Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 126: Hắn Là Trần Vân Thanh




Vị trí lão đại của Hỏa Kế Phòng nơi đây, cũng là do mấy người bọn họ thay phiên nhau làm.

Đây là điều kiện vô cùng tốt rồi, hắn nghĩ không ra Trần Lạc Phong có thể đưa ra được điều kiện gì tốt hơn cái này cả.

"Trần Khang sư huynh! Lạc Phong sư huynh hứa với chúng tôi, sau khi dẹp hết nội loạn bên trong, bắt đầu từ tháng sau, Trần Phủ ban xuống Nội Khí Đan cho Hỏa Kế Phòng, tất cả sẽ do ba người chúng tôi phân phối!" Chuyện đến nước này, Trần Thành Công ba người cũng không cần thiết phải dấu giếm nữa, liền nói đúng sự thật ra.

"Thì ra là như vậy! Nhưng ba ngươi cũng biết con người của Trần Lạc Phong, hắn sẽ giữ đúng lời hứa hẹn hay sao? Ba ngươi chơi dao, thế nào cũng có ngày đứt tay a!" Điều kiện mà Trần Lạc Phong đưa ra, đúng thật sự là rất hậu hĩnh.

Như là hắn hắn cũng là động lòng, ba người phân chia mấy chục viên Nội Khí Đan một tháng, vẫn là tốt hơn sáu người.

Có điều Trần Lạc Phong trước giờ vẫn luôn nổi tiếng tham lam cùng thất hứa, tên này chịu từ bỏ Nội Khí Đan, cái này có đánh chết hắn cũng không có tin.

"Trần Khang sư huynh! Chuyện này anh không phải lo hộ chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng Lạc Phong sư huynh!" Trần Hùng tiến lên vài bước, cách Trần Khang không xa lắm, nhàn nhạt lên tiếng nói.

Vấn đề này ba người bọn họ đương nhiên cũng là đã nghĩ đến, nhưng khi Trần Lạc Phong đưa ra cho bọn họ nhìn thấy cả trăm viên Nội Khí Đan, bọn họ là đã tin tưởng Trần Lạc Phong.

Trần Lạc Phong hiện tài nguyên tu hành đến Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ là không có thiếu, y không cần thiết cùng bọn họ tranh đoạt Nội Khí Đan nữa.

Trần Lạc Phong còn nói, mục tiêu tiếp theo của y là Nội Viện, không còn hứng thú với một mẫu ba phần đất của Hỏa Kế Phòng này nữa, y còn hứa hẹn, sau khi y đột phá Yêu Sĩ cảnh giới, liền sẽ giao lại Hỏa Kế Phòng cho ba người bọn họ quản lý.

Điều kiện như vậy, hứa hẹn như vậy, thử hỏi bọn họ sao có thể từ chối được kia chứ.

"Trần Lạc Phong...! Mày đã nắm chắc phần thắng trong tay, còn làm ra cái vỡ kịch hôm nay để mà làm gì nữa?" Trần Khang đưa mắt nhìn qua đang đắc ý Trần Lạc Phong, có chút không hiểu lên tiếng hỏi.

Trần Lạc Phong thực lực cao cường, một mình y cũng có thể đem ba người bọn họ đây trấn áp, còn là thu phục cả ba người Trần Hùng nữa, y đã nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ cần vừa rồi tên này nói ra ba người Trần Hùng đã là người của y, bọn họ đây không cần thiết phải cùng y chiến đấu lâu như thế, y còn là bị không ít thương thế, hắn tự nhận nếu tại trong hoàn cảnh của Trần Lạc Phong, mình sẽ không có đi làm như thế. Chỉ xó những người thích tự ngược mình, mới dùng đến chiêu này.

"Không có gì! Là tao cảm thấy mình đột phá có chút nhanh, căn cơ không ổn định, nên muốn mượn tay tụi mày trợ giúp một chút mà thôi!" Trần Lạc Phong cũng không có giấu giếm cái gì.

Buổi sáng hôm nay sau khi thu phục ba người Trần Thành Công, ba người này có đưa ra chủ ý cho hắn là cứ trực tiếp kéo đến trấn áp ba người này là được, nhưng hắn nghĩ làm thế không có thú vị, hơn nữa mình mới đột phá không lâu, cần có một đám người luyện tay, nên hắn mới làm ra cái vỡ kịch như là hôm nay.

Kể ra ba người này cũng trợ giúp cho hắn không ít đâu, hiện tại hắn chẳng những đã vững chắc cảnh giới, còn có xu hướng tăng lên, không hề có tai họa ngầm, đây là một công đôi ba việc, hắn làm sao có thể không làm.

"Man Ngưu Thần Quyền ! Sát".

"Vù...Vù...!".

"Trần Lạc Phong! Muốn lấy tao làm đá mài đao, mày cũng nên trả một cái giá thật đắt mới được!"

Trần Khang không biết lấy đâu ra lực lượng, xuất một quyền cực mạnh hướng về Trần Lạc Phong vị trí cách mình không có xa, sau đó lạnh lùng lên tiếng.

Hắn tự nhận mình cả thực lực cùng mưu trí đều kém Trần Lạc Phong quá xa. Nhưng chuyện đã đi đến nước này, cũng không thể quay đầu, dù hắn có đầu hành nhận sai, Trần Lạc Phong cũng sẽ không có bỏ qua cho hắn.

Hơn nữa con người của hắn từ trước đến nay cực kỳ ghét người khác xem hắn như con khỉ đến đùa giỡn.

Như thế, dù có chết, hôm nay hắn cũng phải bắt Trần Lạc Phong chết chung, chí ít cũng phải làm tên này trọng thương mới được.

"Toái Thạch Tam Thức! Sát!".

"Ong ...A....Vù...!"

"Hừ! Chó cùng cắn càng sao? Tao đã biết trước mày thế nào cũng sẽ làm như vậy!"

Xuất người tránh né chiêu thức của Trần Khang sau, Trần Lạc Phong đánh ra một quyền đem Trần Khang đánh bay. Nhìn thân thể của Trần Khang như một quả bóng bay về hướng đại môn, Trần Lạc Phong lạnh lùng lên tiếng.

Hắn làm người trước giờ luôn luôn cẩn thận, vào bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng là không có quên đi sự cảnh giác, tại trong lúc cùng địch nhân so tài, lại càng là như thế. Trần Khang tên này nói quá nhiều lời, còn là vô tình đi về phía của hắn, cái này đương nhiên là hắn biết Trần Khang đang muốn kéo dài thời gian khôi phục thương thế, còn xuất kỳ bất ý cho hắn một kích chí mạng nữa.

Loại chuyện này hắn làm sao có thể để cho nó xảy ra cho được, nên kết cục của Trần Khang là đã được chú định.

"Xẹt...Vù..Cạch...!"

Thế nhưng trên đời này cũng không phải chuyện gì cũng có thể chiều ý người, đang lúc Trần Lạc Phong chờ đợi Trần Khang bay ra bên ngoài va vào tường chết thẳng cẳng thì dị biến lại phát sinh. Chỉ thấy Trần Khang mới bay ra đến cửa, liền đã gặp phải một người, người này đã nắm lấy thân của Trần Khang, hóa giải đi lực lượng trên thân của Trần Khang, cứu y thoát khỏi cái chết.

"Mày là ai? Vì sao lại muốn xen vào chuyện của tao!" Trần Lạc Phong thần sắc cực độ là âm trầm, nhìn tên thanh niên mới vừa ra tay cứu giúp Trần Khang, phá đi việc tốt của hắn, lên tiếng hỏi.

Người này trên người mang phục sức của Ngoại Viện Hỏa Kế Phòng, có thể hóa giải lực lượng mà Trần Lạc Phong hắn đánh ra, thực lực cũng không tệ, nhưng mà từ trước đến giờ, hắn nhớ là mình chưa gặp qua người này, nếu như có cao thủ như thế, tại bên trong Hỏa Kế Phòng do hắn làm lão đại, hắn là đã biết.

...

"Anh muốn làm cái gì?" Trần Tú nhìn thấy Trần Phùng muốn chạy lên cùng người thanh niên mới xuất hiện này ăn thua cái đủ, hắn liền là kéo tên huynh đệ ngu ngốc này của mình lại.

"Anh không thấy đám người Trần Cổn chạy đi làm gì sao? Tôi đương nhiên cũng muốn theo bọn họ đi làm!" Trần Phùng không hề có một tia do dự nói ra ý định của mình.

Vừa rồi vì hắn nhận định sai lầm, muốn đi lên giúp đám người Trần Khang, chút nữa thì đã mang họa sát thân, có thể Trần Lạc Phong sư huynh cũng đối với lại hắn không tốt.

Lần này là một cơ hội sửa chữa sai lầm, hắn phải lao lên phía trước, đem cái tên dâm phá đi chuyện tốt của Trần Lạc Phong sư huynh đánh cho tàn phế, lấy lòng của Trần Lạc Phong sư huynh, nói không chừng nhìn thấy biểu hiện trác tuyệt của hắn, Trần Lạc Phong sư huynh liền sẽ nhận hắn làm tiểu đệ, là thành viên hạch tâm.

Từ đây về sau không cần lo lắng đến chuyện Nội Khí Đan mà phát sầu. Cơ hội khó kiếm được, không thể nào bỏ qua, bỏ qua sẽ bị trời phạt a.

Không thấy đám người Trần Thịnh kia cũng là chạy cực nhanh đến tranh công hay là sao, như chậm chân một chút, một khi tên thanh niên kia bị hạ đo ván, hắn đây chỉ e là canh cũng không có mà uống a.

"Anh nếu muốn chết sớm, có thể đi lên. Tôi không có ngăn cản anh nữa!" Quan sát kỹ tên thanh niên kia một chút nữa, khi đã nhận thấy vừa rồi mình nhận không lầm người, Trần Tú liền buông tay của mình ra khỏi vai của Trần Phùng, không có ngăn cản tên này đi lên 'lập công' nữa.

"Trần Tú...! Anh là biết người này sao?" Nghe Trần Tú nói như thế, đang muốn chạy lên cùng đám người Trần Thịnh tranh công, Trần Phùng liền dừng ngay lại, không dám tiến lên, dù chỉ là nửa bước.

Người thanh niên này trước đây hắn không có gặp qua, cùng là người của Hỏa Kế Phòng, nhưng hắn lục tung trí nhớ của mình lên, hắn cũng không biết người thanh niên kia là ai.

Nhưng hắn vẫn là tin tưởng vào lời nói của Trần Tú, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy Trần Tú có thần sắc ngưng trọng như thế này khi gặp bất kỳ ai tại Ngoại Viện, dù người đó có là Trần Côn, đệ nhất Ngoại Viện đệ tử cũng là như thế. Lần này hắn vẫn là quyết tâm nghe theo lời của Trần Tú lần nữa.

"Trần Vân Thanh! Lão đại của Đại Mộc Lâm Khu! Anh có nghe nói qua chưa?" Trần Tú nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

"Là cái tên Trần Vân Thanh đã từng đánh bại Trần Bái Bì ba người, lên làm lão đại của Đại Mộc Lâm Khu bên kia sao?" Trần Phùng khẽ thở dài, vuốt nhẹ lồng ngực của mình một cái, trong lời nói có chút khinh thường chi ý.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.