Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 163: Thề Không Bỏ Qua




"Xẹt..!"

"Không có sai! Người giết Hàn Đan chính là Trần Vân Thanh tao! Lần này mày đã tìm đúng người! Nếu như mày muốn trả thù, như vậy thì tiến lên đi!" Trần Vân Thanh rút trong tay mình ra Tuyết Ảnh Kiếm, chỉ về hướng của Hàn Lịch, nhàn nhạt lên tiếng nói.

Lời nói ra không thể nào thu hồi được, vừa rồi hắn đã có chút kinh ngạc nên mới buộc miệng nói ra, không khác gì đã tự mình nhận tội.

Chỉ là nghĩ lại, dù hắn không có nói lỡ vừa rồi, Hàn Lịch này cũng sẽ không có tha cho hắn, nếu đã là như vậy, thì chiến một trận đi.

"Được! Có can đảm!"

"Tiệt Hàn Đao Pháp! Tiệt Hàn Đệ Nhất Thức! Sát!"

Hàn Lịch gật đầu khen ngợi Trần Vân Thanh không có dối trá một cái, sau đó liền cũng không có cùng Trần Vân Thanh nói nhảm quá nhiều, lập tức xuất thủ.

Tiệt Hàn Đao Pháp! Đây là Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ mà hắn chủ tu ba năm qua, đây là một bản tàn thiên không có đầy đủ cho lắm, lấy thiên phú cực cao của hắn, nhưng vì những thiếu sót trên, cũng chỉ đem nó tu luyện đến tiểu thành cảnh giới.

Dù là như thế, với tiểu thành Tiệt Hàn Đao Pháp trong tay, cộng thêm thông Chân Khí cực kì hùng hậu của Yêu Sĩ nhị trọng trung kỳ mang lại, hắn có thể khiêu chiến được lại Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ cường giả, tại Yêu Sĩ nhị trọng một cái hàng ngũ, hắn đây cũng được xem như cao thủ đứng đầu rồi.

Nghĩ đến bên kia Trần Vân Thanh đu xuất sắc lắm cũng chỉ là Yêu Sĩ nhất trọng là hết mức, nhất định sẽ không phải là đối thủ của hắn.

"Giao Ảnh Xuất Vân thức! Sát!"

Trần Vân Thanh nhìn đến đao khí hàn phong khủng bố kéo đến, cũng không dám có một tia chậm trễ nào, xuất ra Giao Ảnh Kiếm Pháp đệ lục thức là Giao Ảnh Xuất Vân để mà ứng đối.

Giao Ánh Kiếm Pháp của hắn được dung hợp từ chín quyển Nhị Giai Yêu Kỹ tàn thiên mà thành, là đứng đầu bên trong Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ, ẩn ẩn nó là đã chạm đến Nhị Giai Trung Phẩm cấp độ, loại này Yêu Kỹ mấy tháng qua hắn chưa một lần ngơi nghỉ tu hành, tuy chưa đột phá đại thành cảnh giác, nhưng cũng cách không có quá xa, lần này lấy ra cùng một đại cao thủ như Hàn Lịch đối chiến, hy vọng thể chống lại được.

"Keng...keng...Vù...Vù...Xẹt ....Xẹt..!"

"Cạch!"

"Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Binh thật đúng là lợi hại!"

Một chiêu qua đi, Trần Vân Thanh dừng lại cách Hàn Lịch không đến mười mét, nhìn thanh Tuyết Ảnh Kiếm của mình là đã bị đoạn thành hai nữa rơi xuống bên dưới đại địa, hắn không khỏi tiếc nuối cảm thán.

Chiêu thức hắn là không có thua cho Hàn Lịch quá nhiều, cái hắn thua đối phương là Chân Khí cường đại cùng với lại binh khí đẳng cấp cao hơn.

Tuyết Ảnh Kiếm của hắn, là Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Binh đứng đầu, do Thiên Binh Các những vị Luyện Khí Sư tài năng chế tạo ra, có thể nói trong hàng Nhất Giai Yêu Binh đã là tuyệt phẩm rồi.

Có điều dù có tốt đến đâu, nếu đem so sánh với lại Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Binh vẫn còn có một khoảng cách.

Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Binh được làm bằng tinh thiết cao cấp hơn, do Luyện Khí Sư đẳng cấp cao hơn để chế tạo, lại trong tay của một tôn Yêu Sĩ cường giả nữa, lấy Tuyết Ảnh Kiếm của hắn đúng là không thể nào chống lại, có thể giữ được cái mạng xem như là tài giỏi lắm rồi.

"Trần Vân Thanh! Thân pháp của mày cũng không hề kém!"

Hàn Lịch nhìn xuống bên dưới ngực trái của mình có một vết kiếm cắt ngang, phạm đến da thịt, đang là có chút máu tươi chảy ra ngấm cái tà áo trắng của hắn, cũng liền quay sang khen ngợi Trần Vân Thanh một tiếng.

Tình cảnh vừa rồi với hắn thật sự nguy hiểm, Trần Vân Thanh kiếm pháp không những là cao hơn hắn, mà bộ pháp của y sử dụng càng là đáng sợ hơn bao giờ hết.

Hắn là dồn toàn bộ lực lượng vào Khoát Hàn Đao, chấn đi thanh Yêu Binh trường kiếm của Trần Vân Thanh, còn muốn dùng Chân Khí lợi thế đem tên này diệt đi. Không thể nghĩ đến thân pháp của y quá nhanh một chút, chẳng những thoát đi công kích của hắn, còn là phản kích lại hắn một thanh, may mắn thanh kiếm của Trần Vân Thanh đã bị hắn chấn gãy trước đó, nếu như không, vết kiếm để lại trên ngực của hắn không phải chỉ là thương ngoài da như thế, mà đã đem trái tim của hắn cắt ra làm đôi rồi.

"Đáng tiếc...!"

Trần Vân Thanh gật đầu. Hắn không hề phủ nhận lời khen ngợi của Hàn Lịch, vì sự thật đơn giản chính là như thế, lấy Trần Vân Thanh hắn dùng hai bộ Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ cùng một lúc, riêng Nhất Đóa Tam Ảnh đã đạt đến đại thành, Hàn Lịch này là không có cơ hội có thể thoát chết.

Nhưng mà đáng tiếc thay, binh khí của hắn không có bằng đối phương, bị đối phương chấn gãy thanh kiếm, sắp diệt được Hàn Lịch thì lại thất bại trong nháy mắt, thật sự là quá đáng tiếc.

Giá như! Giá như hắn vừa rồi sử dụng không phải là Tuyết Ảnh Kiếm, mà là Huyền Linh Kiếm của Từ Thiếu Đông, nghĩ đến giờ đây Hàn Lịch đã là một cái xác.

Thật đáng tiếc, trên đời này không có giá như hai chữ, hắn đã phạm sai lầm, không thể trách bất kỳ ai khác.

"Hàn Lịch! Chúng ta tạm thời chia tay tại đây! Hy vọng sau này chúng ta không còn cơ hội gặp gỡ!"

"Xoẹt...!"

Trần Vân Thanh liếc nhìn Hàn Lịch một cái, sau đó sử dụng ra Nhất Đóa Tam Ảnh đến cực cao cảnh giới, hóa thành hai cái bóng mờ ảo, di chuyển cực nhanh tại hai hướng khác nhau.

Trong tay hắn có Huyền Linh Kiếm, tất cả mọi người sẽ nghĩ là hắn sẽ đem nó ra tái hiện chiêu thức vừa rồi, đem Hàn Lịch giết.

Nhưng không! Người trong cuộc tự nhận biết mình, Trần Vân Thanh hắn vừa rồi vì sử dụng hai loại Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ cùng một lúc, đã bị tổn thương trầm trọng, dù trước đây không lâu hắn trải qua Thần Bí Ngọc Bài cải tạo, nhưng cũng không thể nào chống đỡ tiêu hao, chung quy trong cơ thể của hắn không có Chân Khí.

May mắn vừa rồi hắn còn một ít dư dả năng lượng còn sót lại bên trong Thần Bí Ngọc Bài cứu giúp, như không hắn đừng nói thi triển Nhất Đóa Tam Ảnh rời đi, không chết ngay đã là may mắn.

Dù là thế, năng lượng bên trong Thần Bí Ngọc Bài còn lại rất là ít, nó không thể nào chống đỡ cho hắn tiêu hao để sử dụng hai loại Yêu Kỹ thêm một lần nữa, rời khỏi nơi đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.

"Trần Vân Thanh! Thù của em trai không đội trời chung! Tao nhất định sẽ không có bỏ qua cho mày!" Hàn Lịch sau một phút giây suy nghĩ, liền là nhắm ngay một trong hai bóng ảnh của Trần Vân Thanh đuổi theo.

Trần Vân Thanh người này, là thiên kiêu lợi hại nhất mà hắn từng gặp qua. Loại này yêu nghiệt, hắn vốn là không muốn cùng y là địch chút nào.

Nhưng đáng tiếc, Trần Vân Thanh lại là người đã giết đi người đệ đệ mà hắn thương yêu nhất, hắn dù bất kỳ giá nào cũng phải tìm Trần Vân Thanh đến tính món nợ máu này.

Hơn nửa hắn biết lần này chính là cơ hội cuối cùng của hắn.

Qua một chiêu vừa rồi, hắn cảm nhận được Trần Vân Thanh Yêu Kỹ tuy lợi hại vô song, hắn không thể nào sánh bằng, nhưng lực lượng phát ra trong chiêu thức rất kém, ánh mắt của hắn đến xem, đó là Nội Lực của Yêu Giả, mà không phải là Chân Khí của Yêu Sĩ.

Điều đó có nghĩa là Trần Vân Thanh còn chưa có đột phá Yêu Sĩ chi cảnh, hắn vừa rồi sử dụng hai loại Yêu Kỹ kia tiêu hao quá lớn, đã là nõ mạnh hết đà.

Thời điểm này chính là lúc diệt Trần Vân Thanh tốt nhất thời cơ. Như để cho Trần Vân Thanh chạy thoát, cho tên này đột phá được Yêu Sĩ, Hàn Lịch hắn biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Vân Thanh.

Thời cơ quá hiếm có để giết Trần Vân Thanh, một người lăn lộn lâu năm trong giới giang hồ như hắn sao có thể bỏ qua được.

...

Một ngày sau! Vạn Thạch Thung Lũng! Trong một cái Bát Giai Nghĩ Sào!

"Rít..Rít..!"

"Rầm rầm!"

"Cha bà tụi mày, chờ Trần Vân Thanh gia gia ta đột phá Yêu Sĩ, tao sẽ đem toàn bộ các ngươi xào tương!" Đem một khối thật lớn đại thạch phong kín một lối vào cuối cùng tại Nghĩ Sào nơi đây.

Trần Vân Thanh hơi thở phì phò, nhìn ra bên ngoài hướng đám Bát Giai Thạch Dực Nghĩ Thú, cất lên tiếng mắng.

Hắn đến nơi này có làm cái gì đâu, chẳng qua chỉ sát vài con Bát Giai Thạch Dực Nghĩ, mượn tạm sào huyệt của bọn chúng nghĩ ngơi tu hành một chút, căng lắm chỉ đem một số trứng kiến dùng tạm thôi, có cần thiết phải hung tợn thi nhau cắn hắn nhiều nhát như vậy hay là không?

Đám súc sinh này nhớ mặt hắn, sau khi rời khỏi nơi đây hắn không đem bọn chúng diệt đi hết, hắn sẽ mang họ của bọn chúng.

"Như không có dùng quá nhiều năng lượng áp chế Hỏa Độc trong người phụ thân, Trần Vân Thanh ta chắc cũng không có thê thảm như hiện tại!" Trần Vân Thanh lấy ra Thần Bí Ngọc Bài mà hắn đeo tại trên cổ, nhìn lại nó bên trong là một màu xám ngắt, chẳng có một chút xíu màu xanh nào cả, không khỏi có chút cảm thán.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.