Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 116: Lấy Mạng Mười Tên!




Ngay sau lời nói của Trần Phục vừa dứt, Trần Côn cũng liền biến chiêu, không phải là bình thường Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ kiếm pháp như vừa rồi hắn phát ra nữa, mà thay vào đó là Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ Tam Hàn Kiếm Pháp.

Hàn khí từ kiếm chiêu của Trần Côn phát ra cũng là lạnh thấu xương, đồng thời, khí tức trên thân thể của Trần Côn cũng biến đổi, liên tục dâng cao, liền đã vượt qua Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ cảnh giới phạm trù.

"Hắc...Hắc...hắc...! Trần Vân Thanh, bây giờ mày mới nghĩ ra có phải là đã quá muộn rồi hay không?"

Kiếm chiêu chỉ còn cách mi tâm Trần Vân Thanh không đến một tất, khi đã nắm chắc Trần Vân Thanh không còn bất kỳ cơ hội nào có thể thoát chết, Trần Côn âm trầm cười lớn một tiếng.

Đây tất cả đều là âm mưu của hắn. Ngay từ khi Trần Vân Thanh xuất hiện, nhìn đến thân pháp mà Trần Vân Thanh thi triển, với ánh mắt của hắn, liền là nhận ra được ngay bộ thân pháp Yêu Kỹ này cấp bậc rất cao, nó đã vượt qua Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ phạm trù, đạt đến Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ cấp độ.

Không như những thế, tên Trần Vân Thanh này còn là đem môn thân pháp Yêu Kỹ này tu hành đến tiểu thành chi cảnh.

Nhị Giai hạ Phẩm Yêu Kỹ tiểu thành cảnh giới, hắn là biết được nó kinh khủng như thế nào, dù là Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ cũng là khó có thể chế phục được Trần Vân Thanh.

Thế nên dù hắn đây đường đường là Yêu Sĩ nhất trọng sơ kỳ cảnh giới, cùng với lại nắm giữ Tam Hàn Kiếm Pháp tiểu thành trong tay, cũng không dám cho là mình có thể trăm phần trăm diệt được Trần Vân Thanh.

Mà không thể nào diệt được Trần Vân Thanh, để cho tên này chạy trốn, một khi y đem thân phận nội gian của hắn cũng như mọi người Mang gia đang tiềm phục tại Trần Phủ này ra, đối với lại Mang gia bọn họ là một hồi tai nạn.

Tính toán kỹ ra, hắn phải nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ, khép nép hạ mình xuống rấp thấp trước mắt Trần Vân Thanh cũng là một trong số những thủ đoạn của hắn.

Hắn phải làm cho Trần Vân Thanh tin tưởng hắn không có bao nhiêu thủ đoạn để đối phó với lại y, làm cho Trần Vân Thanh khinh địch, từ đó xuất kỳ bất ý, một kích toàn lực, tiễn tên Trần Vân Thanh này về âm ty.

Đương nhiên, trong kế hoạch này hắn cũng rất nắm chắc Trần Vân Thanh sẽ không có bỏ qua cho hắn.

Tên này vì muốn giữ vững bí mật diệt đi Trần Nhật, bằng mọi giá Trần Vân Thanh sẽ không buông tha cho hắn.

Kết quả hắn đã thành công, Trần Vân Thanh này không cho hắn rời đi, còn liên tiếp khinh địch, như vậy tên này cũng chỉ có thể xuống bên dưới âm tào địa phủ mà hối hận đi thôi.

"Xẹt..Xẹt...Xẹt...!"

"Keng....keng...keng..!"

Nói thì dài nhưng diễn biến xảy ra của trận chiến thì lại cực kỳ nhanh.

Điện quang hỏa thạch như tia chớp thoáng qua bên trong, cả hai người Trần Côn cùng Trần Vân Thanh đã phân ra hai người hai ngã, cả hai người chân đều chạm đất, đứng cách nhau không đến năm bước chân, kiếm khí phát ra qua một hơi thở vẫn chưa tan.

Cả hai đều không có người nào cử động, ngoài xem chiến cuộc cũng không có người nào có thể nhìn ra ai là người đã bại, người nào sẽ ngã xuống.

Nhưng nhìn một loạt thể hiện vừa rồi của cả hai, không một người nào tin tưởng Trần Vân Thanh có thể thắng được, thậm chí có người còn nghĩ, Trần Vân Thanh đã bị một chiêu kiếm của Trần Côn phân thây ra từ lâu, hiện tại vẫn còn đứng, chẳng qua là cố chống đỡ mà thôi.

"Xẹt!"

"Hu...hu...!Thiếu gia! Anh không sao chứ...Như anh có gì không hay Tiểu Diễm cũng không muốn sống nữa a!"

Ngô Tiểu Diễm không có ánh mắt như những đại cao thủ Trần Hành, nhưng nhìn thần sắc của bọn họ nàng cũng hiểu thiếu gia nhà mình hiện tại không được khả quan, gương mặt cũng khá là trắng xám, nàng cực kỳ lo lắng, như thiếu gia nhà nàng xảy ra chuyện gì, nàng làm sao mà có thể ăn nói với lão gia, sau này Ngô Tiểu Diễm nàng sẽ phải làm sao đây.

"Khục! Tiểu Diễm! Em buông tay ra một chút! Anh không có sao!" Trần Vân Thanh ho khan một tiếng, Ngô Tiểu Diễm này ôm cổ của hắn cũng quá chặt, hắn không có chết dưới chiêu kiếm của Trần Côn, cũng sẽ phải tắt thở do Ngô Tiểu Diễm ôm quá chặt a.

...

"Trần Vân Thanh không có chết? Làm sao có chuyện như vậy?"

Đám người đứng bên ngoài quan chiến, nhìn Trần Vân Thanh không có chết, vẫn là nói cười bình thường trêu ghẹo Ngô Tiểu Diễm, cả đám đều kinh hãi đến lạnh cả mình.

Trần Côn xuất thủ là Nhị Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ tiểu thành kiếm pháp Tam Hàn Kiếm. Cộng với lại tu vi Yêu Sĩ nhất trọng của mình, hoàn toàn có thể cùng một cái Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ cường giả đánh cái ngang tay, thậm chí là có thể diệt sát.

Hơn nữa vừa rồi Trần Côn là có dấu hiệu đánh lén một phần, như là Yêu Sĩ nhị trọng sơ kỳ không có chuẩn bị rơi vào hoàn cảnh như Trần Vân Thanh một dạng, cũng có thể bị sát như thường.

Thế nhưng kết quả cho ra là Trần Vân Thanh không có chết, vẫn sống nhăn răng, còn Trần Côn vẫn không có dấu hiệu gì cho bọn họ cảm giác y sẽ phản ứng lại, nên nhớ Trần Vân Thanh hiện tại chỉ là Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ thôi a.

"Trừ phi Vân Thanh sư huynh cũng là che giấu cảnh giới của mình!" Trần Hành là người có thực lực cao nhất tại đây, ánh mắt cũng là cao hơn tất cả mọi người, hắn liền đưa ra suy đoán của mình.

Trần Hành lời nói, nhận được rất là nhiều cái gật đầu của những người xung quanh.

Chỉ có Trần Vân Thanh là Yêu Sĩ cảnh giới, mới có thể chống lại Yêu Sĩ cảnh giới Trần Côn.

Cơ sở vững chắc cho suy đoán của bọn họ là Trần Côn có thể che giấu cảnh giới của mình, Trần Vân Thanh cũng có thể làm được.

Hơn nữa từ trước đến nay Yêu Giả cảnh giới có thể vượt cấp khiêu chiến Yêu Sĩ rất là hiếm, ở nơi nào bọn họ không biết chứ tại Lạc Việt Vương Quốc này bọn họ chưa có nghe nói qua. Truyền chỉ có thiên kiêu thật sự quá mức yêu nghiệt mới có thể làm được như thế. Bọn họ không có tin Trần Vân Thanh là một loại yêu nghiệt ngàn năm có một như thế.

....

"Đứng lại! Mày muốn đi đâu?"

Đang ôm lấy Ngô Tiểu Diễm, nhưng không có nghĩa là Trần Vân Thanh bỏ đi sự chú ý với những gì diễn ra xung quanh, những lời nghị luận của Trần Hành đám người bên kia.

Hắn cũng là nghe thấy đến, đương nhiên với tên đại địch số một của hắn đây là Trần Côn hắn chưa bao giờ ngơi nghỉ cảnh giác, tên này chỉ cần thở ra một hơi, hắn liền đã cảm nhận ra ngay.

"Trần Vân Thanh! Mày hiện tại cũng là đã nỏ mạnh hết đà rồi..! Mày còn có thể có thực lực ngăn cản tao rời khỏi hay sao?"

Trần Côn bước ra một bước, nhân lúc Trần Vân Thanh mãi âu yếm với lại con nha đầu quỷ dạ xoa kia liền muốn chuồn êm, chỉ là Trần Vân Thanh không quên cảnh giác, không muốn cho hắn rời đi, hắn cũng không có cách nào khác dừng lại bước chân.

"Cong! Nỏ mạnh hết đà...Hắc hắc...Hiện tại tao có thể lấy mạng mười tên Yêu Sĩ như ngươi cũng không có vấn đề!"

Trần Vân Thanh một lần nửa đẩy Ngô Tiểu Diễm rời xa mình vài mét, Nội Lực trong người vận chuyển, truyền đến Tuyết Ảnh Kiếm làm nó vang lên âm thanh vang dội, sát khí lạnh thấu xương phát ra tứ phía. Nhìn lại khí thế của Trần Vân Thanh hiện tại, không có ai nghĩ hắn là đang bị thương tại thân cả.

'Hắn không có vấn đề gì? Làm sao lại như vậy?' Trần Côn đối diện với lại Trần Vân Thanh.

Từ ánh mắt đến khí tức mà Trần Vân Thanh phát ra nói cho hắn biết, Trần Vân Thanh hiện tại tuyệt đối không có vấn đề gì, ẩn ẩn còn cường đại hơn vừa rồi mấy phần, như thế làm sao có thể?

Tên này vừa rồi sử dụng loại Yêu Kỹ cấp độ kia lấy tuvi hiện tại của hắn làm sao có thể không bị phản phệ cho được.

"Xẹt!".

"Trần Vân Thanh! Tao là đệ tử chân truyền của Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương. Sư phụ vô cùng yêu mến tao, nếu tao có mệnh hệ gì, sư phụ sẽ không có bỏ qua cho người đó!" Trần Côn xuất từ trong Nhẫn Trữ Vật ra một cái lệnh bài, đối với lại Trần Vân Thanh lên tiếng uy hiếp nói.

Hắn nghĩ Trần Vân Thanh chỉ cố chống, nhưng mà nhìn thần sắc quá mức tự tin của Trần Vân Thanh, hắn lại không dám đánh cược.

Như Trần Vân Thanh có thể sử dụng ra cảnh giới Yêu Kỹ kia thêm một lần nữa, đúng thật hắn không có cơ hội để có thể sống sót.

Không có cách nào, hắn chỉ có thể đưa chỗ dựa cuối cùng của mình ra, làm như thế dù bị sư phụ của hắn trách phạt, cũng như là bị mọi người chê hèn yếu, nhưng hắn đây không quan tâm, chỉ cần qua được kiếp nạn lần này rồi mới tính sau.

"Thì ra Tam Hàn Kiếm Pháp của Trần Côn là do Đại Trưởng Lão Trần Đình Cương truyền thụ!" Trần Phục nhìn đến chiếc lệnh bài đại diện cho thân phận Đại Trưởng Lão trong tay của Trần Côn kia, có nhiều vấn đề trước đây hắn không hiểu, hiện tại đã có câu trả lời.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.