Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 227: Yêu Sư Cảnh Khủng Bố




Trận Pháp hiện tại đã đi vào thời đại mạt pháp, một đời không bằng một đời, đây là những gì lão sư của hắn từng nói cho hắn biết.

Những bộ Trận Pháp của tiền nhân, không chỉ có giá trị để nghiên cứu nâng cao trình độ, mà nó còn có uy năng lớn hơn những bộ Trận Pháp hiện tại thông hành rất là nhiều.

Không biết bộ Trận Pháp mà hắn gặp lần này cấp bậc ra sao, nhưng nếu đem nó dâng cho lão sư của mình, hắn nhất định sẽ được lão sư xem trọng, từ nay vị trí chân truyền đệ tử của hắn cũng là được cũng cố, vị trí bên trong Cổ gia càng ngày càng được bảo đảm, lần này thế nào hắn cũng là phải đạt được nó mới được.

"Hồi nhị thiếu gia! Quyển Trận Pháp kia không có trong tay của tôi!" Mộ Táng cung kính lên tiếng trả lời Cố Cự Cao.

Nhưng không có ai biết, trong lòng của hắn hiện tại đang là chấn động mãnh liệt.

Nhìn vào phản ứng của những người này, hắn hoàn toàn có thể hiểu được, quyển Trận Pháp mà hắn nghĩ là rác rưởi đồ vật, rất lớn khả năng nó là một bảo vật kinh thế.

Như không, đường đường là Nhị thiếu gia của Cố gia, cũng sẽ không có hạ mình đến nơi tồi tàn này của hắn, cũng sẽ không có chuyện đưa ra cái giá gấp mười lần để mua lại nó.

Ánh mắt của hắn lúc trước thật là đã có vấn đề rồi. Một bảo vật tốt đến như thế, một bảo vật có thể đưa hắn tiến gần hơn với lại những người quyền quý nhất Mân Việt Quận thành, cứ như vậy đã trôi qua trước mắt của mình.

Xem ra năm xưa lão sư từ bỏ mình là hoàn toàn đúng, lấy ánh mắt này mà đi kế thừa y bát của ông ta, đúng thật sự là một điều sĩ nhục.

"Không có trong tay của ông? Ông không có gạt tôi đi?"

Đang kích động lửa nóng bừng bừng Cố Cự Cao, nghe được lời nói phát ra từ miệng của Mộ Táng kia, liền là như bị một chậu nước lạnh đồ xuống đầu, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

"Hừ...!Phốc..!"

"Không cần cùng thiếu gia nhà ta đùa giỡn hoa chiêu!" Cố Cường tại phía sau, hừ lạnh một cái, nhíu mày lên tiếng.

Không có trong tay tên này!

Làm sao có thể, bọn họ ba người là đã điều tra rất kỹ, sau khi họ Dương kia đến nơi đây cửa hàng liền là không có đi bất kỳ nơi đâu nữa rời khỏi Chấn Nam Thành, tên kia không bán cho Mộ Táng người này, thì còn có thể bán cho ai được.

"Khụ..Phốc..!"

"Các vị đại nhân! Xin cho ta một cơ hội giải thích..!" Mộ Táng lùi lại ba bước, tiếp tục ho ra một ngụm máu tươi, thần sắc cực kỳ là khủng hoảng.

Yêu Sư cường giả, thật sự là quá mức khủng bố, không có làm cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng liền là làm cho một cái Yêu Sĩ ngũ trọng sơ kỳ như hắn lục phủ ngũ tạng chấn động mãnh liệt.

Như loại người này muốn lấy cái mạng của hắn, chắc không cần ra tay, chỉ cần hừ nhẹ vài cái liền có thể.

Lần đầu tiên trong đời, hắn là cảm nhận được sự khủng bố của Yêu Sư cường giả loại người này, hắn thề với lòng, tuyệt đối không thể nào đắc tội với đám người này cho được.

"Nhị thiếu gia! Cường đại nhân! Ta nghĩ tiểu Mộ không phải là cố ý muốn đùa giỡn hai vị, hay là cho nó một cơ hội để giải thích đi!"

Hải Tương Tư nhìn tình cảnh thê thảm của Mộ Táng cũng là không nỡ, dù gì hai người cũng có một khoảng thời gian làm thầy trò, hắn không muốn thấy chết lại không cứu.

"Nói đi! Không cần phải tìm cách gạt ta!" Cố Cự Cao gật đầu một cái.

Một con sâu cái kiến mà thôi, diệt đi cũng chẳng để làm gì, quan trọng hiện tại là phải có được quyển Trận Pháp kia trong tay, mọi thứ đều có thể bỏ qua.

"Các vị! Không lâu trước đây, đúng là có một cái họ Dương, tu vi Yêu Sĩ đến đây tìm tôi bán ra một quyển Trận Pháp, nhưng mà ta...!"

Mộ Táng đưa đến cho Hải Tương Tư một cái cảm kích ánh mắt, sau đó liền là đem chuyện vừa mới xảy ra không lâu nơi đây tường thuật lại cho mấy người tại nơi này nghe. Hắn không là dám nói dối bất kỳ một câu nào, hay là thêm bớt tình tiết nào ở đây cả.

Những người tại các đại gia tộc này hành sử ngang ngược khủng bố hắn đã nghe nói đến, bây giờ bọn chúng còn dùng để đối phó với lại hắn đây nữa, hắn thật sự là không dám cùng mấy người này kéo dài thêm thời gian nữa đâu.

"Người thanh niên kia hiện tại ở nơi nào rồi?" Xem qua Mộ Táng này này không có giống nói dối cho lắm, Cố Cự Cao liền gấp rút lên tiếng hỏi.

Tên thanh niên theo như lời nói vừa rồi của Mộ Táng sau khi xem qua Trận Pháp liền không có một chút do dự xuống tiền mua sắm nó, điều này chứng minh được tên kia đã nhận ra được đây là một quyển Trận Pháp thật, mà không phải là hàng giả.

Nói như thế, tên kia rất lớn khả năng cũng là một cái Trận Pháp Sư, hoặc chí ít đối phương đối với Trận Pháp cũng có rất là cao hiểu biết.

Dù là tại trong trường hợp nào, trước hết hãy tìm ra người thanh niên kia rồi tính tiếp, tìm ra hắn mới có cơ may lấy lại cổ xưa Trận Pháp, không tìm được mà nói, tất cả đều không có ý nghĩa gì.

"Hồi Nhị thiếu gia! Ta cũng không có biết người này hiện tại đang ở nơi nào!" Mộ Táng lần này là không có giúp đỡ gì được cho Cố Cự Cao đám người này nữa rồi.

Hắn nhớ lại, từ khi đối phương đến trước cửa hàng này của hắn, chưa có báo ra tên họ bao giờ, hắn cũng là chưa có gặp qua đối phương, làm sao có thể nhận ra.

Cái hắn biết duy nhất là đối phương có tu vi Yêu Sĩ nhị trọng mà thôi.

"Ông chắc còn nhớ đến hình dáng của đối phương chứ?"

Nhìn đến vị kia Cố Cự Cao trong ánh mắt lại hiện lên sát ý, Hải Tương Tư không thể nào làm gì khác hơn là giúp đỡ tên đệ tử bất tài vô dụng này của mình thêm một lần nữa.

Hắn biết, như hôm nay không thể biết được tin tức gì của tên thanh niên kia, dù là nhỏ nhất, chỉ sợ với cách làm việc bá đạo trước nay của đám người Cố gia, tên đệ tử này của mình chắc không còn toàn mạng rồi.

"Có..Có...Đương nhiên là tôi nhớ!" Mộ Táng gật đầu liên tục, không có đợi mấy người này nhắc nhở lần thứ hai, liền là nhanh chóng lấy ra giấy bút, vẽ một bức chân dung, hắn là tìm lại trong ký ức của mình thật kỹ về người thanh niên kia, cố gắng không quên bất kỳ một cái chi tiết nào.

"Ông..! Ông không có vẽ nhầm đó chứ?" Xem qua bức họa mà Mộ Táng vẻ ra xong, cả ba người Cố Cự Cao nhìn về Mộ Táng, ánh mắt cực kỳ không tốt.

Bên trong này một tên thanh niên, nhưng mà gương mặt tên này bầm tím sưng tái, không có một chút nào nguyên vẹn cả.

Dựa vào cái bức họa này mà đi tìm người, làm sao có thể tìm ra được đây, ngay cả mấy người bọn họ cũng không nhìn ra dung mạo thật của đối phương nữa là.

Cái tên Mộ Táng này có phải cố ý chơi bọn họ hay là không đây.

"Hồi Nhị thiếu gia! Lúc đến đây, tên thanh niên này đúng là có cái hình dáng như thế này, tôi không hề họa sai nữa điểm chi tiết!" Mộ Táng run rẩy lên tiếng trả lời.

Tên thanh niên kia khi đến đây, mặt mũi đúng là sưng lên lợi hại rất khó có thể nhận ra, hắn đoán không sai mà nói, liền đã trải qua cùng người khác động thủ, kết quả bị thua, còn bị đối phương hành cho một trận ra bã nữa.

Đoán thì đúng rồi, quan trọng nhất một điểm là gương mặt của đối phương hắn không có nhận ra, như giờ cho hắn gặp lại, có khả năng có vài phần ấn tượng, nhưng lâu ngày, rất khó mà nói.

"Chúng ta đi thôi!"

Cầm bức họa của Mộ Táng vẻ ra nhìn một chút, rất nhanh chóng, Cố Cự Cao liền là ra hiệu cho Cố Cường rời đi nơi này.

Hắn cũng có ý nghĩa như là Mộ Táng một dạng, tên thanh niên này hiện tại đang có bộ dáng như thế này, bọn họ tìm còn dễ, một khi để y hoàn toàn bình phục, bọn họ lại không biết rõ gương mặt đối phương.

Biển người bao la, Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ cường giả thanh niên không thiếu, biết đi nơi nào mà tìm người này đây.

Nếu như Trần Vân Thanh mà biết, chỉ vì Nghiêm Linh Nhi cô gái kia nỗi máu ghen tuông đi đánh hắn một trận như đầu heo một dạng làm cho gương mặt biến dạng, tránh đi được Cố gia đám người tìm kiếm hay truy sát, không biết hắn là sẽ khóc hay cười đây.

"Tiểu Mộ! Cậu hãy tự mình bảo trọng đi!"

Cố Cự Cơ hai người rời đi không lâu, Hải Tương Tư thở dài một tiếng, đến vỗ nhẹ vai của Mộ Táng, sau đó cũng liền rời đi nơi này.

Nên nhớ bên kia La Lâm Thương Hội sắp chuẩn bị tổ chức đấu giá hội cuối năm, hắn thân là giám định sư trưởng, việc cần đến hắn giải quyết là quá nhiều đi.

Hơn nữa, những gì cần giúp đỡ Mộ Táng hắn cũng làm cả rồi, dư lại liền là phải dựa vào vận khí của Mộ Táng mà thôi.

"Bảo trọng sao? Không! Ta không muốn ở lại đây chờ chết, nhất định phải tìm được tên thanh niên kia!"

Hải Tương Tư đám người đã đi hồi lâu, nhưng mà câu nói hàm nghĩa của ông ta vẫn là cứ văng vẳng bên tai hắn.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.