Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 197: Cởi Y Phục




Thầy thuốc? Đan Sư? Nàng khinh!

Tên dâ.m tặc trước mắt nàng đây chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi là đã có Yêu Sĩ nhất trọng tu vi.

Dùng đầu ngón chân nghĩ nàng cũng hiểu, tại cái nơi khỉ ho cò gáy Chấn Nam Thành muốn đạt đến cảnh giới hiện tại, tên này là phải ngày đêm cắm đầu tu luyện, làm gì có cái thời gian rãnh để đi nghiên cứu y thuật hay dược thảo gì?

Còn nói mình là Đan Sư, nàng càng chán ghét, trên đời này làm gì có tên Luyện Đan Sư nào còn trẻ măng thế này.

Theo như nàng biết tại Nam Hoang Chi Địa nơi đây, Nhất Phẩm Luyện Đan Sư trẻ nhất cũng hơn ba mươi tuổi, còn tên ngay cả lông tơ còn chưa mọc trước mắt này đây, càng là không thể.

"Được rồi! Tôi không có cởi y phục của cô, cũng không có trị thương cho cô nữa, cô cứ tiếp tục ở lại đây. Tôi đi trước một bước!" Trần Vân Thanh lắc đầu, hắn trong lòng là đã có quyết định, mặt cho cô gái này sống chết, hắn là không có quan tâm nữa.

Tượng Phật còn có ba phần giận, Trần Vân Thanh hắn là người, đương nhiên cũng là có sự tức giận của mình.

Hắn Trần Vân Thanh cứu cô gái này từ trên núi cao ngã xuống, như không có hắn, giờ này Nghiêm Linh Nhi đã là tan xương nát thịt từ rất lâu rồi.

Hắn nhớ từ khi mình cứu cô ta, cô ta chưa bao giờ cảm ơn hắn lấy một câu thì phải. Đã như thế, còn hết lần này đến lần khác xem hắn như một tên dâ.m tặc tồi tệ nhất, ngay cả cô nương đang bị thương cũng không buông tha. Ý nghĩ trong bụng cô gái này chính là như thế.

Đã vậy thì thật xin lỗi, cô ta tự nghĩ cách giải quyết cho mình đi, Trần Vân Thanh hắn là không hơi sức đâu đi quan tâm đến nữa. Loại người con gái như thế này hắn không cứu được, cũng không muốn cứu, để cô ta tự sinh tự diệt đi là tốt nhất.

"Sư huynh..Vị sư huynh này...!". Nhìn thấy tên d.âm tặc này thật sự bỏ đi, nghĩ đến chuyện gì, nàng liền là quýnh quáng lên.

Nơi đây rất là hẻo lánh, nàng là biết đến rất rõ, đêm đến có khi còn có sài lang yêu thú đi kiếm ăn, nàng lại không thể cử động được như thế này, như gặp phải đám súc sinh kia, có khi nàng liền sẽ vào bụng của chúng nó ngồi chơi.

Nghĩ đến cái chuyện thân thể bị nhai ngấu nghiến từng khúc kia, Nghiêm Linh Nhi không khỏi rùng mình, chết nàng không có sợ, nhưng nàng sợ nhất chính là phải làm thức ăn cho kẻ khác, chuyện này không được, dù có chết cũng không có được. Cái tên dâm....

Không, vị sư huynh dễ thương trước mắt này đây hiện tại là cứu cánh duy nhất của nàng, không thể nào để cho huynh ấy rời đi được.

"Phác Thái Lâm.. .!".

Nhìn thấy Trần Vân Thanh vẫn là không có đếm xỉa đến mình quay đầu đi thẳng, Nghiêm Linh Nhi trong lúc sốt sắng bỗng nhiên linh quang lóe lên, liền gọi ra mộ cái tên.

"Nghiêm Cô nương..! Cô muốn cái gì đây?"

Trần Vân Thanh thở dài, hắn thật sự là quay lại, xem như nể mặt cái gương mặt của cô gái này, giúp đỡ cô ta một lần cuối nữa vậy.

"Sư huynh! Anh thật sự là thầy thuốc..?"

Mặc dù Trần Vân Thanh đã trở lại theo như ý muốn của nàng, thế nhưng nàng không có tin tưởng vào thực tài của y cho lắm.

"Không thể giả hơn được!" Trần Vân Thanh hít sâu một hơi, kìm chế sự tức giận trong lòng.

Đường đường là Địa Cầu đệ nhất Thần Y, được người trong giới y học tôn là Diêm Vương Sầu, có bao nhiêu nguyên thủ quốc gia muốn Trần Vân Thanh hắn chữa bệnh mà hắn chả thèm, đến nơi đây lại bị con nhóc chưa đến mười bảy tuổi nghi hoặc khinh khi, loại này cảm giác thật sự là không hề dễ chịu một chút nào cả.

Như đã quyết định đến trợ giúp cô gái này một lần cuối, như vậy cũng chỉ có thể làm cho trót, qua ngày hôm nay, như hắn còn qua lại với cô gái này, hắn liền mang họ của cô ta.

"Sư huynh..!Liệu có cách nào trị thương cho tôi nhưng không có cởi áo hay không?" Nghiêm Linh Nhi lí nhí lên tiếng hỏi.

Yêu cầu này của nàng thật sự là có một chút không hợp với thói thường, nhưng làm thế nào nàng cũng không thể xem người thanh niên trước mắt này như một cái thầy thuốc đến đối đãi cho được.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện hắn cởi y phục của mình ra, y như rằng trong đầu của nàng sẽ nghĩ ngay tên này có cái ý đồ gì xấu xa với mình.

Chuyện này không phải là không thể xảy ra, Nghiêm Linh Nhi nàng rất tự tin với nhan sắc của mình, tuy mình không thể được liệt vào hàng mỹ nhân đệ nhất thế gian, nhưng quốc sắc thiên hương vẫn là có thể, như tên dâm.....

Không, vị sư huynh trước mắt mình đây không chịu được cám dỗ, làm ra những chuyện không hay, phải làm thế nào đây, khi đó dù nàng có chết thì chuyện cũng đã xảy ra rồi a.

"Được..!".

"Xẹt...A...Rắc...A....A...!"

Trần Vân Thanh gật đầu, cũng không có cùng cái này cô gái nói thêm quá nhiều nữa, lấy cực nhanh tốc độ đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay của Nghiêm Linh Nhi, đem cô ta nằm sấp lại, không biết Trần Vân Thanh làm cái gì, phía sau liền là toàn nghe được âm thanh gào thét rất là thảm thiết của Nghiêm Linh Nhi.

...

Đêm tối! Giác Báo Sơn trong một cái hang động!

Bên một cái đống lửa khá lớn, Trần Vân Thanh là đang quay một con Đại Nhục Trư tầm năm trăm cân, nhìn màu sắc của con heo này đã chuyển sang màu vàng óng, mùi thơm tỏa ra tứ phía, nghĩ đến nó là sắp dùng được rồi.

"Không cần giận dữ đến như vậy! Tôi có làm cái gì cô đâu?"

Trần Vân Thanh dùng chút thủ sắc bén trước đây của Nghiêm Linh Nhi, cắt ra một khối thịt Đại Nhục Trư, đang là muốn dùng, nhưng sơ ý quét qua gương mặt đang giận hầm hầm có Nghiêm Linh Nhi, có chút không có khẩu vị gì.

Hồi chiều tại Hắc Thạch Sơn bên kia, hắn cướp đi chùy thủ xong, chỉ xẻ có chút xíu y phục phía sau lưng Nghiêm Linh Nhi, chỉnh lại một chút đỉnh xương khớp cho cô ta, bôi lên một ít thuốc liền là xong rồi.

Có cái gì lớn đâu, thế mà cái cô gái này lại giận hắn cả một buổi chiều, thật không thể nào nói nỗi mà.

"Anh còn nói...!Hừ!"

Nghiêm Linh Nhi chỉ tay về phía Trần Vân Thanh, nhưng động đến vết thương sau lưng, làm cho nàng có chút nhăn mày, lời muốn mắng, liền cũng là không mắng ra được nữa, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh.

Nàng đã giao hẹn trước với tên dâ.m tặc này, không được cởi áo xem thân thể của nàng, nhưng tên này vừa rồi, liền đem y phục nàng cắt ra, toàn bộ tấm thân ngọc ngà của nàng đều là bị cái tên dâ.m tặc này nhìn không sót một chút gì, thử hỏi sau này Nghiêm Linh Nhi nàng làm sao dám nhìn mặt người trong thiên hạ đây.

Tên khốn này làm ra chuyện xấu hổ đến như thế, không có lấy một chút ăn năn, còn là một bộ như mình vô tội lắm, thật hết sức là đáng chết mà.

"Đói chưa! Tạm dùng một ít thức ăn đi!"

Trần Vân Thanh lắc đầu, không có cùng cô gái này nói chuyện quá nhiều nữa, đưa một miếng thịt heo quay đến cho cô ta, mỉm cười nói.

"Ọt...Ọt....!".

'Đáng chết...Cái bụng của ta lại không nên thân!'

Nghiêm Linh Nhi là muốn hùng hồn lên tiếng cự tuyệt lòng tốt của Trần Vân Thanh, nhưng còn chưa nói lên lời, cái bụng của nàng liền là lên tiếng biểu tình, cái này làm cho nàng xấu hổ quá đi thôi.

"Đa...tạ..!"

Không có dám để cho Trần Vân Thanh nhìn thấy dáng vẻ quá xấu hổ của mình hiện tại, Nghiêm Linh Nhi liền cúi gầm mặt xuống, nhận lấy miếng thịt heo, lí nhí lên tiếng nói.

Nàng cũng không có muốn đâu, nhưng thịt nướng là món mà nàng thích nhất, đặc biệt là thịt của Đại Nhục Trư, xưa nay nàng chưa bao giờ một lần từ chối chúng nó, hơn nữa lại vào cái lúc nàng đói bụng cồn cào thế này.

Nên nhớ nguyên một ngày hôm nay, nàng chưa có cái gì vào trong bụng cả à nha, dùng tạm nó một chút, sau này khi tính sổ với lại tên d.âm tặc này, liền nhẹ tay xuống một chút vậy.

"Sư...Sư huynh...!" Ăn xong miếng thịt nướng kia xong, Nghiêm Linh Nhi có chút lý nhí lên tiếng kêu Trần Vân Thanh.

"Có chuyện gì...?"

Trần Vân Thanh trong bụng cười thầm, từ khi hắn trị thương cho Nghiêm Linh Nhi này xong, trên miệng cô ta lúc nào cũng kêu hắn là đại d.âm tặc cho đến tiểu dâ.m tặc, kể cả khi dìu nàng ta đến nơi đây, trên đường đi toàn là mắng hắn không có ít lần, giờ đây đổi giọng gọi hắn là sư huynh, đến cùng là muốn tính toán cái gì đây a.

"Sư huynh..! Có thể cho tôi thêm một miếng thịt nữa hay không?"

Thật quá xấu hổ, Nghiêm Linh Nhi nàng cũng không thể tin mình lại có thể nói ra những lời như thế này. Nhưng không có cách, ai bảo tên dâm...

Không vị sư huynh này tay nghề quá mức là cao siêu, không hiểu là y cho cái gì gia vị vào, nàng một khi ăn uống, liền là cảm giác được rất là ngon.

Nàng chưa phải là chưa từng dùng thịt heo quay bao giờ. Ngay cả đỉnh cấp Yêu Trư trên thế giới này, nàng cũng đã từng dùng qua. Nhưng phải công nhận một điều, thịt heo do vị sư huynh này làm ra.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.