Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 272: Xảy Ra Chuyện




"Haiz..!Như vậy thì tiếc quá, ta còn muốn thu mua lại Đan Dược do Vân Thanh sư đệ luyện chế để kiếm thêm một chút đâu!" Lại Tinh Tinh thở dài, nghe Trần Vân Thanh không phải là Luyện Đan Sư, khá là tiếc nuối một dạng.

Nói thật, vừa rồi nàng cũng chỉ là cùng Trần Vân Thanh nói đùa một chút mà thôi, nàng hoàn toàn không có tin tưởng Trần Vân Thanh là một cái Luyện Đan Sư.

Luyện Đan Sư điều kiện trở thành hà khắc như thế nào, Lại Tinh Tinh nàng không phải là không có nghe nói qua.

Nội một cái tu vi cũng đã đem Trần Vân Thanh đi loại trừ rồi, đừng có nói đến những cái khác, huống chi Trần Vân Thanh mua không chỉ là Nội Khí Đan linh dược, mà còn là Uẩn Khí Đan linh Dược.

Uẩn Khí Đan là cấp hai Đan Dược, phải là nhị Giai Luyện Đan Sư mới có thể luyện chế ra, Trần Vân Thanh nhìn thế nào nàng cũng không nhìn ra được y là Nhị Giai Luyện Đan Sư.

Rất lớn khả năng là y đi mua linh Dược giúp cho một vị Luyện Đan Sư nào đó mà thôi.

"Lại cô nương! Hôm nay cảm ơn chị đã chiếu cố, tôi bên kia còn một ít chuyện, xin phép được cáo từ trước một bước..! " Chuyện cần làm cũng đã làm, chuyện cần biết hắn cũng đã biết, giờ cũng là lúc Trần Vân Thanh hắn nên cáo từ rồi.

"Vân Thanh sư đệ.! Bộ trông chị đáng sợ như vậy sao..!" Lại Tinh Tinh cười duyên một cái, nhanh chóng di chuyển đến Trần Vân Thanh vị trí, dán mặt gần kề hắn, có chút tinh nghịch.

Đây cũng là chuyện lạ nha, nàng trước giờ bên ngoài khá thoải mái, bên trong nội tâm lại rất truyền thống, tiếp cận nam nhân gần như thế này cũng là lần đầu tiên, tên Trần Vân Thanh này khá là thú vị đó chứ.

"Tinh Tinh tỷ..! Chị nói đùa..! " Trần Vân Thanh trong lòng thầm mắng một tiếng yêu tinh, cũng không dám cùng Lại Tinh Tinh tiếp xúc quá gần nữa, lập tức rời đi xa một cái khoảng cách.

...

"Xem ra hai người lúc trước đi theo Hải Tương Tư đến tìm Mộ Táng là người của Cổ gia rồi!" Đi ra La Lâm Thương Hội khoảng cách khá xa, Trần Vân Thanh đang cầm xem một cái chân dung treo thưởng tìm người do Lại Tinh Tinh trước khi rời đi đưa, thần sắc không khỏi ngưng đọng lên mấy phần.

Bên trong bức chân dung này chính là Trần Vân Thanh hắn, nhưng không phải là hình ảnh của một người hoàn toàn lành lặn như hắn đây, mà là đã bị đánh đập bầm tím Không thể nào nhận ra được nữa dung mạo.

Bức hình này đối với lại Trần Vân Thanh hắn quá mức là quen thuộc, sau khi diệt xong Mộ Táng, hắn cải trang quay lại nhà của Mộ Táng điều tra, phát hiện ra tấm hình này là treo khắp nơi tìm hắn.

Nghe đâu bên kia khổ chủ đến Nha Môn Phủ Thành treo thưởng đến giờ không có kết quả, liền là mở rộng ra khá nhiều thế lực bên trong Chấn Nam Thành này, dường như các thế lực lớn trong khu vực địa bàn mình quản lý đều có dán tấm hình này của hắn.

Theo Lại Tinh Tinh nơi đó hắn biết được, lần này người tìm mình là Cổ gia nhị thiếu gia tại Mân Việt Quận Thành, đây là một cái Tam Tinh thế lực rất là cường đại tại Mân Việt Quận Thành đâu mà.

Tên Cổ Cự Cao này nghe nói đâu cũng là một tôn Nhị Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư.

Xâu chuỗi lại các tình tiết, hắn liền có thể đoán được, Mộ Táng biết được Bát Phương Hổ Trận chính là từ trong miệng của Cổ Cự Cao biết đến, truy sát hắn lấy lại quyển cổ trận kia cũng là muốn nịnh hót Cổ Cự Cao, đáng tiếc tên kia là không có mạng để mà.hưởng cái phúc đó.

"Haiz..! Thật là họa từ trên trời rơi xuống mà!" Đem bức chân dung tìm người xé đi, Trần Vân Thanh không khỏi thở dài một tiếng đầy phiền não.

Tên Cổ Cự Cao này tốn bao nhiêu tài nguyên để mà tìm Trần Vân Thanh hắn, Không cần phải nói cũng là vì Bát Phương Hổ Trận mà đến.

Cũng không có đơn giản như chỉ cần Trần Vân Thanh hắn đưa ra Bát Phương Hổ Trận thì mọi chuyện đã không còn rắc rối.

Tên kia thế nào cũng liền nghĩ hắn khám phá được bí mật bên trong ba lô ba la, rồi không muốn bỏ qua cho hắn, thế nào cũng cho người diệt hắn đi cho thống khoái.

Phiền toái chính là ở nơi này, như Cổ Cự Cao tên khốn kiếp này chỉ là Yêu Sĩ thất trọng hậu kỳ hay thêm vào thân phận Nhị Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư, Trần Vân Thanh hắn cũng chẳng có đặt đối phương vào trong mắt.

Nhưng khổ nỗi đối phương còn có một cái thân phận khác là Cổ gia nhị thiếu gia.

Mà cái Cổ gia này cường đại hắn là biết quá rõ ràng đi một chút, như hắn tính không sai mà nói, đi theo Cổ Cự Cao tên Cao Cường kia chắc cũng là một tôn Yêu Sư cường giả.

Đối phương muốn lấy cái mạng của Trần Vân Thanh còn dễ dàng hơn cả lấy đồ trong túi với loại thực lực khủng bố kia, thế nên bây giờ mới khó xử thế này.

Một điểm may mắn đó là đến hiện tại, đối phương vẫn còn không có biết, tên bầm tím bên trong bức họa này chính là Trần Vân Thanh hắn, nếu như không, hắn liền là thảm rồi.

"Lần này Trần Vân Thanh ta phải nợ của Lại Tinh Tinh kia một cái nhân tình rồi!" Trần Vân Thanh quay đầu nhìn lại phương hướng của La Lâm Thương Hội, Không khỏi lắc đầu một cái.

Lại Tinh Tinh này không có phải vô duyên vô cớ đưa bức chân dung này cho hắn, còn nói cho hắn biết về thân phận lai lịch của Cố Cự Cao hai người kia cho hắn biết.

Cô ta đã nhìn thấy hắn bị Nghiêm Linh Nhi cho ăn đòn nặng như thế nào, nhìn vào chân dung có thể đã nhận ra được. Nhưng cô ta không có nói cho Cổ Cự Cao biết, còn là cảnh báo cho hắn một phen, giúp đỡ hắn một lần quan trọng như thế này, không nợ người ta một cái nhân tình là không được.

Mặc dù trong lòng của Trần Vân Thanh hắn cũng hiểu, Lại Tinh Tinh kia sẽ không có để chút chuyện nhỏ này trong lòng.

Nhưng Trần Vân Thanh hắn sẽ không, ân tình không báo của cô ta, sau này tìm cơ hội Trần Vân Thanh hắn sẽ trả lại.

"Thiệu Mỹ Mỹ người con gái này chạy cũng thật là nhanh!"

Trần Vân Thanh hắn đến La Lâm Thương Hội, ngoài chuyện mua Yêu Kỹ cùng linh thảo ra, còn có mục đích nữa là tìm Thiệu Mỹ Mỹ. Theo như trong gia phả Thiệu Dận Đức để lại, Thiệu Mỹ Mỹ này là một thành viên quan trọng của Thiệu gia, còn là người được chọn kế thừa gia chủ vị trí nữa.

Trần Vân Thanh hắn có không ít thù oán với lại Thiệu Mỹ Mỹ, nên liền muốn nhân cơ hội này âm thầm đưa cô ta trừ đi luôn, nhưng đáng tiếc, khi hắn vô tình hỏi Lại Tinh Tinh về người con gái này thì được biết cô ta đã xin nghĩ từ mấy ngày trước rồi, làm cho dự tính của hắn không thể nào được như ý.

"Vân Thanh sư huynh..! Vân Thanh sư huynh..! Đại sự không tốt..Đại sự không tốt..!"

"Trần Tú? Có chuyện gì bình tĩnh từ từ nói!"

Trần Vân Thanh nhíu mày, Trần Tú này tìm được đến hắn nhanh như thế này, nói thật hắn cũng khá là bất ngờ, nhưng tên này hớt hơ hớt hải như thế kia là có cái đại sự gì?

Theo như hắn biết tên Trần Tú này bình thường rất là cơ trí, gặp chuyện gì cũng là bình tĩnh giải quyết, cái bộ dáng như thế này là lần đầu tiên hắn trông thấy! Không lẽ bên kia Trấn Thùy Các đã xảy ra chuyện gì?

"Vân Thanh sư huynh.! Tiểu Diễm cô nương..Tiểu Diễm cô nương đã xảy ra chuyện..!"

Trần Tú gặp được Trần Vân Thanh, hắn dường như cũng đã bình tĩnh lại được đôi chút, cũng liền là nói ra rành mạch những gì mà hắn muốn nói.

"Tiểu Diễm..! Cô ta xảy ra chuyện gì? Nói mau..?"

Khuyên Trần Tú làm chuyện gì cũng là bình tĩnh, nhưng khi nghe đến Ngô Tiểu Diễm gặp nạn, Trần Vân Thanh không còn chút nào bình tĩnh trên gương mặt, thay vào đó là sự giận dữ cùng nóng ruột nóng gan.

"Rắc..!".

"A..!".

"Vân Thanh sư huynh! Anh nhẹ tay một chút..!"

Trần Tú gương mặt cực kỳ nhăn nhó, Trần Vân Thanh này nắm tay hắn thì cũng thôi, không cần phải nặng tay như thế kia, cái bóp tay vừa rồi của y, liền là làm cho cánh tay của hắn xương cốt như muốn vỡ rồi một dạng.

"Nói đi..! Ngắn gọn thôi!"

Trần Vân Thanh cảm nhận mình ra tay đúng là có chút dùng sức, liền là thả tay của Trần Tú ra, nhưng lời nói bên trong vẫn là chứa đầy gấp gáp cảm giác.

"Vân Thanh sư huynh! Tiểu Diễm cô nương đã bị người của Trần gia Chấp Pháp Đường đưa đi...!".

"Xẹt..!".

Trần Tú nói chưa hết câu liền là đã ngừng lại, không phải hắn không muốn nói tiếp, mà chẳng còn ai nghe hắn nói cả.

Trần Vân Thanh nghe chưa hết câu liền đã bỏ đi, làm cho hắn có nhiều chuẩn bị cũng không thể nói hết lời.

Hắn trong lòng chỉ có thể thở dài, một cái xấu xí nha hoàn mà thôi, có cần thiết phải gấp gáp như thế hay là không?

Nghĩ lại cũng là, như Ngô Tiểu Diễm không đối với lại Trần Vân Thanh hết sức quan trọng, Trần Tú hắn đây cũng không có liều mạng chạy hết công suất đến nơi này báo cho Trần Vân Thanh biết.

"Đi đi! Như vậy một người, mới là Trần Tú ta cần đến!"

Nhìn Trần Vân Thanh khuất dần thân ảnh về hướng xa, Trần Tú thần sắc trên mặt là thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn một bộ dạng khúm núm trước Trần Vân Thanh như trước, mà là một thần thái khinh thường tất cả, ngạo thị tất cả, xem tất cả mọi vật trên thế gian này đều dưới sự khống chế của mình.
...

Trần Phủ! Chấp Pháp Đường!

Nếu nói Nội Viện Đường của Trần Phủ là chim khách, như thế Chấp Pháp Đường của Trần Phủ chính là con quạ đen, không có bao nhiêu người của Trần Phủ, từ đệ tử cho đến Trưởng Lão muốn vào nơi này.

Đơn giản một khi đi vào, dù là không có tội lỗi gì, cũng sẽ là bị người của Chấp Pháp Đường lột một tấm gia.

Hung danh của Chấp Pháp Đường quá lớn, thành ra bên trong Trần Phủ người, rất ít khi bén mảng đến nơi đây.

Chấp Pháp Đường Đường Chủ Trần Túng Quyền cũng liền là được mọi người bên trong Trần Phủ xa lánh, vì tên này quá thiết diện vô tư, một người chỉ làm theo luật pháp, mà không bao giờ xen lẫn một chút xíu cảm tình nào đi vào.

Ở Trần Phủ ngoài mấy người cùng một hệ trung lập phái với mình ra, Trần Túng Quyền cũng không có bao nhiêu bằng hữu, càng là không có người muốn làm bạn với một người như thế, độc lai độc vãng, cộng thêm tính cách không buông tha cho người, thành ra Trần Túng Quyền tính cách ngày càng quái dị, đôi khi như là một cái tâm thần người một dạng.

Hiện tại Trần Túng Quyền chính là có một bộ dáng như thế, gương mặt ông ta khá là âm trầm, rất nhiều người nhìn vào liền là có thể đọc được ba chữ ta không vui trên nét mặt.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.