Nhóm ngữ văn của bọn tôi, ngay sau kì kiểm tra giữa kì kết thúc chúng tôi liền lên kế hoạch làm bài nhóm của cô Trinh giao cho.
Bọn tôi đã cùng nhau lên kịch bản và phân vai rõ ràng. Ban đầu chúng tôi định sẽ làm phim ngắn nhưng sau đó Linh Chi đã hỏi lại cô Trinh thời lượng của mỗi nhóm. Nó nói là mười phút. Vì còn thuyết trình và làm sơ đồ tư duy để nộp cho cô nên bọn tôi đã chuyển từ làm phim sang làm thành một MV khoảng năm đến sáu phút.
Gần như nhóm bọn tôi không mất nhiều thời gian để đi chọn bối cảnh vì từ khi cô Trinh giao công việc thì nhóm bọn tôi đã hoàn thành một vài thứ trước mắt, ví dụ như sơ đồ tư duy.
Sau thi, chúng tôi sẽ cùng nhau đi biển vào ngày thứ bảy. Bọn tôi đã thuê một chiếc xe bảy chỗ để đi ra biển. Là người quen của Vũ Thanh Nhàn nên bọn tôi đã được giảm tiền thuê xe.
Tôi đang ngồi chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai ra biển, vừa lau máy ảnh tôi vừa video call với Linh Chi. Con nhỏ này nó cứ thao thao bất tuyệt. Tôi thấy cả đám bọn tôi ai cũng mong đợi chuyến đi này.
Chúng tôi hẹn nhau lúc 6 giờ sáng, tuy nhiên một lần nữa, mới 3 giờ sáng Linh Chi nói đã dọn đồ đạc của nó sang nhà tôi.
Tôi nói với nó:
- Làm gì qua sớm thế?
Rồi tôi ngáp một cái.
Linh Chi vừa lục tủ lạnh nhà tôi vừa nói:
- Phải đến sớm chứ, đi chơi mà.
Cô hai ơi, đây là đi làm bài đó, chơi cái gì chứ.
Tôi kêu nó đợi tôi chuẩn bị rồi tôi đi vào trong mặc kệ nó hành xác tủ lạnh nhà tôi.
Tôi và Linh Chi đứng ở đầu đường đợi xe đến đón. Trần Hoàng Nam đêm qua nói với cả nhóm là xe đón từ nhà của nó rồi đến chỗ tôi và Linh Chi.
Được cái là đầu đường là quán mì của nhà tôi nên tôi và Linh Chi vào trong quán ngồi đợi.
Tôi đang mơ màng sắp ngủ gục thì Linh Chi nói:
- Mưa
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, đúng là mưa thật, không lớn lắm chỉ là mưa nhỏ.
- Không biết ở chỗ đó có mưa không?
Linh Chi vừa cầm bánh snack vừa nói:
- Không sao đâu, Linh Chi này may mắn lắm, trời sẽ nắng đẹp thôi.
Cũng mong là vậy.
Khoảng năm phút sau, xe đã đến đón tôi và Linh Chi. Đã đủ thành viên, chúng tôi bắt đầu khởi hành tới biển.
Đúng kiểu tuổi trẻ bay nhảy, bọn tôi đi từ nhà ra biển đã quay không biết bao nhiêu video. Kiểu gì cũng sẽ có một cái behind the scenes chất lượng cao cho xem.
Bọn tôi sống cùng với biển suốt cả một ngày, kết quả là ngày hôm sau đứa nào cũng ngã bệnh. Và nhóm trưởng Linh Chi của bọn tôi đã nhân từ cho nghỉ một buổi.
Dù là vậy nhưng tôi phải ra quán phụ với mẹ. Bình thường quán của mẹ tôi sẽ đông khách vào buổi sáng và buổi chiều tối. Chủ nhật hôm nay, tôi đứng tại quầy order từ sáng đến chiều cùng với chị Dung. Vì đang vào giờ trưa nên tôi và chị Dung cũng thảnh thơi. Tôi đang lướt tin trên điện thoại thì chợt có thông báo Linh Chi đã tag cả nhóm văn vào một bài viết của nó. Với nội dung là:
[Tuổi 17 đáng nhớ
Yêu các bạn rất nhiều
Lúc đi hết mình lúc về đứa nào cũng te tua]
Và kèm theo đó là một chùm ảnh chụp cả nhóm ở biển.
Tôi liền bình luận ngay lập tức:
[Thế đã hết dung lượng chưa nhỉ???]
Ngồi lướt một lát nữa, Linh Chi đã trả lời lại bình luận của tôi:
[Đủ để bắt trọn 7749 khoảnh khắc của cameraman]
Kèm theo là tấm ảnh tôi ngồi ôm gối phồng má đã bị nó chụp lại.
Tôi thả lại một icon phẫn nộ, lướt xuống phần bình luận thì có Nguyễn Bảo Minh cũng tag đồng đội của nó vào.
Nguyễn Bảo Minh: [@Lê Đạt @Trịnh Bảo Gia Nguyên em cũng muốn đi biển cơ]
Tôi nhìn thấy Lê Hữu Quốc Đạt đã trả lời:
Lê Đạt:[Em đóng vai nữ nhé]
Coi quán cho mẹ đến chiều, đây là khung giờ quán của mẹ tôi đông khách nhất. Tôi và chị Dung chạy việc muốn rã rời.
Tôi đang nhận order của khách hàng, đến người tiếp theo là một cặp đôi.
- Lấy cho mình hai mì bò và một súp hoành thánh.
Là giọng một bạn nữ, tôi vừa gõ gõ trên màn hình vừa hỏi lại:
- Các bạn có yêu cầu gì thêm không ạ?
Tôi vừa nói vừa ngẩn đầu lên, trước mặt là Trịnh Bảo Gia Nguyên và một bạn nữ, nhìn cô bạn này khá quen hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi.
Đang suy nghĩ, tôi nghe Gia Nguyên nói:
- Hết rồi
- Ơ, bạn đừng cho hành vào nhé.
Là bạn nữ kia nói, tôi đoán là hai người họ là người yêu vì nhìn cử chỉ của bạn nữ luôn ôm chặt cánh tay của Gia Nguyên nên tôi đoán tám phần là đang hẹn hò. Nhưng mà cái thái độ của Gia Nguyên rất thờ ơ.
Tôi nghe bạn nữ kia nói với Trịnh Bảo Gia Nguyên:
- Em không ăn được hành mà, anh không nhớ sao?
Tôi không thấy Gia Nguyên nói gì cả chỉ nhìn bạn kia rồi thôi. Tôi thấy vậy liền nói:
- Hai bạn ra bàn chờ một chút nhé.
Tôi đứng nhận order được một lúc thì cũng đến giờ tôi đi học thêm toán, tôi vừa đăng kí lớp ôn thi của thầy Bắc.
Về nhà chuẩn bị một chút rồi tôi mang xe chạy đi học ngay.
Lớp ôn này chỉ có lớp của bọn tôi, tầm khoảng 11 người trong đó đương nhiên là có sáu chị em bọn tôi và Lê Anh. Lê Anh cũng là học sinh lớp 12A2 đấy, cái bạn đã cho Nguyễn Bảo Minh mượn cây dũa móng tay rồi hốt luôn người anh em của Nguyễn Bảo Minh là Quốc Đạt.
Sau khi hai người họ quen nhau thì Lê Anh chuyển sang nhóm của bọn tôi để học chung luôn.
Lớp học ngoài bọn tôi ra còn có tam đại yêu quái nữa. Nhưng mà từ sau kì thi giữa kì thì sáu chị em bọn tôi đã chuyển tên cho họ từ "tam đại yêu quái" thành "tam thái tử" rồi.
Thầy Bắc đang điểm danh thì nhìn sang Bảo Minh và hỏi:
- Gia Nguyên hôm nay không đi học à?
- Em không biết nữa thầy, chắc nó vào trễ thôi thầy
Rồi tôi nghe Nguyễn Bảo Minh nói với Linh Chi:
- Chắc là lại bị Ngọc Như bám theo rồi.
Ngọc Như? Chắc là bạn nữ đi chung với Gia Nguyên ở quán nhà tôi nhỉ?
Linh Chi kiểu tỏ ra vẻ chê chữ ê kéo dài.
- Con đấy dai nhỉ? Bào thằng Nguyên không tiếc luôn à?
Chắc thấy vẻ mặt tôi mù mờ, Linh Chi liền nhìn sang tôi kể:
- Chắc Lan Anh không biết Ngọc Như phải không, tao nói mày nghe, con nhỏ đấy học lớp 12A4 hồi năm lớp 10 thằng Nguyên từng theo đuổi con đấy nhưng mà nhỏ đấy làm giá lắm. Nó chê thằng Nguyên nhìn khù khờ rồi còn lợi dụng thằng Nguyên mua cái này mua cái kia cho nó. Sau đó thằng Nguyên tỏ tình thì lại không chấp nhận lại còn nhục mạ thằng Nguyên trước cả một đám người. Thiệt chứ, lúc đó nhìn thằng Nguyên đúng tội luôn. Sau đó thì thằng Nguyên nó cũng buồn dữ lắm, nhìn nó suy vãi. Sau này bùng dịch thì cũng là lúc Ngọc Như nó biết nhà thằng Nguyên giàu bonus thêm quả học giỏi thì con đấy liền quay xe nhắn tin cho thằng Nguyên mỗi ngày. Mà sau khi thằng Nguyên hết dính Covid nó đẹp lên vãi chưởng, thân hình cũng ngon zai hơn lại còn combo thêm gương mặt vừa ngoan ngoãn vừa bỉ ổi của nó càng thăng hạng thì con Như không quay xe mới lạ. Nhưng mà nhỏ đó xui nha má, lúc này thằng Nguyên hết thích con đấy rồi, làm như nó nhận ra giá trị của nó hay sao á, ngày nào mess của nó cũng có vài trăm tin nhắn chờ, trả lời chắc cũng gãy tay.
Tôi vừa nghe vừa làm trắc nghiệm, rồi thấy Linh Chi không nói nữa.
- À..., sau đó thì sao?
Lúc ngày Nguyễn Bảo Minh nói:
- Còn sao nữa, sau khi hết giãn cách Ngọc Như ngày nào cũng không tìm thằng Nguyên thì cũng nhắn tin cho nó. Nhưng mà xui cho Như là Gia Nguyên bây giờ đã khác rồi. Trở thành ngôi sao của cả trường, con cưng của giáo viên.
- Con cưng á?
Thấy tôi ngơ mặt, Linh Chi liền nói:
- Ừm, thằng Nguyên là đứa duy nhất của trường đạt giải cấp quốc gia mà. Năm ngoái, nó lấy giải nhì học sinh giỏi vật lí xong là trở thành siêu sao trong trường luôn. Ở trên confession cả tháng trời mà.
Tôi nghe thành tích này của Gia Nguyên liền tỏ vẻ ngưỡng mộ vì trường tôi trước giờ tham gia kì thi học sinh giỏi cao lắm thì cũng chỉ dừng ở giải ba của tỉnh là hết rồi, nên Trịnh Bảo Gia Nguyên một phát lấy giải nhì cấp quốc gia không được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa mới là lạ đấy.