Y Thống Giang Sơn

Chương 181: Diệt khẩu (thượng)




Hồ Tiểu Thiên nhìn sang đôi gò má xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đi trên con đường này nếu không có Mộ Dung Phi Yên làm bạn thì cũng không biết mình sẽ cô đơn thế nào? Mộ Dung Phi Yên cảm thấy ánh mắt hắn đầy nóng bỏng cuốn hút. Nàng luôn là người phóng khoáng, cởi mở không ngờ lại bị ngượng ngùng trước hắn. Ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên ngắm bầu trời đầy sao.

Lúc này phía chân trời có một vì sao xẹt qua.

Hồ Tiểu Thiên lại không nhìn thấy ngôi sao kia, nói khẽ:
- Ta muốn em làm cây nạng cho ta suốt cuộc đời.

Mộ Dung Phi Yên hình như không nghe thấy giây phút mà hắn nói. Đôi mắt đẹp lặng nhìn ngôi sao băng kia. Ánh sáng của đuôi sao chổi hiện lên trong đôi mắt đẹp của nàng.

Hồ Tiểu Thiên bị khoảnh khắc ánh sáng tươi đẹp vụt tới mới ý thức được có sao băng. Trước đây hắn đã từng nghe tới sao băng không chỉ có một lần, cầu nguyện điều gì với sao băng là có thể đạt được ước nguyện. Chẳng lẽ trời xanh thực sự nghe được lời ước nguyện của mình.

Xinh đẹp trong phút chốc đều là ngắn ngủi đấy. Lúc Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, sao băng đã tan biến tại nơi chân trời xa xôi.

Một lúc lâu sau khi sao băng tan biến, mới nghe thấy câu trả lời của Mộ Dung Phi Yên:
- Nếu như ngươi để cho ta đánh gãy hai cái chân chó của ngươi, có thể ta sẽ cân nhắc.

Lúc này trong nha môn đã xảy ra việc ngoài ý muốn. Hai tên thích khách mà Mộ Dung Phi Yên dẫn vào nhà lao đã xảy ra chuyện. Sau bữa cơm tối, chân tay của hai tên thích khách bị co giật, mắt không nhìn thấy được. Bởi vì hai tên tội phạm này là Hồ Tiểu Thiên bắt giữ, cho nên phòng giam thông báo cho Hồ Tiểu Thiên trước tiên. Lúc Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên chạy tới, Liễu Đương Quy của Liễu Xuân Đường đã được mời tới cứu chữa. Mặc dù ông ấy đã dùng một số biện pháp nhưng nhìn thì thấy hiệu quả không nhiều lắm. Một người trong đó đã chết, một người khác mặc dù không chết nhưng cũng hấp hối.

Hồ Tiểu Thiên cũng không có ngờ tới có người hạ thủ nhanh như vậy. Vừa mới đưa đến phòng giam đã vội vã giết người diệt khẩu. Nhìn hai tên thích khách trên mặt đất co giật không ngừng. Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tìm chút bột bồ kết ngâm qua nước cho hắn uống.

Hai gã cai ngục sau khi nhận lệnh nhanh chóng đi ngay, không bao lâu sau đem về một thùng nước trong lại. Sau khi dùng pha bồ kế theo lời của Hồ Tiểu Thiên rót vào miệng thích khách. Thích khách đó bị cho uống không ít nước bồ kết. Uống được ngụm lại nôn ra. Cũng không phải là do Hồ Tiểu Thiên cố ý làm khổ gã. Ở nơi này lại không có máy rửa ruột, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp thúc thích khách nôn ra.

Hồ Tiểu Thiên bjt mũi đứng một bên nhìn, đợi cho tên thích khách kia nôn hết ra hắn mới cho họ dừng tay lại, dùng nước lạnh tạt vào người tên tội phạm. Tên phạm nhân kia nằm trên đất, vẫn còn uể oải. Nếu không có Hồ Tiểu Thiên dùng phương pháp cực đoan này, chỉ sợ gã đã chết rồi.

Hai tên thích khách đã chết một người. Tên thích khách này tuy rằng đã may mắn nôn hết cơm tối ra. Nhưng tình trạng vẫn không lạc quan hơn, tỉnh lại một lát rồi lại rơi vào trạng thái hôn mê. Hồ Tiểu Thiên đi vào ngục thất, Mộ Dung Phi Yên đã hỏi qua mấy tên đang cai ngục tối. Cơm của tất cả các phạm nhân tối nay đều giống nhau, nhưng chỉ có hai người này gặp chuyện. Việc này nhất định có nhiều bí ẩn. Tất cả các lính canh ngục đều một mực chắc chắn, thức ăn tối hôm đó không có vấn đề.

Liễu Đương Quy đi vào bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, nói nhỏ với Hồ Tiểu Thiên:
- Hồ đại nhân. Cái tên còn lại cũng không ổn rồi, hấp hối. Ta phỏng đoán cũng không trụ được thời gian quá lâu.

Đối với thuốc giải độc Hồ Tiểu Thiên cũng không am hiểu lắm. Hắn nhíu mày nói:
- Trong thành có cao thủ giải độc không?

Liễu Đương Quy lắc đầu, ngay sau đó lại nghĩ tới một người:
- Mông tiên sinh!

Ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên sáng lên. Nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng rên, chính là tên sát thủ vừa mới khó khăn lắm mới cứu được đã đi đời nhà ma rồi. Không dễ dàng gì mới bắt sống được hai tên thích khách này, vốn định dùng hai tên này để xem kẻ đứng sau là ai. Nhưng lại không thể ngờ được vừa mới đưa đến phòng giam liền gặp ngay chuyện này. Hai người cùng lúc bị diệt khẩu.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đều cảm thấy có chút thất vọng. Suy cho cùng thì bọn họ quá khinh địch. Không ngờ kẻ đứng sau lại ra tay tàn nhẫn đúng lúc như vậy.

Hồ Tiểu Thiên sai người tạm thời đưa thi thể vào nghĩa trang. Một mặt lại sai người lấy mẫu thức ăn tối qua đem niêm phong xong mới rời phòng giam. Tuy rằng có hai phạm nhân chết trong phòng giam, nhưng huyện nha Thanh Vân ngoại trừ chủ quản của phòng giam ra không có bất kì tên quan lại nào đến kiểm tra. Không ai quan tâm những phạm nhân sống chết ra sao huống chi hai tên thích khách này là do Hồ Tiểu Thiên dẫn về. Xảy ra sự tình này cũng là hắn đến đảm đương. Mặc dù Hứa Thanh Liêm ở trong huyện nha cũng lười ra mặt.

Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên lặng lẽ quay về chỗ ở. Đi vào trong sân Mộ Dung Phi Yên tức giận nói:
- Nhất định là có người hạ độc.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chuyện này ngày mai hãy nói.
Nhưng trong lòng đã đoán định là người trong nha môn làm. Phòng giam canh giữ nghiêm ngặt, người ngoài sẽ không dễ dàng vào được trong đó. Bởi vậy có thể suy đoán người thuê sát thủ chính là người trong nội bộ huyện nha Thanh Vân.

Lương Đại Tráng nội vàng chạy tới. Giọng kinh sợ, nói:
- Thiếu gia. Có chuyện lớn không hay xảy ra rồi. Hồ Kim Ngưu đó chạy thoát rồi.

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy không có gì kinh ngạc. Để Hồ Kim Ngưu chạy thoát chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn. Chắc là lúc này Liễu Khoát Hải đang trên đường theo dõi Hồ Kim Ngưu. Hắn Khoanh tay nói:
- Để hắn ta đi đi. Ngươi nghỉ sớm một chút. Ngày mai còn phải lên đường.

Sau khi Lương Đại Tráng rời đi, đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên chăm chú, nói:
- Lẽ nào ngươi định làm như vậy? Chỉ cần bắt bọn cai ngục kia tra hỏi cẩn thận là điều tra ra manh mối. Không cần hỏi cũng biết nhất định là bọn họ bỏ độc trong thức ăn.

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Tại sao phải hạ độc?

- Đương nhiên là muốn giết người diệt khẩu!

- Mục đích của giết người diệt khẩu là gì?

- Bởi vì có người không yên tâm chuyện giết ngươi bị bại lộ. Cho nên muốn diệt trừ hai tên sát thủ này.

Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Kẻ nào lại có thể ra tay thần không biết quỷ không hay?

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là người trong nha môn! Chẳng lẽ ngươi không muốn tra đến tận cùng là ai sao?

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Vì cái gì nhất định phải tra ra là người nào. Có lẽ tất cả người trong nha môn đều không trong sạch.

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phi Yên sáng lên. Nàng chợt hiểu ra ý định của Hồ Tiểu Thiên. Có lẽ đó là mục đích vốn có của hắn. Chỉ có điều phải chứng minh một việc, chứng minh việc ám sát ở Phi Ưng Cốc là kế hoạch của người trong nha môn. Về phần là ai, không cần phải điều tra cũng rõ.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu như mỗi người đều bị tình nghi. Như vậy mỗi người đều là kẻ địch của chúng ta. Ta không có tinh thần chơi trò trẻ con tập làm người lớn với bọn chúng. Ta thà rằng giết lầm một ngàn người chứ tuyệt đối không tha cho một ai.

Những lời nói đầy uy vũ khí phách này của Hồ Tiểu Thiên làm Mộ Dung Phi Yên nghe rùng mình. Nhìn lại bộ dạng cợt nhả của hắn, sao cảm thấy hắn như đang nói đùa.

Hồ Tiểu Thiên cũng không phải đang nói đùa, hắn thật sự có ý niệm giết người. Hắn cũng biết Mộ Dung Phi Yên là người có tính nguyên tắc rất cao. Bản thân hắn không có khả năng đem những ý nghĩ trong lòng nói hết cho Mộ Dung Phi Yên biết. Chẳng những không nhận được sự tán thành của nàng ngược lại nàng lại có ác cảm với mình. Nhưng tư tưởng nhiệm vụ vẫn phải làm, băng đóng ba thước, nước chảy đá mòn, thay đổi đều là do sự nỗ lực không ngừng mà nên. Nhớ ngày đó bọn họ còn đối đầu đến đỏ mặt tía tai, hiện tại cũng không phải là người cộng tác tốt, chỉ cần mình đồng ý dành thời gian, trở thành bạn bè tốt, cũng có thể trở thành người yêu tốt. Chỉ cần bản lĩnh cao, gậy sắt cũng mài thành kim. Chỉ có điều thứ mà hắn muốn mài cũng không phải gậy sắt. Nhìn Mộ Dung Phi Yên, hắn không khỏi có ý nghĩ kì quái.

Lần đầu tiên Mộ Dung Phi Yên hiểu được ý nghĩ của hắn. Cũng quyết đoán nhanh chóng giữ khoảng cách với hắn. Hắn là một phần tử nguy hiểm, giống như một con nhím có gai. Gần gũi quá sẽ làm tổn thương chính mình. Ngay cả Mộ Dung Phi Yên cũng không biết tại sao mình sợ hắn. Luận võ công, mười Hồ Tiểu Thiên cũng không đánh lại nàng.

Hồ Tiểu Thiên đề nghị:
- Đi tới phòng ta.

- Vô sỉ!
Mộ Dung Phi Yên đương nhiên đã hiểu lầm lời nói của Hồ Tiểu Thiên

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta bàn bạc với cô chút chuyện, không có ý định khác.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Đi thì đi, ta sợ ngươi à?
Thường thường giọng càng lớn là càng chột dạ.

Đi tới phòng của Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên bảo Mộ Dung Phi Yên đóng cửa. Sau đó khập khiễng leo nằm lên giường. Từ trạng thái cơ thể trước mắt mà nói, tư thế này là thoải mái nhất.

Mộ Dung Phi Yên ngồi xuống chiếc ghế thái sư dựa cạnh cửa sổ, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Gần một chút.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách hợp lí, ta nghe được.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta và Tiêu Thiên Mục vừa mới thoả thuận thành công.

- Ngươi và ông ta? Không phải muốn làm chuyện gì xấu đấy chứ?

Hồ Tiểu Thiên cười ha ha một tiếng, nói:
- Hôm nay y bảo đám sát thủ kia là người của Ngũ Tiên Giáo.

- Ngũ Tiên Giáo?
Mộ Dung Phi Yên đứng dậy. Nàng là người trong Lục Phiến Môn. Đối với chuyện trên giang hồ nếu so sánh với Hồ Tiểu Thiên thì Mộ Dung Phi Yên hiểu hơn nhiều. Chậm rãi đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, nhỏ giọng nói:
- Ngươi nói là Ngũ Tiên Giáo từng bị triều đình xuất binh tiêu diệt ư?

Hồ Tiểu Thiên nhắm mắt lại gật đầu nói:
- Chính là bọn chúng. Nghe nói đã “tro tàn lại cháy rồi”.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ngũ Tiên Giáo chủ Thượng Quan Vô Tình là người tàn nhẫn, võ công cao cường. Tục truyền đã đạt tới cảnh giới Đại Tông sư. Nếu như là lão muốn đối phó ngươi, chỉ sợ chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.
Sự can đảm của Mộ Dung Phi Yên mặc dù hơn người nhưng nhắc tới tên Thượng Quan Vô Tình cũng cảm thấy sợ hãi. Trong giang hồ, Thượng Quan Vô Tình gần như là thần thoại sống. Nhe nói võ công cảu lão đạt đến tuyệt hảo. Có thể trong vạn quân lấy đầu người dễ dàng như lấy đồ vật. Chỉ có điều nàng cũng chưa từng thấy tận mắt người này.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta nào có kẻ địch lợi hại như vậy. Môn đồ của Ngũ Tiên Giáo phần đông, không biết có bao nhiêu đường khẩu bao nhiêu phân đà đảm nhận nhiệm vụ, làm gì cần đến lão Thượng Quan gì gì đó Vô Tình gì gì đó đích thân ra tay cơ chứ?

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Không ngờ ngươi cũng có chút biết người biết ta.

Hồ Tiểu Thiên cười cười nói:
- Bản thân ta cũng không hiểu rõ chốn quan trường.

- Nói ngươi béo ngươi còn thở lên!

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hai tên môn đồ của Ngũ Tiên Giáo đưa vào phòng giam đã bị giết hại. Kẻ thuê giết người hiện tại ở trong nha môn chúng ta.

Mộ Dung Phi Yên có chút tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc là chúng ta cẩn thận mấy cũng có sai sót, không bắt được người diệt khẩu tại trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.