App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 51: Chính Văn Xong �? Nhân Duyên Kiếp Trước




Việc đầu tiên Tần Linh làm khi trở về nhà là giấu tất cả những thứ có tính công kích để tránh bị đánh, không nghĩ tới, sư phụ của cậu bây giờ ở trên lầu đang nhìn cậu, nhìn cậu cẩn thận hành động từng li từng tí một, bất đắc dĩ lắc đầu, muốn chịu đòn, biết bao nhiêu lần bị đánh rồi mà hiện tại mới biết là sợ.

Mục Huyền Cảnh, đặc biệt bình tĩnh, một bộ dạng không sợ bị đánh.

Tần Linh nhìn thấy sư phụ của mình liền chạy tới lấy lòng, “Ba ba ~”

“Buổi sáng đi đăng ký kết hôn? Lén lút? Không nói cho cả nhà biết?”

Tần Linh ngoan ngoãn nói: “Cái này là tiện đường, dù sao cũng phải đăng ký đỡ phải đi thêm một chuyến nữa.” Tần Linh cẩn thận nhìn sắc mặt sư phụ, dũng cảm ưỡn ngực, “Con quyết định, ảnh ở cùng con.” Hàm ý: xem ảnh là con dâu thì nhà mình lời hơn!

Sư phụ của cậu chỉ cảm thấy y đã nuôi dưỡng một đứa nhóc thiếu tâm nhãn, y nhìn Mục Huyền Cảnh đầy ẩn ý.

“Cậu nghe lời nó như vậy?”

Mục Huyền Cảnh sắc mặt thay đổi gật đầu, “Vâng, nếu ngài không vui, ngài đánh tôi đi, tôi da dày thịt béo.”

Tần Linh cũng chỉ vào Mục Huyền Cảnh, đúng vậy, đánh ảnh!

Sư phụ bất lực, “Ta đánh các con làm gì? Sớm muộn cũng có ngày như vậy, chuyện như vậy sao không nói cho gia đình biết trước? Sợ ta ngăn cản sao?”

Tần Linh như koala ôm lấy cánh tay của sư phụ, “Sư phụ ~”

“Được rồi được rồi,” sư phụ vẻ mặt chán ghét, “Nói chuyện đàng hoàng, nhớ ra rồi?”

Tần Linh gật đầu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, “Con nhớ rồi.”

Sư phụ sờ đầu của cậu an ủi, “Nhớ ra là được rồi, sống cho tốt, cậu ta cũng là vì lợi ích của chính con, muốn con có thể đợi đến khi cậu ta chữa lành vết thương.”

Đứa trẻ do chính mình nuôi nấng, chính y cũng rõ ràng, Tần Linh đối xử với những người mình biết như người ngoài cuộc, cậu tốt bụng, sẽ giúp đỡ người khác, nhưng cậu luôn biết ưu tiên, chuyện của người khác luôn là chuyện của người khác, hơn ai hết cậu sống rất minh bạch.

Nhưng khi đối mặt với những người mà cậu quan tâm, cậu sẽ đặc biệt cứng đầu, bướng bỉnh, thậm chí phát điên lên bất chấp hậu quả.

Nếu lúc đó Mục Huyền Cảnh chết, chắc chắn Tần Linh m sẽ làm những việc cực đoan để cho anh sống lại.

“Tốt lắm, vậy là tốt rồi.” Nói đến chuyện đó, thật ra làm sư phụ, cũng có chút nghĩ mà sợ.

Tần Linh kéo sư phụ ngồi xuống, pha trà, ngoan ngoãn bưng tới, nhìn sư phụ uống cạn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Sư phụ, đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa.”

Nhìn thấy sư phụ mình chú ý tới, Tần Linh mới nói: “Ảnh hấp thu quỷ vương, lúc đó chỉ còn một chút hồn phách, vậy mà lại hấp thu quỷ vương hung hãn như vậy, người nói xem rất sợ hãi nhỉ!”

Không nghĩ tới, sư phụ của cậu đến một chút kinh ngạc cũng không có, ngược lại bất đắc dĩ uống ngụm trà, nhìn về phía Mục Huyền Cảnh, “Cậu đang mang cái gì? Tổ tiên truyền xuống.”

Mục Huyền Cảnh cởi chuỗi hạt màu đen trên cổ tay ra, có hơn chục chuỗi hạt trong đó, tất cả đều giống nhau, anh lựa lựa, tìm thấy một viên, “Cái này là của ông tôi cho.”

Cố Diệp cầm nó lên, xem xét rồi cười, “Đồ vật ở quỷ giới, cũng chỉ có cậu mới có thể chịu đựng được, người khác mang cái này đã sớm mất mạng.”

Tần Linh cầm qua xem xét, nhưng không thấy nó khác với những hạt châu khác như thế nào, “Sư phụ, đây là cái gì?”

“Âm giới chi thạch, vô giá, theo ta biết, trên thế gian này có hơn ba viên.

Có nó, chỉ cần người còn một hơi thở, đeo nó để bảo vệ hồn phách không bị phi tán.

Nếu người bình thường đeo hoài sẽ bị âm khí bào mòn, ốm yếu nhiều bệnh, sống không quá 30 tuổi.

Tần Linh sửng sốt, muốn kéo hạt châu ra, “Về sau không cần đeo!”

Cố Diệp nhanh tay nắm lấy hạt châu, cứu bảo bối khỏi tay đồ đệ của mình.

“Cậu ta xâu chuỗi những hạt màu đen này lại với nhau, để giữ hạt, con kéo nó xuống, nếu làm mất thì rất khó tìm.

“Sư phụ, bảo bối này quan trọng như nào ạ?”

“Con không xem thấu đâu, người khác mang không được, cậu ta mang thì không có việc gì, bởi vì cậu ta từ âm giới tới.

Tần Linh bối rối, “Là ý gì?”

“Trước khi quỷ đầu thai ở quỷ giới, đều sẽ dọn sạch sát khí của mình, con biết sát khí đã biến đi đâu không?”

Tần Linh ngoan ngoãn lắc đầu, “Không biết.”

Cố Diệp đã lâu không thấy đồ đệ bảo bối cư xử như vậy, đặc biệt có hứng thú giảng cho cậu: “Sát khí đều ngưng tụ đến một chỗ, nơi đó dần dần hình thành nơi huyết sát, theo thời gian, lệ quỷ không thể nào vào được.

Sát khí càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành một  kết giới, do thiên nhiên hình thành, như được trời đất nuôi dưỡng.

Diêm Vương phái người di chuyển nó đến biên giới giữa quỷ giới và nhân giới, nơi ngăn không cho ác quỷ tiến vào nhân gian.

Vì vậy, ngoại trừ tam đại quỷ tiết  có quỷ từ quỷ môn tiến vào nhân gian, những thời điểm khác, ác quỷ không thể ra được.

Tần Linh hứng thú nói: “Như vậy khá tốt, có liên quan gì đến Mục Huyền Cảnh sao?”

Cố Diệp xệ mặt xuống, Tần Linh nhanh chóng bóp chân sư phụ, “Người nói tiếp đi.”

“Tà linh bị trấn áp giữa nhân gian và quỷ giới được trời sinh đất dưỡng, theo thời gian tự nhiên sinh ra linh trí.”

Tần Linh phối hợp hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Phong ấn.”

Tần Linh nhíu mày, “Diêm Vương là tên khốn sao? Dùng người phong ấn người lại!”

Sắc mặt của sư phụ cậu như rõ ràng nói quá đúng rồi.

“Sợ có chuyện, nếu nó vẫn luôn tốt, vậy thì đó bảo vật của quỷ giới, nếu nó thả ra ác quỷ ra, nhân giới sẽ sinh linh đồ thán.”

Tần Linh bĩu môi, “Cũng khá là khốn nạn.”

Giây tiếp theo, cậu bị bóp mặt, sư phụ cậu nghiêm khắc giáo huấn cậu: “Không được nói bậy, ngửa đầu ba thước có thần minh, Diêm Vương gia có thể nghe thấy.”

Tần Linh thành thật ngậm miệng lại, trong mắt rõ ràng vẫn không tán đồng.

Mục Huyền Cảnh nghe đến đó, sắc mặt phức tạp hỏi: “Sau đó ông ta dùng cái gì phong ấn kết giới đó?”

Cố Diệp giải thích: “Loại tiêu cực này đương nhiên cần phải có linh khí thuần khiết, Diêm Vương tìm thấy một miếng ngọc thạch, tương truyền rằng viên đá mà Nữ Oa dùng để vá trời đã sinh ra linh trí tuệ, vừa hay để trấn áp sát khí.

Biểu hiện Mục Huyền Cảnh phức tạp hơn, anh nhìn vào hạt châu, không nói.

Tần Linh không hiểu câu chuyện này có liên quan gì đến Mục Huyền Cảnh, cảm thấy hứng thú hỏi: “Sư phụ, thật sự có Diêm Vương sao? Thật sự có Nữ Oa ạ?”

Sư phụ cậu mệt tâm, “Nghe ta hay là nghe con?”

Tần Linh chỉ có thể dỗ dành, “Nghe người.”

“Hai nó đã làm bạn bên nhau hàng trăm năm, nhưng sau này không biết tại sao đá linh khí lại bỏ chạy, đến nhân giới, chuyển thế đầu thai.”

“Cái này …” Tần Linh nghiêm túc nói: “Đại khái cảm thấy không thú vị, muốn đến nhân gian xem.”

Cố Diệp bất đắc dĩ nhìn cậu: “Con nghĩ vậy?”

“Dạ,” Tần Linh nghiêm túc hỏi: “Vậy, nó chạy mất thì kết giới sát khí kia phải làm sao bây giờ?”

Cố Diệp bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt phức tạp nói: “Sát khí có linh thức cũng chạy mất.”

“Ồ! Thật đặc sắc!” Tần Linh phối hợp vỗ tay, “Hay quá! Chuyện này có liên quan gì đến việc Mục Huyền Cảnh hấp thu quỷ vương sao?”

Cố Diệp bất đắc dĩ, “Sát khí kia của hắn tái thế, hết thảy ác quỷ đều sợ hắn, chỉ một con quỷ vương mà hắn còn hấp thu dễ như ăn cháo.”

Tần Linh sợ ngây người, Mục Huyền Cảnh… Nhân loại! Sau khi nghĩ lại, Tần Linh sững sờ, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ, sau đó liền nghĩ: “Sư phụ, vậy thì, linh khí kia…”

“Một ngày nọ, ta có một giấc mơ, Diêm Vương nói đã tìm thấy linh khí tái thế kia, một nắm bánh bao linh khí rất đẹp, bảo ta nuôi nó cho tốt.

Tần Linh sửng sốt, “Cho nên, miếng ngọc này là con ”

“Linh khí của con thuần khiết, không lúc nao dùng hết, còn chưa nghĩ tới?”

Tần Linh tự tin nói: “Con có thiên phú dị bẩm, kỳ tài nhân gian.”

Cố Diệp thích thú, “Con có biết xấu hổ không?”

“Biết mà, sư phụ, con vẫn chưa hiểu được, tại sao những con quỷ kia lại muốn giết con?”

“Con thật ngốc! Kết giới sát khí trấn quỷ đã chạy trốn cùng con, không có sát khí kia, những ác quỷ kia cũng không có gì khắc chế, bọn họ muốn làm gì chả được? ”

Cố Diệp nói tới chỗ này thì rất tức giận, Diêm Vương không những không kiểm soát được những con quỷ ma đó, còn để chúng chạy ra ngoài, suýt hại đồ đệ yêu quý của y, y dễ mà nuôi được như vậy à?

Tần Linh phức tạp nhìn Mục Huyền Cảnh, để ý trọng điểm: “Anh chạy cùng em?”

Mục Huyền Cảnh nhún vai: “Nhớ rồi, lúc đó chắc đã coi trọng em rồi.”

Tần Linh tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh đừng nói nhảm.” Nói xong còn đỏ mặt, thực sự giống như chuyện như vậy.

Cố Diệp ghét bỏ hừ một tiếng, “Quả thực là bỏ trốn.”

Tần Linh: “…”

Nói ra càng xấu hổ.

Sau khi ăn tối, cả nhà ngồi trên sô pha xem TV, Tần Linh xem đến chán, chạy lên lầu đi một vòng, cầm lấy một cây kim tiêm rồi chạy xuống dưới, đâm vào tay Mục Huyền Cảnh, nặn ra hai giọt máu rồi bỏ chạy.

Khi Cố Diệp nhìn thấy, y nhíu mày ra hiệu cho Mục Huyền Cảnh, “Làm nghề này, lấy máu của cậu còn nguy hiểm hơn lấy mạng cậu.”

Mục Huyền Cảnh không chút nào lưu ý nói: “Không có chuyện gì, có thể em ấy muốn làm thí nghiệm.”

Cố Diệp kinh ngạc hỏi: “Nó trước đây đã đâm rồi à?”

“Vâng.”

“Thằng nhóc đầu gấu này,” Cố Diệp cau mày, “Đừng chiều chuộng nó, cái này sao có thể tùy tiện chơi được?

“Không sao,” Mục Huyền Cảnh bóp ngón tay, để chảy máu xong, cười nói: “Tôi da dày thịt béo.”

Khi đang nói chuyện, Mục Huyền Cảnh nhìn thấy một vòng tròn có hoa văn phức tạp xuất hiện trên cổ tay mình, trông giống như bùa chú, màu đen, quấn quanh cổ tay.

Anh đang tự hỏi, nhìn thấy sư phụ Tần Linh đứng lên, đồng thời xắn tay áo lên, “Một lòng một dạ! Thằng nhóc đầu gấu này điên rồi!” Nói xong muốn lên lầu đánh đứa nhỏ.

Mục Huyền Cảnh ngăn y lại, “Cố thúc, đây là cái gì?”

Cố Diệp tức giận nói: “Hai ngươi về sau đều không được phép hai lòng, thời gian giữa hai người chết là không quá bảy ngày, cẩn thận mà sống, thằng nhóc điên này, điên lên thì cũng hại chính mình! ”

Tần Linh lúc này mới chạy lên lầu hai, dựa vào lan can nhìn xuống, biểu tình còn rất khoe khoang,  “Mục Huyền Cảnh, xem anh có dám bỏ em mà tự mình chết không.

Nếu anh chết, em sẽ cùng ngươi chết, xuống địa ngục cũng có thể tìm tới anh.”

Cố Diệp lại muốn đánh đứa trẻ, bị Úc tổng kéo đi, tung hoành đi, từ nhỏ đã có thể tung hoành, đánh cũng vô dụng, tính tình như Cố Diệp, thật sự không biết ai mới thất thường.

Mục Huyền Cảnh lên lầu tìm Tần Linh, bất lực hỏi cậu: “Em ngốc à?”

Tần Linh nhướng mày, “Anh ngốc á?”

Mục Huyền Cảnh nhìn thần bướng bỉnh của mình, không còn khắc chế nữa, đẩy người trong lòng, hôn thật sâu, điên cuồng, anh đánh cược mạng sống này cùng cậu điên cuồng.

Đến gần trưa ngày hôm sau, Tần Linh mệt mỏi thức dậy, nhìn thấy Mục Huyền Cảnh đang quay lưng lại, đọc báo cáo, liền lầm bầm: “Chuyện công ty sao?”

Mục Huyền Cảnh nhanh chóng đặt công việc xuống, bước tới nắm lấy tay cậu, hôn cậu, “Năm giờ sáng nay, hai người quẳng hết việc cho tôi rồi chạy mất rồi.”

Sự thật rất đắng lòng, nhưng Mục Huyền Cảnh vẫn vui vẻ, Tần Linh thì bất lực, “Anh thật ngốc! Sao em lại bắt được tên ngốc xít thế này!”

Mục Huyền Cảnh mỉm cười, “Vì em, tôi nguyện ý.”

Được bao bọc trong một đứa trẻ, Tần Linh lặng lẽ nhìn người trước mặt, nhìn một chút, cười nói: “Thôi, anh phải vất vả kiếm tiền mà nuôi em, em muốn mua một người thợ thông minh về làm công.”

“Mua!” Mục Huyền Cảnh yêu chiều nói: “Em muốn mua thì mua.”

Tần Linh ăn chút gì vẫn không muốn động, uể oải ngáp một cái, dựa vào Mục Huyền Cảnh, bật hệ thống lên, trước tiên kiểm tra xem cần bao nhiêu tích phân để mua hệ thống.

Mục Huyền Cảnh không ngạc nhiên chút nào, Tần Linh hiểu rõ, quả nhiên hệ thống nhìn thấy anh liền sợ hãi, hẳn đã từng xảy ra chuyện gì rồi.

Thiên đạo đại khái không ngờ rằng có người muốn mua hệ thống, trực tiếp cho cậu một lượng tích phân không thể hoàn thành.

Sau khi tính toán một lúc, Tần Linh phát hiện muốn đổi thành tiền cũng phải mất mấy chục tỷ, trăm ngày mới xong.

Mục Huyền Cảnh ôm chặt cậu: “Không thành vấn đề, trong vòng ba tháng tôi bán nhà Mục gia, tài sản có 30 tỷ, đều là của em.”

Hệ thống kêu lên: “… Các người thả tôi đi đi!”

Tần Linh nắm lấy đuôi của nó, “Bé con, đừng nói nữa, ta biết, mày luyến tiếc rời ta.”

Hệ thống chỉ muốn đập đầu vào tường, trời con mẹ nó tiếc, nó hận không thể đi ngay bây giờ!

Tần Linh bỏ qua sự phản kháng của nó, trực tiếp nhập vào bảng trao đổi, bấm OK.

Hệ thống sụp đổ, nằm yên chổng vó, sống không còn gì luyến tiếc.

Xong rồi, vậy là chấm hết rồi.

Tần Linh đặt điện thoại qua một bên, vòng tay qua cổ Mục Huyền Cảnh, cười nói: “Bức học kia em biết phải vẽ như thế nào rồi, em dùng cả đời để miêu tả, chúng ta từ giờ đến già, được không?”

“Được.” Mục Huyền Cảnh ném xác hệ thống ra ngoài, một tay ôm lấy Tần Linh, một tay sờ sờ mặt Tần Linh, anh nâng niu hôn lên trán của cậu, “Đời này vẽ xong, đời sau tiếp tục.”

(chính văn xong)

———-oOo———-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.