Địa Ngục Nhân Gian

Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài




Nghe tin bà lão chết, Giang Tiểu Thơ đang ngồi ăn sáng lại không hề có phản ứng, tôi nhìn cô bé, biểu hiện đó có chút không bình thường, phải biết rằng bà lão là người thân duy nhất của Giang Tiểu Thơ, nếu không thì bà đã giao cô bé lại để tôi chăm sóc, còn nhỏ như vậy đã không nơi nương tựa, nhưng sao có thể bình tĩnh như vậy?

“Bà đã nói với em rồi.” Giang Tiểu Thơ như đọc được sự nghi hoặc trong đầu tôi, bình tĩnh nói, nhưng tôi để ý, tay cô bé đang giữ chặt lấy chiếc bát, có lẽ trong lòng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Vậy là hôm qua lão bà thực sự là giao phó cô nhi lại, hơn nữa trước khi chết còn nói với Giang Tiểu Thơ. Cũng có nghĩa là từ hôm qua cô bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cho dù vậy, khi nghe tin bà mình mất cũng không thể khống chế được cảm xúc trong lòng.

“Bà ấy là người tốt, tôi đi nhìn mặt bà ấy lần cuối.” tôi thở dài một tiếng, nhìn Giang Tiểu Thơ, “em muốn đi cùng không?”

“Không, em còn phải rửa bát.” Giang Tiểu Thơ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Tôi biết cô ấy không muốn nhìn vật nhớ người, tôi cùng với thím đi đến nhà lão bà, qua một đêm chân tôi cũng đỡ nhiều rồi, có thể không cần dùng nạng nữa, mặc dù vẫn cà nhắc.

Đến nhà lão bà, người nhà bà ấy tụ tập lại không ít.

Lão bà khi còn sống là người tốt, trong thôn không ít người đã được bà giúp đỡ, giờ bà mất rồi, chắc chắn có nhiều người đến đưa tiễn, nhưng tôi cũng không loại trừ có những kẻ chỉ đến xem náo nhiệt.

Không dễ gì lách qua được đám đông, tôi mới nhìn thấy thi hài của bà lão, khoảnh khắc nhìn thấy thi hài tôi sững người.

Về lý mà nói, người treo cổ tự sát gương mặt lúc chết sẽ rất khó coi, trông rất dữ tợn, đặc biệt là lưỡi sẽ bị thè dài ra, nhưng khuôn mặt lão bà lại rất yên bình, thậm chí còn mỉm cười.

Điều này thật kỳ lạ, mọi người trong thôn cũng đang nói về chuyện này, tôi để ý sắc mặt ai cũng không tốt, xanh le xanh lét, giống như trên đầu có một đám mây u uất.

Ở chỗ chúng tôi, thông thường, sau khi chết sẽ để trong nhà bảy ngày, người nhà sẽ canh giữ linh cữu trong bảy ngày, vì theo tập tục của chúng tôi, bảy ngày đầu sau khi chết linh hồn không thể thoát ra được, nếu như trong bảy ngày đầu mà đem quan tài đi chôn thì linh hồn sẽ bị giam lại trong quan tài, không thể nào đầu thai, vì thế nhất định phải đợi sau bảy ngày, linh hồn người chết thoát ra ngoài rồi mới được hạ huyệt.

Cùng làm đám tang với lão bà còn có người thanh niên rơi xuống giếng hôm trước, đám người chúng tôi sau khi trở về đã đem toàn bộ nguyên nhân cái chết kể lại, người nhà anh ta không làm loạn lên, cũng không tìm chúng tôi gây rối, chỉ nói rằng do con họ không nghe lời, không may mắn.

Mặc dù không có thi thể, nhưng cũng đặt một cỗ quan tài không, chuẩn bị đi chôn cất.

Vì có hai người chết nên vài người trong thôn định rời khỏi cũng ngại nên không đi nữa, họ đều ở lại, cũng vì thế mà lỡ mất cơ hội cuối cùng rời khỏi nơi đây.

Trong đám đông, tôi nhìn thấy anh họ, đây là lần đầu tiên sau khi từ núi trở về tôi gặp anh ấy, sắc mặt anh so với trước đây tiều tụy đi nhiều, cả người trông giống như bị vắt kiệt đi, không có một chút tinh thần nào.

Tôi định lại gần chào hỏi thì anh ấy quay đầu bỏ đi, tôi tần ngần, không biết sao trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Sau khi người thân mất, người trẻ trong nhà phải ở bên canh giữ linh cữu, con cháu duy nhất còn lại của lão bà cũng chỉ còn có Giang Tiểu Thơ, đêm tối cô bé không dám một mình ở lại trông quan tài nên tôi đành ở lại cùng cô ấy.

Tôi không hề có ý định gì khác, dù sao coi như bà lão đã cứu tôi một mạng, về tình về lý cũng nên ở lại trông coi quan tài của bà, hơn nữa khi còn sống bà đã dặn dò tôi phải chăm sóc tốt cho Giang Tiểu Thơ.

Cùng với Giang Tiểu Thơ bận bịu một hồi, sau khi đã tiễn hết khách cũng đã sáu giờ tối, tranh thủ lúc Giang Tiểu Thơ đi nấu cơm, đầu óc tôi đã bận rộn cả ngày giờ mới có thời gian nghỉ ngơi để suy nghĩ về chuyện này.

Tôi mơ hồ cảm thấy sự việc có chút không đúng, nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc không đúng ở đâu.

Từ sáng nay sau khi thức dậy đã cảm thấy chuyện không đúng rồi.

Đêm qua tiếng chó sủa rất lạ, con cháu nhà người chết cũng kỳ lạ, khi chúng tôi vào nhà, người thân của người chết đáng nhẽ phải náo loạn, phải hỏi han rõ ràng, nhưng họ lại giống như là chết mất một con chó, không mảy may để ý gì, phải nói là thông tình đạt lý đến mức kỳ quặc, rồi đến lão bà tự sát mà chết, cái chết lại thanh thản đến khó hiểu.

Những chuyện này lạ lùng, ai cũng có thể hiểu, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy sự kỳ lạ không chỉ có vậy.

Mà là một dạng khác, kỳ lạ một cách mơ mơ hồ hồ, trong suy nghĩ của tôi đã có chút đầu mối, nhưng lại không thể nắm bắt được.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ đột nhiên có một cơn gió lạnh cuốn đến sau lưng tôi, cảm giác đó như thể có ai đứng sau lưng đang nhìn tôi vậy, tôi hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ quay đầu lại nhưng lại không thấy thứ gì.

Sau lưng tôi ngoài một cái cửa sổ đang mở ra thì không có gì khác cả, tôi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phía ngoài cũng không có ai hết, chỉ có ánh mặt trời lặn đỏ như máu và một rừng trúc trải dài vô tận.

Tôi nghi hoặc sờ lên đầu, chắc vừa rồi chỉ là ảo giác, lúc đó Giang Tiểu Thơ gọi tôi vào ăn cơm, trong lúc ăn cơm tôi để ý Giang Tiểu Thơ thực sự cũng không quá đau buồn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đây có lẽ là hình ảnh mà lão bà muốn nhìn thấy nhất.

Ăn cơm xong hai người chúng tôi trở lại nơi đặt linh cữu trông coi, trong linh đường có đặt một cái lò, người trông quan tài phải liên tục đốt giấy vàng mã, ban ngày thì không yêu cầu nhiều, chỉ cần để vàng mã vào đó đốt thành tro không để lửa tắt là được.

Đến gần tám chín giờ, Giang Tiểu Thơ ngồi đốt vàng mã, không ngừng ngáp ngủ, chắc cô bé bình thường sinh hoạt điều độ, không thể so với dạng cú đêm như tôi, nên bảo cô ấy đi ngủ trước, tôi ở lại đây, dù sao cũng chỉ là đốt giấy, một người hay hai người cũng không khác gì.

Giang Tiểu Thơ gật đầu rồi đi ngủ, kể cũng lạ, cô ấy vừa đi khỏi, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm lại xuất hiện sau lưng, làm tôi sợ hãi toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Nói thực sự linh đường ban ngày còn đỡ, đêm đến lại có chút đáng sợ, trong phòng không có đèn, chỉ có mấy cây nến lung lay đặt ở bốn góc, phát ra ánh sáng leo lắt, dưới ánh sáng mờ nhạt đó là gương mặt lão bà trên bức di ảnh đen trắng, khuôn mặt như cười mà như không cười có phần u uất đáng sợ.

Tôi nhìn trái nhìn phải, không có thứ gì đang nhìn tôi cả.

Chính lúc tôi nghĩ là tự mình dọa mình thì những ánh nến xung quanh bắt đầu rung lắc, nhưng căn phòng kín, cửa sổ cũng không mở, ánh nến sao có thể rung chuyển như vậy!

Tôi nhìn lại cây nến, hoảng sợ, mấy cây nến đều như bị thứ gì đó thổi, tất cả đều bị thổi về hướng thi thể bà lão.

Mấy cây nến này được đặt ở bốn phương tám hướng khác nhau, căn bản gió không thể thổi như vậy được!

Tôi nhớ lại hồi trước khi lão Triệu đến phòng Tú Tú cũng thắp một cây nến, mồ hôi lạnh toát ra làm ướt cả áo, da đầu cũng lạnh đến phát run.

Đúng lúc đó, chó nhà người dân trong thôn từng con một cất tiếng sủa.

Hôm qua chúng cũng như vậy!

Lẽ nào có thứ gì bẩn thỉu đã vào trong thôn?

Đấy là suy nghĩ đầu tiên, tôi sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ.

Mấy cây nến vẫn đang bị thổi bùng bùng hướng về phía thi thể bà lão.

“Bà ơi, cháu đến để trông coi quan tài cho bà mà, bà đừng hại cháu!” tôi hoảng sợ quỳ xuống đất không ngừng cầu xin.

Nhưng giống như không nghe thấy lời khẩn cầu của tôi, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

Tôi định đứng dậy bỏ chạy, nhưng lại không thể đứng dậy nổi, dường như bị cố định tại chỗ.

Nỗi sợ hãi như thể đám dây leo sinh trưởng điên cuồng tràn ngập tâm trí, hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp.

Khi nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, mấy ngọn nến tắt phụt, đẩy sự sợ hãi của tôi đến tột cùng.

Một tiếng nhạc kịch Thiểm Tây sắc sảo phá vỡ bóng tối.

“Chú cả, chú hai, đều là chú…”

Là nhạc chuông điện thoại của tôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.