Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Chương 24




Bạch Du Du cũng mông lung.

Đúng vậy, từ khi nào thì cô trở thành sủng vật của anh, cô có cái vinh hạnh kia sao?

Lục Hàn Chi mặt không đổi sắc nói:

"Không phải bọn họ đều cho rằng như vậy sao?"

"Đó là bọn họ, Bánh Trôi là mèo của tôi."

Giang Ninh lấy khăn giấy lau cafe trên khóe miệng, sau đó ôm Bạch Du Du vào lòng. Khó có khi nghiêm túc nói:

"Cậu đã quên cậu mượn tôi cái gì sao? Lại nói tôi còn chưa tính phí để Bánh Trôi lên sân khấu với cậu đâu. Chúng tôi yêu thương Bánh Trôi như vậy, nếu không phải là cậu thì làm sao tôi có thể bằng lòng cho mượn? Đúng không nào, Bánh Trôi."

Đúng vậy, chúng ta đều cao quý.

Bạch Du Du meo một tiếng biểu thị sự đồng ý.

"Chị muốn bao nhiêu tiền?"

Giang Ninh nghĩ nghĩ, nói: "Ít nhất là 1/3."

Phí lên sân khấu Lục Hàn Chi... Nghĩ nghĩ đều là giá trên trời, cho dù là 1/3 thì so với giá của mấy nghệ sĩ Tinh Vân khác cao hơn rất nhiều.

Trong lòng Bạch Du Du nói thật quá xem trọng cô rồi. Cô chỉ là một tiểu tiên nữ (mèo) nho nhỏ mà thôi.

Khang Văn Trạch lại liếc nhìn đồng hồ trên tay, thận trọng chen miệng vào: "Mặc dù đề tài này rất quan trọng nhưng sắp đến giờ rồi. Chị Ninh, Lục tiên sinh, không bằng chúng ta vừa đi vừa thảo luận?"

Bạch Du Du vừa nghe, không hề nghĩ ngợi liền nhảy đến cạnh chân Lục Hàn Chi, giơ hai chân trước lên bám vào cẳng chân anh, cái đuôi không ngừng lắc qua lắc về, ngẩng đầu đáng thương nhìn anh.

Ai nhìn vào cũng thấy tư thế của mèo nhỏ giống như làm nũng với chồng muốn được ôm, bộ dạng muốn dính lên người anh không rời. Đổ lại là người khác sợ đã mắc bệnh đau gan.

"Từ khi nào mà nó dính cậu như vậy?"

Bởi vì người mà Bánh Trôi nhỏ làm nũng không phải là mình, Giang Ninh rất căm phẫn nói: "Vừa nghe đi liền bám vào chân cậu, xem chủ nhân chân chính của nó không tồn tại?"

Lục Hàn Chi ôm Bạch Du Du lên, nói: "Chờ tôi một chút."

Thấy Lục Hàn Chi ôm Bánh Trôi lên lầu, Khang Văn Trạch chần chờ hỏi Giang Ninh: "Hôm nay muốn dẫn Bánh Trôi đi sao?"

Giang Ninh mặt không đổi nói: "Cậu cảm thấy cậu ta nỡ sao?"

Khang Văn Trạch cười cười, không nói gì nữa.

Hắn biết Giang Ninh nói Lục Hàn Chi rất đúng. Mỗi một chuyện về Bánh Trôi, Lục Hàn Chi đều thể hiện ra bên ngoài sự yêu quý, ngay cả chính anh ta cũng khó có thể tin được.

Hôm nay để mèo nhỏ ở nhà một mình, đại khái là bởi vì bức ảnh bị tung lên mạng tối hôm qua tạo nên sức ảnh hưởng quá lớn. Nếu lại để người khác nhìn thấy chụp được ảnh Lục Chi Hàn và con mèo kia ở cùng một chỗ, sợ là sẽ càng gây thêm xôn xao dư luận, dẫn đến thương tổn cho mèo con.

Hay là... Chỉ vì không muốn Giang Ninh mang mèo đi, cho nên mới để con mèo ở nhà?

Mặc kệ nguyên nhân gì, ít nhất trong trí nhớ của anh ta, từ trước đến nay Lục Chi Hàn chưa từng quan tâm đến ai như vậy bao giờ.

Cho dù là cái vị Phương tiểu thư kia, mặc kệ đã từng dính vào quan hệ phức tạp gì, trong mắt anh cũng chỉ là tình cảm giữa người với người, không có chút quan hệ gì đến tình cảm cá nhân.

Nếu như Phương tiểu thư biết Lục Hàn Chi ôn nhu với một con mèo như vậy, không biết cô ta sẽ có suy nghĩ gì.

Loại người lạnh lùng vô nhân đạo này, ở trong mắt người khác không nghi ngờ gì là khiến lòng người lạnh lẽo.

E rằng ai cũng không nghĩ ra được điều đặc biệt nhất đối với Lục Hàn Chi lúc này lại chính là một con mèo nhỏ dễ thương.

...

Lục Hàn Chi đi rồi, Bạch Du Du lăn lộn trên thảm hơn mười phút mới dừng lại.

Lúc nãy nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lục Hàn Chi và Giang Ninh làm cho cô không khỏi khiếp sợ. Sau khi được anh bế vào phòng, hành động tiếp theo của anh không khác gì một đạo thiên lôi đánh vào đỉnh đầu cô.

"Ngày hôm nay không thể mang em theo, em ngoan ngoãn ở nhà nha."

Lục Hàn Chi nói tiếp: "... Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."

Lúc Bạch Du Du còn đang ngẩng đầu suy nghĩ thì anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Vừa chạm vào liền lập tức rời đi.

Bạch Du Du liền lập tức choáng váng

Ngược lại Lục Hàn Chi đã xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình cô... Không đúng, là một con mèo ngu ngốc nhìn bóng lưng anh.

Hai kiếp người và mèo cộng lại, Bạch Du Du chưa bao giờ được một người đàn ông hôn qua.

Sau đó Bạch Du Du liền nhớ tới chuyện Lục Hàn Chi tắm rửa cho cô vào ngày hôm qua, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhưng mà rất nhanh cô liền nhận ra được một việc...

Lục Hàn Chi ôm cô vào phòng nói những lời này, còn, còn hôn lên trán cô, bởi vì ở trước mặt Khang Văn Trạch và chi Ninh, anh thẹn thùng làm chuyện này sao?

Bạch Du Du thỏa sức tưởng tượng, nhất thời không thể dừng lại được.

Sau đó còn không ngừng lăn qua lăn lại trên thảm!

...

Lục Hàn Chi đi rồi, quản gia liền nhận được một cuộc điện thoại.

"Phương tiểu thư?"

Quản gia kinh ngạc nói: "Lục tiên sinh đã đi làm, ngài có chuyện gì không?"

Là Phương Tử Nguyệt gọi đến thoại đến.

Cửa phòng đang mở, Bạch Du Du nghe thấy âm thanh liền đi ra. Cô tò mò đi đến đầu cầu thang nghe trộm.

"Xin lỗi Phương tiểu thư. Lục tiên sinh không có ở đây, tôi không có quyền này."

Quản gia khó xử nói: "Nếu như cô kiên trì như vậy, tôi chỉ có thể gọi điện thoại hỏi Lục tiên sinh một chút. Nếu như ngài ấy đồng ý..."

"Tính tình của Lục tiên sinh côp cũng biết, xin đừng làm tôi khó xử."

Bên tia cúp điện thoại. Quản gia cũng cúp điện thoại, thở dài:

"Xem ra phải thay đổi số điện thoại này rồi."

Có vẻ như Phương tiểu thư này rất kiên trì. Bạch Du Du đoán sau khi xảy ra chuyện lần trước, chắc hẳn là cô ta cả đêm không ngủ được. Cho nên trước tiên cô ta gọi điện cho Lục Hàn Chi nhưng Lục Hàn Chi không nghe máy, sau đó lại gọi cho A Trạch. Lục Hàn Chi không cho A Trạch nhận điện thoại, cho nên cuối cùng mới phải gọi đến đây.

Bạch Du Du nhớ tới sắc mặt của cô ấy ngày hôm qua, liền nhớ lại đuôi của cô không cẩn thận bị kéo mấy sợi lông. Đại khái là ảnh hưởng tâm lý, Bạch Du Du liền cảm thấy đuôi có chút đau, vội vàng vươn người lè lưỡi liếm cái đuôi.

"Đến đây, Bánh Trôi, chúng ta xem tivi."

Quản gia hướng về phía cô vẫy vẫy tay.

"Chúng ta đến xem phim của Lục tiên sinh, có được không?"

Được, được.

Bạch Du Du cũng bỗng nhiên rất muốn xem phim mà Lục Hàn Chi đóng. Đời trước cô luôn luôn bị bạn cùng phòng kéo đi xem, lúc đầu còn không nguyện ý đi, cho đến khi bị thuyết phục bởi kỹ năng diễn xuất của Lục Hàn Chi.

Sau đó bị khuất phục trước vẻ đẹp của Lục ảnh đế.

Quản gia rất tri kỷ lại có tâm. Không những cho cô nằm thoải mái trên ghế sô pha xem phim mà buổi trưa còn tự tay làm một phần đồ ăn thú cưng sang trọng.

Bạch Du Du đột nhiên cảm thấy có lỗi với Giang Ninh.

Bởi vì cô cảm thấy mình đã bắt đầu thích ở lại nhà của Lục Hàn Chi rồi.

...

Trong văn phòng của tòa nhà trụ sở Vân Tinh, trợ lý của Giang Ninh cúp điện thoại, nói: "Lần này Bánh Trôi thực sự rất nổi tiếng. Thậm chí giới truyền thông còn gọi điện đến nói rằng họ muốn phỏng vấn Bánh Trôi... Bọn họ nghĩ rằng bọn họ đang làm chương trình thế giới động vật sao?"

Muốn để mọi người xem meo meo meo meo meo?

Cùng lúc đó, Giang Ninh đột nhiên che miệng hắt hơi một cái, nói: "Thế nào mà tôi lại cảm thấy Bánh Trôi đang nhớ tôi nhỉ?"

"Chị nghĩ lầm rồi."

Lục Hàn Chi mở quyển tạp chí trên tay ra, nói: "Chắc chắn là nó đang nhớ tôi."

"Cậu mà cũng có loại suy nghĩ này?"

Giang Ninh mạnh mẽ chỉ vào chính mình: "Cậu đã quên tôi mới chính là chủ nhân của nó sao?"

Lục Hàn Chi đặt quyển tạp chí xuống, nhìn Giang Ninh.

"Đừng có nhìn tôi như vậy. Nhìn nữa tôi cũng không có đưa Bánh Trôi cho cậu đâu."

Giang Ninh nghiêm mặt nói: "Tôi đã đồng ý với nó sẽ không đưa nó cho ai nữa."

"Giao nó cho bảo mẫu, hay đưa nó cho người khác là khác nhau?"

Giang Ninh: "..."

Quả thật gần đây cô đang có suy nghĩ thuê bảo mẫu. Bởi vì công việc cho nên cô rất ít khi ở nhà. Bánh Trôi ở nhà một mình, cũng không được ăn uống đàng hoàng. Hơn nữa, nó nhỏ như vậy, yếu đuối như vậy, lỡ như không cẩn thận ngã bị thương thì làm sao?

Lúc trước giao nó cho người khác nuôi, mới chỉ một ngày thôi mà nhìn nó thật đáng thương, Giang Ninh nghĩ đến liền cảm thấy đau lòng.

Nhưng mà Lục Hàn Chi nói đúng, mời bảo mẫu có thể làm cô an tâm sao?

Lục Hàn Chi không giống cô. Mặc dù anh thường xuyên bận rộn không trở về nhà, nhưng Giang Ninh có thể nhìn ra được, một khi anh quyết định, anh sẽ chăm sóc tốt cho Bánh Trôi.

Từ lúc anh xuất đạo đến nay, mỗi khi anh hứa điều gì anh nhất định sẽ thực hiện được, Giang Ninh nhớ năm đó anh nói anh muốn cầm chiếc cúp ảnh đế. Kết quả là thực sự anh đã ngồi được lên vị trí ảnh để. Sau đó nói phải ra nước ngoài một năm, liền thực sự biến mất một năm. Nhưng bộ phim đầu tiên anh trở lại vào năm sau, anh nhận được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Anh chưa bao giờ tùy tiện hứa hẹn, nhưng mỗi lần hứa đều sẽ làm được và làm được gần như hoàn mỹ.

Nếu nói về tín nhiệm, Giang Ninh tuyệt đối tin tưởng anh.

"Cậu xác định có thể chăm sóc tốt cho Bánh Trôi? Cho dù công việc bận rộn cũng sẽ không quên nó?"

"Sẽ không."

Lục Hàn Chi thản nhiên nói: "A Ninh, chị biết tôi chưa bao giờ hứa suông."

Giang Ninh thở dài: "Được rồi."

"Hiện tại có rất nhiều người biết đến sự tồn tại của Bánh Trôi. Cậu nên cẩn thận."

Giang Ninh nghĩ đến mấy người liên lạc với cô tối hôm qua liền không nhịn được nhíu mày.

Tuy nói Bánh Trôi chỉ là một con mèo nhưng chỉ cần có mối quan hệ với Lục Hàn Chi, chắc chắn nó sẽ bị quan tâm, huống chi Lục Hàn Chi còn yêu thích nó như vậy nữa.

"Nhất là phụ nữ, phụ nữ mà ghen tị có bao nhiêu đáng sợ, cậu có biết không?"

Giang Ninh mở weibo ra đưa cho anh xem: "Cậu xem fans của cậu đi, quá điên cuồng."

Weibo này là của một fans của Lục Hàn Chi. Nói không quen nhìn con mèo kia hưởng thụ nằm trong vòng tay của Lục Hàn Chi, muốn đem đó đi hầm thịt ăn, phía dưới còn kèm theo mấy bức ảnh ngược đãi mèo nữa.

Tuy rằng chủ đề của weibo này không hấp dẫn nhưng rất nhanh bị người nhìn thấy và bắt đầu được mọi người quan tâm. Đa số đều chỉ trích và chửi rủa chủ weibo ngược đãi động vật nhỏ. Cũng có người nói rằng không ủng hộ nhưng có thể hiểu được suy nghĩ của chủ weibo, cũng có người tỏ vẻ đã chuẩn bị báo cảnh sát.

Xem náo nhiệt, cười nhạo một con mèo có thể nổi tiếng thành như vậy, châm chọc mọi người quan tâm không ít.

"Hiện tại vui vẻ nhất chỉ sợ là Dương Hân Nhiên. Cô ta gần đây bị fans của cậu hù dọa, sợ hãi không dám ra khỏi nhà. Đạo diễn Lưu đều đã muốn giao vai của cô ta cho người khác."

Giang Ninh trào phúng nói: "Có điều đề tài đứng đầu của cô ta bị một con mèo đè bẹp, sợ là không cam tâm nha."

"Đừng có tùy tiện đem nó so sánh với người khác."

"... Cũng đúng. Cậu ngay cả Dương Hân Nhiên là ai cũng không biết."

Giang Ninh lắc đầu: "Người phụ nữ kia sao có thể so sánh với Bánh Trôi của chúng ta được."

Mấy giây sau.

Giang Ninh hừ một tiếng: "... Đừng có nhìn tôi. Cho dù là cậu nuôi, thì trong lòng tôi, Bánh Trôi vẫn mãi là con mèo của tôi."

Bạch Du Du xem phim cả một buổi chiều liền khóc hai trận. Bởi vì quản gia chọn hai bộ phim có kết cục tương đối bi kịch. Trong đó có một bộ mà Lục Hàn Chi lần đầu tiên nhận được giải ảnh đế. Lúc đầu Bạch Du Du chỉ có kinh hãi, cuối cùng liền không có cách nào xem tiếp. Nhưng lần này cô xem từ đầu tới cuối, vai diễn của Lục Hàn Chi đến lúc chết đều ngược thảm cô.

Quản gia xem được một nửa thì vội vàng rời đi. Thỉnh thoảng lại đến xem Bạch Du Du một chút. Thấy cô ngoan ngoãn làm ổ trên ghế sô pha nhưng không biết vì sao cô lại cuộn tròn người rê.n rỉ.

Lục thiên vương thực sự quá đẹp trai. Bộ dạng anh nằm trong vũng máu ngược chết tim gan cô rồi.

Thế nhưng cũng vẫn đẹp trai.

Bạch Du Du rê.n rỉ xong thì ăn đồ ăn mèo sau đó đi WC mèo, rồi lại tiếp tục xem phim rê.n rỉ, cuối cùng khóc thút thít ngủ mất.

Cô mơ thấy cảnh trong phim, lúc Lục Hàn Chi bị súng bắn bị thương, đôi mắt hàm chứa nước mắt, gương mặt tái nhợt, nụ cười nhuốm máu, nhìn thấy mà đau lòng.

Mặc dù biết đang mơ nhưng Bạch Du Du không nhịn được khóc thút thít, trong lòng nói tại sao cô lại đến chậm một bước? Tốt xấu gì ở trong mộng cũng có thể cứu anh một lần a.

"Mơ thấy ác mộng?"

Bạch Du Du mở mắt, nước mắt mơ hồ đọng lại trên mắt, nhưng mà không nhìn cũng biết Lục Hàn Chi đang ở trước mặt cô.

Chỉ có anh mới có giọng nói êm tai như vậy, chỉ có anh mới dùng giọng nói thầm thì như vậy nói chuyện với cô

Chỉ có anh... Mới có hơi thở làm cô an tâm.

Bạch Du Du đứng lên, không chút suy nghĩ nhảy về phía trước. Nhảy vào vòng tay của Lục Hàn Chi đang ngồi chồm hổm, sau đó nhào lên vai anh cọ cọ.

Lục Hàn Chi sửng sốt, đặt tay lên mèo con không ngừng cọ xát trên người mình.

Bạch Du Du nghe thấy hình như anh đang cười.

"Cả ngày không gặp liền như vậy, sau này không có anh thì làm sao bây giờ?

Mới không phải, người ta chỉ là bị phim điện ảnh cảm hóa mà thôi. Anh suy nghĩ nhiều rồi!

"Có điều không sao."

Lục Hàn Chi thản nhiên nói: "Dù sao A Ninh cũng không cần em nữa."

Cái gì? Anh nói cái gì?

Lục Hàn Chi đem mèo con đang ngốc lăng từ trên vai xuống, nhìn đôi mắt ướt nhẹp của nó: "Sau này em là của anh."

=======

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói một chút nha, truyện này thuộc về thể loại huyễn tưởng, tất cả đều không có quan hệ gì với hiện thực. Mọi người xem nó như một câu chuyện nhỏ dễ thương là được rồi. Con mèo Ragdoll Bạch Du Du này giống như mèo Ragdoll hiện thực, mọi người hãy tưởng tượng cô ấy là một tiểu tiên nữ, chỉ có bề ngoài là con mèo ragdoll thôi.

Mèo biến thành người vốn là chuyện không thể, vì vậy mọi người thấy không hợp lý thì cứ bỏ qua, cứ xem tác giả nói lung tung là được rồi, nếu có bug thì tôi sẽ tận lực sửa chữa. Ngoài ra chuyện triệt sản ở chương 1, về sau sẽ nhắc lại và giải thích một chút, nhưng chắc chắn sẽ không tương xứng với hiện thực. Nhắc nhở mọi người mua mèo Ragdoll nhất định phải mua một con mèo Ragdoll sau khi đã triệt sản, nếu không bạn sẽ mua được Bạch Du Du đấy, hắc hắc!

Cuối cùng cảm ơn Đoàn Tử, Mạnh Cực, Mạnh Mạn Mạn không phải là địa lôi do Man Man ném. Bánh Trôi nhỏ sẽ lần lượt cho mọi người ôm một cái ~~~

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:

Bạch Du Du: A Miên, chế không thương tôi sao? Vì sao còn không cho tôi ăn cá khô chua cay!

Tôi: Tâm lý của chế hiện tại chỉ giả bộ tiểu thiên sứ theo đuổi văn. Cô xem bọn họ đều khen ngươi manh! Còn muốn tung hoa cho chế! Còn có ngươi cả ngày cùng với Lục Hàn Chi yêu yêu yêu yêu còn chưa đủ sao! Nhanh lăn đi nũng nịu với Lục Hàn Chi của ngươi đi!

Bạch Du Du khóc thút thít nhào vào lòng Lục Hàn Chi hừ hừ hừ không ngừng.

Lục Hàn Chi ôm cô, liếc mắt: Cô dám hung dữ với cô ấy?

Tôi:... Tôi không dám, tôi sợ lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.