Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 243: Vong Ân Quá Nhiều




Không thể trở thành Nhị Giai Luyện Đan Sư, Triệu Yên Đà hắn cũng không còn mặt mũi nào để ở lại Thái Đan Môn.

Thế nên Triệu Yên Đà hắn quyết định rời khỏi nơi từng cưu mang mình suốt mấy chục năm trời. Trước khi rời đi, hắn trong lòng âm thầm thề, một ngày hắn chưa đột phá Nhị Giai Luyện Đan Sư chân chính cảnh giới, hắn là không có trở về Thái Đan Môn nữa.

Thời gian trôi đi, ngoảnh mặt nhìn lại cũng là đã mười mấy năm, thời gian qua hắn thật sự ăn quá nhiều đau khổ, cũng chịu không ít đắng cay lẫn khinh nhục.

Nhưng cuối cùng, cuối cùng ngày hôm nay hắn cũng đã thành công, hắn đã là Nhị Giai Luyện Đan Sư. Hắn có thể quang minh chính đại trở lại được tông môn của mình mà không phải cúi thấp đầu như xưa nữa.

Không có gì có thể diễn tả được sung sướng cũng như hạnh phúc vô bờ của hắn hiện tại.

"Triệu...Triệu Đan Sư..! Ta...Ta có thể rời khỏi đây được rồi phải không?" Rùng mình một cái, Trần Vân Thanh run giọng lên tiếng hỏi.

Triệu Yên Đà này sau khi cười lớn phát tiếc ra cảm xúc dồn nén bấy lâu nay, liền là đưa ánh mắt nhìn về Trần Vân Thanh hắn trông thật sự khác lạ.

Hắn thật sự sợ hãi cái tên Triệu Đan Sư này sẽ đem mình diệt đi, dù là hắn đã có công cực lớn giúp đỡ cho Triệu Yên Đà thành công đột phá.

Nhưng trên đời này, người nhớ ân thì ít, mà kẻ vong ân lại quá nhiều, nhất là những tên tu luyện giả, bọn chúng đại đa số chỉ trọng lợi ích chung mình, Không có đem sinh mạng của người khác đặt tại trong mắt.

Những tên có chức nghiệp tại thân tính cách càng cổ quái hơn, ỷ mình là tồn tại đặt thù, liền có thể xem người khác không bằng sâu kiến, muốn diệt khi nào cũng được.

Tên Triệu Yên Đà này, trong lòng Trần Vân Thanh hắn thật sự không hy vọng y sẽ nằm trong số đám người vô ân kia.

"Hắc..Hắc...Hắc..! Tiểu tử! Mày đã giúp tao một chuyện lớn đến như thế này, tao còn chưa trả ân mày, sao có thể để cho mày đi được..!" Triệu Yên Đà cúi đầu xuống, nhìn Trần Vân Thanh cười lạnh liên tục, nhưng lời phát ra thì ai nghe cũng là nhân nghĩa đạo đức cả.

"Triệu Đan Sư..! Không cần..! Không cần..! Giúp đỡ được cho đại sư là niềm vinh hạnh lớn lao cho ta... ta không cần ngài phải báo đáp bất kỳ thứ gì..!"

Trần Vân Thanh hơi thở đứt quảng, nhìn ra vô cùng suy yếu, nhưng đối mặt với lại ánh mắt âm hàn của Triệu Yên Đà, hắn cũng liền là cố gắng lấy chút hơi tàn bên trong cơ thể để lên tiếng, đồng thời lê tấm thân tàn ma dại này của mình lui về phía sau, cách Triệu Yên Đà xa xa một chút.

Tên Triệu Đan Sư này miệng thì nói báo đáp, nhưng ánh mắt lại như một con rắn độc nhìn chằm chằm con mồi, loại cảm giác này hết sức là không có thoải mái.

Hắn thật sự rất sợ, sợ tên khốn này ra tay đem hắn diệt đi, vào thời điểm này, hắn không cần Triệu Yên Đà báo đáp cho hắn bất kỳ cái gì, chỉ hy vọng ông ta có thể để cho hắn rời khỏi nơi này.

Hắn biết lấy tình cảnh của mình hiện tại, sẽ khó có thể sống được đến sáng mai, nhưng dù chỉ còn một chút ít thời gian, hắn cũng muốn sống tiếp, hắn không muốn ngay lập tức chết đi đâu.

"Không được! Triệu Yên Đà tao là người ân oán phân minh..! Mày đã giúp đỡ cho ta nhiều như vậy, không báo đáp mày đầy đủ, trong lòng tao sẽ không an tâm..!" Triệu Yên Đà ánh mắt càng ngày càng âm u.

"Triệu Yên Đà..! Ông .. Ông muốn làm gì thì làm đi..!"

Sắc mặt nhợt nhạt, Trần Vân Thanh cũng không muốn tiếp tục cầu xin Triệu Yên Đà này bỏ qua cho mình nữa.

Hạng người tâm địa rắn rết như Trần Vân này hắn đã gặp quá là nhiều, thường thì sẽ không bao giờ cho người khác có cơ hội được sống, hắn có cầu xin đối phương cũng vô dụng.

Với lại hắn cũng không còn đủ sức để cầu xin nữa, tên khốn kiếp này muốn làm gì thì làm đi, hy vọng sau khi hắn chết, Lý Kiêu Long kia sẽ giữ đúng lời hứa, đem tài nguyên của hắn tất cả đều giao cho Ngô Tiểu Diễm.

"Mày nhìn xem đây là cái gì..?".

"Uẩn..Uẩn Khí Đan..!"

Nhìn một đống Đan Dược trong tay của Triệu Yên Đà, Trần Vân Thanh đương nhiên là nhận ra được, đây chính là Uẩn Khí Đan, thứ mà hắn đã dùng trong suốt cả đêm nay.

Hắn quan sát được, trong tay Triệu Yên Đà hiện tại có tám viên Uẩn Khí Đan thất bại lần trước, cùng tám viên thành công vừa rồi, tên này đưa đống đan Dược này ra cho hắn xem, là có ý gì..? Khoan đã..Không lẽ..

"Mày đoán đúng rồi! Số Đan Dược này, tao chính là muốn để cho mày dùng hết..! Xem như báo đáp lại ân tình vừa rồi mày giúp đỡ ta tấn thăng Nhị Giai Luyện Đan Sư!"

"Mày nói xem, ta báo đáp như vậy, mày có hài lòng hay không? Hắc..hắc.!" Triệu Yên Đà cười càng lúc càng âm trầm, bên trong còn chứa đôi chút đắc ý.

Hắn vốn là chẳng muốn cho tên tiểu tử này con đường sống để rời khỏi nơi đây, nhưng mà nghĩ lại, dường như mình cũng còn nợ tên này một cái nhân tình, nếu đem y diệt đi hắn trong lòng lại băn khoăn.

Nhưng thả đi lại không thể, dù hắn biết tên này không còn sống được bao lâu.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền nghĩ ra cách này, đem Uẩn Khí Đan cho tên tiểu tử này dùng, xem như trả ân, sau khi dược lực phát tác toi mạng, xem như hắn diệt được y.

Vừa có thể trả ân, lại có thể theo đúng ý mình làm cho đối phương chết, nhất tiễn hạ song điêu, Triệu Yên Đà hắn không khỏi bội phục trí tuệ của mình.

Xem ra sau khi đột phá Nhị Giai Luyện Đan Sư, hắn trở nên thông minh nhiều so với lại trước đây thì phải.

"Mày là tự mình dùng! Hay là để tao giúp đỡ đây?"

Không cho Trần Vân Thanh bất kỳ cơ hội lựa chọn hay cầu xin cái gì, Triệu Yên Đà đưa mười tám viên Uẩn Khí Đan đến trước mặt của Trần Vân Thanh, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

"Để tự tôi dùng lấy..!"

Trần Vân Thanh tuy kiệt quệ, nhưng không đến mức ngay cả đưa tay ra tiếp Đan Dược cũng không thể.

Nhìn đám Đan Dược này, như bình thường có được trong tay, nó là tiên đan dành cho Yêu Sĩ sơ kỳ cảnh giới, nhưng hiện tại trong mắt Trần Vân Thanh, nó không khác gì là một đám độc dược, uống vào chắc chắn phải chết.

Nhưng hắn không có quyền lựa chọn, nếu hắn không dùng, tên Triệu Yên Đà này chắc chắn sẽ dùng mọi cách ép hắn phải uống, Không chừng còn dùng thủ đoạn nào khác, muốn cho hắn sống không được, chết cũng không xong cũng không biết chừng.

"Phốc...!".

"Triệu Yên Đà..! Mày lòng dạ độc ác như vậy...Sau này..Sau này chắc chắn sẽ gặp phải quả báo..!"

Không có quá nhiều hoa lệ, sau khi đem một hơi mười tám viên Uẩn Khí Đan nuốt xuống, Trần Vân Thanh phun ra một ngụm máu tươi, nguyền rủa Triệu Yên Đà một câu, liền là không còn bất kỳ một cái hơi thở nào nữa, nhìn lại, hai mắt của hắn vẫn còn mở rất là to, như là không có cam lòng một dạng.

"Tiểu tử! Câu nói này không chỉ một mình mày nói với tao, rất nhiều người đều nói với tao như vậy! Nhưng đến giờ, tao vẫn sống tốt đó thôi!" Triệu Yên Đà chỉ nhàn nhạt liếc Trần Vân Thanh một cái, cũng không mấy quan tâm đến.

Quả báo thứ này là cái loại vật gì, từ trước đến nay Triệu Yên Đà hắn chưa bao giờ tin tưởng, trong tông môn của hắn, hắn nhìn thấy nhiều sư huynh đệ của mình vì có thể tiến giai, thủ đoạn bọn họ dùng ra còn độc ác hơn hắn trăm ngàn lần.

Nhưng kết quả thì thế nào, mỗi người trong bọn họ đều thành công đột phá, bên ngoài được vạn người kính ngưỡng, tung hô như thần tiên, không có một cái quả báo nào giáng xuống đầu bọn họ cả, có chỉ là vô thượng danh vọng cùng quyền thế.

Hay như các đại thế lực đứng đầu trên Nam Hoang Chi Địa nơi đây, vì phát hiện một mỏ tài nguyên, liền đem tất cả mấy tòa thành lân cận dân chúng đều diệt sạch sẽ cả, ngay cả trẻ em mới chào đời cũng không có tha, mục đích cũng chỉ là vì không muốn tin tức về mỏ khoáng bị lộ ra ngoài.

Những người như thế, hiện tại vẫn là đứng trên đầu chúng sinh, hưởng thụ đầy đủ vinh hoa phú quý, bọn họ nào có cái gì báo ứng.

Cho nên, đã bước chân vào tu luyện giới, thứ mà tin tưởng chỉ có bản thân mình, thứ mà không nên tin nhất chính là báo ứng, đây là câu nói rất nổi tiếng của Đại Hán Hoàng Đế Lưu Vân Tập mà hắn tâm đắc nhất.

"Chúc mừng Triệu Đan Sư đột phá thành công Nhị Giai Luyện Đan Sư!"

Lý Kiêu Long đã đi vào nơi đây một thời gian, là khi tiếng cười lớn đắc ý vừa rồi của Triệu Yên Đà phát ra, nhưng hắn cũng không có lên tiếng, chờ đến khi Triệu Yên Đà xử lý xong Trần Vân Thanh một chuyện, hắn mới lên tiếng chúc mừng.

"Cũng nhờ có cậu trợ giúp! An tâm đi, Triệu Yên Đà ta sẽ không quên ân tình của cậu đâu!"

Triệu Yên Đà hắn nói là thật, hắn sa cơ thất thế đến nơi đây mấy tháng thời gian, như không phải Lý Kiêu Long nhiều lần giúp đỡ, Không tiếc ra bên ngoài bắt một đám lại một đám Đan Nô về cho hắn thử dược, còn lâu hắn mới đột phá thành công được.

Nhất là lần này Lý Kiêu Long lại đưa đến cho hắn một tên Đan Nô tuyệt vời như là tên tiểu tử vừa mới chết đây một dạng, làm cho hắn ngộ ra rất nhiều điều.

Đó là chưa nói đến những tài nguyên mà tên này đưa cho hắn trong thời gian qua, rất là khó đong đếm hết được, tóm lại lần này là hắn nợ của Lý Kiêu Long một đại ân tình.

"Giúp đỡ cho Triệu Đan Sư chính là bổn phận của thuộc hạ nên làm!"

Lý Kiêu Long trong lòng mừng rỡ, hắn khẽ liếc qua Trần Vân Thanh thi thể một cái, đương nhiên hắn sẽ không cho là Triệu Yên Đà sẽ trả ân với hắn theo cái cách vừa rồi đối phó với lại Trần Vân Thanh.

Bọn họ là cùng một môn phái, hắn tuy thành viên vòng ngoài, nhưng tại bên trong tông môn cũng là xó người nâng đỡ, Triệu Yên Đà này dù muốn dù không cũng sẽ không dám qua cầu rút ván.

"Triệu Đan Sư! Bây giờ ngài đã là Nhị Giai Luyện Đan Sư! Bước kế tiếp ngài muốn làm như thế nào?" Lý Kiêu Long tiếp tục lên tiếng hỏi.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.