Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 255: Quá Tự Tin Vào Bản Thân




"Ông nói không sai! Trần Vân Thanh tôi chính là một tôn Trận Pháp Sư!" Bên ngoài Trận Pháp, Trần Vân Thanh trong ánh mắt có một tia đắc ý lên tiếng nói.

Ngay khi nhận ra đối phương là người của Thiệu gia, thực lực còn là Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ.

Loại thực lực này không phải Trần Vân Thanh hắn có thể chống lại, dù hắn có sử dụng toàn bộ thực lực cũng không có hy vọng có thể sống sót trong tay đối phương, có chạy cũng sợ không thoát nổi.

Thế cho nên, hắn liền đã âm thầm nắm ra một đám Hạ Phẩm Linh Thạch tại xung quanh mình, sắp xếp đúng phương vị của Tố Hình Trận Pháp, sau đó chỉ chờ tên Thiệu Dận Đức này chạy đến tấn công, hắn liền khởi động Trận Pháp, như vậy là có thể đem tên Thiệu Dận Đức này giam cầm lại được rồi.

"Thiệu Dận Đức! Hôm nay tôi cho ông thưởng thức Giao Long Kiếm Pháp cảnh giới tiểu thành của Trần Vân Thanh tôi!"

"Ong..Xẹt..Xẹt..!".

Trần Vân Thanh biết đối thủ lần này mình gặp phải là mạnh nhất từ trước đến nay mà hắn phải đối phó, hắn không dám có bất kỳ một tia khinh thường nào, ngay cả khi đối phương đã bị hắn giam cầm vào bên trong Trận Pháp.

Không dám chần chừ, lập tức liền là thi triển ra bộ Giao Long Kiếm Pháp cảnh giới tiểu thành mà hắn vừa đột phá không lâu, phối hợp với sự biến hóa bên trong Tố Hình Trận Pháp, hắn là muốn một kích đem Thiệu Dận Đức này diệt sát, tranh đêm dài lắm mộng.

"Thiệu gia thập tam đao! Sát..!"

"Ong...Long ...Ầm...Rầm...A...Phốc...!"

"Ông... Ông ...! Phốc.."

Trần Vân Thanh chỉ tay về phía Thiệu Dận Đức cách mình không đến năm mét, kinh dị lên tiếng, chỉ là không có chờ hắn nói hết câu, liền là đã phun ra ngoài một ngụm máu tươi, nhìn ra được là bị thương cũng không hề nhẹ.

Sao lại có thể như thế này được, Thiệu Dận Đức rõ ràng đã bị hắn dùng Tố Ảnh Trận giam cầm lại rồi mà, sao lại có thể nhận ra vị trí của hắn xuất kiếm được kia chứ, chuyện này không hợp với lẽ thường a.

"Cậu muốn hỏi..Có phải vì cái gì ta có thể phá được Trận Pháp của cậu..? Còn đã thương được cậu có phải hay không?" Thiệu Dận Đức tiến thêm ba bước, không cần Trần Vân Thanh này nói hết câu, hắn cũng là có thể hiểu được tên này muốn nói cái gì.

"Keng..!".

"Trần Vân Thanh! Để ta nói cho cậu biết, ta ngoài là một tôn Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ ra, còn có một cái thân phận khác là Nhất Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư!"

Thiệu Dận Đức quăng đến cho Trần Vân Thanh nhìn xem một khối lệnh bài, trên đó có ghi rõ là Trận Pháp Sư lệnh bài, một ngôi sao theo ba chấm nhỏ tinh thần, đây là vật chứng minh Thiệu Dận Đức là Nhất Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư không có sai, trên đời này không có người nào dám mạo nhận Trận Pháp Sư thân phận, cũng như sẽ không có người nào dám đi làm giả cái lệnh bài này để ra ngoài dọa nạt người khác cả.

Thiệu Dận Đức hắn là Nhất Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, cái thân phận này, ngoài hắn ra, không có một ai bên trong gia tộc biết cả.

Đây là bí mật lớn nhất của hắn, đồng thời cũng có thể xem như thủ đoạn ép đáy hòm một trong, mỗi khi gặp phải sinh tử nguy cơ, lấy nó ra hù dọa cũng có thể làm chùn tay không ít cường giả.

Vốn với cấp bậc Trận Pháp Sư của hắn, là kém quá xa Trần Vân Thanh, bên kia Trần Vân Thanh là Nhị Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư, có thể phất tay lập ra Nhị Giai Hạ Phẩm Trận Pháp, còn Thiệu Dận Đức hắn chỉ có thể làm Nhất Giai Thượng Phẩm Trận Pháp đem ra hù dọa một ít Yêu Sĩ kém hiểu biết mà thôi.

Cấp bậc khác biệt, hiểu biết về Trận Pháp cùng không cùng cấp độ, nhưng có điều hắn đây đang muốn trùng kích Nhị Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư, Trận Pháp mà hắn lựa chọn để nghiên cứu chính là Ảo Trận, là Nhị Giai Hạ Phẩm Ảo Trận.

Thế nên đối với lại Ảo Trận nguyên lý hoạt động hắn hiểu biết vô cùng chuyên sâu, chỉ có nước họa ra Nhị Giai Trận Văn nữa mà thôi, cộng thêm vào đó là tu vi Yêu Sĩ lục trọng hậu kỳ của hắn, giác quan đều vô cùng linh mẫn, hai thứ cộng lại, hắn liền dễ dàng có thể phá đi Tố Hình Trận Pháp của Trần Vân Thanh.

'Nên trách Trần Vân Thanh ta có chút tham lam!' Chỉ cần Thiệu Dận Đức nói vài câu đơn giản cùng đưa ra cái lệnh bài kia, Trần Vân Thanh hắn là đã biết mình bại tại nơi nào rồi.

Đối phương thực lực cao hơn hắn nhiều, hiểu về Trận Pháp, tâm cơ thâm trầm, hắn là bị bại không có oan.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bị bại thê thảm như thế này, cũng là lỗi do Trần Vân Thanh hắn tham lam một phần, như trước đây đem được Thiệu Dận Đức vây vào trong trận, hắn liền nhanh chân chạy đi, nghĩ đến Thiệu Dận Đức cũng sẽ không thể đuổi kịp hắn.

Là do hắn quá tự tin vào bản thân, mới có chút thành tựu liền xem thiên hạ anh hùng bằng nữa con mắt, cũng là hắn tham lam một thân năng lượng cùng tài nguyên trên người của Thiệu Dận Đức, nên mới lâm vào nước này đồng ruộng, không thể trách bất kỳ người nào được.

"Thiệu Dận Đức! Tôi là Nhị Giai Trận Pháp Sư! Cũng là Trần gia Nội Viện đệ tử, ông giám giết tôi hay là sao?" Không còn con đường khác để đi, Trần Vân Thanh muốn lấy da hổ làm đại kỳ, hù dọa Thiệu Dận Đức này một phen xem thế nào.

Trần gia Nội Viện trong mắt của những người như Thiệu Dận Đức này có thể không ăn thua, chính yếu là Nhị Giai Trận Pháp Sư thân phận, hắn xem qua, Trận Pháp Sư là một quần thể bá đạo cùng cường đại, Nam Hoang Chi Địa rất ít thế lực dám đi đắc tội với lại Trận Pháp Sư quần thể.

Một khi đụng chạm đến nhóm người này, địch nhân của bọn họ sẽ ăn ngủ không yên, ngày đêm phải đối phó với lại sự truy sát của cái tổ chức này. Hơn nữa bên trong nội bộ Trận Pháp Sư cấp bậc vốn vô cùng sâm nghiêm, Trận Pháp Sư cấp thấp hơn không thể mạo phạm cấp bậc cao hơn, nếu không sẽ bị xử trọng tội.

Thiệu Dận Đức là Trận Pháp Sư, chắc chắn là hiểu nhiều điều bên trong, đưa cái này thân phận ra, có lẽ còn có hy vọng.

"Trần đại sư! Thật sự xin lỗi, ta vì Thiệu gia, cũng vì chính ta, không thể buông tha cho ngài được!"

Thiệu Dận Đức nghe Trần Vân Thanh đưa ra thân phận Nhị Giai Trận Pháp Sư của mình, thân hình của hắn là chấn động một cái, nhưng sau đó, hắn liền là bình tĩnh trở lại, ôm đao cung kính thi lễ với Trần Vân Thanh, nhưng hắn cũng sẽ không có bỏ qua cho Trần Vân Thanh được.

Thiệu Dận Đức hắn là người của Trận Pháp Sư công hội, đương nhiên là hắn hiểu rõ ràng sự cường đại của những nhân vật bên trong đó, đặt biệt là Nhị Giai Trận Pháp Sư trở lên.

Chỉ cần thân mang Nhị Giai Trận Pháp Sư huy chương, dù đó có là Yêu Sư cường giả, cũng không dám đắc tội với đám người này.

Ngoài lợi hại bản thân Trận Đạo ra, những tên Nhị Giai Trận Pháp Sư phía sau người nào cũng có hậu trường khủng bố, sư tôn bọn họ ai cũng là tiếng tăm lừng lẫy bên trong Trận Pháp Giới.

Đắc tội với những người này không có khác gì tự sát là bao. Trần Vân Thanh này còn rất trẻ, lại có tạo nghệ về Trận Pháp khủng bố như thế, sau lưng không có một vị cường đại sư tôn, nói ra sẽ không có người tin tưởng.

Nhưng chính vì biết Trần Vân Thanh có hậu trường khủng bố như thế, Thiệu Dận Đức hắn mới không dám bỏ qua cho Trần Vân Thanh.

Ai mà biết được, qua ngày hôm nay, tên này có tìm đến hậu trường của mình, mời một trong số đó xuất thủ, đem hắn cùng Thiệu gia diệt đi luôn không.

Còn như không có đem hậu trường ra, ai dám chắc sau này Trần Vân Thanh này đột phá Nhị Giai trung kỳ Trận Pháp Sư, nhớ đến thù xưa, không chính tay đem Thiệu Dận Đức hắn diệt đi cơ chứ.

Một tôn Nhị Giai trung kỳ Trận Pháp Sư là thừa sức đem hắn cũng như Thiệu gia xóa sổ.

Muốn được bình an sau này, liền phải đem Trần Vân Thanh diệt đi, mới là không lo nghĩ về hậu quả, Thiệu Dận Đức hắn chọn địa chỉ nơi này không có người qua lại để diệt Trần Vân Thanh, cũng là có nguyên nhân của nó.

Còn về cấp bậc cao thấp của Trận Pháp Sư, Thiệu Dận Đức hắn hiểu sâu đậm, nhưng khi đã là địch nhân người sống ta chết, những cái này đã không còn quan trọng nữa.

"Thôi được rồi..! Ông ra tay đi!" Trần Vân Thanh thở dài một tiếng trong lòng.

Trên đời này có những sai lầm có thể sửa chữa, nhưng có những sai lầm, một khi phạm phải, sẽ không có khả năng sửa chữa, chuyện đến nước này.

Hắn cũng không thể nào trách ai được khác, người tạo ra nghịch cảnh như ngày hôm nay là hắn, hắn liền dùng cái mạng của mình đáp vào trả học phí cho bài học lần này vậy.

"Trần đại sư! Ngài đi thong thả!"

"Xoẹt..!"

Thiệu Dận Đức cung kính thi lễ với Trần Vân Thanh thêm một lần nữa, sau đó hắn đưa đao lên, một đao chém xuống, tránh đêm dài lắm mộng, cần đem Trần Vân Thanh diệt đi trước rồi tính sau.

"Keng..Keng..!"

Đao của Thiệu Dận Đức chém xuống, nhưng chỉ còn cách đầu của Trần Vân Thanh nữa mét, hắn liền là thu đao lại, quay về phía sau lưng để mà chống lại kình khí kinh khủng tập kích, đồng thời dùng lực bay lên không trung ít vòng, tránh chiêu tiếp theo của đối phương.

Đúng vậy, trong lúc hắn muốn đem Trần Vân Thanh diệt đi, phía sau lại có người đánh lén hắn, làm hắn không thể nào không thu đao lại giữ tính mạng của mình.

"Trần gia Nội Viện đệ tử..!" Cách xa Trần Vân Thanh tầm hai mươi mét, nhìn rõ người mà ra tay đánh lén hắn là ai, hắn không khỏi sửng sốt kêu lên.

Người ra tay đánh lén hắn tuổi tầm chỉ có mười bảy mười tám, tu vi Yêu Sĩ ngũ trọng sơ kỳ, một gương mặt rất là tuấn tú anh khí, mang màu hồng nhạt phục sức, đây là tiêu chí của Trần gia đệ tử Nội Viện không có sai.

"Không đúng! Mày là ai?" Thiệu Dận Đức đưa mũi đao chỉ về hướng tên thanh niên vừa đến, gằn giọng lên tiếng hỏi.

Trần gia đệ tử cùng với lại mấy đại gia tộc đệ tử khác, không phải Thiệu Dận Đức hắn không có nghiên cứu qua, thông thường những người này tu vi cao nhất cũng chỉ là Yêu Sĩ tứ trọng.

Yêu Sĩ ngũ trọng hay Yêu Sĩ lục trọng cũng có, nhưng đó là chuyện cách đây khá xa, còn là niên kỷ khá lớn, phải trên hai mươi tuổi trở lên.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.