Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 224: Tam Giai Trận Pháp Sư




"Hừ! Lần sau gặp lại liền sẽ tính toán với cô ta luôn một thể vậy!"

Muốn trở lại bên kia Nghiêm Gia Thư Các đem Hạ Phẩm Linh Thạch trả lại cho Nghiêm Linh Nhi. Chỉ là Trần Vân Thanh suy nghĩ một chút, liền là bỏ đi cái ý nghĩ vừa rồi.

Hiện tại bên kia gia đình người ta đang đoàn tụ, hắn là đến nơi đó làm phiền, không phải là quá không có đạo nghĩa hay là sao.

Nói nữa với cái tính cách cứng đầu của Nghiêm Linh Nhi, muốn cô ta nhận lại Hạ Phẩm Linh Thạch, đây là điều không mấy khả thi.

Thôi tạm thời hắn giữ lấy tạm cho cô ta vậy, ít hôm nữa gặp lại liền sẽ đưa luôn một thể vậy.

"Ông chủ à! Đây là một loại Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp rất là cao siêu, ông phải tin tưởng tôi, tôi không có gạt ông đâu!"

"Trận Pháp sao?"

Đang muốn rời đi nơi này, một loại âm thanh huyên náo cách đây khoảng xa làm cho Trần Vân Thanh hắn để ý, nhìn kỹ lại một chút, là một vị Yêu Sĩ nhất trọng cảnh giới nhìn rất giống với lại đa số tán tu, không ngoài khả năng người này cũng không phải xuất thân từ môn phái lớn gì.

Hiện tại ông ta đang cùng một ông chủ của một cửa hàng chuyên bán Yêu Kỹ nơi Nam Hắc Thị này đang giằng co mua bán một cái quyển trục khá rộng, nghe ra đó là một quyển Trận Pháp thì phải.

Cũng thật sự là ngạc nhiên, người ông chủ này cũng là người quen của hắn, đây không phải là Mộ Táng, trước đây có bán cho hắn một quyển Kiếm Pháp Yêu Kỹ, còn là chỉ đường cho hắn đến Nghiêm Gia Thư Các mua sắm bí tịch Yêu Kỹ đây sao, xem ra hắn cùng người này cũng thật sự rất là có duyên nha.

"Ông chủ! Ông tin tôi đi! Đây là một quyển Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp cổ xưa, là do ông nội của tôi liều mạng trong một ngôi mộ cổ đạt được, tôi không có gạt ông đâu!" Dương Nghị Tâm đau khổ lên tiếng giải thích với lại ông chủ tiệm bán Yêu Kỹ nơi này.

Hắn đây là hoàn toàn nói thật a, quyển Trận Pháp này chính là ông nội của hắn phải vứt bỏ cả tính mạng của mình mới có thể đem được nó đi ra.

Trước khi ngài lâm chung, có căn dặn con cháu, sau này có người nào có thiên phú về Trận Pháp khá tốt, liền là đưa quyển Trận Pháp này cho người đó, nói không chắc Dương gia bọn họ sẽ có thể ra được một vị Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư.

Nhưng đáng tiếc, trải qua ba đời, hậu bối của Dương gia không có người nào có thiên phú về Trận Pháp cả, cuốn này Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp, cũng liền là bị mai một theo thời gian, để lại bên trong Nhẫn Trữ Vật đến mốc meo.

Dù là như thế, đây là di vật của ông nội hắn để lại, hắn tuyệt đối không muốn đem nó bán đi như thế này.

Nhưng cũng không có cách nào khác, con gái của hắn hiện tại đang cần gấp Phá Khí Đan để mà đột phá Yêu Sĩ chi cảnh, mà Phá Khí Đan giá cả lại quá cao, lên đến năm viên Hạ Phẩm Linh Thạch một viên, lấy hắn chỉ là Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ, còn là phế nhân một hạng người, sao có thể có được số tiền lớn đến như thế này kia chứ.

Trong nhà bảo vật cũng không còn lại cái gì đáng giá, ngoài cái quyển Cổ Trận này ra, hắn thật sự không có biết lấy cái gì ra để mà bán lấy tiền mua Đan Dược tài nguyên giúp con hắn đột phá cả.

"Vị sư đệ này! Không phải là tôi không muốn giúp đỡ cho chú, mà là đối với lại Trận Pháp một đạo, tôi không có nhiều hiểu biết, cũng chưa hề kinh doanh qua mặt hàng này, thế nên tôi chỉ có thể xin lỗi!" Mộ Táng hơi lắc đầu một cái, trả lời Dương Nghị Tâm khá là kiên quyết.

Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp, thật sự là một mối mua bán rất là có lợi cho hắn, khi mà đối phương chỉ yêu cầu hắn trả có hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch.

Nhưng đáng tiếc hắn không có rành về Trận Pháp, không thể nào phân biệt được thật giả cho được.

Còn có một điều nữa làm cho hắn chùn chân không dám mua quyển Trận Pháp này đó là vì giá cả mà Dương Nghị Tâm này đưa ra quá rẻ đi.

Thông thường một quyển Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ cũng có giá thấp nhất một viên Hạ Phẩm Linh Thạch, Trận Pháp này là hành nghề đặt biệt, nên giá cả của nó có thể cao gấp mấy lần Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ, chí ít cũng là có mấy trăm đến mấy ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch. Thậm chí nếu là Trận Pháp tốt, giá cả cả thể lên đến mấy vạn, trăm vạn viên cũng không phải là không thể.

Nhưng giờ đây Dương Nghị Tâm chỉ muốn bán lại cho hắn cái giá hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch, làm buôn bán tại Nam Hắc Thị lâu năm, hắn đương nhiên là sẽ không có bị người khác lừa cho thảm thương như vậy.

Hắn là có suy đoán, Dương Nghị Tâm này đã đem cái quyển Trận Pháp này đi đến khá nhiều nơi tại Chấn Nam Thành nơi đây, nhưng không có một người nào chịu bỏ số tiền hai mươi viên Hạ Phẩm Linh Thạch để mua quyển Trận Pháp này, nên Dương Nghị Tâm mới chạy đến nơi đâu thử vận may, nhưng Mộ Táng hắn cũng không phải là người dễ bị lừa như thế này.

"Ông chủ! Tôi đã hiểu..!"

Dương Nghị Tâm rất là thất vọng, hắn cầm lấy quyển Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp đem nó bỏ trở lại vào Nhẫn Trữ Vật, muốn quay đầu rời đi.

Thật ra ông chủ họ Mộ này nói không hề sai, hắn là đã đem quyển Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp này đến rất nhiều của hàng buôn bán Yêu Kỹ, Yêu Quyết các loại, ngay cả những Thương Hội lớn Như Nguyệt Hoa hay La Lâm Thương Hội hắn cũng đi qua, nhưng không có ai nhìn ra chân chính lợi hại của nó.

Có vị giám định đại sư còn cho là quyển Trận Pháp này chỉ là một quyển cấp thấp Hổ Quyền Yêu Kỹ, định giá còn không đến mộ viên Hạ Phẩm Linh Thạch, hắn đương nhiên là không có đồng ý với giá bán đó rồi, một viên Hạ Phẩm Linh Thạch làm sao đủ tiền cho hắn mua Phá Khí Đan cho con gái mình đột phá.

Thế cho nên hắn đem nó đi những cửa hàng khác, xem có người nào có thể biết được đây là bảo vật, ra giá cao mua lại nó hay là không.

Nhưng mà quá đáng tiếc, hắn đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, vứt hết mấy đôi giày, bò quanh Chấn Nam Thành các cửa hàng, nhưng vẫn không có người nào có thể nhìn ra được nó là bảo vật. Xem ra hắn không có hy vọng gì vào cái này quyển Cổ Trận rồi, vẫn là nên tìm cách khác mà thôi.

"Người anh em này...!"

"Ông chủ..! Có phải ông đã đổi ý, muốn mua lại quyển Cổ Trận của tôi?"

Ánh sáng cuối đường hầm, thật sự là ánh sáng cuối đường hầm a, vị ông chủ này gọi hắn lại, chắc chắn là muốn mua lại quyển Trận Pháp trong tay của hắn, nếu là như thế, con gái của hắn là có hy vọng rồi.

"Không phải! Tôi muốn nói với lại người anh em, ở tại nơi này Chấn Nam Thành chúng ta không có Trận Pháp Sư, sẽ không có người có thể phân biệt ra thật giả giá trị của quyển Trận Pháp trong tay chú em, nhưng nếu chú đem nó lên Mân Việt Quận Thành, nơi đó có Trận Pháp Sư công hội, có Tam Giai Trận Pháp Sư Lỗi đại sư tọa trấn, có thể ngài ấy sẽ nhìn ra được huyền cơ bên trong!" Nhìn Dương Nghị Tâm này một bộ khá là tuyệt vọng thần sắc, Mộ Táng trong lòng cũng là không nỡ, vì thế liền chỉ cho y một con đường sáng.

Chấn Nam Thành bọn họ nơi đây trước vẫn có một cái Trận Pháp Sư công hội nho nhỏ, do một vị Nhị Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư tọa trấn, đáng tiếc qua mấy chục năm nơi đây không có sinh ra được người nào có Trận Đạo cao siêu gì.

Từ khi vị Nhị Giai Trận Pháp Sư kia bị triệu hồi về Mân Việt Quận, nơi đây Chấn Nam Thành cũng không còn người nào tọa trấn, bên trên Mân Việt Quận vì nhiều nguyên nhân cũng không có phái thêm nữa Trận Pháp Sư đến đây.

Thành ra nơi này liền là trống vắng Trận Pháp Sư, không có người nào có thể đi phân biệt được Trận Pháp thư tịch thật giả, như đi lên Mân Việt Quận, may ra là có một đường hy vọng.

"Mân Việt Quận Thành..?" Dương Nghị Tâm lẫm nhẫn nói nhỏ.

Hắn biết Mộ Táng này là đang chỉ cho hắn con đường sáng nhất có thể rồi.

Mân Việt Quận Thành là trung tâm của Mân Việt Quận bọn họ đang sinh sống, cai quản hơn mười tòa thành trì lớn nhỏ, ngay cả Chấn Nam Thành nơi đây cũng là thuộc về Mân Việt Quận tuốt.

Đi đến nơi đó, chắc chắn là sẽ có người nhận ra được đây là Trận Pháp chân chính.

Nhưng từ đây đến Mân Việt Quận không phải là chuyện dễ, có cưỡi Độc Giác Mã loại tốt, cũng phải mất ít nhất ba ngày không ngừng không nghĩ, còn là phải đối mặt với rất là nhiều Đạo Phỉ băng nhóm còn cường đại hơn Chấn Nam Đạo nơi đây, như đụng trúng bọn chúng mà nói, lấy hắn Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ tu vi, chắc chắn là phải chết rồi.

Nên cái con đường này tuy nói là rất sáng, nhưng cũng thật sự rất là khó đi, không muốn nói là không khả thi, ít nhất là đối với một tên nông thôn như hắn đây.

"Đa tạ ông chủ chỉ cho con đường sáng, Nghị Tâm xin cáo từ trước một chút!"

Dù hắn trong lòng không có ý định đi đến Mân Việt Quận Thành thử vận may, nhưng công ân người ta chỉ lối, hắn cũng là nên cảm tạ đối phương một tiếng.

"Vị đại thúc này! Cháu rất có hứng thú với lại quyển Trận Pháp của chú. Không biết chú có thể cho cháu xem quyển Trận Pháp kia một chút có được không?" Trần Vân Thanh nhìn thấy người này muốn đi, hắn là tiến đến, khá là lễ phép lên tiếng hỏi.

"Vị huynh đệ này..! Thôi được rồi! Mời cậu xem qua đi!"

Dương Nghị Tâm thấy người đến quan tâm quyển Trận Pháp của mình chỉ là một cái thanh niên mười mấy tuổi, trên người còn là bị đánh bầm dập không hề nhẹ, không ai có thể nhìn ra được gương mặt thật của người này hiện bây giờ.

Hắn trong lòng thầm hiểu, người này chỉ là nghe đến Trận Pháp liền muốn nhìn xem nó có hình dáng mô tê thế nào, xong liền bốc phét vài câu qua loa có lệ.

Đối với những người như thế này, hắn thật sự là không có thấy hợp nhãn cho lắm.

Nhưng nhìn lại tu vi đối phương, Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ cảnh giới, cao hơn Dương Nghị Tâm hắn rất là nhiều, nhưng không có khinh thị hắn, còn cung kính hỏi thăm, người như thế này, tại tu hành giới là không có nhiều lắm đâu, để cho y xem qua một chút cũng không có chuyện gì.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.