Cuộc Sống Sau Khi Gả Cho Tên Gian Hùng

Chương 11: 11: Viện Binh




Hôm nay tiết trời ấm áp, căn bếp nóng hừng hực, nha hoàn nô tì cũng giúp đỡ trong viện rất nhiều.
Giọng nói lạnh nhạt trong phòng mơ hồ vang lên, mọi người đều biết tính tình của Tô Nhược Lan, thấy nàng ta đi ra ai cũng âm thầm cẩn thận lưu ý.
Dưới mái đình Ba Tiêu, Du Đồng ngồi dựa vào cột, tùy ý lật tới lật lui cuốn sách trong tay, cười như không cười nói: "Tốn nhiều công sức như vậy, đúng là khó mời ngươi thật." Hàng lông mày thanh tú chau lên, ánh mắt mang theo ý tứ trách cứ, nàng ta dò xét Du Đồng một chút.

Thấy Tô Nhược Lan gắng gượng không chịu nhận thua nhận sai, nàng bèn cúi đầu xem sách tiếp.
Tô Nhược Lan đứng đó một lúc lâu, thấy Du Đồng vẫn đang lật sách mà lơ đi mình, nàng ta mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Nàng ta nhịn một chút rồi mới bất đắc dĩ nói: "Ta có việc chậm trễ, xin Thiếu phu nhân trách phạt."
"À." Du Đồng đưa tay ra, nhận lấy lò sưởi ôm tay mà Yên Ba mới đổi cho mình, đầu ngón tay âm ấm, nàng phân phó nói: "Trong khố phòng ở phía sau gian lầu Nam Lâu chất đống quá nhiều đồ, đã lâu chưa dọn dẹp nên ám bụi cả rồi, có vài món đồ quý giá bị hỏng thì đáng tiếc quá.

Trong nội viện này chỉ có tỷ tỷ và Chu cô cô làm việc ổn thỏa nhất, sức khỏe của Chu cô cô không tốt, chuyện này đành giao cho tỷ tỷ vậy...!Chút nữa dẫn theo hai người lau sạch đồ vật trong khố phòng rồi lựa ra mà dùng, cũng xem như không lãng phí đồ tốt."
Tô Nhược Lan nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó xử.
Khố phòng đằng sao đó trông ra sao, nàng ta biết rõ nhất.

Nam Lâu vốn là chỗ ở của Phó Dục, trước kia hắn cũng thi thoảng đặt chân đến, lão phu nhân và Thẩm thị gửi rất nhiều món đồ tốt đến đây.

Bởi vì không lấy ra bày biện nên có nhiều món tạm thời cất trong khố phòng, định kỳ đến lau sạch sẽ rồi lấy ra dùng.

Sau này Phó Dục càng lúc càng bận bịu, bôn ba bên ngoài rất lâu nên dần dần không còn đến nơi đây nữa, nha hoàn cũng lười đổi đồ trang trí.
Khố phòng đó bị bỏ hoang hai năm, ám đầy bụi nhưng lại không ai chịu dọn.
Giờ đây Phó Dục thành hôn, cũng có bổ sung thêm vài món đồ mới nhưng vẫn chưa mở khố phòng đó ra.
Đến tận bây giờ, bụi bặm ám trong căn phòng đó chí ít cũng đã ba bốn năm, chỉ cần di chuyển một chút là dính bụi cả người rồi, sao nàng ta đụng vào được?

Tô Nhược Lan nghe xong bèn biết ngay Du Đồng cố ý chấn chỉnh mình.
Nàng ta vốn không phục khi cái người có tiếng xấu này ngang nhiên đến chiếm mất vị trí Thiếu phu nhân.

Hai tháng trôi qua, nàng ta càng cảm thấy Du Đồng khá mềm yếu có thể bắt nạt được, rời xa nơi chôn rau cắt rốn, bị người ta khinh thường, nàng cũng chẳng có bản lĩnh gì mấy.

Nhìn dáng vẻ của Phó Dục cũng thấy hiển nhiên hắn không thích Du Đồng, chỉ là do ngại mệnh lệnh của cha nên mới không thể không cưới.

So ra, tuy nàng ta là nha hoàn nhưng lại lớn lên ở Phó gia, được lão phu nhân xem trọng, thời gian quen biết với Phó Dục cũng lâu hơn Du Đồng.
Tô Nhược Lan thấy dáng vẻ có ý thương lượng kia của Du Đồng, sao mà khuất phục nhượng bộ được, nàng ta bèn nói ngay: "Gần đây nô tì bận may đồ cho lão phu nhân, thiếu phu nhân tìm người khác đi."
"Lần nào cũng bận cái này rồi giao việc cho người khác, không có lí do thoái thác khác à?"
Tô Nhược Lan bị đâm trúng tim đen, vẻ mặt không nhẫn nhịn nói, lại nói tiếp: "Trong nội viện có nhiều người như vậy, sẽ có người rảnh thôi."
Du Đồng nhíu mày: "Nói như vậy, ngươi không chịu?"
Tô Nhược Lan nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác không đáp lại, làm ra vẻ ngơ ngơ không nghe thấy gì.
Ý cười trong ánh mắt của Du Đồng cũng biến mất không còn tăm hơi, nàng ném cuốn sách lên cái bàn bên cạnh, sắc mặt cũng trầm xuống.
Hai người giằng co một lát, Du Đồng nói: "Trong mắt ngươi, lời nói của Thiếu phu nhân là ta đây không quan trọng phải không?"
Đây đúng là lấy thân phận đè người mà.
Tô Nhược Lan đứng đó mà cổ chân như run lên, thấy Du Đồng ỷ vào thân phận của mình mà khoa tay múa chân để nàng ta vô cớ đứng đây thật lâu, trước mắt bao nhiêu người như vậy, nàng ta thấy mất mặt chết đi được.

Trong thân tâm nàng ta vừa tức giận vừa buồn bậc, cơn phẫn nộ đè nén suốt hai tháng qua sục sôi, lại thêm việc tưởng tượng đại nha hoàn được lão phu nhân coi trọng như nàng ta lại phải đến dọn dẹp khố phòng đầy bụi bặm như kia, đúng là càng thêm tức giận mà.
Nàng ta bèn cười lạnh, nói: "Hừ, giả vờ giả vịt cái gì chứ! Tự nhận mình là thiếu phu nhân, đức hạnh đó xứng với thân phận này à."
Nàng ta nói ra câu này khiến nha hoàn nô tì khắp viện như hít phải ngụm khí lạnh.
Du Đồng không thay đổi sắc mặt, nàng chậm rãi đáp: "Ngươi thử nói xem, kể từ lúc đến Phó gia ta đã thất đức ở đâu chưa?"

Ngôn từ đối chọi gay gắt, trong nháy mắt bầu không khí trong viện bỗng hóa thành mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt.
Đám người im lặng không dám nói gì, bên ngoài hàng rào, Phó Lan Âm nghe thấy lời đối đáp như thế càng thêm trố mắt ngoác mồm.
...
Kể từ hôm ăn bánh củ cải sợi cùng bánh trôi cua ở Nam Lâu, Phó Lan Âm thường xuyên đến đây tìm đồ ăn, Du Đồng cũng tiếp đãi rất có tâm.

Mỗi khi ngẫu nhiên có cơ hội chạm mặt ở Thọ An Đường, Du Đồng sẽ hỏi nàng ấy muốn ăn cái gì rồi sau đó đi nấu để cùng nhau nếm thử.

Sau khi ở gần nhau, nàng ấy cũng nhận thấy rõ Nhị tẩu đối xử khoan dung với tất cả mọi người, cũng có chút quan tâm đ ến Chu cô cô và mấy tiểu nha hoàn, rất đơn thuần dễ gần.
Nàng ấy khá thích không khí náo nhiệt lúc nấu ăn ở Nam Lâu nên cứ một khoảng thời gian trôi qua, nàng ấy lại vô thức đến đây dạo chơi.
Bởi vì gần đây Phó Dục quay về, nàng ấy sợ Du Đồng ngại tính tình lãnh đạm của Nhị ca mà không dám lên lửa, ban đầu còn thấy hơi thất vọng.

Ai ngờ nhân dịp buổi trưa trời nóng đi dạo chơi, từ xa xa nàng ấy đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng.
Mùi thơm này bắt nguồn từ đâu, tất nhiên không cần phải đoán nhiều.
Phó Lan Âm như mở cờ trong bụng, đi thẳng đến Nam Lâu.
Nào ngờ khi đến đây, nàng ấy nghe thấy cuộc cãi vả của Du Đồng và Tô Nhược Lan, nhìn thấy tình cảnh giằng co qua hàng rào.
Nàng ấy sinh ra trong danh môn Tề Châu, luôn ở vị trí cao hơn người khác một bậc, nhận hết mọi tình yêu thương.

Trong mắt nàng ấy, tất nhiên tất cả các nha hoàn nô tì đều kính cẩn làm theo bổn phận của mình.

Mặc dù nàng ấy không thăm dò chuyện của Du Đồng nhưng ở gần nhau lâu ngày, Phó Lan Âm vẫn biết đôi chút.

Nàng ấy biết chỗ dựa của Tô Nhược Lan chính là lão tổ mẫu của Thọ An Đường.

Người của trưởng bối mà, xưa nay nàng ấy cũng nhượng bộ vài phần.

Lúc trước có mấy lần đến Nam Lâu, Phó Lan Âm nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tô Nhược Lan nhưng cũng không nói gì.
Nhưng dẫu sao tôn ti chủ tớ cũng khác nhau, hành động lần này của Tô Nhược Lan không khác gì lấn lướt chủ tử của mình, cực kỳ đáng ghét.
Nếu truyền tin này ra ngoài thì người khác sẽ bàn tán rằng Phó gia dạy nô tì không nghiêm khắc, không có tôn ti trật tự, biến thành trò cười!
Phó Lan Âm không tiện nhúng tay vào việc này, sau khi nghĩ ngợi, nàng ấy tự mình đến nhị các một chuyến để tìm Phó Dục.
Hôm nay Phó Dục cũng nhàn rỗi, sau khi xử lý hai việc vặt vãnh xong, hắn tìm đọc hai quyển Sơn Xuyên Chí.

Thấy muội muội đặc biệt đến mời đi, mặc dù hắn cảm thấy phiền phức nhưng vẫn phải cất bước đến Nam Lâu một chuyến.
Nhị các cách Nam Lâu không quá xa, khi hắn đến Du Đồng và Tô Nhược Lan vẫn còn giằng co nhau.
Thức ăn đã nấu chín trong bếp khiến cả nội viện thơm nức mũi nhưng lại không ai dám đi nếm thử, chỉ đứng yên một chỗ phần mình để người ta không chú ý đến, yên lặng nín thở.

Mà dưới đình Ba Tiêu, Du Đồng đang ngồi dựa vào cột, vẻ mặt tức giận đến mức tái đi.

Yên Ba Xuân Thảo bên cạnh nàng cũng mang vẻ mặt tràn đầy giận dữ, Tô Nhược Lan thì thẳng lưng đứng đó, dáng vẻ hơi kiêu căng khinh người.
Trong số những người trong viện, Du Đồng đang nhìn chằm chằm vào cổng nhìn thấy hắn đến trước tiên, bèn chậm rãi đứng dậy.
"Phu quân." Nàng chào hỏi một tiếng, vẻ mặt không vui.
...! Đương nhiên nên không vui rồi, tuy thanh danh ở Kinh thành của Du Đồng không tốt lắm nhưng sau khi gả vào Phó gia nàng chưa hề phạm phải sai lầm gì.

Mối hôn sự này dựa trên lợi ích riêng, tuy nàng cần phải cẩn trọng từ lời nói đến cử chỉ nhưng cũng không thể chịu ức hiếp được.
Du Đồng vừa lên tiếng thì Tô Nhược Lan cũng phản ứng lại ngay.
Có đánh chết nàng ta cũng ngờ rằng Phó Dục sẽ đến ngay lúc này.

Đột nhiên Tô Nhược Lan thay đổi sắc mặt, lúc này nàng ta cung kính hành lễ, một tiếng "Tướng quân" còn chưa kịp thốt ra đã nghe thấy Phó Dục lạnh giọng trách mắng: "Qùy xuống!"
Giọng nói không lớn nhưng lại cương nghị lạnh lùng, tràn đây uy nghiêm.
Tô Nhược Lan kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt u ám không chút cảm xúc của Phó Dục, đôi mắt lạnh nhạt kìm nén cơn giận khiến lòng người sợ hãi.
Phó Dục nắm giữ toàn quân, tính tình lạnh lùng tàn nhẫn, ra tay không hề lưu tình.

Dưới dáng vẻ uy nghiêm ấy, những nam tử hán cứng rắn trong quân doanh cũng phải kiêng kị hắn bảy phần.

Một khi hắn đã tức giận rồi thì tôi tớ nam nữ trên dưới cái phủ này không một ai dám đối mặt với hắn cả.
Tô Nhược Lan liếc nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy da đầu tê rần rần, hai đầu gối như nhũn ra, lúc này nàng ta quỳ rạp xuống.
Nha hoàn nô tì cả viện cũng cứ như bị dọa sợ bởi câu mắng đầy giận dữ này, bèn vội vàng hành lễ, thậm chí còn có nha hoàn nhát gan đến mức quỳ xuống cúi đầu sát đất.
Phó Dục đi đến, ánh mắt như ẩn chứa vạn thanh trọng kiếm đâm xuyên người nàng ta.
Tình hình gần đây của Nam Lâu, Phó Lan Âm đã nói sơ qua.

Phó Dục không biết duyên cớ nội tình ra sao, chỉ biết là chủ tớ giằng co.

Sau khi bước vào cửa hắn quát lớn Tô Nhược Lan đang càn rỡ trước rồi mới nhìn sang Du Đồng.
Trước khi cưới, Phó gia đã điều tra Du Đồng.

Tuy có vài người bịa đặt tin đồn vu khống nàng nhưng việc Ngụy Du Đồng sống kiêu căng thích chỉ trích người khác không phải nói ngoa.

Phó Dục không biết chuyện hôm nay có phải do tính cách cũ của nàng tái phát hay không, nhưng vô duyên vô cớ bị quấy rầy bởi chuyện của nữ nhân như thế này khiến hắn thấy rất khó chịu.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt uy nghi, vì vóc người cao ráo nên khi nhìn hắn nhìn chằm chằm vào Du Đồng nàng có cảm giác như hắn đang cao cao tại thượng chất vấn mình vậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn hỏi.
Du Đồng dịu dàng đứng dưới mái đình, nhận lấy ánh mắt của hắn mà không hề tránh né, thong dong nói: "Quản giáo nha hoàn.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.