Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 238: Bán Kết (Thượng)




Hoắc Vũ Hạo đồng thời dùng cả hai chân, sau đó cũng giống như Vương Đông từ tư thế chữ Mã đứng dậy, nhưng hắn lại dùng hai tay, chụp lấy cổ chân của Vương Đông.
Cả người Vương Đông đang bay đến đột nhiên bị túm lấy, hai chân đập thẳng về phía cổ của Hoắc Vũ Hạo.
Hai tay Hoắc Vũ Hạo sao khi kéo lại, cổ bị hai chân Vương Đông kẹp nhưng hai tay hắn vẫn đang túm lấy chân Vương Đông.
- Hừ, cánh tay gì mà to như bắp đùi.
Vương Đông không chút né tránh, hắn hơi ngửa người về sau, hai tay chống xuống đất mượn lực, đồng thời nâng hai chân lên muốn len lõi vào bên trong để tránh thoát.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Ngươi còn yếu lắm, chân ốm yếu gầy như que củi mà cũng gọi là bắp đùi sao?
Vương Đông không thèm nghe những lời châm chọc của Vương Đông, hắn tiếp tục cố gắng nhưng hai tay của Hoắc Vũ Hạo không có chút chuyển động nào, ngược lại hai chân của hắn đang từ từ bị đẩy ra.
- Không thể nào, ngươi mới chỉ có hai Hồn Hoàn, làm sao lại mạnh như thế?
Vương Đông có chút không phục nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hoắc Vũ Hạo cười to đáp.
- Ca có Hồn Cốt.
- Ta cũng có.
Vương Đông tuyệt đối không chịu yếu thế.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, hắn không thể nói với Vương Đông, Hồn Cốt của mình là từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt, đồng thời cũng không thể giải thích rằng cơ thể mình dẻo dai và sức mạnh của mình đột nhiên tăng như vậy là nhờ sự gột rửa của Sinh Linh Kim. Nếu không nhờ những sự thay đổi và trợ giúp kia làm sao hắn cản được hai chân của Vương Đông.
Tuyệt đối đừng nghĩ rằng vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông yếu kém. Tuy bề ngoài hắn gầy yếu nhưng về mặt sức mạnh tuyệt đối đứng đầu. Vì vũ hồn thứ hai của hắn là Hạo Thiên Chùy của tông môn từng là đệ nhất đại lục.
Hoắc Vũ Hạo thắng được Vương Đông cũng nhờ lúc này cả hai chỉ so đấu thuần túy về mặt sức mạnh, và dĩ nhiên không tính đến việc sử dụng Hồn Lực rồi.
Vương Đông lắc qua lắc lại, dùng hết sức vẫn không thể nào thoát khỏi Vương Đông, ngược lại hai chân càng lúc càng bị đẩy ra. Tình huống lúc này thật có chút buồn cười. Một người hai tay dang ra, người còn lại thì chống tay xuống đất, hai chân bị đẩy ra, mà nửa người chống dưới đất lại còn ló ra ngoài phòng nữa.
- Ý, hai ngươi đang làm gì đó? Sao thân thiết đến mức độ này rồi?
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên giọng nói của Từ Tam Thạch, mà sau đó, xuất hiện không chỉ có hắn mà có cả Bối Bối và Mã Tiểu Đào, cả ba từ phòng mình bước ra, đi được một lúc liền thấy nửa người lộ ra bên ngoài của Vương Đông.
Vương Đông xấu hổ nói:
- Còn không chịu buông ra.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới buông tay, hắn nhanh chóng lui về sau vài bước, Vương Đông búng ngươi đứng dậy trừng mắt nhìn hắn sau đó mới xoay người nói với mấy người Từ Tam Thạch:
- Chúng ta luyện Vũ Hồn dung hợp kỹ, không được sao?
Hắn làm sao có thể nói vì Hoắc Vũ Hạo sờ mông hắn nên hắn mới quyết định "tẩn" tên kia một trận.
Hoắc Vũ Hạo sờ sờ mũi cười cười.
Mã Tiểu Đao vừa cười vừa nói:
- Vậy sao? Người trẻ tuổi lúc nào cũng có sức sống.
Vương Đông hừ một tiếng nói:
- Tiểu Đào tỷ, tỷ cũng đâu có già.
Mã Tiểu Đào nói:
- Thôi được rồi, đi thôi, Vương lão sư bảo chúng ta đến phòng hội nghị bàn chiến lược chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.
Từ ngày Vương Ngôn nổi trận lôi đình mắng Mã Tiểu Đào một trận, nàng đã bớt nóng nảy và trầm tính hơn nhiều, lúc này rõ ràng nàng đã ra dáng đội trưởng hơn trước.
- Ngày mai?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:
- Phải là ngày mốt chứ? Hôm qua chúng ta mới đấu xong mà, hôm nay mấy đội còn lại đấu trận cuối của vòng tám đội nữa chứ? Sau khi thi đấu xong được nghỉ một ngày nữa, Tiểu Đào tỷ, tỷ tính nhầm rồi.
Vương Đông tức giận nói:
- Không phải Tiểu Đào tỷ nhớ nhầm mà là ngươi ngu ngốc. Cái đồ không biết phải trái, ngươi chìm sâu vào minh tưởng suốt một ngày một đêm. Ta ở bên ngoài hộ pháp cho ngươi mệt muốn chết, mà ngươi còn bắt nạt ta.
Bối Bối quay sang giơ ngón cái về phía Hoắc Vũ Hạo nói:
- Tiểu sư đệ lợi hại. Đi thôi.
Vương Đông nói:
- Đại sư huynh, huynh thiên vị rồi. Rõ ràng là đệ nhỏ nhất, đệ mới là tiểu sư đệ.
Ánh mắt Bối Bối bỗng có chút cổ quái, nhìn hắn nói:
- Thật sao? Ngươi chắc ngươi là tiểu sư đệ của huynh à?
Vương Đông bị ánh mắt kỳ quái kia nhìn chằm chằm có chút chột dạ, hắn thè lưỡi nói:
- Ai mà thèm, đi thôi.
Hắn nói xong liền lập tức dẫn đầu chạy vào phòng hội nghị.
Hoắc Vũ Hạo vô cùng bất ngờ vì lần này Vương Đông lại không ăn thua đủ với Bối Bối, hắn tò mò hỏi.
- Đại sư huynh, nó làm sao thế? Sao nó không khăn khăn cãi giống bình thường?
Bối Bối cười nói:
- Đừng hỏi nhiều, cứ như giờ là tốt rồi. Đi thôi. Họp thôi. Trận đấu ngày mai của chúng ta không dễ dàng đâu.
Hoắc Vũ Hạo lúc này còn chưa hết khiếp sợ vì mình chìm sâu vào minh tưởng suốt một ngày, theo cảm giác của hắn cùng lắm chỉ vào ngờ ngắn ngủi, hắn còn bất ngờ trước tốc độ tu luyện khủng khiếp kia. Có lẽ vì như vậy người tu luyện mới không cảm thấy nhàm chán.
Hắn vừa nghĩ vừa bước theo mọi người về phòng họp, những người khác cũng lục tục kéo đến.
Vương Ngôn dĩ nhiên là người đến đầu tiên, hắn đã sớm có mặt trong phòng họp chờ mọi người. Khi thấy cả nhóm đã đến đông đủ hắn liền trầm giọng nói:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu họp.
- Hiện giờ đã biết rõ bốn đội vào vòng bán kết. Chúng ta dĩ nhiên vẫn là đội thi đấu đầu tiên. Sau khi kết thúc vòng bán kết chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó mới bắt đầu trận chung kết.
- Vương lão sư, đối thủ vòng bán kết của chúng ta là ai thế?
Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
Vương Ngôn đáp:
- Hiện giờ vẫn chưa biết. Vì để công bằng, ngày mai bốn đội cùng lúc rút thăm quyết định đối thủ. Còn chúng ta vì là đội quán quân cuộc thi lần trước nên lần này dĩ nhiên vẫn phải thi đấu đầu tiên. Cho nên, trận đấu này chúng ta không có cơ hội để chuẩn bị. Chúng ta chỉ có thể tính hết mọi trường hợp. Đây là điểm bất lợi nhưng đồng thời cũng là ưu thế cho chúng ta, vì đối thủ của chúng ta cũng sẽ gặp tình huống tương tự.
- Bốn đội ở vòng Bán kết này lần lượt là học viện Sử Lai Khắc chúng ta, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, học viện Tinh La Quốc Gia của đế quốc Tinh La, cuối cùng là học viện Đế Áo của đế quốc Thiên Hồn.
- Có thể nói, ba học viện kia đều là những đối thủ cực mạnh. Và lần này, đối thủ mạnh nhất của chúng ta vẫn là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Theo tình huống này, dù vòng bán kết chúng ta may mắn không đụng phải bọn họ thì vào Chung Kết cũng không tránh thoát. Cho nên, chiến thuật khi đấu với bọn họ nhất định phải được chuẩn bị cẩn thận.
- Bây giờ ta sẽ giảng giải sơ lược tình huống của ba đội kia. Sau đó bắt đầu thảo luận chiến thuật.
- Trong ba đội kia, dĩ nhiên mạnh nhất là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đội trưởng của bọn họ là Mã Như Long đến nay vẫn chưa từng ra thi đấu, mà hắn là một cường giả bậc Hồn Đế. Cũng là Hồn Đế duy nhất của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
- Trước mắt, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đến tham dự cuộc thi này bao gồm hai đội chính thức và dự bị, mà trong đó, có ba người chưa từng ra thi đấu là đội trưởng đội chính thức Mã Như Long, đội trưởng đội dự bị Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng trần. Mộng Hồng Trần chính là cô bé lần trước bị Vương Đông trêu chọc.
Vương Ngôn nói đến câu cuối lại cười cười liếc mắt nhìn Vương Đông.
Vương Đông nghe thấy Vương Ngôn nhắc đến chuyện tốt của mình lại hoàn toàn không có chút xấu hổ.
Vương Ngôn tiếp tục nói:
- Những thành viên đã ra thi đấu của đội chính thức đều là cấp bậc Hồn Vương. Có điều, Hồn Vương trên cấp 55 chỉ có hai người. Hơn nữa, theo những gì ta quan sát thì bọn họ chỉ là những Hồn Đạo Sư có vũ hồn bình thường. Sức chiến đấu của bọn họ chủ yếu dựa vào Hồn Đạo Khí. Mà năm tên đội dự bị được ra thi đấu là hai Hồn Tông và ba Hồn Tôn. Ba Hồn Tôn đó đều có cấp bậc trên 35. Có điều, nếu bọn họ gặp phải chúng ta thì năm đứa nhóc kia không có cơ hội ra thi đấu đâu.
- Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sở dĩ trở thành đối thủ mạnh nhất của chúng ta chẳng qua vì bọn chúng bồi dưỡng được những đệ tử khá mạnh tu vi cao, và quan trọng hơn, Hồn Đạo Khí bọn họ sử dụng cực kỳ phong phú. Ta đoán chắc bọn họ còn ẩn giấu rất nhiều Hồn Đạo Khí chưa sử dụng đợi đối phó với chúng ta. Các cuộc thi lần trước đều là như vậy, mà mấy chục năm gần đây, đế quốc Nhật Nguyệt càng lúc càng phát triển, Hồn Đạo Khí không ngừng đổi mới, nên bọn họ càng lúc càng khó đối phó. Bởi vậy, chiến thuật của chúng ta khi gặp bọn họ là tùy cơ ứng biến. Trận đoàn chiến, chắc chắn chúng ta sẽ bị số lượng Hồn Khí của bọn họ áp đảo. Nhưng nếu một đấu một hoặc phương thức 2-2-3 chỉ xuất hiện ở vòng chung kết thì chúng ta không thiệt thòi lắm, ít nhất vẫn còn cơ hội liều mạng.
Hoắc Vũ Hạo hỏi:
- Vương lão sư, quy tắc của trận chung kết còn thay đổi nữa sao?
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Quy tắc thì cũng như cũ, nhưng phương thức chiến đấu thì tăng thêm một dạng đấu 2-2-3 kia. Hơn nữa, các đội đều có thành viên dự bị vì để chuẩn bị cho trận đấu này. Ba lượt thi đấu ấy đều diễn ra liên tục không có thời gian nghỉ ngơi, trong đó nếu thắng ba trên hai thì là quán quân chung cuộc.
Nghe Vương Ngôn nói đến đấy, Hoắc Vũ Hạo không khỏi giật mình, chức quán quân lần này khó xơi quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.