Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 196: Ôm Người Ta Quá Chặt




Nghĩ đến lần này mình may mắn đã có hơn một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch nhập sổ liền rất là vui mừng. Thế nhưng khi hắn kiểm tra lại Túi Không Gian của ba người Thẩm gia huynh đệ, lại không thấy bọn chúng ghi cửa hàng nào mua loại độc thảo này, cũng là không biết phải bán chúng cho ai. Lần này hắn có cảm giác trong tay mình có mỏ vàng, nhưng lại không biết dùng nó như thế nào cảm giác

"A...A....A....Cứu mạng...A...Tiểu Sư....!".

"Ân! Có người rơi từ trên núi xuống sao?"

Tiếng kêu la của một người trên không truyền đến, làm cho Trần Vân Thanh từ trong suy nghĩ quay trở lại hiện thực, nhìn lên trên, hắn là thấy một cái bóng màu xanh đang rơi với tốc độ cực kỳ nhanh xuống bên dưới nơi đây.

"Gặp phải xem như là có duyên! Ra tay giúp cô một lần vậy!"

"Xẹt..Vút..!"

Nghĩ chưa đầy một giây, Trần Vân Thanh liền đưa ra quyết định, đem người bị rơi từ trên núi bắt lấy, như sau thấy người này không phải hạng tốt lành thì ra tay diệt đi cũng không có muộn, cứ thế, hắn là thi triển đến tận cùng Nhất Đóa Tam Ảnh cảnh giới viên mãn, bay lên trên vách núi trên cao, cứu lấy người đang bị rơi xuống núi.

"Đa..Đa tạ sư huynh đã ra tay cứu mạng!"

Hạ xuống dưới mặt đất sau, Nghiêm Linh Nhi liền là lí nhí lên tiếng cảm tạ, chỉ là nàng cũng không có vui vẻ gì cho lắm.

Vị sư huynh mới cứu nàng này, cứ nhìn nàng hoài, ngay khi tiếp đất hồi lâu, cũng là không có buông người ta ra, có câu nam nữ thụ thụ bất thân. Vị sư huynh này nhìn qua mặt mũi cũng là sáng sủa, chắc cũng là người có ăn học, đạo lý kia chắc y cũng phải hiểu chứ.

Như hiểu vẫn còn ôm người ta thật chặt như thế, có phải là muốn nhân lúc nàng gặp nạn muốn chiếm lấy tiện nghi của nàng hay là không?

Nếu là như thế thì hỏng rồi, nàng là một người rất trọng trinh tiết, tuyệt đối không thể để trong sạch của mình bị hủy hoại trong tay của đối phương đâu, thà chết cũng là không thể.

Thật không ngờ số phận của Nghiêm Linh Nhi nàng lại quá khổ, vừa mới thoát chết từ trên núi cao, lại rơi xuống tay của một tên dâ.m tặc, đây không khác gì vừa ra hang sói lại nhập hang hổ, chẳng lẽ Nghiêm Linh Nhi nàng phải tự đoạn hết mạch lạc trong cơ thể để tự vẫn hay là sao? Nghiêm Linh Nhi trong lòng hiện tại rất là rối rắm.

"Phác Thái Lâm..!" Quan sát cô gái này hồi lâu, Trần Vân Thanh không khỏi nghi hoặc thốt lên hai chữ, đây là tên của một người a.

"Hử...! Sư huynh! Anh đang nói cái gì?"

Nghiêm Linh Nhi bị tên d.ê xồm này ôm có chút chặt, trong lòng cực độ không có cao hứng, lại còn nghe tên này nói cái gì Phác Thái Lâm nàng cảng không hiểu.

Không lẽ tên này vừa háo sắc, đầu óc lại có vấn đề hay là sao? Như thế này thì thảm quá rồi!

Ông trời ơi, sao lại để con rơi xuống tay của một tên biế.n thái như thế này kia chứ? Nghiêm Linh Nhi trong lòng không khỏi tuyệt vọng nghĩ.

"Cô có phải là Phác Thái Lâm hay không?" Câu hỏi của Nghiêm Linh Nhi làm cho Trần Vân Thanh hơi giật mình một chút, hắn từ ánh mắt thất thần liền quay về hiện tại, có chút mỉm cười lên tiếng hỏi.

"Sư huynh! Anh hiểu lầm! Tôi họ Nghiêm, tên là Linh Nhi, mọi người thường gọi ta là Nghiêm Linh Nhi!" Nghiêm Linh Nhi chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình, lên tiếng trả lời nói.

"Nghiêm Linh Nhi...!" Trần Vân Thanh hơi ngẩn người.

"Sư huynh! Anh.. Anh có thể buông tôi xuống được không...Anh ôm tôi có chút chặt..!" Nói ra câu này, Nghiêm Linh Nhi gương mặt có chút đỏ.

Ấy da! Câu nói như thế làm sao nàng có thể buộc miệng nói ra cho được, như người ngoài hiểu lầm, hai người đang tình chàng ý thiếp thì phải làm sao đây?

Tuy Nghiêm Linh Nhi nàng đã thề đời này không có lấy chồng, thế nhưng mà danh tiết của mình nàng cũng phải là giữ lấy nha, tuyệt đối không thể để cho người đời nói ra nói vào Nghiêm Linh Nhi nàng là người con gái mất nết được.

"Nghiêm cô nương! Thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"

Nghe Nghiêm Linh Nhi nhắc nhở, Trần Vân Thanh có chút giật mình, nhìn lại hoàn cảnh, đúng là hắn đang ôm Nghiêm Linh Nhi khá chặt từ trên không trung đến khi tiếp cô ta xuống dưới đất hiện tại.

Cách ôm này còn có Nghiêm Linh Nhi đang khoát hai tay sau cổ hắn, rất là giống như một đôi uyên ương bồng bế nhau chơi đùa ân ái thật.

Như người bên ngoài nhìn thấy, thật sự rất là không có tốt.

Trần Vân Thanh là biết, nơi đây tuy là thế giới tu hành, nhưng mà con gái tại thế giới này lại quá ư là bảo thủ, chuyện này truyền ra bên ngoài thật sự là không tốt với danh tiết của người ta, là hắn có chút sơ xuất khi đem tư tưởng của thế kỷ hai mươi mốt ứng xử tại thế giới này rồi.

"A..Rắc..!"

"Không có gì...Không có gì...Tôi biết là anh không phải cố ý!".

Nghiêm Linh Nhi xua tay liên tục, ý bảo không có trách Trần Vân Thanh, có điều ánh mắt của nàng hiện tại khá là âm u, điều này hoàn toàn là trái ngược với lại những gì mà nàng nói.

Không có chuyện gì mới là lạ!

Vừa rồi tên khốn kiếp này bỗng nhiên buông tay không có thông báo trước với nàng một tiếng, làm nàng rơi xuống nền đất cứng như sắt, như không phải nàng có tu vi Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ tại thân, mấy cái xương sống của nàng liền là đã bị rơi rụng trong cái quăng tay vừa rồi của tên khốn này rồi, nàng không hận tên này mới là lạ đó a.

Nhưng hận thì hận, nàng lại không dám nói ra, như tên này vì thế đâm ra nỗi lên ý nghĩ không tốt, như vậy nàng liền thảm rồi, nên nhớ đối phương dù là tên khốn, nhưng cũng là có Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ tu vi, còn nàng chỉ là một cái Yêu Giả nho nhỏ mà thôi.

"Vị sư huynh...! Anh có thể đỡ tôi dậy một chút có được không?"

Nghiêm Linh Nhi trong lòng là chửi chó má, tên khốn kiếp này hại nàng thê thảm như thế, còn đứng nhìn nàng bị đau không đứng lên nỗi cũng không chịu đến đỡ, tên này có phải là đàn ông hay không vậy?

"Cái này...Được rồi!" Trần Vân Thanh bất đắc dĩ, thật sự hắn rất là bất đắc dĩ.

Hắn đương nhiên là hiểu, khi phái yếu gặp chuyện không may, đàn ông phải ga lăng tiến lên trợ giúp không một chút do dự, hắn cũng là muốn làm như thế lắm, nhưng ngặt một nỗi hắn không phải là người ngốc, trong ánh mắt của cô gái này chứa chan cừu hận sâu nặng với lại hắn, thử hỏi hắn nào có muốn đi lên kiếm thêm phiền toái vào thân để mà làm cái gì.

"A..!".

"Thế nào...?"

Trần Vân Thanh thật sự bực mình, không biết nha đầu này lại giở trò gì nữa đây, hắn chỉ vừa chạm nhẹ vào thân cô ta một chút mà thôi, cô ta tại kêu như heo bị chọc tiết thế kia rồi, thật sự là không cô ta kêu cái gì nữa đây.

"Lưng của tôi đau quá! Có lẽ đã bị trật khớp nơi đây rồi!"

Nghiêm Linh Nhi gương mặt thật sự rất là đau đớn, không giống như là giả vờ, mồ hôi lạnh trên trán nàng còn ứa ra nữa kia mà. Nhìn như thế tên khốn kiếp này sao lại không nhận ra kia chứ.

"Tôi hiểu rồi, vừa rồi cô rơi xuống trúng một cục đá nhỏ, có thể đã làm khớp xương bị xê dịch một chút, tôi giúp cô chữa trị một chút!"

"Sư huynh! Anh muốn làm gì?"

"Thì cởi áo? Không cởi áo, sao tôi có thể nắn xương lại cho cô được?".

Trần Vân Thanh muốn ra tay cởi đi y phục của Nghiêm Linh Nhi, có như thế, hắn mới xem chuẩn vết thương nơi nào, sau đó sửa lại, còn phải bôi thuốc cho cô ta nữa, để nguyên y phục như thế, đừng nói là Trần Vân Thanh hắn, ngay cả ông nội hắn cũng bó tay không có biện pháp.

"Không được! Anh không được làm như vậy, nếu như không, tôi chết cho anh xem!"

Nghiêm Linh Nhi lắc đầu quầy quậy, thậm chí trong tay của nàng còn xuất hiện một cây chùy thủ, đem nó kề tại bên cổ trắng nõn của mình, ý của nàng không cần nói cũng biết, như tên d./ê xồm này dám dùng cường để chiếm đoạt trinh tiết của nàng, nàng liền chết trước mặt của hắn cho mà xem.

"Nghiêm cô nương! Cô xem tôi như là một người thầy thuốc hay đan sư thăm bệnh cho cô là được rồi, không cần làm nghiêm trọng đến như vậy đâu!" Trần Vân Thanh trong lòng thở dài.

Hắn là chính nhân quân tử có được không?

Mục đích hắn đem y phục của Nghiêm Linh Nhi cởi ra cũng chỉ là giúp cô ta trị thương, nào có ý nghĩ xấu xa cái gì?

Nhìn gương mặt của hắn đoan chính như thế, sao cô gái này cứ đem hình tượng của hắn hắc hóa như là một tên dâ.m tặc chuyên đi cướp đoạt trinh tiết phụ nữ thế kia, hắn có xấu như vậy sao?

Thật là không có hiểu nổi mà.

"Không được là không được, như anh dám đưa tay thêm một chút, tôi liền tự sát cho anh xem!"

Nghiêm Linh Nhi đưa chùy thủy đến gần yết hầu của mình thêm một phần, thậm chí có chút cắt vào da thịt, nàng ý chí rất là kiên quyết, thà chết không để cho tên d.âm tặc này được như ý nguyện đâu.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.