Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 164: Ngu Tư Ân




Hắn tính lại xem, như mình vẫn còn lượng lớn năng lượng bên trong Thần Bí Ngọc Bài, tại mấy canh giờ trước gặp Hàn Lịch, hắn có thể thi triển lần thứ hai hai loại Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ, dùng Huyền Linh Kiếm đem Hàn Lịch diệt sát.

Nếu còn năng lượng, đến nơi đây hắn cũng có thể nhất chiêu đem toàn bộ Nhất Phẩm Bát Giai Thạch Dực Nghĩ Thú này diệt đi, bình tĩnh đi vào hang ổ của bọn chúng tu hành mà không có bị bọn nó đốt cho nhiều nhát như thế này, còn là phải khuân nhiều khối đá to lớn đem tất cả mọi cửa động phong cấm lại nữa, lần này hắn là ăn mệt quá xá.

Nhưng nghĩ lại, nếu cho hắn lựa chọn lại một lần giữa bản thân cùng sự an toàn của cha mình, hắn cũng nhất định sẽ làm như thế, trên đời này không có gì quan trọng hơn phụ thân của mình, người thân của mình, dù có liều mạng, mất đi mọi thứ, hắn cũng sẽ không muốn thân nhân của mình chịu khổ, chịu chết.

"Ăn uống cũng đã no say rồi! Giờ là lúc ta nên đột phá Yêu Sĩ cảnh giới thôi!"

Đem một đống trứng Thạch Dực Nghĩ ăn vào, Trần Vân Thanh cảm nhận thấy trong người mình cảm giác đói khát không còn nữa, những vết thương do đám Thạch Dực Nghĩ kia làm ra cũng đã tự động biến mất, tinh thần của hắn hiện tại là đang tại trạng thái đỉnh cao nhất, bây giờ cũng là đã đến lúc, hắn thực hiện mục đích của mình khi đến Vạn Thạch Thung Lũng nơi đây rồi.

"Khối Thanh Long Ngọc Bội này, mày cũng đừng có làm cho tao thất vọng mới tốt a!"

Trần Vân Thanh lấy bên trong Nhẫn Trữ Vật ra khối Ngọc Bội mà phụ thân không lâu trước đây đã đưa cho hắn, đặt nó bên cạnh Thần Bí Ngọc Bài, ánh mắt tràn đầy hy vọng quang mang.

Hắn nhìn lại, đột phá Yêu Sĩ cảnh giới ngoài việc phải có Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Quyết cảm nhận Chân Mạch cùng Phá Khí Đan ra, vẫn là cần thiên địa linh khí đến quán thể, với cái Hoàng Giai nhị phẩm Yêu Hồn của hắn, có thể trợ giúp hắn cảm ngộ Thiên địa linh khí được hay không, cũng là rất khó nói.

Mà không cảm nhận được thiên địa linh khí, không thể dẫn khí nhập thể, như vậy công cuộc đột phá Yêu Sĩ vĩ đại của hắn xem như đã tuyên cáo chấm dứt, cả đời này, hắn cũng đừng có có mong hy vọng gì có thể trở thành cường giả, đột phá Yêu Vương cửu trọng đi tìm lại mẹ của mình nữa.

"Mẫu thân! Mẹ phải thông cảm cho Thanh nhi một chút mới được. Không phải Thanh nhi cố tình muốn hủy đi bảo vật của mẹ đâu. Sau này gặp lại, mẹ nhất định phải tha lỗi cho Thanh nhi đó nha!" Trần Vân Thanh nắm khối Thanh Long Ngọc Bội này trong tay, muôn mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng dâng lên.

Đây là Ngọc Bội mà vị mẫu thân kia để lại cho hắn, cũng là chứng minh thân phận của hắn bên kia cái gia tộc, ý nghĩa của nó đối với hắn cũng như vị mẫu thân kia là khá lớn.

Loại này bảo vật, chắc mẫu thân của hắn cũng là rất yêu quý, như đem nó hủy đi, sau này gặp lại hắn thật sự là không sao dám nhìn mặt bà ta.

Nhất là hắn để ý đến, phụ thân hắn đối với lại khối Ngọc Bội này cũng rất là để ý, thậm chí xem nó để hồi tưởng lại mẫu thân hình ảnh, nó đối với hắn cũng như phụ mẫu không có đơn thuần chỉ là một bình thường khối ngọc, mà là một kỹ vật không thể nào quên.

Như có thể mà nói, hắn thật sự là không muốn đem nó cho Thần Bí Ngọc Bài cắn nuốt chút nào.

Thật sự là không còn cách nào khác mà, xung quanh hắn quần địch vờn quanh, chỉ đi ra khỏi cửa liền sẽ gặp phải hổ báo, nếu như không có nghĩ cách tăng lên thực lực, chỉ sợ chưa gặp lại được vị mẫu thân kia, hắn là đã phải đi chầu ông bà rồi, nên lần này hắn liền phải bất hiếu một lẩn, hy vọng sau này gặp lại mẫu thân, ngài ấy sẽ hiểu bỏ qua cho người con bất hiếu này vậy.

"Ông...Ong...!".

"Tao biết mày rất muốn đem nó cắn nuốt, nhưng chuyện gì cũng phải từ từ cái đã chứ!"

Trần Vân Thanh lắc đầu, Thần Bí Ngọc Bài này quá tham ăn cùng nóng nảy một chút, nó không thấy là Trần Vân Thanh hắn hiện tại đang rất là phân vân cùng khó xử hay sao, có quyết định để cho nó cắn nuốt khối này Thanh Long Ngọc Bội hay không, cũng là còn chưa biết được, không cần gấp gáp đến như vậy.

"Ong...Ong...!".

"Ầm ầm....!".

"Chuyện gì? Trên đời này thật sự có Ngũ Trảo Thần Long hay sao?"

Trần Vân Thanh nhìn thấy quang cảnh trước mắt, kinh khủng không nhẹ, khi đưa Thanh Long Ngọc Bội cho Thần Bí Ngọc Bài cắn nuốt xong, từ bên trong Thần Bí Ngọc Bài phát ra một cái hình ảnh, trên đó có một con rồng, là Long Ảnh bóng mờ, nhưng hắn vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra được, Long Thủ của nó là có năm cái móng vuốt, nó đang vùng vẫy mấy cái động tác gì đó.

Đây là chuyện vượt ra khỏi ngoài tưởng tượng của hắn, theo hắn biết, Long đã biến mất tại Nam Hoang Chi Địa này từ hàng vạn năm trước, cao nhất Long tộc xuất hiện tại Nam Hoang Chi Địa cũng chỉ là hình giáng Giao Long mà thôi, chân chính Long là chỉ có tồn tại trong truyền thuyết.

Hơn nữa bình thường Long chỉ có bốn cái móng vuốt mà thôi, Ngũ Trảo Thần Long, còn là thần vận kinh khủng như thế, cái này đúng là vượt qua khỏi hiểu biết của hắn.

Không biết mẫu thân của hắn xuất thân như thế nào, lại có trong tay loại ngọc bội lợi hại đến thế.

"Ầm ầm...Ầm ầm...!"

"Lại có chuyện gì nữa đây...?"

Hình ảnh biến mất, Thần Bí Ngọc Bài phát ra vạn trượng quang mang, nó làm không gian nơi đây chấn động liên hồi, trời long đất lỡ, như là có động đất cấp mười ba một dạng, làm cho Trần Vân Thanh không có kịp phản ứng. Hắn còn chưa bao giờ thấy qua, Thần Bí Ngọc Bài sau khi thôn phệ ngọc thạch hay thiên tài địa bảo lại phát ra khủng bố uy năng như thế này..

"Rầm rầm..A...A..! Mạng ta xong rồi sao?"

Trần Vân Thanh bị một đạo thanh quang đánh trúng, rơi xa đến vách đá bên trong hang động, rơi xuống phía dưới sàn đá, máu chảy đầm đìa, nhìn là biết bị thương không hề nhẹ, trước khi ngất đi, hắn chỉ kịp kêu lên một câu.

Trong lòng của hắn giờ khắc này cũng là có chút hối hận, như hắn không có đem Thanh Long Ngọc Bội cho Thần Bí Ngọc Bài cắn nuốt, cũng liền sẽ không làm ra động tác lớn đến như thế này, lần này thì hay rồi, chẳng những chỗ tốt không được có đến, ngay cả cái mạng của mình cũng phải bồi đi vào luôn, đúng là tiền mất tật mang, biết trước như thế hắn đã chẳng làm.

Đây có thể là ông trời trừng phạt tội bất hiếu của hắn đây mà.....

...

Thần Lục Thế Giới trung tâm! Chủ Đại Lục! Đại Trung Châu! Hỏa Long Động Thiên! Hắc Hỏa Tháp!

"Ầm ầm...Phốc..!"

"Thanh Long Ngọc Bội mà trước khi rời đi mình đưa cho anh Thiên Tâm đã bị hủy?" Tại tầng cao nhất Hắc Hỏa Tháp phía trên, Ngu Tử Ân tuyệt mỹ gương mặt hiện lên một vệt kinh sợ thần sắc.

Thanh Long Ngọc Bội!

Đây là bảo vật gia truyền của Ngu gia bọn họ, truyền lại từ thời Viễn Cổ đến nay chỉ còn tồn tai được ba khối mà thôi, nó được dùng là Tộc Trưởng tín vật hoặc người thừa kế Tộc Trưởng chi vị mới có, xưa nay chưa từng truyền cho người ngoài.

Năm xưa vì biến cố tại Nam Hoang Chi Địa, nên nàng mới để khối ngọc Bội kia lại cho phu quân của mình Trần Thiên Tâm, căn dặn y sau khi Vân Thanh nó trưởng thành nếu nó nhất định muốn đi vào con đường tu luyện, thì hãy đưa khối Ngọc Bội này cho nó.

Tính toán đâu ra đấy đã mười ba năm qua đi, con của nàng Trần Vân Thanh không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đã mười sáu tuổi, như vậy khả năng lớn là nó đã bước lên tu hành con đường, Thanh Long Ngọc Bội chắc cũng đã tại trong tay nó rồi.

"Là tôn cường giả nào có thể hủy đi Thanh Long Ngọc Bội!" Ngu Tư Ân ánh mắt cực độ nghi hoặc nói.

Thanh Long Ngọc Bội được chế tác từ thiên ngoại thánh ngọc, cấp bậc là Cửu Giai Đỉnh Phong, còn có cấm Chế cực kỳ cường đại của Thánh Giả Ngu Gia, nó không hề kém gì cho một kiện cường đại Thánh Binh.

Thiên hạ hiện tại, người có thực lực đem nó diệt đi không nhiều người cho lắm, đây đều là Yêu Thánh Cửu trọng cường giả, những vị đại thần kia người nào người nấy đều là chưởng khống một phương thiên địa, cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh, làm sao bọn họ có thể đến một cái nơi bần cùng như Nam Hoang Chi Địa kia cho được, thật sự là có chuyện gì xảy ra đây.

"Thế gian này không thiếu kỳ nhân dị sĩ, nói không chừng là cao nhân ẩn thế mà Ngu Tư Ân ta không biết cũng không chừng!" Ngu Tư Ân như là nghĩ ra cái gì, lên tiếng nói nhỏ.

Nàng là biết Yêu Thần Thế Giới này không có đơn gian, bên ngoài bề nỗi có những đại nhân vật trấn áp một phương, cũng là còn những vị ẩn thế cao nhân.

Những người này thực lực không kém, vì một nguyên nhân nào liền ẩn cư tại thế ngoại không hỏi thế sự.

....

P/s: Sáu chương trong ngày, kẹo của ta đang ở nơi nào rồi....

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.