Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 247: Không Có Hiểu Lầm




Thật ra khi nàng ngất xỉu kia thì đã xảy ra cái chuyện gì đây?

Với lại nàng cùng thiếu gia sao lại ở tại nơi này?

Người của Thái Đan Các sẽ không có khả năng bỏ qua cho hai chủ tớ bọn họ a!

"Tiểu Diễm..! Đêm hôm qua là có một vị hiệp khách đi qua Thái Đan Các, nhìn đến chúng ta bị Thái Đan Các ức hiếp, liền là ra tay trợ giúp một phen, cứu chúng ta ra!" Trần Vân Thanh bịa ra một cái lý do để mà gạt Ngô Tiểu Diễm.

Hắn cũng không thể nói với lại cô ta là mình đánh ngất xỉu cô ta xong liền thay cô ta vào bên trong làm Đan Nô, chỉ chút nữa liền đã không còn mạng trở ra được.

Nói như thế nha đầu này không có đau lòng tự trách bản thân cả đời mới là lạ, đưa ra một cái lý do hoàn toàn mới, đó mới là hợp lý hơn cả.

"Ân! Thiếu gia! Chúng ta phải cảm tạ vị hiệp khách kia thật tốt mới được!" Ngô Tiểu Diễm ánh mắt hơi có một chút xoay chuyển, nhưng sau đó nàng cũng không có truy cứu chuyện này thêm nữa.

Nàng không ngốc, chắc chắn là biết được thiếu gia vừa rồi lời giải thích có rất nhiều vấn đề, trên đời này hiệp khách rất ít, hiệp khách xen vào chuyện của một thế lực lớn như Thái Đan Các thì lại càng hiếm hơn.

Trong lòng dù biết là Trần Vân Thanh đang nói dối, nhưng không có sao, anh ấy gạt nàng, chắc chắn liền có lý do bên trong của mình, nàng không muốn làm khó anh ấy, bây giờ anh ấy bình an tại nơi đây với nàng, như vậy đã là quá tốt rồi.

"Chuyện này là tất nhiên rồi!" Trần Vân Thanh gật đầu.

Cô gái này thật sự rất là hiểu chuyện, biết hắn trong lòng có chuyện khó nói ra lời, liền không tiếp tục truy cứu nữa.

Một nha hoàn hiểu chuyện thế này, không biết tên tiểu tử Trần Vân Thanh trước đây dẫm phải vận khí gì lại có thể đem được nha đầu này về.

Cũng không cần thiết phải hâm mộ tên tiểu tử kia, thằng nhóc đó đã chết thẳng cẳng từ lâu, bây giờ hắn mới là chủ tử của nha đầu này rồi.! Trần Vân Thanh trong lòng khá là cao hứng nghĩ.

"Thiếu gia! Chúng ta tại nơi này là..?"

Hoàn cảnh nơi này rất là khác, nhà thật to, giường ngủ cũng là thuộc loại tốt nhất, không gian thật rộng rãi, như một căn biệt viện một dạng, nó so với lại mười mấy mét vuông tại Ngoại Viện hai người ở tại trước kia có thể nói là khác xa một trời một vực.

Còn y phục của thiếu gia này nữa, đây là màu hồng nhạt trường phục, thứ mà nàng nhìn thấy chỉ có những vị Nội Viện đệ tử của Trần gia mới được mang mà thôi, thiếu gia nhà nàng sao lại mang bộ đồ này.

Thật sự có rất là nhiều nghi hoặc, trong một thời gian ngắn, bộ não nhỏ bé của nàng dường như không có đủ dùng.

"Nơi đây là Trần Phủ Nội Viện! Hiện tại anh đã là Nội Viện đệ tử, nên được Trần Phủ cấp cho căn nhà này!" Trần Vân Thanh mỉm cười lên tiếng giải thích.

Hồi đêm sau khi từ Thái Đan Các trở lại Ngoại Viện Hỏa Kế Phòng, được tên Trần Khang kia thông báo cho là y đã đưa Ngô Tiểu Diễm trở lại căn phòng nhỏ trước đây của mình, Trần Vân Thanh hắn liền ở lại nơi đó vận chuyển Dung Thiên Quyết tu hành một thời gian, tiêu hóa dần năng lượng bên trong cơ thể do Uẩn Khí Đan mang lại.

Đến khi trời sáng, hắn nghĩ hai người ở lại nơi đây không có thích hợp, rất là khổ cho nha đầu này, liền đi đến khảo hạch các, khống chế tu vi của mình tại Yêu Sĩ nhị trọng cảnh giới, thông qua Nội Viện đệ tử khảo hạch, liền được Nội Viện Đường Trưởng Lão cấp cho căn nhà này làm nơi tu hành, thế nên hắn mới đưa Ngô Tiểu Diễm đến nơi đây.

Nha đầu này có lẽ quá mệt mỏi, cũng có thể đêm qua hắn dùng lực hơi mạnh một chút, nên bây giờ mới tỉnh lại, hắn cũng chưa có cơ hội giải thích cái gì.

"Nội viện đệ tử.! Như vậy..?"

Ngô Tiểu Diễm thật sự là rất mừng rỡ vì Trần Vân Thanh được làm Nội Viện đệ tử, chỉ là nghĩ đến cái gì, nàng không khỏi có chút buồn rầu đi lên.

"Nha hoàn cùng người giúp việc mà Trần gia phái đến cho anh đã bị anh đuổi đi về cả rồi, từ nay về sau nơi này liền là do em đến làm tất cả mọi việc, mệt nhọc cũng đừng có trách thiếu gia anh đó nha!" Trần Vân Thanh mỉm cười, hắn đương nhiên là hiểu nha đầu này trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Nói thật sau khi hắn trở thành Nội Viện đệ tử, còn là lấy tu vi Yêu Sĩ nhị trọng nhập Nội Viện, Nội Viện Đường tạp vụ Trưởng Lão là muốn phái thêm bốn người Ngoại Viện tạp dịch đệ tử đến đây, hai nam cùng hai nữ chăm lo công việc hằng ngày cho hắn, nhưng đều là bị hắn nhất nhất cự tuyệt.

Hắn có một nha hoàn Ngô Tiểu Diễm này đã là quá đủ rồi, không muốn có thêm quá nhiều người, đồng thời hắn cũng hiểu được, có người tranh đoạt công việc với nha đầu này, cô ta sẽ không có vui vẻ gì cho cam.

Quả nhiên là làm cho hắn đoán đúng rồi, nha đầu này trên mặt hiện tại liền là hiện lên hai chữ không vui trên mặt khá là rõ ràng rồi kìa.

"Thiếu gia! Thiếu gia..! Anh chắc chưa có ăn gì! Để em đi làm chút đỉnh đồ ăn cho anh dùng!" Ngô Tiểu Diễm không có vì Trần Vân Thanh đoán trúng tâm ý của mình liền xấu hổ hay đỏ mặt gì.

Nàng mỉm cười rất là tươi, lắc đầu nhỏ mấy cái hỏi Trần Vân Thanh, sau cũng không có chờ Trần Vân Thanh trả lời, liền là chạy một mạch ra bên ngoài.

Rời đi một phần là muốn làm đồ ăn cho Trần Vân Thanh, một phần là vì nước mắt nàng đang là muốn trào ra bên ngoài rồi đây này, nàng không muốn để Trần Vân Thanh nhìn thấy nàng khóc vì quá cảm động, nên mới chạy ra bên ngoài thật nhanh mà thôi.

"Nha đầu này..!"

Trần Vân Thanh không khỏi lắc đầu một cái, tính cách của cô ta vẫn luôn là như thế, bên ngoài thì cứng rắn, nhưng bên trong lại mềm như đậu hủ, đối xử với cô ta tốt một chút thôi, cũng là làm cho cô ta cảm động đến rơi lệ rồi.

"Xẹt..xẹt...!!".

"Ha ha ha! Lão tứ a lão tứ a..! Chúc mừng..Chúc mừng chú vinh thăng làm Nội Viện đệ tử..! Ân!"

Nhanh như vậy hay sao?

Trần Kim Tiền hơi có chút giật mình, lấy hắn tốc độ của một cái Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ, cùng là sử dụng ra Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ Vân Vân Bộ đại thành, ngay cả Yêu Sĩ nhị trọng trung kỳ cũng không thể nào thoát được bàn tay của hắn vồ bắt một chiêu này, nhưng làm sao lại không có bắt được tên tiểu tử này vậy kìa.

"Ân ..Có nguy hiểm..!".

"Xẹt...Bốp... Bạch ...Rầm rầm..!".

Cảm nhận được tiếng gió tại phía sau, Trần Kim Tiền trong lòng máy động quay lại đề phòng, đáng tiếc hắn hành động vẫn là quá chậm so với lại tốc độ xuất cước của Trần Vân Thanh.

Chỉ thấy cước ảnh từ trên trời giáng xuống, không có một chút bất ngờ nào xảy ra, Trần Kim Tiền hai tạ thân mình liền bị đá xoay hai vòng trên không trung, rơi xuống dưới mặt đất.

" A.. Cái mông của ta..?"

Trần Kim Tiền kêu la thảm thiết, hắn trúng một chiêu này của Trần Vân Thanh, mông tiếp đất phát ra âm thanh chấn động như là thịt thân của hắn bị chấn nát một dạng, trên gương mặt cũng là trúng một cước không nhẹ.

Hắn hiện tại không có được rõ ràng là mình đau nơi nào nhiều hơn nữa, nói tóm lại là toàn thân hắn đều ê ẩm cả, tên Trần Vân Thanh này ra tay thật là độc ác, rõ ràng là muốn lấy đi cái mạng của hắn mà.

"Trần Trư Trư..! Chú vừa rồi gọi ai là lão tứ vậy?" Trần Vân Thanh một chân đạp tại trên ngực của con heo này, âm trầm lên tiếng hỏi.

"Lão..tứ..! Không..tam ca, tôi là muốn gọi anh là tam ca của tôi, đúng vậy, là tam ca dễ thương, tốt nhất của tôi..?" Trần Kim Tiền méo miệng, cuối cùng hắn cũng là nghĩ ra nguyên nhân mình bị ăn đòn là do đâu rồi.

Tên tiểu tử Trần Vân Thanh này thật sự rất là thù dai, nhớ lại cách đây mấy tháng, tại Hỏa Kế Phòng bên kia, hắn gọi tên này là lão tứ, còn là cho y ăn hành một trận, tên này là không có quên, nhân cơ hội vừa rồi đây trừng trị lại hắn, thật là một tên tiểu nhân bỉ ổi.

Hắn nhớ mình có thử qua chút thực lực của Trần Vân Thanh, nhưng sau đó hắn cũng là có để lại Nam Hoang Kỳ Thư cho y nghiên cứu rồi mà.

Thế nhưng tên này vẫn không quên nợ củ, một lòng muốn sửa trị hắn một phen, thật là không có biết cách làm người mà.

'Tao nhịn mày..!' Uất ức quy uất ức, nhưng Trần Kim Tiền cũng chỉ có thể đem uất hận này nuốt tại trong bụng.

Ai bảo thực lực của hắn không bằng đối phương đâu kia chứ, chờ một ngày hắn đột phá Yêu Sĩ nhị trọng, sẽ cho tên này đẹp mặt.

"Tứ đệ..! Ha ha ha..! Lão tứ..! Chú sớm nói như vậy, anh em chúng ta không phải là chẳng có hiểu lầm gì sao?"

Trần Vân Thanh nghe thấy Trần Kim Tiền chịu thua, liền là nhanh chóng thu chân lại, tiến lên đỡ lấy Trần Kim Tiền, thần sắc vô cùng quan tâm, như chuyện vừa rồi đánh cho Trần Kim Tiền tơi bời hoa lá không phải là Trần Vân Thanh hắn một dạng.

Trần Kim Tiền này trong lòng đoán đúng rồi, Trần Vân Thanh hắn vẫn còn chưa quên món nợ bốn tháng trước, khi hắn vừa mới trùng sinh đến thế giới này.

Con heo chết bầm này liền ỷ mình có tu vi Yêu Giả cửu trọng đỉnh, liền là đem Trần Vân Thanh hắn chơi có chút thảm. Bây giờ thì tốt rồi, hắn trả lại tên này một chút, ân oán hai huynh đệ bọn họ xem như là đã không còn.

Nói ra hắn là còn nợ tên mập mạp này không nhỏ ân tình, tên này trước đây đưa cho hắn cái kia Nam Hoang Kỳ Thư, làm cho hắn được lợi ích quá nhiều, hắn nghĩ mình nên tìm cách trả lại ân tình cho đối phương.

Nhưng nghĩ lại, hai người bọn họ là huynh đệ thân thiết mà, chỉ cần giảng tình cảm, mấy cái ân huệ kia có đáng là bao.

"Hơ..Hơ..Lão tam..! Anh nói đúng..Đây là lỗi của tôi...Là lỗi của tôi a..!" Trần Kim Tiền cũng là cười khá là miễn cưỡng cùng Trần Vân Thanh đối đáp.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.