Ba Đường Luân Hồi

Quyển 1 – Chương 31




Hơn mười một giờ tối, trong hành lang nhao nhao, cuối cùng tiếng ồn tập trung ở phía đối diện, có người gân cổ hét: “Cô nhân viên mát xa kia đâu? Người ta đã đăng kí rồi, là vào phòng anh!”

Một giọng khác càng to hơn: “Vớ vẩn! Ông đây đến cọng lông cũng không thấy, lừa ông hả, liệu thần hồn!”

Tiếng cãi chửi khi to khi nhỏ, có người ở cạnh liên mồm can giải, cuối cùng cũng chẳng biết là bên nào chịu thua, tất cả giải tán.

Tỉnh Tụ dựa sau cửa, nghe thấy toàn bộ, lúc tan cuộc, ấy vậy mà cô lại có phần mất mát: Quả nhiên không tìm thấy khắc chẳng tìm nữa, việc không liên quan thì mặc kệ thôi, chỉ có người cực thân mới thời thời khắc khắc nhớ tới mình nhỉ.

Ngước mắt nhìn, Dịch Tiêu ngồi trên sô pha xem TV.

Có điều, Tỉnh Tụ hoài nghi chị ta cũng không phải thực sự đang xem: Đài Khmer, xì xà xì xồ toàn tiếng nước ngoài, hình như đang phát tin tức an toàn quốc gia gì gì đó, hơn nữa, mắt chị ta khép hờ, như tăng sư ngồi thiền, ánh sáng phát ra từ màn hình TV loang loáng quét qua mặt chị ta, càng tăng thêm vẻ quỷ dị.

Qua mười hai giờ đêm, Dịch Tiêu tắt TV, cả trong lẫn ngoài cửa đều im ắng, Tỉnh Tụ nuốt nước bọt, tim đập càng lúc càng nhanh, dồn dập như nổi trống.

Sau đó, trong “tiếng trống” dồn dập ấy đột ngột lẫn vào tiếng nước.

Tỉnh Tụ căng thẳng: Đến giờ rồi!

Cô nhìn sang Dịch Tiêu, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu, bấy giờ mới vội vàng đi vào phòng tắm.

Trong bồn, vũng nước tù hơi hơi xao động, hiển nhiên, tiếng nước ban nãy không phải ảo giác.

Tỉnh Tụ bắt đầu chuẩn bị: đổi sẵn nước ấm, lấy sẵn chậu và khăn mặt, vắt hết chăn gối lên bồn rửa mặt, còn chuyển một cái quạt cây vào, cắm điện chờ dùng tới.

Phòng tắm vốn không rộng, hiện giờ càng lộ rõ vẻ chật chội.

Xong xuôi, Tỉnh Tụ đứng canh bên bồn tắm, đầu ngón tay buông rủ khẽ run run, giống như vận động viên đang khổ sở chờ tiếng súng lệnh, chỉ sợ sai sót tính bằng giây.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Tông Hàng dưới nước bỗng co giật dữ dội, từ mũi và miệng phun ra rất nhiều bong bóng, Tỉnh Tụ nhanh chóng quỳ xuống, thò tay tới đáy bồn, gắng sức rút nút xả bồn ra.

Thứ nước này hơi nhớt, ngửi kỹ có mùi lạ khó tả, da ngâm vào trong nước có cảm giác bị bỏng không rõ ràng – Tỉnh Tụ trấn tĩnh lại, hong khô cánh tay, nhìn nước trong bồn hạ xuống từng tấc từng tấc.

Sau lưng vang lên tiếng mở cửa, Dịch Tiêu bước vào, chị ta đến gần, nhìn Tông Hàng cả người đang co giật, giãy dụa há miệng hít thở, bảo: “Kỳ thực, trước khi sinh ra, con người đều lớn lên trong nước ối, bẩm sinh phải biết bơi, hít thở được trong nước mới đúng. Hiện giờ lại có thể bị chết đuối, đó cũng là thoái hóa.”

Dứt lời, lại nhìn cô: “Giao cho cô đấy.”

Tỉnh Tụ vâng một tiếng, nghiêng người nhường lối cho chị ta: “Chị đi nghỉ đi.”

***

Nước chảy hết, một lớp tạp chất rất mỏng lắng lại dưới đáy bồn, cũng chẳng biết là thứ gì. Lúc Tỉnh Tụ cầm khăn cọ sạch bồn, Tông Hàng rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn co giật, bình thường trở lại, từ từ mở mắt.

Tỉnh Tụ mừng thầm trong bụng thay Tông Hàng, nhoài người trên mép bồn nhìn hắn: “Tông Hàng?”

Vừa nói vừa thò tay vào phẩy đi bọt nước vương trên mi mắt hắn, thứ nước này rất nhớp, bám một lớp trên người hắn, có phần giống cao su.

Tông Hàng có vẻ vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt hơi ngơ ngác.

“Cậu không nhận ra tôi hả? Tôi là Tỉnh Tụ đây, chúng ta từng cùng tán gẫu uống rượu, tôi còn tặng cậu một cuốn sách về Angkor Wat nữa, nhớ không?”

Cô biết Tông Hàng đã nhận ra mình.

Trong mắt hắn dần có ánh sáng, mang theo vui mừng ngạc nhiên lại có cả sự áy náy.

Một lúc sau, môi hắn khẽ mấy máy, khàn giọng nói: “Xin lỗi nhé.”

Tỉnh Tụ ngẩn ra: “Xin lỗi gì?”

Tông Hàng đáp: “Chị ấy…”

Hắn muốn cử động nhưng cơ thể không còn sức, ngón tay cuộn lại: “Chị ấy hỏi tôi có người nào đáng tin cậy không, liên lạc thế nào, tôi chỉ nhớ được số bố mẹ tôi, mà chị ấy lại cứ hỏi mãi…hỏi mãi, tôi mơ mơ màng màng, nói ra cô.”

Tỉnh Tụ thoáng bàng hoàng.

Thảo nào Dịch Tiêu lại biết đường tìm đến mình.

Lúc trước, cô muốn kết bạn với Tông Hàng, bèn nhét số di động dưới khe cửa phòng hắn. Số điện thoại của cô vừa ngắn vừa dễ nhớ, người bình thường liếc một hai lần là có thể thuộc được.

Chuyện hôm nay mình ở đây, hóa ra ngọn nguồn là từ đó, nhân quả đúng là khó mà lường được.

Cô nói: “Vậy cậu có biết…”

Nói được một nửa thì ngậm miệng, ngoảnh đầu nhìn cửa, dựng ngón tay lên ra hiệu cho Tông Hàng im lặng, sẽ sàng cất bước dịch quạt cây ra phía sau cánh cửa.

“Vậy cậu có biết chị ta là ai không?”

Tông Hàng lắc đầu một cách khó khăn: “Không biết, chị ấy quái lạ lắm, không nói gì với tôi hết, chỉ hỏi thôi.”

“Thế…là chị ta bắt cóc cậu à?”

Tông Hàng thoáng im lặng: “Không phải, chị ấy xem như đã cứu tôi.”

Tỉnh Tụ thở phào một hơi: Có thể cứu người hẳn không phải kẻ xấu.

Cô định hỏi xem rốt cuộc mấy ngày nay Tông Hàng đã gặp chuyện gì, lại nghĩ hẳn là một câu chuyện rất dài, tình trạng hiện giờ của Tông Hàng yếu thế này, không nỡ bắt hắn phải hao tâm tổn sức.

Bèn vắt khắn: “Tôi giúp cậu lau người trước nhé.”

Tông Hàng gọi cô: “Tỉnh Tụ?”

“Ừ?”

“Bao lâu rồi?”

Tỉnh Tụ nhìn hắn, hơi khó hiểu.

Tông Hàng thấp giọng: “Cách bữa chúng ta uống rượu lần trước đã bao lâu rồi?”

***

Tông Hàng đã tỉnh lại từ mấy ngày trước.

Cảnh tượng cuối cùng trong ký ức của hắn là bầu trời xám xịt, máu dưới thân nhỏ tí tách, sau đó nữa, tầm nhìn mờ đi.

Hắn biết mình sắp chết.

Trúng mấy phát đạn, còn chảy bao nhiêu máu như thế, lại còn ở hồ lớn mênh mông nơi đất khách, sẽ không có ai đến cứu hắn, có cứu được cũng chỉ còn một cái xác mà thôi.

Lúc nhắm mắt lại, hắn đã thật sự chấp nhận số mệnh.

Chỉ nghĩ đến vấn đề đầu thai: Muốn làm con trai của Tông Tất Thắng và Đồng Hồng lần nữa, mà sợ ba lại chê hắn.

Rồi, chẳng hay biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại thì đang ở trong bồn tắm, dưới nước, hắn hoảng hốt, sặc nước, giãy giụa, trên mặt nước có một người phụ nữ hệt như ma quỷ đang nhìn xuống hắn từ trên cao.

Tông Hàng cảm giác đó chính là người phụ nữ chết đã cùng với hắn tối hôm ấy, nhưng không dám khẳng định: Bởi trên người chị ta không có mùi hôi thối sặc mũi.

Hỏi chị ta, chị ta cũng rất ít đáp lời, chỉ lạnh lùng liếc hắn, sau đấy, chị ta quay đầu rời đi, bỏ lại hắn trong bồn tắm như con thú bị vây khốn uổng công giãy dụa, cuối cùng một lần nữa mất đi ý thức.

Hắn mất đi khái niệm về thời gian.

Đã bao lâu rồi?

Tỉnh Tụ đáp: “Cũng phải…hơn một tháng rồi.”

Hơn một tháng, vậy có nhiều chuyện xảy ra cũng là không thể tránh khỏi.

Tông Hàng hỏi: “Ba mẹ tôi thế nào?

Thấy Tỉnh Tụ không đáp, Tông Hàng lại bảo: “Không sao đâu, cô không cần phải sợ tôi không chịu đựng nổi, tôi muốn nghe sự thật.”

Tỉnh Tụ thở dài, tất nhiên chỉ có thể nói thật, không có cách nào thêm bớt: Con trai biến mất, làm cha mẹ chẳng lẽ còn có thể hân hoan vui vẻ được sao?

Cô nhặt những điều quan trọng nhất ra tóm gọn lại trong vài câu: báo cảnh sát, lên thời sự, Tông Tất Thắng và Đồng Hồng đều sang đây, treo thưởng trăm vạn, Tông Tất Thắng đưa Đồng Hồng về nước tĩnh dưỡng, nhưng Tông Tất Thắng nói sẽ quay lại tiếp tục tìm, dù chỉ tìm được thi thể cũng muốn đưa hắn về nhà…

Tỉnh Tụ không nói tiếp được nữa, lau nước mắt, bắt đầu lau chùi cơ thể cho hắn.

Trên da hắn toàn là dịch nhờn trơn dính, không mạnh tay được, có một lần cô mất tập trung, trực tiếp chà tróc một mảng da của Tông Hàng – làn da này thật sự giống như lột xác, chà một cái cũng có thể rách.

Tỉnh Tụ giữ vững tinh thần cần thận cao độ, lau chưa được bao lâu trên trán đã túa đẫm mồ hôi: Hèn chi Dịch Tiêu muốn tìm người Tông Hàng “tin cậy”, công việc này cũng thật đúng không phải cứ có tiền là làm được…

Tông Hàng khẽ bảo: “Tỉnh Tụ, cô cảm thấy hiện giờ…tôi là cái giống gì?”

Tay Tỉnh Tụ khựng lại, câu hỏi này kỳ thực cũng lấn cấn trong lòng cô, chẳng qua không hỏi ra miệng mà thôi.

Tông Hàng lẩm bẩm: “Như thể sinh ra trong bồn tắm ấy, toàn thân không còn sức lực, không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhúc nhích ngón tay… Mỗi lần tỉnh lại đều là ngâm dưới nước, trên da cũng chẳng biết mọc ra lớp gì…”

Tỉnh Tụ hít hít mũi, nói: “Đừng nói vớ vẩn, cậu biết không, cái chị Dịch Tiêu kia…”

Cô ra hiệu hướng ra ngoài cửa: “Chính là người phụ nữ đó đó, chị ta bảo cậu hoàn mỹ đấy, hoàn mĩ, như vậy chắc chắn là rất ổn, cậu phải tin tưởng, bất kể trên người cậu xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện tốt…”

Tông Hàng cười khổ: “Cũng chỉ có cô mới tin vào chuyện hoang đường này…”

Tỉnh Tụ ngắt lời hắn: “Tông Hàng, tôi phải cởi quần cậu.”

Chiêu này quả nhiên hiệu quả, thành công dời đi sự chú ý của Tông Hàng, mắt hắn bỗng mở to, tiếp đó, ngón tay đang cuộn lại để bên người chợt nắm lấy mép quần không buông.

Tỉnh Tụ buồn cười, hắn đúng thật vẫn còn chút tâm tính của một cậu con trai mới lớn, đã vô vọng với cuộc đời rồi mà vẫn còn sức thẹn thùng.

Cô bảo: “Dịch Tiêu nói với tôi cả rồi, chị ta không chăm được cậu, những thứ ấy tích trên người cậu đã mấy ngày, phải lau sạch sẽ, chỗ đó…càng dễ bẩn…”

Mặt Tông Hàng tức thì đỏ bừng, hắn nhắm mắt, lúng túng đến nỗi mí mắt cũng ửng hồng.

Tỉnh Tụ nói tiếp: “Cậu cứ coi tôi là hộ lý đi, mấy cụ già cao tuổi, không thể tự đảm đương sinh hoạt hàng ngày, phải có người bưng bô xi tè, chẳng phải cũng đều bị nhìn hết sạch sao, có thấy người ta làm sao đâu.”

Tông Hàng lúng búng: “Thế cũng không được.”

Tỉnh Tụ vốn tưởng Tông Hàng rất dễ thuyết phục, không ngờ ở vài phương diện, hắn lại cố chấp vô cùng.

Cuối cùng, thực sự không lay chuyển được hắn, đành vắt khăn đặt vào tay hắn, còn quay người đi: “Cậu phải chậm thôi, không cố sức được đâu…”

Có vẻ phí lời, vốn hắn cũng làm gì có sức mà cố đâu.

“Nếu mệt cứ bảo tôi…”

Tông Hàng ừ một tiếng, thở hồng hộc, Tỉnh Tụ cảm thấy mình lại nói thừa: Đương nhiên là mệt rồi, đến cử động ngón tay hắn còn phải tốn sức cơ mà.

Cô thở dài: “Cậu nói xem rốt cuộc cậu bận tâm cái gì chứ, tôi thật sự không để ý đâu, người ta đã trả cho tôi một khoản tiền lớn, cậu có phúc còn không biết hưởng, hay phải bố mẹ mới có thể giúp cậu làm chuyện này?”

Ngừng một chốc, cô nghe thấy Tông Hàng nhỏ giọng đáp: “Bố mẹ cũng không được.”

Cái đồ giả bộ nghiêm chỉnh, lúc mới sinh ra, đừng nói là bố mẹ, bác sĩ y tá cũng đã xem hết từ đầu tới chân cậu rồi.

Tỉnh Tụ bĩu môi: “Vậy vợ thì sao?”

Cô dỏng tai lên đợi hắn trả lời.

Một lúc lâu sau mới tóm được tiếng hắn vo ve như muỗi kêu: “Vợ…thì được.”

Tỉnh Tụ phì cười.

Chờ hắn xong việc rồi, cô mới đón lấy cái khăn, còn phải nhắm mắt giúp hắn thay đồ lót, thay quần lót xong, Tông Hàng cũng không cho cô giặt, kiên quyết bắt cô vứt đi, nói cùng lắm thì mỗi ngày mua một cái mới, cô cứ bỏ tiền ra ứng trước, về sau sẽ trả lại cô.

Người không lớn mà lắm chuyện ghê cơ.

Lau chùi sạch sẽ rồi, Tông Hàng cũng dần mệt lử, Tỉnh Tụ kê gối đầu cho hắn, còn ôm chăn chờ một bên.

Dịch Tiêu đã dặn: Sau khi hắn ngủ sẽ gặp phải những phản ứng khác thường.

Lạnh đến nỗi toàn thân run cầm cập, phải đắp chăn cho hắn;

Nóng đến nỗi đổ mồ hôi như mưa, phải bật quạt điện cho hắn, bật nấc lớn, nếu không được còn phải dùng đá chườm;

Nếu trên người nổi lên mạch máu đen giống rễ cây quấn quanh cơ thể thì cứ để tự nhiên, cô không cần làm gì, trông chừng là được, nếu mạch máu bị vỡ…

Khi ấy, Dịch Tiêu nói thế này: “Nếu mạch máu vỡ thì cô gọi tôi dậy.”

Tỉnh Tụ hỏi: “Vỡ mạch máu thì chỉ chị mới có cách thôi à?”

Dịch Tiêu không đáp, nhưng ánh mắt rất kỳ lạ.

Lúc đó, Tỉnh Tụ không hiểu được ánh mắt ấy, nhưng giờ, cô chợt nhớ tới câu nói với giọng điệu mỉa mai của Dịch Tiêu: “Cô? Có thể giết người?”

Phải chăng là vì cô không giết được nên mới phải đánh thức Dịch Tiêu?

Tỉnh Tụ rùng mình.

Tông Hàng hỏi cô: “Sao thế?”

Tỉnh Tụ mỉm cười che giấu: “Không có gì.”

Tông Hàng như nhìn ra vẻ gượng gạo trong nụ cười của Tỉnh Tụ, im lặng một chốc, nói: “Xin lỗi, làm liên lụy đến cô rồi.”

Tỉnh Tụ đáp: “Ôi dào, liên lụy gì chứ, nói không chừng tôi còn phải cảm ơn cậu đó, cậu biết không…”

Cô ghé sát vào Tông Hàng, hạ giọng: “Chị ấy trả tôi nhiều tiền lắm, có một năm thôi mà hai trăm ngàn đô lận, hơn một triệu nhân dân tệ đấy, tôi kiếm mười năm cũng chưa chắc kiếm được nhiều như vậy.”

Tông Hàng nói: “Là hứa miệng thôi hay đã đưa cô rồi? Cái này phải đặt cọc, cô đừng ngớ ngẩn, là cái bánh vẽ thì cô ăn đủ.”

Tỉnh Tụ nhìn Tông Hàng với cặp mắt có phần khác xưa: Nói được câu này thật đúng rất ra dáng con trai nhà xí nghiệp thành công Tông Tất Thắng, xem ra đối với tiền bạc hắn cũng không phải hoàn toàn không biết gì.

Cô đáp: “Đưa rồi, đang định kể với cậu đây.”

Cô thò tay vào túi quần sau mông, rút ra một miếng vàng óng ánh, bánh vàng to bằng lòng bàn tay.

Tông Hàng hỏi: “Đây là…vàng miếng à?”

Nói thật, sau khi thanh toán điện tử trở nên phổ biến, thậm chí đến tiền giấy hắn cũng ít thấy chứ đừng nói đến vàng ròng.

Đèn phòng tắm khá tối, có lẽ cùng một đạo lý “ngắm người đẹp dưới đèn”, ánh vàng lấp lánh này cực kỳ mê người.

“Không phải là giả đấy chứ?”

Tỉnh Tụ nguýt Tông Hàng, áng chừng miếng vàng trong tay: “Phụ nữ ai mà chẳng có vài món đồ trang sức vàng bạc, tôi biết cách phân biệt đấy. Cậu đã bao giờ nghe nói ‘bảy xanh, tám vàng, chín lăm đỏ’ chưa? Loại vàng ròng này, tỉ lệ nguyên chất ít nhất phải 95%, hơn nữa, nhìn này, tôi từng cạy rồi, vân này gọi là ‘vân vẩy cá’, xuất hiện loại vân này, độ tinh khiết có thể lên tới 97…”

“Quan trọng nhất là, cậu xem hình dạng có giống quả hồng khô không? Tôi nói cậu nghe, triều Hán có một loại tiền vàng, gọi là vàng quả hồng, miếng này theo giá vàng hiện tại ít nhất cũng phải bảy, tám vạn, lỡ đúng là đồ cổ, vậy thì…”

Cô không nói tiếp nữa.

Tông Hàng ngủ mất rồi.

Cảm giác phiền muộn vì khoe khoang chưa thỏa choán lấy Tỉnh Tụ.

Lỡ mà là đồ cổ thật, chỉ riêng món tiền đặt cọc này, cô cũng kiếm bộn rồi.

Chỉ là…

Dịch Tiêu lấy đâu ra vàng quả hồng nhỉ, với cả sao lại mang cái này ra giao dịch với mình?

***

Tỉnh Tụ trải qua một đêm không chợp mắt.

Lúc trời sáng, Tông Hàng cuối cùng cũng thoát khỏi các kiểu tình trạng, chìm sâu vào giấc ngủ. Tỉnh Tụ đờ đẫn xả nước vào bồn, nhìn mặt nước từ từ ngập qua Tông Hàng, có một khoảnh khắc, cô đột nhiên cảm thấy mình như đang giết người vậy.

Sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm người.

Cô đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Dịch Tiêu cũng vừa thức dậy, đang cố gắng kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng trắng lóa nháy mắt ùa vào, cực kỳ chói mắt.

Tỉnh Tụ giơ tay lên che bớt, một lúc lâu sau mới bỏ xuống.

Cô trông thấy Dịch Tiêu đứng quay lưng về phía cửa sổ. Không có bóng tối che giấu, ánh sáng này khiến chị ta không chốn náu mình: chị ta càng thêm già hơn, tiều tụy hơn so với tưởng tượng, đến môi cũng tái ngắt, tóc tai rối bù như cỏ khô, sờ lên nhất định rất xơ.

Có nhiều tiền vậy mà không chịu chăm lo giữ ngoại hình.

Dịch Tiêu liếc cô: “Vất vả rồi, cô nghỉ ngơi đi, đồ dùng ăn mặc, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ đi mua.”

Tỉnh Tụ hỏi: “Tông Hàng sẽ mãi như vậy à?”

“Không chịu nổi rồi?”

“Không phải, tôi sợ cậu ấy phải nằm trong bồn tắm cả đời.”

Dịch Tiêu mỉm cười: “Cái này thì không biết, phải xem vận may của cậu ta, chí ít chịu qua được bảy ngày rồi, dần dần, nếu da thịt có thể săn lại, tứ chi có sức, đi lại cử động được, ăn được cơm, vậy là qua được ải này.”

Tỉnh Tụ hơi kích động: “Sau đó thì sao? Sẽ…thả cậu ấy về nhà chứ?”

Dịch Tiêu phớt lờ cô.

Chị ta quay người, hướng mặt ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào đôi con ngươi nhạt màu đến xám trắng của chị ta, trước mắt trắng xóa, lại nổi lên vô số lân quang, hệt biển tinh tú nơi đoàn xe đóng quân vào buổi đêm hơn hai mươi năm trước ấy.

Sau đó thì sao?

Ai biết được sau đó thế nào?

Có thể, sau đó chính là kết thúc, cũng có thể, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.