Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 117: Quy Tắc Tu Luyện Giới!




Hiện tại nhìn lệnh bài trong tay của Trần Côn, hắn đã hiểu, hóa ra Trần Côn đã được Đại Trưởng Lão nhận làm chân truyền đệ tử. Nếu là như vậy, việc Trần Côn học được Yêu Kỹ này cùng sử dụng nó ra cũng là chuyện đương nhiên.

"Ha ha ha!"

"Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương chân truyền đệ tử? Đây thật là một chuyện cười rất lớn a!"

Trần Vân Thanh đương nhiên cũng nhận ra cái lệnh bài này, hắn cũng là biết được Trần Côn lời nói không có sai, tên này đúng là được Đại Trưởng Lão của Trần Phủ Trần Đình Cương nhận làm đệ tử thật.

Chuyện buồn cười chính là tại nơi đây, hắn biết Trần Côn này là nội gián của Mang gia, cũng là hạch tâm đệ tử của Mang gia, là địch nhân của Trần Phủ nơi này.

Đường đường là Đại Trưởng Lão của Trần Gia, lại đi nhận một tên nội gián của địch thủ làm chân truyền đệ tử, nếu truyền ra bên ngoài, không khỏi làm cho Chấn Nam Thành người cười đến rụng răng.

"Khoan đã...!".

"Thế nào? Mày còn muốn giết tao hay sao?" Trần Côn theo như lời nói của Trần Vân Thanh đúng thật sự là dừng lại thêm lần nữa.

Nhưng có điều lần này hắn không có quay lại cùng Trần Vân Thanh đối mặt, hắn có niềm tin tuyệt đối, khi thân phận của hắn không có bị phanh phui ra bên ngoài. Trần Phủ nơi này không người nào dám giết hắn. Bao gồm cả Trần Vân Thanh này một dạng, Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương uy danh tại bên trong Trần Phủ này không phải là thổi.

"Tao không có lấy mạng của mày! Nhưng quy tắc của tu luyện giả Thế Giới này mày cũng nên hiểu chứ!" Trần Vân Thanh nhàn nhạt lên tiếng nói.

"Xoẹt! Phốc!".

"Như vậy mày đã hài lòng chưa?"

Trần Côn gương mặt biến ảo một chút, nhưng rất nhanh liền thay vào đó một vệt kiên quyết, tay phải nắm lấy trường kiếm khẽ vung lên, cánh tay trái của hắn cũng đã đứt lìa ra, máu tươi rơi vãi khắp nơi xung quanh. Sau khi đả chỉ mạch cầm máu, nắm cánh tay trái vừa bị đứt của mình, hắn bình tĩnh lên tiếng.

Trần Vân Thanh không giết hắn, đây là vì thân phận Đại Trưởng Lão đệ tử của hắn, có điều hôm nay hắn vô cớ đến nơi đây gây chiến, còn lấy thất bại kết thúc.

Theo như quy tắc, như đối phương muốn, hắn liền phải cắt một bộ phận trên cơ thể xuống xem như bồi tội, đây là chuyện quá sức bình thường, đừng nói hắn chỉ là đệ tử của Đại Trưởng Lão Trần Phủ nơi đây, dù cho hắn là hoàng tử của Lạc Việt Vương Quốc cũng không thể nào tránh được.

"Mày có thể đi! Nhưng mày nên nhớ, sau này cũng đừng có đến tìm tao phiền toái nữa, nếu như không, mày sẽ không chỉ mất một cánh tay như hôm nay đâu!" Trần Vân Thanh gật đầu.

Dù là không phải như mong muốn của hắn cái tên Trần Côn này sẽ chặt đi cánh tay phải, nhưng hắn cũng hiểu thấy tốt liền dừng, không cần thiết phải ép chó cùng đường.

"Mày yên tâm! Sau này tao sẽ không đến tìm nhà ngươi nữa!" Trần Côn gật đầu, chấp nhận lời đề nghị vừa rồi của Trần Vân Thanh.

"Có điều Trần Vân Thanh! Họa từ miệng mà ra, tao nghĩ mày cũng là người thông minh, nên hiểu câu nói này. Những gì nên nói cùng những gì không nên nói. Mày nên biết chừng mực của nó. Tránh rước họa vào thân!" Trần Côn tiếp tục lên tiếng. Trong lời nói của hắn hiện tại có bảy phần uy hiếp bên trong.

Chuyện không nên nói, đó là về Mang gia nội gián một đám người bọn họ đây, Trần Vân Thanh này chắc chắn là đã biết.

Như tên này nhiều chuyện nói đi ra vấn đề này, không chỉ người của Mang gia không tha cho y, mà ngay cả Trần Phủ Đại Trưởng Lão cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho y.

Những chuyện này không cần nói thẳng ra, với trí thông minh của Trần Vân Thanh này, chắc chắn cũng hiểu.

"Mày có thể an tâm! Tao biết giữ miệng của mình!"

Trần Vân Thanh đương nhiên là biết tên này đang muốn ám chỉ đến chuyện gì, đã đến lúc này rồi hắn biết có muốn dấu đi chuyện hắn diệt đi Trần Nhật, biết được Mang gia thành viên nội gián cũng không còn ý nghĩa, làm như thế sẽ chỉ làm cho Trần Côn đám người khinh thường hắn đây mà thôi.

Nói thật lòng hắn từ trước đến nay vốn cũng không muốn đem chuyện này công bố ra bên ngoài.

Nhất là hiện nay Trần Côn còn là đệ tử chân truyền của Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương.

Nói ra tuy là có thể làm cho Trần Đình Cương diệt đi Trần Côn đám người, nhưng đồng thời cũng làm cho Trần Đình Cương thanh danh quét rác.

Ông ta thế nào cũng sẽ đem người làm ông ta mất hết mặt mũi là hắn đây diệt đi cho thống khoái.

"Nhưng mà tao cũng có đem chuyện mấy con Cáo trong rừng kia nói cho một số người biết, một khi tao có gặp chuyện gì bất trắc, những người kia sẽ đem tin tức này truyền ra bên ngoài, khi đó tao cũng không thể nào bảo đảm. Mày cũng đừng nên trách ta đó nha!" Trần Vân Thanh sau khi cam đoan cũng là lạnh lùng uy hiếp lại một câu.

Hắn thật sự đúng là không muốn nhiều chuyện, Trần Gia cùng Mang gia tranh đấu, hắn đúng thật không muốn trộn lẫn vào bên trong.

Nhưng cũng không phải hắn chịu người ta uy hiếp cùng ám toán lại khoanh tay chịu chết, không phản kích. Như ép hắn quá mà nói, cùng lắm thì ngọc thạch câu phần mà thôi.

"Được! Mày yên tâm! Chuyện này tao đã biết!"

Trần Côn nắm thật chặt cánh tay trái như muốn đem nó niết bạo, gương mặt cũng rất là không tốt, có điều rất nhanh hắn liền lấy lại bình tĩnh, thần sắc giản ra, gật đầu đồng ý với lại Trần Vân Thanh, sau đó rời đi thẳng.

Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn!

Đám Cáo trong rừng mà tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này nói, không cần nghĩ hắn cũng biết là Mang gia nội gián bọn họ.

Tên khốn kiếp Trần Vân Thanh này ý muốn nói như y gặp chuyện không may liền sẽ có người thay hắn đem chuyện này truyền đi ra.

Từ nay về sau, chẳng những bọn họ không thể đến tìm Trần Vân Thanh diệt sát, mà nếu như Trần Vân Thanh này có chuyện nguy hiểm đến tính mạng, bọn hắn còn phải ra tay cứu giúp y nữa là đằng khác.

Từ khi nào Mang gia bọn hắn lại đi làm bảo tiêu cho người ta thế này kia chứ?

Trần Côn biết được toàn bộ sâu cạn bên trong, nhưng tạm thời không thể làm gì được Trần Vân Thanh, chờ trở lại điều dưỡng thương thế xong liền sẽ tính đối khác.

"Khụ...Phốc...!"

"Thiếu gia! Anh làm sao rồi?" Trần Côn đi không được bao lâu cũng là lúc Trần Vân Thanh ngã xuống phun ra máu tươi.

Nhìn cái này tình cảnh, muốn tiếp tục ca tụng Trần Vân Thanh vài câu Ngô Tiểu Diễm liền là sắc mặt tái mét, hết sức là lo lắng chạy đến.

Đây là có chuyện gì?

Không phải vừa rồi thiếu gia nhà mình còn uy phong bát diện ép cho tên Yêu Sĩ cường giả cúi đầu xin tha đó sao? Làm sao quay lại một cái liền là bi thương nặng như thế này rồi?

"Tiểu Diễm! An tâm đi! Anh chỉ là mệt mỏi một chút, nghĩ ngơi một chút liền tốt rôi!"

Trần Vân Thanh mỉm cười với lại Ngô Tiểu Diễm ý bảo mình không có sao, có điều gương mặt hắn hiện tại rất trắng, như là người bị bệnh nặng lâu ngày một dạng.

Trên thực tế, hắn lần này bị thương cũng không hề nhẹ, đây là vì hắn lấy Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ tu vi đi sử dụng Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ cảnh giới đại thành Nhất Đóa Tam Ảnh.

Đúng là vài ngày trước tại Vạn Thạch Thung Lũng sau khi thương thế khôi phục hắn đã đột phá được loại thân pháp Yêu Kỹ này đến đại thành chi cảnh.

Vừa rồi khi cùng Trần Côn sinh tử trong nháy mắt đó, hắn chính là sử dụng ra cảnh giới đại thành Nhất Đóa Tam Ảnh để tránh thoát một kích chí mạng của Trần Côn.

Trần Côn cũng hiểu hắn đây tu luyện Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ đến đại thành cảnh giới, nên không dám tiếp tục ứng chiến, dù bị hắn ép đến phải chặt bỏ cánh tay cũng không dám ra tay, vì tên này biết một khi ra tay y chắc chắn sẽ chết.

Nhưng cái gì cũng có phần lợi cùng hại, Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ đó là thuộc phạm trù của Yêu Sĩ cường giả, tuy nó cường đại là có thật, cũng chỉ khi có Chân Khí tại thân, mới có thể sử dụng được bình thường.

Lấy hắn Yêu Giả cảnh giới, trong thân chỉ toàn thể là Nội Lực, sử dụng ra Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ tiểu thành cũng là quá sức, đại thành cảnh giới chỉ xó một con đường chết.

May mắn hắn có được năng lượng bên trong Thần Bí Ngọc Bài trị thương, như không mà nói kinh mạch của hắn đã bị đứt đoạn hết từ lâu rồi.

Thần Bí Ngọc Bài năng lượng của hắn sau khi làm dịu đi kinh mạch cũng là đã tiêu hao không còn, không đủ cho hắn hoàn toàn chữa trị thương thế tại thân, thế cho nên hắn mới có biểu hiện vô lực như hiện tại.

"Trần Hành! Trần Phục!" Quăng cho Ngô Tiểu Diễm một cái an tâm ánh mắt, Trần Vân Thanh liền gọi hai người Trần Hành cách hắn không xa kia lại nơi này.

"Vân Thanh sư huynh! Có chuyện gì xin anh cứ sai bảo!" Trần Hành hai người nghe Trần Vân Thanh điểm danh, rất nhanh liền chạy đến bên cạnh hắn, cung kính ôm quyền lên tiếng.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.