Thật may mắn cho tôi, hội chị em cây khế Linh Chi, Thạch Thư, Hoài An, Ngọc Linh, Hương Thảo luôn ở bên cạnh động viên và giúp tôi theo kịp với các bạn trong lớp.
Suốt một tháng ôn thi tốt nghiệp, Linh Chi luôn giúp tôi tổng hợp các đề thi môn ngữ văn và phân tích một số chi tiết tác phẩm mà tôi chưa hiểu. Còn môn tiếng anh, Thạch Thư đã hỗ trợ tôi rất nhiều ở những chuyên đề ngữ pháp, nó không những tổng hợp hẳn một tệp về ngữ pháp tiếng anh mà còn ngồi cùng tôi từ sáng đến tối để giải thích hết những chủ đề ngữ pháp ấy. Kết quả là chưa đến hai tuần, tôi đã nắm vững kiến thức, điển hình là trong kì thi thử lần một tôi đã đạt 9/10 điểm ở môn tiếng anh và 8,5/10 điểm ở môn ngữ văn, còn các môn tổ hợp đều đạt mức 8+.
Còn một người nữa mà tôi không thể không nhắc đến, đo là Trịnh Bảo Gia Nguyên.
Từ sau khi nhà tôi xảy ra biến cố, cứ không có việc gì là Gia Nguyên đều sẽ chạy sang nhà chăm sóc tôi. Mỗi lần như vậy anh đều mua rất nhiều đồ mang qua, anh còn sợ tôi sẽ không nhận lấy liền lôi mẹ anh ra làm bia đỡ:
- Mẹ anh nói là con gái ở một mình sẽ thiếu nhiều thứ nên kêu anh mang mấy thứ này qua đây.
Mẹ anh biết tôi hay bị đau vai mà mua salonpas và dầu xoay bóp cho tôi sao?
Còn lâu tôi mới tin lời anh.
Và mỗi ngày, anh luôn ở bên cạnh tôi đến tận tối mới về nhà. Những lần chuẩn bị trở về, Gia Nguyên luôn dặn dò đủ chuyện với tôi
- Lan Anh nhớ khoá cửa cẩn thận, anh không có ở đây dù có ai gọi cửa cũng không được tò mò mà mở đấy, anh về tới nhà sẽ gọi điện cho em nên em nhớ không để điện thoại im lặng đấy nhé, anh cắm sạc điện thoại giúp em rồi nên em cứ yên tâm.
Rồi nhờ những lần như thế, tôi thuộc luôn lời dặn dò của anh. Bây giờ thỉnh thoảng tôi cảm thấy anh không phải bồ tôi mà là bố tôi luôn rồi.
Quán mì của mẹ tôi vẫn được buôn bán mỗi ngày, hiện tại là do dì bảy và anh Khôi trông coi và quản lý giúp tôi. Đây là quán mì mà ba mẹ tôi tâm huyết cả đời, thế nên dù có thế nào thì tôi cũng phải để quán mì được phát triển lâu dài.
Lúc này, cũng đã cận ngày thi tốt nghiệp. Thật may mắn cho tôi khi tôi đã nhận được thư trúng tuyển sớm của một trường đại học trong thành phố. Là một trường rất mạnh về ngành ngôn ngữ, tôi đỗ ngành ngôn ngữ Trung đúng với nguyện vọng của tôi.
Linh Chi thì cũng đã đỗ một trường tư thục có tiếng nhưng nó bảo là nó không thật sự thích hợp với trường đó, vì thế mà để vào được trường đại học mơ ước nên nó thức cả ngày đêm cày các bộ đề thi thử ngữ văn và nổ lực giải đề môn toán.
Cặp đôi Ngọc Linh và Hương Thảo đã come out với gia đình và may mắn là phụ huynh đã hiểu và tác thành cho hai đứa nó. Dự tính của Hương Thảo là sẽ học thiết kế thời trang còn Ngọc Linh sẽ học ngành quan hệ công chúng, có thể sau này hai bạn ấy sẽ mở một cửa hàng nhỏ để kinh doanh.
Hoài An thì sang Úc du học, bây giờ cả Thạch Thư cũng sang Canada du học.
Còn nhóm ‘tam thái tử’, tôi nghe Linh Chi nói rằng Nguyễn Bảo Minh sẽ học nha khoa với lí do là con bé Linh Chi hay bị sâu răng, thằng Minh học nha khoa để về trị cho Linh Chi. Lê Hữu Quốc Đạt và người yêu nó là Lê Anh dự định sẽ học tài chính.
Còn Trịnh Bảo Gia Nguyên, anh đã từng nói với tôi, anh sẽ học khoa học máy tính ở đại học quốc gia và hiện tại đã đúng mong ước của anh. Trịnh Bảo Gia Nguyên đã được tuyển thẳng vào trường. Thế nên với kì thi sắp tới dường như anh chỉ cần thi để đủ điểm tốt nghiệp là được.
Kì thi tốt nghiệp diễn ra trong hai ngày, sau khi loa phát thanh của trường thông báo đã kết thúc môn thi tiếng anh thì cũng là lúc mười hai năm đèn sách của tôi đã khép lại.
Tôi nhớ rõ cảnh tượng của ngày đó, khi bắt đầu thi môn tiếng anh, bên ngoài trời cũng bắt đầu mưa. Cơn mưa cứ liên tục đến khi kết thúc giờ thi vẫn chưa dứt, nó cứ trút xuống trút xuống liên tục như muốn cuốn đi hết những kỉ niệm tuổi học trò của học sinh chúng tôi. Tôi và các bạn đứng ở trước bản thông tin. Lúc đó tôi đang đứng ngắm mưa thì Hoài An bật cười nói:
- Ê Lan Anh, mày nhớ chỗ này không? Tao với mày gặp nhau lần đầu tiên ở đây nè, lúc đó mày làm rơi kính xong rồi tao nhặt được rồi trả lại cho mày nữa.
Rồi Thạch Thư nói tiếp:
- Rồi sau đó mày giới thiệu Lan Anh với tao với Hương Thảo và Ngọc Linh, à còn Linh Chi nữa.
Linh Chi hí hửng phụ hoạ:
- Rồi xong tao với Lan Anh ngồi cùng bàn, đi học cùng đường, rồi tụi mình còn làm bài nhóm cùng nhau, tụi mày nhớ lúc làm bài môn văn không, mệt xỉu nhưng mà vui ghê luôn á.
Lúc này Ngọc Linh đang đứng cạnh Hương Thảo mới hỏi tôi:
- Lan Anh, mày ngồi với Linh Chi mày thấy sao hả? Cho chút review với
Tôi thấy Linh Chi nhìn tôi với ánh mắt mong ngóng.
Tôi ho khan rồi ngại ngùng nói:
- Tao thấy nó ồn muốn chết.
- Hahahahahahahahahahahaha…
Cả đám cười nắc nẻ, Hoài An ôm bụng cười rồi nói:
- Chuẩn rồi, Linh Chi mà không ồn ào thì không phải là Linh Chi, hahahahahaha…
Linh Chi uất ức ôm lấy tôi:
- Huhuhuhuhu…sao chồng nói vợ như vậy, vợ dỗi chồng luôn…
Đúng lúc này, Nguyễn Bảo Minh xuất hiện hùng hổ kéo Linh Chi lại rồi nói với nó:
- Em vừa gọi ai là chồng đấy hả? Anh mới là chồng em mà.
Rồi thằng Minh chỉ vào tôi rồi nói với Linh Chi:
- Giờ thì Lan Anh đã là vợ người ta rồi, không phải là chồng em đâu, Nguyễn Bảo Minh mới là chồng của em đó, đợi khi anh đủ tuổi sẽ rước em về nhà anh ở tránh việc em chạy khắp nơi nhận người khác làm chồng thì lại khổ cho anh lắm…hic…
Thạch Thư thở dài:
- Trời ơi, nổi hết da gà…
Hoài An híp mắt nhìn cặp đôi Bảo Minh-Linh Chi:
- Tao thấy tụi nó ngày nào không chơi trò tuông bố con là chuyện không được, riết tao thấy Linh Chi như con gái thằng Minh á.