuất hiện qua một cái Nhị Giai Trận Pháp Sư, lần này cũng liền không có ngoại lệ đến.

"Khụ...Khụ...!"

"Còn có người sống.....?"

Nguyễn Anh Tài kinh dị kêu lên, tại bạo tạc kinh khủng của Nhị Giai Trận Pháp, thông thường Yêu Sĩ bên dưới sẽ không có khả năng sinh tồn cho được, nhưng âm thanh ho vừa rồi là phát ra từ một người còn sống, lấy kinh nghiệm làm bổ đầu một năm qua của hắn sẽ là không thể nào sai lầm đi đâu được.

"Rầm...!".

"Ngươi là ai....?"

Nương theo âm thanh tiếng ho vừa rồi phát ra, Nguyễn Anh Tài liền đi đến một đống đổ nát cháy xém gỗ cây, đem bọn chúng quăng qua một bên, hắn cuối cùng cũng liền đã phát hiện ra người phát ra âm thanh.

Không, cái này không phải là người, mà chỉ là một bộ xương khô dính đầy máu, chỉ còn lớp tấm da cùng não bộ, trông cũng khá kinh dị...

Lấy kinh nghiệm của hắn, hắn dám chắc người này sẽ không thể nào sống tiếp được đâu

"Trần....Trần....Túng....!". Trần Túng Quyền mấp máy môi, nói ra được tên họ của mình.

"Nói cho ta biết hung thủ là ai..?" Nhận ra tình huống không ổn, Nguyễn Anh Tài ngay lập tức cắt ngang lời nói của bộ xương này.

Hắn nhìn ra được thương thế người này quá nặng, chỉ sợ chưa kịp nói tên của mình ra liền đã tuyệt khí bỏ mình mất rồi, nhân thời gian không còn nhiều lắm, hắn muốn bộ xương này nói ra hung thủ làm ra chuyện nơi này là ai, còn về thân phận của tên này, chờ lúc sau điều tra lại cũng được.

"Cổ....Cổ....!"

Trần Túng Quyền nhận ra người đến là Nguyễn Anh Tài, hắn rất là muốn nói thêm vài câu, ngoài Cổ Cự Cao ra còn thêm Trần Vân Thanh nữa, nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người, hắn chỉ nói được thêm đúng hai từ liền là đã tuyệt khí bỏ mình.

"Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của ta, hung thủ thật sự là Cổ Cự Cao...!" Nguyễn Anh Tài đứng lên, gật đầu một cái nói.

Nhìn cấp bậc Trận Kỳ còn sót lại nơi đây, hắn trong lòng là có ngờ ngợ người ra tay là Cổ Cự Cao rồi, nơi này Chấn Nam Thành ngoài Cổ Cự Cao ra không còn người nào là Nhị Giai Trung kỳ Trận Pháp Sư nữa cả, khi đó hắn cũng là không có chắc chắn lắm, hiện tại nghe cái bộ xương này lên tiếng, hắn đã có thể chắc chắn là do tên Cổ Cự Cao kia làm ra.

"Cổ Cự Cao..! Lần này tôi sẽ không có bỏ qua cho cậu đâu..!" Nguyễn Anh Tài để lại một câu, sau đó dùng ít thủ đoạn phong tỏa lại hiện trường nơi đây, liền rời đi thẳng.

Lần này hắn đi đương nhiên là tìm tên khốn kiếp Cổ Cự Cao kia tính sổ rồi. Tại Trân Bảo Các trước đây hắn đã có lời cảnh báo với Cổ Cự Cao, như không có chuyện gì thì rời khỏi Chấn Nam Thành này nhanh đi, có ở lại cũng đừng có đi gây thêm chuyện thị phi.

Kết quả hắn vừa rời đi không lâu thì tên này lại gây tai họa đến, Cổ Cự Cao đúng là không có đặt lời nói của hắn vào tai.

Như vậy cũng là tốt, hắn liền sẽ để cho tên kia hiểu, Chấn Nam Thành nơi đây không phải là Cổ gia trên kia, muốn làm gì cũng được, đừng nghĩ mình có chút chỗ dựa thì không xem ai ra gì.

...

Chấn Nam Thành! Ngoại thành..!

"Vân Thanh công tử...! Xin nhận của Nguyệt Hoa một lạy..!" Nguyệt Hoa ôm lấy Trần Tử Vũ, hai gối hạ xuống đất, cảm tạ Trần Vân Thanh ra tay giúp đỡ.

Tình cảnh tại biệt viện khi đó, thiên địa đảo lộn, đao khí tung hoành, ngay cả Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ như Trần Túng Quyền cũng không thể nào chống lại được.

Nàng nghĩ chuyến này nàng cùng con của nàng là đã riêu đời thật rồi, nàng ôm chặt đứa con của mình, chờ đợi thời khắc tử vong kéo đến, nhưng không nghĩ đến, nàng không có chuyện gì, mở mắt ra đã bị người ta nắm tay kéo đi, nàng nhận ra người mà cứu nàng chính là Trần Vân Thanh.

Không còn gì để có thể diễn tả cảm xúc của nàng hiện tại cả, nàng chỉ còn biết quỳ xuống cảm tạ Trần Vân Thanh mà thôi.

"Không cần cảm ơn ta! Ta chỉ thực hiện lời hứa của mình mà thôi..!" Trần Vân Thanh phất tay nâng Nguyệt Hoa đứng lên, không hề nhận hành động cảm tạ của cô ta.

Trước khi lên kế hoạch diệt Trần Túng Quyền, hắn đã có hứa với lại Nguyệt Hoa người con gái này, chỉ cần cô ta làm theo lời của hắn, hắn liền sẽ đảm bảo cho hai mẹ con cô ta an toàn lấy.

Trần Vân Thanh hắn tuy không phải là người tốt lành gì, nhưng ưu điểm của hắn là giữ lời hứa, như đã hứa với người ta, chắc chắn là hắn sẽ thực hiện.

Thực sự ra, điều mà làm cho Trần Vân Thanh mạo hiểm đưa Nguyệt Hoa hai mẹ con rời đi khỏi bạo tạc của Trận Pháp đó là vì Nguyệt Hoa này không hề buông bỏ con mình, hình ảnh Nguyệt Hoa ôm con che chở trước khi chết làm cho hắn nhớ lại một chuyện cảm động về tình mẫu tử tại địa cầu trước đây, thế nên hắn mới quyết tâm cứu hai người ra ngoài, Nguyệt Hoa này muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn chính bản thân của mình thì hơn.

"Nơi đây có một ít tiền, có thể giúp đỡ cô vượt qua một ít tháng ngày, cô cầm lấy đi!" Trần Vân Thanh ngẫm nghĩ một chút, liền từ bên trong túi Không Gian lấy ra một ít đồng vàng đưa cho Nguyệt Hoa cô gái này.

Đưa phật đưa đến tây thiên, hắn nghĩ lại bây giờ Nguyệt Hoa đã không còn có cây đại thụ là Trần Túng Quyền che mưa che nắng nữa, một mình cô ta đơn thân gái chiếc còn phải lo thêm một đứa con, với một người phụ nữ tại thế giới này thật không hề dễ dàng, giúp đỡ cô ta một chút cũng là nên.

Với lại hiện tại theo tu vi của hắn tăng cao, đồng vàng đồng bạc đã không còn quan trọng đối với lại hắn nữa, để bên trong Túi Không Gian cũng chẳng để làm gì cả, đưa cho Nguyệt Hoa cũng không mất mát gì.

Như không phải nghĩ đến Nguyệt Hoa này không có tu vi, mang theo quá nhiều đồng vàng sẽ làm hại cô ta, hắn cũng là đã đưa thêm cho cô ta nhiều hơn nữa rồi.

"Vân Thanh công tử..! Không cần, nơi này ta còn có rất nhiều..!" Nguyệt Hoa lắc đầu, từ chối ý tốt của Trần Vân Thanh.

Với một người từng là danh nữ như nàng, luôn tâm niệm tiền là nên đặt tại trên người, phòng bất kỳ biến cố nào có thể phát sinh, tại khi được Trần Túng Quyền cưu mang nàng cũng không có từ bỏ đi cái thói quen này.

Không những thế, hơn một năm qua nàng là dùng một ít thủ đoạn lấy được không ít tiền từ Trần Túng Quyền để cất giấu nơi kín đáo, có thể nói với số tiền mà nàng có trong tay, đủ cho nàng cũng như con của nàng sống hết kiếp này, đương nhiên, nếu nó không có đi vào tu luyện con đường.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.