Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 181: Tàn Nhẫn Máu Tanh




Trở lại Chấn Nam Đại Sơn! Tại trong một cái hang động sâu hơn năm mươi mét!

"Ha ha ha! Mạnh Kỳ! Lần này mày làm tốt lắm! Mang gia tao sẽ không có bạt đãi mày đâu!"

Yêu Sĩ tam trọng Mang Đại Hùng tay nắm trong tay một đám viên đá nhỏ, cười lớn một tiếng đối với lại cách hắn không xa một tên Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ Mạnh Kỳ lên tiếng hài lòng nói.

Hắn là Mang Đại Hùng, Mang gia dòng chính đệ tử, phụ thân của hắn chính là đương kim gia chủ của Mang gia, Mang Ngấn Sơn.

Lần này đến nơi đây, là vì theo mệnh lệnh của phụ thân mình, cùng Mạnh Kỳ tên này tiến vào Chấn Nam Đại Sơn xem những gì mà Mạnh Kỳ nói có thật hay là không?

Nơi đây có thật sự có Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng hay là không?

Sự thật chứng minh, cái này Mạnh kỳ không có gạt hắn cũng như phụ thân mình, nơi đây thật sự có Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ thật.

Lần này bọn hắn liền phát đạt rồi, chỉ cần bí mật đến nơi này khai thác Hạ Phẩm Linh Thạch, có thật nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch trong tay, lo gì phụ thân hắn không đột phá Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ, lo gì không đột phá được Yêu Sư chi cảnh.

"Nhị thiếu gia! Cảm ơn anh! Mạnh kỳ xin thề với trời từ nay tuyệt đối trung thành với lại Mang gia!" Mạnh Kỳ quỳ xuống, dập đầu tạ ân liên tục nói, dù cái này Mang Đại Hùng chẳng có đưa ra cơ hội cụ thể nào.

Lần này hắn là chọn lựa đúng rồi, đầu phục vào Mang gia, sau này sẽ là tiền đồ rộng lớn, hơn gấp trăm ngàn lần đi theo một cái bang phải nhỏ lão đại như là Hàn Lịch, sau này có Mang gia làm chỗ dựa, hắn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, Chấn Nam Thành này còm ai dám xem thường hắn nữa kia chứ.

'Hàn Lịch! Mày đừng có trách tao, là do mày bất nhân trước mà thôi!' Mạnh Kỳ đứng lên, ánh mắt của hắn cực độ âm trầm, trong lòng dữ tợn nghĩ.

Tên Hàn Lịch khốn kiếp kia, sau khi hắn đem cơ duyên này nói ra cho y, y chẳng những không có khen thưởng gì cho hắn cả, còn là cho người đến nhà hắn đem hắn giam cầm lại, lấy lý do là vì bảo vệ sự an toàn cho hắn.

Nhưng hắn đâu có ngu, đương nhiên là biết được Hàn Lịch không hề có hảo tâm gì, sau khi chứng thực nơi đây cơ duyên là gì, quay trở lại Chấn Nam Thành, thế nào Hàn Lịch cũng đem người anh em trung thành như hắn diệt đi.

Cũng là vì hàng động này của Hàn Lịch, thế cho nên hắn nghi ngờ viên đá mà mình nhặt được có về không đơn giản. Sau khi trốn thoát đi khỏi sự giám sát của tay chân Hàn Lịch, hắn là đi tra cứu thật nhiều cái thư tịch, xem khối đá mình phát hiện có cái lai lịch gì.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng hắn cũng là đã biết được, đó là Linh Thạch Phế Thạch, thường những nơi xuất hiện Phế Thạch, rất lớn khả năng sẽ có Hạ Phẩm Linh Thạch mạch khoáng, thế cho nên hắn đem chuyện này báo lại cho Mang gia gia chủ, mới có cái chuyện như bây giờ.

"Phải rồi! Ngoài Hàn Lịch ra, còn có người nào biết được ngươi phát hiện được Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng nơi đây không?" Mang Đại Hùng bỗng nhiên vu vơ hỏi một câu, như để ý kỹ mà nói, ánh mắt của hắn đảo liên tục, kèm theo đó là có một ít sát ý nữa.

"Hồi nhị thiếu gia! Ngoài Hàn Lịch ra, còn có hai tên Phó Bang Chủ khá là thân mật với y có thể biết được chuyện này" Mạnh Kỳ cũng không dám giấu, liền nói ra ý nghĩ của mình.

Thật ra hai tên Yêu Sĩ nhất trọng kia có biết hay không, hắn không có rõ ràng lắm, khi hắn đưa viên đá kia cho Hàn Lịch, đúng lúc hai người kia đi vào, cũng là có nhìn thấy, nhưng hai người kia có liên tưởng đến đó là Phế Thạch hay mỏ khoáng gì hay không, hắn cũng không được rõ, có điều bọn chúng nhìn thấy chính là sự thật, hắn là có sao nói vậy mà thôi, như hai người kia có gặp nạn, cũng đừng có trách hắn đây.

"Xem ra sau khi trở lại phải đem cái Lịch Bang này diệt sạch sẽ mới được!" Mang Đại Hùng âm thầm nói nhỏ một tiếng.

"Nhị thiếu gia! Lịch Bang bên đó tôi rất là quen thuộc, xin anh cho tôi một ít người, tôi nhất định có thể đem trên dưới hai trăm người của Lịch Bang diệt đi sạch sẽ!"

Mạnh Kỳ nghe Mang Đại Hùng muốn đem toàn thể Lịch Bang người diệt đi, trong lòng hắn không khỏi ớn lạnh, chỉ vì có hai người biết được chuyện này, mà đem gần hai trăm người còn lại diệt đi, thủ đoạn quá ư là tàn nhẫn máu tanh.

Mạnh Kỳ hắn xem ra đã mở rộng tầm mắt phong cách hành sự của đám đại gia tộc này rồi.

Nhưng dù có là vậy, hắn đã chọn đi theo Mang gia, liền không cần nghĩ đến những chuyện phiền não không cần thiết, ngược lại hắn lại có thể nhìn thấy được cơ hội bên trong, chỉ cần hắn tự ra tay đem toàn bộ huynh đệ của Lịch Bang diệt đi, như vậy không phải là lập thêm được một công lớn cho Mang gia hay là sao.

Đây là cơ hội rất là lớn, hắn nghĩ mình nhận nhiệm vụ này cũng khá là cao. Trong Mang gia có ai rành về Lịch Bang hơn hắn đâu chứ, chỉ cần hắn ra tay, bảo đảm sẽ không có một người nào có thể thoát chết được.

"Không cần! Mày còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần phải làm!" Mang Đại Hùng hơi có chút lắc đầu, tràn đầy thâm ý đối với lại Mạnh Kỳ lên tiếng nói.

"Nhị thiếu gia..Anh có chuyện gì xin cứ sai bảo, dù có nhảy vào đâu sôi lửa bỏng, tôi cũng nhất định hoàn thành!"

Nhìn đến ánh mắt này của Mang Đại Hùng, làm sao Mạnh Kỳ trong lòng là hơi có một chút run sợ, cứ như là có một đôi mắt độc xà đang là nhìn mình chằm chằm một dạng, loại cảm giác này thật sự là không được thoải mái cho lắm.

"Mày an tâm, tao không có để cho mày nhảy vào dầu sôi lửa bỏng..!" Mang Đại Hùng âm âm cười nói.

"Đa tạ nhị thiếu gia, tôi...!".

"Phập!".

"Nhị thiếu gia.....Anh ... Anh ...!"

Mạnh Kỳ hết nhìn đoản đao đâm xuyên trái tim của mình, đến nhìn trước mắt mình vị này Nhi thiếu gia, ánh mắt không hiểu, không có cam tâm.

Hắn sao có thể hiểu được, mình trung thành với lại Mang gia như thế, ngay cả bí mật về mạch khoáng Hạ Phẩm Linh Thạch nơi đây, hắn cũng không một chút giấu diếm. Mang Đại Hùng cùng Mang gia không mang ân hắn thì cũng thôi, sao lại đi lấy cái mạng của hắn.

Hắn thật sự là không cam tâm.

Hắn mới gia nhập Mang gia có vài ngày thôi, hắn còn chưa thể hiện được oai phong của một vị Mang gia NGoại Viện đệ tử, cứ như vậy liền ra đi, bao nhiêu mộng tưởng của hắn còn chưa thể thực hiện được a.

"Rầm..!".

"Tao không cần mày đi làm những chuyện khó khăn cho tao..... Tao chỉ cần ngươi chết mà thôi. Mày chết sẽ không có đem bí mật về Hạ Phẩm Linh Thạch mạch khoáng nơi đây nói ra bên ngoài!" Đem thi thể của Mạnh Kỳ đá văng ra xa, Mang Đại Hùng tàn nhẫn lên tiếng.

Không có nhiều người biết, thật ra lần này Mạnh Kỳ đến hội báo với lại phụ tử hắn về chuyện của Hạ Phẩm Linh Thạch mạch khoáng, phụ thân hắn không hề đem chuyện này ra bàn luận gì với đám Trưởng Lão trong tộc, trước khi hắn dẫn Mạnh Kỳ rời đi, phụ thân còn quăng đến cho hắn ánh mắt đầy thâm ý.

Làm đứa con xuất sắc nhất của ông ta, hắn đương nhiên là biết ông ta muốn hắn đây phải làm gì rồi. Chứng thực Hạ Phẩm Linh Thạch mạch khoáng không giả, liền đưa Mạnh Kỳ lên đường, không để người khác biết tin tức.

Bên kia Lịch Bang, chắc chắn giờ này đã không còn người nào có thể sống sót được rồi. Mục tiêu của phụ tử bọn họ chỉ có một, đó là độc chiếm mỏ khoáng nơi đây, không cần thiết chia cho bất kỳ a.

"Cạch..!"

"Là ai..? Bước ra đây cho tao..!"

Đang đắc ý nghĩ đến viễn cảnh cực kỳ tốt đẹp của hai phụ tử bọn họ, một âm thanh kỳ lạ phát ra cách đây không xa, làm cho Mang Đại Hùng giật mình, hắn lập tức lên tiếng quát, đồng thời bộ pháp cũng không hề chậm, nhanh chóng chạy đến vị trí phát ra âm thanh kia.

"Đạp...đạp....đạp...!".

"Ha ha ha...Hàn Lịch! Thì ra là mày! Hôm nay đúng là một ngày quá tốt đẹp đối với tao mà..!" Nhìn thấy người chạy đi ra khỏi nơi lẫn trốn là Hàn Lịch, cũng như không còn bất kỳ người nào khác, Mang Đại Hùng cười như điên như dại nói.

Đây là nụ cười hết sức là vui sướng, người mà biết được nơi đây có Hạ Phẩm Linh Thạch mạch khoáng, Mạnh Kỳ, Lịch Bang đám đệ tử, đều đã bị hắn cũng như phụ thân hắn cho người diệt đi cả rồi.

Nhưng còn có một con cá lọt lưới, đó là con cá to lớn nhất là Hàn Lịch này vẫn là chưa có tin tức, phụ thân hắn đang là rải người đi tìm mấy ngày nay vẫn chưa có gặp, nhưng không nghĩ đến, tên này lại xuất hiện tại nơi đây, lại không may cho y, là gặp phải Mang Đại Hùng hắn, cái này cũng xem là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại chui đi vào.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.